Chương 41: Đây mới là cảm giác được sống!

Tiệm Cơm Nhỏ Kết Nối Vạn Giới

Vãn Tinh Sương 17-07-2025 07:27:31

Hạnh phúc quá đi mất. Rất nhanh, lại có người bưng lên một bát hoành thánh mới. Mọi người im lặng nhai ngấu nghiến, nuốt lấy nuốt để. Mọi ấm ức mọi đè nén bao năm qua dường như đều được trút hết trong bát hoành thánh này, thứ bị nhai nát không chỉ là vỏ bánh và nhân thịt, mà là cảm giác vô vọng họ từng trải qua, vô số lần phải lùi bước, là tương lai nhìn một phát thấy đáy – tất cả đều hóa thành thức ăn tiếp thêm sức mạnh, lấp đầy cái bụng trống rỗng. Ăn đến cuối cùng, cả người mềm nhũn, chỉ muốn nằm ngửa trên nền cát nóng rát mà ngắm trời. Đây mới là cảm giác được sống! Bảy người tổng cộng ăn hết mười chín bát hoành thánh. Ngày hôm đó đương nhiên không còn dư hoành thánh gì, nếu không phải Nam Đồ và Tân Hoan ra tay nhanh, hoành thánh gói sẵn e là còn không đủ cho nhóm này. Họ trả bằng bốn viên tinh hạch cấp ba, vì Nam Đồ không có tiền thối lại, nên để bù đắp, cô đổ đầy túi nước của đội Kỷ Hạng Minh. Hành động này khiến mấy người vô cùng phấn khích, trong đó cô gái trẻ tên Giải Vi còn dè dặt hỏi Nam Đồ có thể cho biết địa điểm Tiệm cơm Nam Lai không, để những lính đánh thuê khác cũng đến ủng hộ. Nam Đồ vui vẻ đồng ý: "Chỉ cần biết giữ quy củ, không gây chuyện, Tiệm cơm Nam Lai luôn rộng cửa chào đón mọi người." Tiễn nhóm khách đến từ thế giới tận thế, việc đầu tiên Nam Đồ làm là bảo hệ thống chuyển tinh hạch thành tiền. Thấy tài khoản ngân hàng nhận được 1900 tệ, nụ cười trên mặt Nam Đồ càng thêm rạng rỡ. "À đúng rồi." Nam Đồ hỏi hệ thống: "không phải bảo tiếp đãi đủ số lượng khách của thế giới thì sẽ được thưởng điểm thuộc tính sao? Tiến độ của tôi giờ thế nào rồi?" Trước đây Nam Đồ từng được hệ thống tặng một điểm thuộc tính, cô đã cộng vào giác quan, mà quả thật, chỉ với một điểm ấy thôi, khi chế biến món ăn đã cảm thấy thuận tay hơn rất nhiều, khiến cô càng thêm tò mò nếu cộng điểm vào ngộ tính hay thể lực thì sẽ có cảm giác ra sao. Hệ thống khó xử đáp: [Tiến độ à, hiện tại mới chỉ một chút xíu thôi. ] Nam Đồ cũng không thấy thất vọng, tính kỹ lại thì cô tiếp đãi khách từ các thế giới tận thế chưa tới mười người. Cô tin rằng sau khi Giải Vi và mấy người kia quay về Thiên Lăng Thành tuyên truyền giúp, những vị khách nghe danh mà đến sẽ nhiều hơn. Trong lúc chờ đợi khách của thế giới tận thế, cô cũng không quên những khách bình thường ở thế giới này. Dù sao khách các thế giới tuy lời cao nhưng ít đơn, còn khách thường mới là nền tảng vận hành của Tiệm cơm Nam Lai. Lúc này hệ thống xen vào: [Tiếp đãi đủ số lượng khách của thế giới, không chỉ được thưởng điểm thuộc tính, mà còn có thể mở khóa thế giới mới. ] Nam Đồ thản nhiên nói: "Có thêm khách từ các thế giới thì cũng hay, nhưng chỉ với khách thường cũng đủ nuôi sống tôi rồi." Hệ thống sốt sắng: [Thế giới đầu tiên cấp bậc không cao, không thể giúp chủ nhân nhiều. Nhưng sau này nếu cô mở được thế giới cấp cao, sẽ nhận được những vật phẩm có hiệu quả đặc biệt. Tuy không thể tùy tiện dùng vớ khách hàng, nhưng có thể giúp chủ nhân tăng cường thể chất. Như Đan Tịnh Trần của thế giới tu tiên, Quả Tinh Linh của thế giới ma pháp... đều có thể loại bỏ độc tố trong cơ thể. ] Nghe vậy, Nam Đồ mới hơi có hứng thú. Làm đầu bếp, nguy cơ lớn nhất là gì? Chính là bệnh nghề nghiệp. Khói dầu trong bếp rất nhiều, ông ngoại Nam Đồ mất vì bệnh phổi, ông không muốn cô nối nghiệp làm bếp, ngoài việc không nỡ để cô khổ cực, còn vì sợ cô sẽ bị bệnh hành hạ.