Tôn Ngân Phượng không ngờ lại có người quen biết mình ở đây, liền giật mình: "Tôi nói là chuyện tối hôm qua cơ, bây giờ là giữa trưa rồi, đương nhiên không nghiêm trọng như vậy nữa. Nhưng chuyện tối qua nó bị đau bụng thì không thể bỏ qua như thế được!"
"Ồ." Bà Mã không khẳng định cũng chẳng phủ nhận: "Vậy hôm qua cháu bà ăn gì?"
Gặp phải người quen thế này khiến Tôn Ngân Phượng cũng hơi hoảng, những lời chuẩn bị sẵn trong bụng lập tức quên mất quá nửa. Lúc này bà ta liếc mắt nhìn quanh, chỉ vào cái nồi đất trên bàn của một nhóm khách rồi nói: "Chính là cái này, tôi quên tên rồi, dù sao trong đó có hải sản, hải sản mà không tươi thì có thể ăn chết người đấy! Ai lại mở tiệm kiểu này chứ, ôi thằng cháu trai đáng thương của tôi..."
Bà ta đột nhiên gào khóc, còn định ngã nhào xuống đất. Tân Hoan đứng bên cạnh nhanh tay lại đỡ. Vốn dĩ Tôn Ngân Phượng chẳng để Tân Hoan vào mắt, không ngờ ngã một cái không được, lại thử giãy tiếp cũng không thoát ra nổi, trong lòng chỉ biết hậm hực chửi thầm, con nhỏ này khỏe phết đấy! Đáng đời suốt đời chỉ đi rửa bát làm tạp vụ!
Mấy vị khách khác trong tiệm thấy cảnh tượng lộn xộn như vậy cũng đồng loạt đặt đũa xuống, đồ ăn trên bàn cũng không dám động đến nữa, đợi Nam Đồ lên tiếng giải thích rõ ràng.
"Nguyên liệu nhà chúng tôi đảm bảo đều tươi mới, đặc biệt là hải sản, nhất định là nhập trong ngày. Bà ơi, bà chắc chắn cháu bà hôm qua ăn món hải sản thập cẩm tươi này sao?" Nam Đồ bình tĩnh hỏi.
"Đương nhiên rồi!"
Bà Mã đứng bên cạnh cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Khéo thật, bà lại quen Tôn Ngân Phượng. Càng khéo hơn là bà chẳng tin lời Tôn Ngân Phượng nói chút nào. Tôn Ngân Phượng sống cùng tòa chung cư với bà, người này nổi tiếng cả khu. Suốt ngày thích lục thùng rác tìm chai lọ giấy vụn, lục tung cả thùng rác lên rồi bỏ mặc đống bẩn đó lại, ba ngày hai bận cãi nhau với nhân viên vệ sinh, cả nửa khu phố đều nghe thấy.
Lúc đầu bà Mã còn thấy thương, tưởng nhà bà ta khó khăn nên mới tiết kiệm như vậy, còn dẫn về nhà cho mấy thùng giấy không dùng đến. Ai ngờ Tôn Ngân Phượng nhận rồi còn chê: "Có chút xíu mà bắt tôi phải đi một chuyến."
Lần đó khiến bà Mã tức muốn chết.
Một bên là Tôn Ngân Phượng người bà không ưa, một bên là Nam Đồ đứa nhỏ bà nhìn lớn lên, dĩ nhiên bà theo bản năng mà nghiêng về phía Nam Đồ.
Từng ấy năm rồi, bà có thể nhớ được sinh nhật của mấy đứa nhỏ: một đứa cháu gái, hai đứa cháu ngoại, thêm một đứa trẻ nữa là Nam Đồ.
Vậy thì cô có khác gì con cháu trong nhà?
Thế là nhân lúc Nam Đồ đang nói chuyện, bà lặng lẽ chuồn ra ngoài.
"Nếu thật sự là do đồ ăn bên tôi khiến cháu bà khó chịu, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm chi phí kiểm tra sức khỏe và nghỉ dưỡng, cũng sẽ bồi thường theo quy định. Nhưng bây giờ có một vấn đề, bà ơi, thực đơn quán tôi thay đổi thường xuyên, món hải sản thập cẩm tươi hôm nay mới là món mới. Vậy hôm qua cháu bà ăn thế nào?"
Tôn Ngân Phượng nghẹn họng.
Rất nhanh sau đó bà ta cố gắng chống chế: "Ai mà nhớ nổi mấy cái tên kỳ quặc các người đặt, hải sản thập cẩm tươi gì đó, dù sao hôm qua nó cũng ăn ở đây, ăn xong thì bị đau bụng!"
Bà ta thầm nghĩ, nếu bây giờ có thể lăn lộn dưới đất, đạp chân giãy giụa thì hiệu quả sẽ tốt hơn, đứng thẳng thế này khí thế yếu đi nhiều, cũng khó tạo áp lực cho đối phương.
Nghĩ đến đó, Tôn Ngân Phượng lại quay đầu trợn mắt lườm Tân Hoan đang giữ chặt bà ta không buông.
Tân Hoan không chút khách khí mà lườm trả, miệng mấp máy không phát ra tiếng: "Bà nói dối!"
"Con nhóc này..." Bà ta vừa định giơ tay âm thầm cấu Tân Hoan một cái, thì giọng của bà Mã vang lên.
"Bà nội cháu ở trong này nè, định mở đại tiệc cho cháu đó, mau vào mau vào!" Nói xong, bà dẫn cháu trai của Tôn Ngân Phượng là Thao Thao bước vào.