Chương 42: Giấc mơ kỳ quái

Tiệm Cơm Nhỏ Kết Nối Vạn Giới

Vãn Tinh Sương 17-07-2025 07:27:35

Hệ thống muốn cô tiếp đãi nhiều khách từ các thế giới, Nam Đồ hoàn toàn hiểu. Dù hệ thống không nói thẳng, nhưng từ việc nó thu hồi tinh hạch đổi thành tiền rồi còn thu thêm phí dịch vụ, cũng đủ thấy hệ thống không cần doanh thu mà là năng lượng trong tinh hạch. Sau khi Tân Hoan đến tiệm, Nam Đồ cũng hiểu thêm về thế giới tận thế. Cô biết lý do tinh hạch trở thành đơn vị tiền tệ phổ thông, là vì rất nhiều vũ khí ở Thiên Lăng Thành đều dùng tinh hạch làm năng lượng. Trong sinh hoạt thường ngày, tinh hạch cũng đóng vai trò vô cùng quan trọng. Xét từ góc độ này thì tất cả đều hợp lý. Dù cô có doanh thu cao cỡ nào ở thế giới này thì cũng chẳng liên quan gì tới hệ thống, không mang lại lợi ích gì cho nó, chẳng trách nó lại sốt ruột như vậy. Nhưng cô cũng không dễ dàng bị thuyết phục, phải để hệ thống hiểu rõ tình hình hiện tại: "Lúc trước ném tiệm cơm vào sa mạc, đó là lỗi của cậu. Khi đó tôi kinh doanh không tốt, có khách từ các thế giới tới tôi tất nhiên ưu tiên, về lâu dài thì trọng tâm nghiêng về bên đó cũng là chuyện thường tình. Bây giờ quán đã bán tốt hơn, khách từ các thế giới lại chỉ có vài người, có cũng được không có cũng chẳng sao, tiếp họ có khi ảnh hưởng khách bên này, nghĩ thôi đã thấy phiền." Thấy Nam Đồ quá tiêu cực, hệ thống vội nhượng bộ: [Trải nghiệm của thế giới đầu tiên đúng là không tốt, để bù lại, từ giờ giá thu mua tinh hạch thế giới tận thế tăng thêm 20%. ] Nam Đồ bình tĩnh hỏi: "Là thu phí 5% rồi mới tăng 20% giá thu mua, hay tăng 20% rồi mới thu 5% phí? Haiz, tôi không giỏi toán, cậu làm tôi bị rối rồi." Hệ thống cắn răng: [Thế giới tận thế không thu phí!] "Chỉ thế giới này không thu? Hay là về sau..." Nam Đồ khéo léo dừng lại: "Nhưng mà cũng đúng, chưa chắc đã có thế giới tiếp theo." [... ] [Tất cả thế giới tôi đều không thu phí nữa!] Nếu hệ thống có răng, giờ này chắc nó nghiến răng ken két. Nếu nó có tim, giờ chắc đã đau đớn vô cùng. Tiếc là nó chẳng có gì cả, lại còn trông chờ Nam Đồ kiếm năng lượng giúp, không nhượng bộ thì còn biết làm gì? Có được lợi ích lớn như vậy, Nam Đồ cũng không định ép nó thêm, cô lập tức nói: "Vậy tôi thật sự phải nghĩ cách thuận tiện cho khách từ các thế giới vào tiệm." Lúc này Tân Hoan vừa dọn dẹp xong sau ca, rửa tay rồi bước đến nhắc: "Chị Nam Đồ, chị phải lập quy định, nếu để bọn họ cầm vũ khí xông vào như hôm nay chắc chắn không được đâu!" Nam Đồ cũng vừa nghĩ tới điểm này. Nếu không thể để khách từ các thế giới vào tiệm khi đang có khách thường, vậy thì chắc chắn cô sẽ bỏ lỡ nhiều khách từ các thế giới. Nhưng tình hình khách từ các thế giới cũng khá đặc biệt, làm sao để hai bên cùng tồn tại, không xảy ra xung đột? Không cần suy nghĩ nhiều, cô đã viết liền vài quy định như: vũ khí phải để ngoài cửa hoặc cất trong balo, nếu trên người có vết máu quá rõ thì không được vào tiệm, trong tiệm cấm khiêu khích và ẩu đả... Trong ấn tượng của cô, lính đánh thuê vốn luôn cứng đầu khó quản, liệu họ có chịu nghe lời không? Tân Hoan nhe răng nói: "Ai không nghe, để em đá họ ra ngoài!" Nam Đồ nhéo khuôn mặt vẫn còn chút phúng phính của Tân Hoan, việc này cứ để cô ấy làm là được rồi. Tối hôm đó, Nam Đồ mơ thấy một giấc mơ. Cô mơ thấy trong tiệm ngồi đầy khách, chật ních người, buôn bán cực kỳ tốt. Nhưng nhìn kỹ lại thì toàn là dị thú kỳ lạ ngồi trên ghế, chúng ăn khỏe vô cùng, quét sạch toàn bộ nguyên liệu trong tiệm mà vẫn còn chưa no. Đến lúc thanh toán, từng con một đều không chịu trả tiền, khiến Nam Đồ tức điên. Đang trong cơn giận dữ, cây cán bột trong tay cô không biết từ lúc nào biến thành súng máy, tức đến mức cô lia hết đám dị thú ăn quỵt này, rơi đầy đất toàn là tinh hạch, làm cô vui mừng nhặt lia lịa. Tỉnh dậy rồi nghĩ lại giấc mơ kỳ quái đó, Nam Đồ bật cười, đúng là mơ mộng linh tinh mà.