Chương 39: Không phải mỗi người một bát sao?

Tiệm Cơm Nhỏ Kết Nối Vạn Giới

Vãn Tinh Sương 17-07-2025 07:27:23

Phan Dương cẩn thận gắp một cái hoành thánh tam tiên, trong đầu anh hiện lên rất nhiều câu chuyện truyền thuyết, như kiểu của cải từ trên trời rơi xuống thật ra là đá biến thành, hoặc khi đói bụng thì bị yêu quái dẫn dụ đi ăn sơn hào hải vị, ăn xong mới phát hiện trong bụng toàn là cát sỏi các kiểu. Nhưng bọn Giải Vi đều đã ăn hết rồi... Phan Dương cắn răng, cắn thử một miếng, mắt trợn tròn còn to hơn khi ăn phải cát đá. Lớp vỏ hoành thánh mỏng nhưng dẻo dai, mềm mượt như lụa, trong miệng cứ như đang có một con cá nhỏ quẫy đuôi rồi trượt đi, khi răng nhẹ nhàng cắn xuyên lớp vỏ mỏng ấy, đầu tiên nước thịt phun trào, rồi trong mỗi lần nhai tiếp theo, hòa quyện cùng với nhân bên trong. Phần nhân thịt được lớp vỏ bao bọc giờ đây mất đi sự gò bó, nhưng vẫn không hề rời rạc, mềm mịn nhưng không thiếu độ dai, những con tôm sông nhỏ nhắn nguyên vẹn càng tăng thêm một vị tươi ngon khó tả. Có thể nói chỉ cắn một nửa cái hoành thánh thôi, trong đầu Phan Dương như có một đóa pháo hoa bất ngờ nổ tung. Ngon, ngon quá trời! Anh lập tức nhét nửa còn lại vào miệng, ngấu nghiến nuốt xuống bụng, rồi lại gắp cái tiếp theo, đến khi trong bát chỉ còn lại chưa tới một nửa hoành thánh, Phan Dương bắt đầu ăn với tốc độ chậm lại, lưu luyến nhấm nháp từng chút một. Mà như vậy, lại có được một trải nghiệm khác biệt. Trong nước dùng trong veo có rải rác những mảnh rong biển, sợi trứng tráng và rau mùi thái nhỏ, lớp váng dầu lấm tấm thoắt ẩn thoắt hiện, Phan Dương không nhịn được mà nâng bát lên uống một ngụm. Cảm nhận đầu tiên là vị ấm, trong thời tiết như thế này không hề khiến người ta cảm thấy nóng bức, ngược lại như dòng suối nhỏ rì rào chảy trôi, từ khoang miệng trượt xuống cổ họng rồi vào dạ dày, đi tới đâu cũng khiến người ta thấy ấm áp. Sau đó mới cảm nhận được vị thanh trong của nước dùng, không quá đậm làm át vị hoành thánh, nhưng lại khiến người ta mãi không quên. Thấy Phan Dương đờ người, Giải Vi - người từng chứng kiến quá trình nấu hoành thánh tam tiên tranh thủ giải thích với anh trong lúc bận rộn: "Ngon nhỉ, tôi cũng không biết vì sao lại ngon thế, nhưng hình như đây là nước hầm gà." Đây là nước hầm gà? Sao chỉ có vị ngọt thanh của gà mà không có chút béo ngậy nào? Phan Dương nghĩ mãi không ra. Khi anh còn đang cố kìm nén ham muốn dọn sạch đồ ăn trước mặt, trong khóe mắt lướt qua thấy Giải Vi và Kỷ Hạng Minh đã ăn xong bát hoành thánh của mình rồi. Trong lòng Phan Dương có chút đắc ý, mấy người họ ăn nhanh vậy, giờ chỉ có thể nhìn anh ăn thôi ha! Không ngờ Giải Vi lập tức đứng dậy, chớp mắt đã bê về một bát hoành thánh đầy ụ nữa. "Hả? Không phải mỗi người một bát sao?" "Ai nói thế?" Giải Vi nói: "Tôi mua mười phần đấy." Nghe vậy, Phan Dương lập tức chẳng còn lăn tăn gì nữa, bắt đầu ăn như vũ bão, hận không thể úp cả mặt vào bát. *** Lúc này bên ngoài tiệm cơm, đồng đội của Phan Dương cũng đang ăn uống ngon lành. Trong trận chiến trước đó Trình Khải Phong bị thương, hiện đang dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi. Vì bị thương ở cánh tay phải nên được đồng đội đút cho ăn. "Trước tiên là một thìa nước dùng nhé." Đồng đội lẩm bẩm. Vết thương đau đớn khiến tối qua Trình Khải Phong không ngủ được, lúc mọi người còn đang lưỡng lự xem có nên vào Tiệm cơm Nam Lai hay không thì anh đã nhắm mắt nghỉ ngơi, bây giờ đã nửa mơ nửa tỉnh.