Chương 16: Hội nghị thường kỳ

Ta Dùng Ba Câu Nói Dọa Khóc Toàn Tinh Tế

Vi Ngã Vô Tửu 28-06-2025 21:45:40

"Xin chào, xin hỏi ngài là Thượng đạo à... ?" "Đúng rồi. Mời vào." Không có phòng làm việc, Thượng Kinh Nhạn cũng chỉ có thể sử dụng phòng khách của căn nhà thuê để làm phòng tiếp khách. Căn nhà mới thuê có rất ít đồ đạc, ngay cả "bàn phỏng vấn" cũng là dùng bàn ăn để tạm thời bổ sung. "Ngồi đi." Cô nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ và tóc đen trước mặt, cúi đầu đối chiếu với hồ sơ trong sơ yếu lý lịch. Ô Nhụy, một diễn viên địa phương của tinh hệ lưu đày, một tiểu minh tinh "tuyến một trăm tám mươi". Cô ấy xuất thân từ một gia đình bình thường, ba mẹ mất sớm, lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Ra mắt ở tuổi mười sáu, có một chút hào quang, nhưng cũng không được coi là quá tài năng xuất chúng, lúc nào cũng kém một chút, sự nghiệp ngôi sao của cô ấy cũng luôn không nóng không lạnh. Những năm gần đây, số lượng hoạt động của cô ấy giảm sút, và bị nghi ngờ là mắc phải chứng khuyết thiếu tinh thần lực. Nói tóm lại, một bản sơ yếu lý lịch như vậy có thể lấy được rất nhiều ở trong ngành giải trí giữa các tinh tế. Nhưng trong thế giới mô phỏng bằng AI, trúc mộng sư tự mô phỏng hiện nay, ngành diễn xuất trong giới giải trí cạnh tranh rất khốc liệt, ngoại hình đẹp thôi là chưa đủ, vì vậy, gần như là mỗi một kỹ năng diễn xuất của những diễn viên còn trụ lại được đều đáng khen ngợi. Sau khi nhìn thấy người thật của Ô Nhụy, Thượng Kinh Nhạn cũng biết rằng cô ấy không phải là bị nghi ngờ nữa, mà chắc chắn đã mắc phải hội chứng khuyết thiếu tinh thần lực. Cơ thể gầy gò, làn da nhợt nhạt và có quầng thâm dưới mắt, gần như khác hoàn toàn với người đẹp trong cơ sở dữ liệu. Sở dĩ Thượng Kinh Nhạn chọn phỏng vấn ngoại tuyến thay vì phỏng vấn trên tinh võng chính là để xác nhận điều này. Chỉ là dù sức khỏe không tốt, nhưng dường như trạng thái tinh thần của Ô Nhụy vẫn ổn... Cô có thể cảm nhận được những dao động tinh thần đến từ người đối diện. Thượng Kinh Nhạn đang đánh giá Ô Nhụy, Ô Nhụy cũng đang lặng lẽ đánh giá cô. Ấn tượng đầu tiên mà cô dành cho Ô Thụy chính là... Qúa trẻ. Hơn nữa, trông có vẻ như vẫn đang trong giai đoạn xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhà này hẳn là mới thuê, vị trí và điều kiện nhà cũng rất bình thường, không biết chỗ ở trước đây có đơn giản hơn không. Nhưng trẻ tuổi thì trẻ tuổi, khả năng kiểm soát cảm xúc của cô ấy mạnh hơn những trúc mộng sư mà Ô Nhụy từng gặp rất nhiều. Bị đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo kia nhìn thẳng vào một cách bất ngờ, thậm chí còn có ảo giác rằng mình sẽ bị một viên đá quý cắt bị thương. Cho dù đang ở trong một căn phòng sơ sài, vẫn có cảm giác như có thể đang chỉ huy một sân khấu có mười nghìn người chỉ trong vài phút vậy. Trạng thái làm việc của Thượng đạo có vẻ rất ngắn gọn, sau khi đọc sơ yếu lý lịch thì trực tiếp yêu cầu cô ấy biểu diễn một cảnh mà không có bất kỳ hiện vật nào một chút... cảnh diễn chính là cảnh nữ chính nhặt vỏ sò trong "Tà thần" kia. Trước khi tới đây, Ô Nhụy đã xem đi xem lại "Tà Thần" vô số lần, lập tức có thể tiến vào trạng thái. Cô ấy cảm thấy màn trình diễn của mình đã vượt xa phát huy bình thường, nhưng khi mở mắt ra và bắt gặp ánh mắt vẫn bình tĩnh của Thượng đạo, trong lòng cô ấy lại bắt đầu cảm thấy bất an. Thượng Kinh Nhạn nói: "So với bộ phim gốc thì tốt hơn rất nhiều." Đây là đánh giá khách quan, dù sao thì bộ phim gốc chỉ là được cô điều chỉnh dựa trên một đống số liệu, không thể sống động như người thật được. Điều hiếm có hơn nữa là, màn biểu diễn của Ô Nhụy còn mang theo một số đặc điểm cá nhân, điều này khiến cho Tà thần của cô càng tăng thêm vẻ u ám. "Cô muốn tự tiến cử vào bộ phim tiếp theo của tôi à?" Thượng Kinh Nhạn hỏi: "Tại sao lại chọn tôi." Mà cô chỉ mới có một tác phẩm, xếp cuối cùng trong số những trúc mộng sư mà Ô Nhụy từng làm việc cùng trong sơ yếu lý lịch của cô ấy. "Thượng đạo... Tôi nói thật." Ô Nhụy gượng cười: "Thật ra thì tôi không có lựa chọn nào tốt hơn." Cô ấy đã bị chứng khuyết thiếu tinh thần lực hành hạ, gần hai năm không có sản phẩm nào, công ty đang cân nhắc đến chuyện hủy bỏ hợp đồng với cô ấy. Cô ấy cần một công việc mới để chứng tỏ bản thân, nhưng những trúc mộng sư khác lại không muốn làm việc với một bệnh nhân mắc chứng khuyết thiếu tinh thần lực. ... Đúng vậy, kể từ đầu năm nay, hội chứng khuyết thiếu tinh thần lực của Ô Nhụy đã ở mức bệnh lý cấp độ ba. Với những người như cô ấy, chỉ một kích thích là đã có thể biến người ta thành một kẻ vô dụng bất cứ lúc nào. "Hơn nữa, quan trọng nhất chính là,"Tà thần" của ngài đã khiến cho chứng khuyết thiếu tinh thần lực của tôi có chuyển biến tốt hơn rồi." Ô Nhụy siết chặt túi xách trong tay, hơi căng thẳng: "Đã lâu rồi tôi không ngủ được, nhưng mấy ngày nay được đắm chìm trong tinh thần lực của ngài, tôi cũng có thể ngủ được rồi." Không ai biết điều này đối với cô ấy mà nói chính là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Trong những ngày qua, trị số của cô ấy đã được hồi phục 10 điểm, trở lại phạm vi của hội chứng khuyết thiếu tinh thần lực cấp độ hai. "Tôi rất biết ơn, thấy danh sách diễn viên đang chờ được xác định của ngài nên tôi mới tự tiến cử. Tôi không cần tiền công quay phim, chỉ cần có thể giúp ngài là được." Rõ ràng cô ấy không giỏi chào hàng cho bản thân, nhưng thái độ lại rất khiêm tốn và chân thành. Thượng Kinh Nhạn rất quen với cảm giác này, đó là cảm giác suy sụp tinh thần và hoảng hốt sau khi bị cuộc sống đả kích. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Khí chất của cô rất phù hợp với phong cách của bộ phim tiếp theo của tôi. Nhưng tôi cảm thấy cô không thể diễn vai nữ chính được." Đây cũng là sự lựa chọn hai chiều đối với Thượng Kinh Nhạn, bây giờ cô vẫn còn là một trúc mộng sư không có tên tuổi, không có khả năng mời được một diễn viên có tiếng tăm, huống chi cô cũng chưa quen với những kênh tìm kiếm nhân tài hiện nay.