Chương 40

Ta Dùng Ba Câu Nói Dọa Khóc Toàn Tinh Tế

Vi Ngã Vô Tửu 28-06-2025 21:45:39

[Chỉ dựa vào vài câu thoại vụn vặt, chẳng hề có cảnh máu me gì, mà sao tôi lại thấy còn đáng sợ hơn cả mấy thứ ma quái ở tập đầu nữa?!] Để theo dõi "Phấn Hồng và Cây Lược", Ngao Thanh Tuyết còn cất công tìm hiểu tài liệu và đọc luôn cả mấy bài nghiên cứu: "Nghe nói thời xưa người ta rất coi trọng cái gọi là 'trinh tiết'. Mà cụ thể thì mình cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng mình đoán, kiểu như nếu nữ chính từng qua lại với đàn ông, thậm chí chỉ là ngủ bên ngoài một đêm thôi, thì nhà chồng tương lai sẽ cho là cô ấy... không còn 'trong sạch' nữa." Khái niệm này đối với khán giả sống trong thời đại liên hành tinh như họ, thực sự quá xa lạ. Chỉ vì một lý do như thế mà có thể dửng dưng để con gái mất tích, thậm chí là mong cô ấy chết đi cho xong chuyện – và còn kéo theo cả một mạng người khác chết theo. Cái gọi là "giết người không thấy máu" chắc chính là như vậy. Căn bệnh của Cao Tiểu Vân dai dẳng như tơ nhện, kéo dài suốt mấy tháng. Và trong thời gian đó, ở nhà cũ của họ Cao bắt đầu xuất hiện những hiện tượng kỳ lạ. Ban đầu chỉ là mấy món đồ như bình hoa hay giá bút bị xê dịch, dù đầy tớ đã bị phạt tới nơi tới chốn. Nhưng lạ kỳ là, sáng hôm sau mở cửa ra – mọi thứ vẫn bị xáo trộn lung tung như cũ... Ngoài ra, người hầu gác đêm còn kể rằng ban đêm thường nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng nước nhỏ giọt "tí tách tí tách" và cả tiếng gì đó ẩm ướt đang bò loẹt xoẹt. Có thể gỗ trong ngôi nhà cũ bị mọt ăn nên phát ra tiếng "xào xạc xào xạc". Nhưng chuyện kỳ lạ chưa dừng lại ở đó, còn có hai sự việc nữa khiến người ta rợn người. Chuyện đầu tiên là một cô hầu gái khi đang giặt đồ thì bỗng thấy trong bể nước cuộn lên một mảng đen như mực, khiến cô ta hét toáng lên và ngã nhào xuống nước. Thế nhưng khi mọi người đến cứu, bể nước lại trong vắt, không chút dơ bẩn nào cả. Cô hầu gái còn khẳng định lúc rơi xuống nước, cô ta có cảm giác ai đó đang kéo chân mình xuống. Chuyện thứ hai là Nhị thiếu gia nhà họ Cao gần đây cứ than đau đầu không ngừng. Mẹ kế thương con nên đã mời danh y đến bắt mạch kê thuốc, uống bao nhiêu đơn thuốc rồi mà vẫn không có chuyển biến. Ông chủ nhà họ Cao bắt đầu nghi ngờ trong nhà có tà khí, quyết định mời bà đồng đến làm lễ trừ tà. Tình tiết diễn ra nhanh chóng. Ống kính lướt qua khung cửa sổ, hoa lê ngoài vườn đã tàn rụng, và khi Cao Tiểu Vân hồi phục cũng đã bước sang cuối mùa xuân. Vào ngày thứ ba sau khi cô ấy có thể xuống giường đi lại, mẹ kế và cha liền tìm cô ấy nói chuyện: "Con cũng đến tuổi rồi, nên tính chuyện lấy chồng thôi." Bọn họ nóng lòng muốn gả cô ấy đi, như thể để cô ấy ở nhà thêm một ngày nữa thôi cũng là làm bẩn thanh danh của dòng họ. Người mà ông chủ Cao chọn cho Tiểu Vân là một công tử "môn đăng hộ đối". "Chỉ nói là môn đăng hộ đối, chứ tuyệt nhiên không đả động gì đến tính cách hay nhân phẩm của công tử đó... Không chừng..." Tiểu Vân buồn bã nhìn vào gương, than thở: "Cố Lang à, chàng nói xem, nếu ta lấy người ta rồi thì sẽ thế nào đây?" Trải qua một trận bệnh nặng, rõ ràng cô ấy đã trở nên ngoan ngoãn hơn, ít ra lúc này cô ấy cũng bắt đầu nghĩ đến khả năng "mình sẽ phải lấy chồng". Trong đầu cô ấy lúc đó, điều tồi tệ nhất mà cô ấy có thể nghĩ đến, là người chồng tương lai sẽ có nhân phẩm xấu hoặc dung mạo đáng sợ. Cho đến một ngày, cô ấy vô tình nghe thấy cậu em trai cùng cha khác mẹ của mình vỗ tay cười hát: "Lấy chồng gà thì theo gà bay, lấy chồng chó thì theo chó đi, lấy xương trắng thì canh mộ thôi! Hahaha... vui ghê! Chị ba thật sự sẽ lấy một người chết hả? Vậy chị ấy cũng phải chết theo mới hợp chứ?" Tiếng cười của lũ trẻ vang lên ngây thơ và rộn rã, cậu bé còn ngang ngược bắt gia nhân và hầu gái cùng hát theo, thoạt nghe thì tưởng chừng cả không gian tràn ngập niềm vui. Nhưng với Cao Tiểu Vân, cảm giác lại như rơi vào hầm băng lạnh buốt. Một đứa trẻ sao có thể tự biết những chuyện như thế này, chắc chắn là người lớn đã dạy. Ngay cả em trai cô ấy, một đứa trẻ như vậy còn biết, còn cô ấy lại bị giấu nhẹm như một kẻ ngốc nghếch. Nghe em trai hát về những chuyện đó như thể là bài đồng dao vui nhộn, cảm giác chỉ càng thêm vặn vẹo và đáng sợ. [Trời ơi khủng khiếp quá! Cưới âm hồn là cô gái cũng phải chết theo à? Mình vừa tưởng tượng đã thấy buồn nôn rồi... (khóc lớn)] [Khác hẳn với kiểu kinh dị của "Tà Thần", kiểu này ngột ngạt đến nghẹt thở luôn. ] [Đạo diễn Thượng đỉnh thật đó, đến giờ vẫn chưa có một cảnh hù dọa rõ ràng nào mà mình đã nổi hết da gà!] Cao Tiểu Vân mặt trắng bệch quay trở về sân nhỏ của mình – cô gái từng gan lì dám ở lại ngôi am hoang ngoài đồng một mình qua đêm, giờ lại run rẩy giữa ban ngày ban mặt vì sợ hãi.