Nghe giọng điệu này, hẳn là người quen của nguyên chủ.
Tốt nhất là cô nên giả vờ như không có ở nhà, nhưng Thượng Kinh Nhạn ngẫm nghĩ một chút, vẫn quyết định mở cửa - cô không thể cắt đứt hoàn toàn với những người có quen biết với nguyên chủ được.
Mấy ngày nay, Thượng Kinh Nhạn đã xem qua những kí ức kia rất nhiều lần. Nguyên chủ thật ra còn rất trẻ, mới có 17 tuổi, là đứa con trong một gia đình đơn thân, từ khi sinh ra đã sống trên tinh hệ lưu đày này rồi.
Lúc cô ấy bảy tuổi thì mẹ mất tích, vì thế cuộc sống của cô ấy chuyển từ sinh hoạt bình thường thành phải dựa vào trợ cấp sinh hoạt mới có thể sống qua ngày.
Nguyên chủ lớn lên như thế, cho nên tính tình của cô ấy cũng rất phản nghịch, u ám, cô ấy thường xuyên trốn học, cùng đám bạn bè ăn chơi suốt ngày đêm, tháng sáu năm nay mới miễn cưỡng học hết kiến thức cấp ba trong chương trình giáo dục bắt buộc, sau đó thì cuộc sống đều rối loạn hết lên, hỏi đến cũng chỉ có thể nói là "Tôi muốn làm Trúc Mộng sư".
Năm trước cô ấy vay chị Thôi 3 vạn, nói là muốn đầu tư vào làm Trúc Mộng sư, nhưng Thượng Kinh Nhạn không hề thấy cô ấy đầu tư chỗ nào.
Thanh niên mỉm cười bước vào, sau khi nhìn thấy cô thì hai mắt mở lớn nói: "Ôi, Tiểu Hắc Dương, sao cậu lại biến mình trở thành dáng vẻ khó khăn thế này rồi?"
Thượng Kinh Nhạn: "..."
Tiểu Hắc Dương? Đây là cái tên gì vậy? Nickname à?
"Đừng gọi tôi như thế."
Cái tên này giống như đang gọi con gì ấy, Thượng Kinh Nhạn cũng không suy nghĩ kĩ, nhíu mày buột miệng thốt lên,"Gọi tôi là 'Phan'."
Nói xong, bản thân cô cũng cảm thấy sững người. Cái gì vậy? Đây mà là tên gọi à, sao nghe ngu ngốc vậy?
"Tôi biết ngay lại là câu này." Thanh niên nhún vai,"Được rồi, P-a-n, Phan - cậu đang làm gì vậy? Sao lâu thế rồi vẫn không có tin tức gì vậy, phía trên có người bắt đầu cảm thấy bất mãn, cho nên bảo tôi tới xem cậu thế nào rồi."
Thượng Kinh Nhạn: "..."
"Phía trên","phái tôi" ... Nghe thần bí thế chắc chắn không phải là chuyện gì tốt đẹp!
Giống như một tổ chức nào đó, nguyên chủ thành thành viên của tổ chức, các thành viên gọi nhau bằng danh hiệu. Cho nên những ký ức bị mất của nguyên chủ chính là phần ký ức này sao?
Chết sớm, không phải chứ, cô chỉ muốn làm đạo diễn thôi, chẳng lẽ bây giờ còn phải diễn vai thành viên của một tổ chức ngầm nào đó nữa hả??
Thượng Kinh Nhạn có cảm giác muốn tan vỡ, nhưng bên ngoài vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh.
"Vẫn như cũ." Cô chỉ lạnh nhạt đưa ra cái đáp án ba phải này.
"Tôi cũng đoán được trước rồi. Cho nên tôi mới qua đây cho có thôi, quay về sẽ bảo cậu bị bệnh rồi."
Thanh niên tò mò hỏi,"Vậy cậu có định bắt đầu tuyên bố tác phẩm chưa? Tên là gì thế?"
Thượng Kinh Nhạn liếc anh ta một cái, người này còn hỏi bút danh của cô, xem ra cũng không đơn giản chỉ có quan hệ giữa các thành viên với nguyên chủ, chắc hẳn còn thân quen hơn.
Cô không nói gì, cũng may nguyên thân trước kia hình như cũng có thái độ không kiên nhẫn như vậy với người này, thanh niên dường như đã quen rồi, chỉ lo tự mình nói tiếp: "Không nói bừa chứ, nếu cậu còn tiếp tục muốn đi con đường này thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp tôi - đúng rồi, cậu đừng vội cho 'bọn họ' biết, cậu hiểu mà, bọn họ không thích mấy thứ này."
Anh ta nhún vai,"Cho phép những người ở tinh hệ lưu đày được sáng tác đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi, nếu cậu còn tạo ra tác phẩm nào đó có thể phát tán đến chủ tinh hệ thì mấy lão gia hoả kia chắc có thể ngất đi mất. Ha ha! Mới tưởng tượng một chút thôi mà đã làm tôi cảm thấy mong chờ có thể nhìn thấy một màn này rồi."
Thượng Kinh Nhạn: "Cậu nên tự quan tâm bản thân đi thì hơn."
Cô bình tĩnh nói, chuyện này chỉ sợ không còn là vấn đề anh ta có chờ mong hay không nữa, mà là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra trong tương lai rồi...
Thanh niên cười đùa: "Được rồi, tôi không nói nữa. Tạm biệt - Phan."
Anh ta đột nhiên xuất hiện, mà đi cũng rất nhanh. Sau khi anh ta rời đi, Thượng Kinh Nhạn lập tức nói hỏi hệ thống: [Hệ thống, cậu có thể kiểm tra ra thiết bị điện tử không?]
[Ngài yên tâm] X71 biết hiện tại trong lòng cô đang nghĩ gì, [Tôi đã kiểm tra qua rồi, gian phòng này không hề có thiết bị giám sát. ]
Thượng Kinh Nhạn nhẹ nhõm thở phào một hơi, cô cảm thấy hơi nhức đầu mà đưa tay lên nhéo mi tâm.
Nguyên chủ có rất nhiều bí mật, xem ra sinh hoạt của cô trong kiếp này chắc sẽ không được yên ổn cho lắm, thôi thì có thể làm Trúc Mộng sư là được...
Nhưng, tên gọi của nguyên chủ trong cái tổ chức thần bí kia là "Pan"?
"Pan", trong truyền thuyết Thần Pan là một vị thần nửa người nửa dê, là vị thần reo rắc nỗi sợ hãi, bảo sao thanh niên kia gọi cô ấy là "Tiểu Hắc Dương".
-nhưng cũng thật trùng hợp, tài khoản Thượng Kinh Nhạn dùng để đăng video Tà thần có ảnh bìa là Thần Pan, đây cũng là bức chân dung mà kiếp trước cô thường dùng.
Thượng Kinh Nhạn muốn hút một điếu thuốc, đó là thói quen xấu từ kiếp trước của cô, do công việc áp lực nên mới hút thuốc để giải toả.
Cô ngồi tĩnh tâm một lúc, đột nhiên nhận ra tại sao mình lại cảm thấy thanh niên kia quen mắt đến vậy, không phải cô từng nhìn thấy anh ta trong trí nhớ, mà là nhìn thấy trên trang web cho thuê minh tinh.
Mấy hôm trước cô thuê nam nữ chính cho bộ Tà thần], lúc lướt xem ảnh chụp của các diễn viên đã từng nhìn thấy, là một diễn viên nhỏ của nơi này, tên là Du Nghiêu.
Thượng Kinh Nhạn: "..."
Bảo sao vừa rồi Du Nghiêu có nói câu "Nếu cậu còn tiếp tục muốn đi con đường này thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp tôi", thảo nào, người này cấu kết với cô làm việc xấu... Không, hai người bọn họ là đang có chung kẻ địch.
Tổ chức không thích Trúc Mộng sư thì chắc chắn cũng không thể nào đối xử tốt với diễn viên được. Du Nghiêu này tại sao lại dám để lộ bản thân như thế? Dùng mặt nạ ư?
*
Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, Thượng Kinh Nhạn không muốn tiếp tục suy nghĩ vấn đề này thêm nữa, việc quan trọng trước mắt là cô phải kiếm được xô vàng đầu tiên đã.
Thoáng chốc đã qua ba ngày, trong lúc cô thức khuya chịu đựng cảm giác đau eo đau lưng để đăng tập thứ hai vào đúng 0 giờ theo thời gian đã công bố trước đó thì hệ thống nói: [Ký chủ, hiện tại tôi kiến nghị ngài xem qua khu vực fandom của mình một chút. ]
Sự nghiệp giải trí ở thời điểm này đã phát triển gần như hoàn thiện, mỗi trang web đều sẽ có một "khu vực fandom", có thể đưa ra những phản hồi tốt cho tác phẩm, đây là khu vực dành cho những người có cùng tư tưởng. Tà thần đương nhiên cũng có, nhưng hầu như trống không.
Thượng Kinh Nhạn nghe vậy thì cũng tiến vào xem thử, tag #sau khi kết hôn với tà thần# thế mà tăng từ 0 lên 1 rồi.
"Hả?" Cô ngạc nhiên nhướng mày, mới qua một thời gian ngắn thôi mà đã có người chia sẻ tác phẩm của cô rồi?
Hầu như không có tác giả nào không thích được mọi người yêu mến và giới thiệu tác phẩm cho mình, Thượng Kinh Nhạn click vào xem bài đăng của khán giả này thì lập tức bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh ngạc.
Đây là một tác phẩm được tạo nên từ tinh thần lực, tuy nói là "vẽ" nhưng lại giống như mô hình kiến trúc 3d, khiến cho mọi người trên Tinh Võng có thể thâm nhập vào cảnh tượng này mà ngắm nhìn nó.
Bức tranh của Thanh Sắc Tuyết vẽ chính là một toà lâu đài được bao quanh bởi hoa tường vi, dưới ánh trăng đỏ thắm, tường vi yêu dã vây quanh một bức tượng Đức Mẹ màu trắng ở vùng trung tâm, một cánh tay của bà và đứa con trong lòng vỡ vụn được những nhánh dây tường vi thay thế bọc lại, giống hệt như những xúc tua.
Biểu cảm vốn dĩ thánh khiết bởi vì sự nứt vỡ của làn da mà khiến cho người ta có cảm giác quỷ dị không nói nên lời, khoé môi bà ta lộ ra một nụ cười vặn vẹo.
Lúc Thượng Kinh Nhạn chế tác tà thần chỉ làm rất sơ lược, nhưng vị Cảnh Tượng sư này không chỉ có thể bắt kịp ý nghĩ của cô mà còn làm cho nó càng thêm hiệu quả hơn, cái này cô thích.
[Ôi mẹ ơi, quá giỏi, quỳ lạy vị đại thần này. ]
[Cái này được chế tác trong một ngày đấy à?? Quá thần kì rồi!]
[Đẹp thật đấy, nhưng lại có cảm giác hơi quỷ dị thì phải. Nguyên tác của bộ này là về nội dung gì vậy?]
[Nguyên tác phải tự mình xem á, như thế mới có thể cảm nhận được nội dung của bộ Tà thần này một cách tốt nhất, he he he... ]
[Chủ kênh sau nhiều năm như vậy cuối cùng cũng vẽ tranh tiếp rồi!! Mọi người có thể đi tra soát cái ID này, chủ kênh chính là người đã đạt giải thưởng của Trúc Mộng cảnh tượng thanh thiếu niên của chủ tinh đó!]
[Tôi tới rồi đây, bây giờ đi xem luôn. ]
[Lại có người đi xem kìa, he he he... ]
[? Fan hâm mộ mấy người sao lại có thái độ kỳ lạ thế, làm tôi hơi sợ rồi đấy. ]
[He he he (đầu chó)]
Bài chia sẻ này chắc chắn có thể hấp dẫn phần đông mọi người tới xem nguyên tác, nhanh chóng trở thành bài đăng có độ hot cao nhất trong fandom.
Tranh vẽ trực quan hơn so với video, có nó ở đây, chỉ trong vòng ba ngày, Tà thần cuối cùng đã tiến vào bảng xếp hạng mà chỉ có những tác phẩm được bình chọn trước đó một năm tồn tại.
*
Chủ tinh hệ.
Trong một căn phòng được bao bọc bởi nhưng bức màn thật dày, xung quanh tối đen như mực, chỉ có một chiếc đèn đặt ở trước giường phát ra ánh sáng le lói.
Sau khi Ngao Thanh Tuyết đăng bài lên thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô ấy thả lỏng cơ thể, hai mắt phát sáng cười nói: "Cuối cùng cũng xong rồi!"
Cô ấy bận rộn hết một ngày chỉ để miêu tả lại cảnh tượng này, mặc dù mệt nhưng vẫn rất có tinh thần.
Sau khi mắc chứng khuyết thiếu tinh thần lực, cảm hứng sáng tác của cô ấy cũng bị xói mòn theo.
Nhưng sau khi xem lại Tà thần, cô ấy lại có cảm giác "muốn vẽ một cái gì đó" cực kỳ mãnh liệt.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Ngao Thanh Tuyết biết đến phong cách này, cho nên chỉ có thể cẩn thận sử dụng cảnh tượng bên trong nguyên tác để tiến hành chỉnh sửa, nâng cấp.
Cô ấy còn chưa vui vẻ được bao lâu, sau khi ăn mỳ về thì nhìn thấy một thông báo: [Tác giả nguyên tác đề cử cùng yêu thích tác phẩm của ngài. ]
Ngao Thanh Tuyết: "!!"
Cô ấy mừng đến nỗi vỗ mạnh vào đùi mấy cái, sau đó nhìn thấy "Kinh Nhạn Mọi Người" đăng tập hai thì lập tức phát sóng trực tiếp.
[Chủ kênh vẽ đẹp ghê! Khen nha!]
[Thanh Thanh nhanh quá đi, tập hai vừa mới đăng lên đã lập tức phát sóng trực tiếp rồi, đúng lúc tôi không dám xem một mình, mọi người cùng nhau xem đi. ]
[Sao vẫn còn đang ăn mì vậy, chủ kênh này, căn cứ vào trải nghiệm của bản thân, tôi khuyên cô đừng ăn nữa, không thì chút nữa lại phải nôn lên hết đấy!]
Giống hệt như lần trước, vừa nhìn thấy Tà thần, số lượng bình luận tăng lên chóng mặt.
Nếu là trước kia, số liệu tăng nhiều như thế, Ngao Thanh Tuyết chắc chắn sẽ phát lì xì chúc mừng, nhưng hôm thì cô không rảnh quan tâm mấy chuyện đó.
Đến khi phòng phát sóng trực tiếp của cô bị cảnh cáo do số liệu dị thường thì cô mới để ý tới: "?"
[?? Buồn cười chết mất, phòng phát sóng trực tiếp này của chúng ta đông người quá rồi. ]
[Cút cút cút, ai thèm để ý mấy cái số liệu kia chứ! Chúng ta đều là người thật đấy nhé!]
[A a a a chuẩn bị bắt đầu rồi, đừng có vấn đề gì đó, cản trở tôi xem Tà thần!]
Quản lý viên ngẩn người, cô ấy ngạc nhiên phát hiện thế mà toàn bộ đều là người thật.
Tình huống này chỉ từng xảy ra với chủ kênh đang xem những tác phẩm có một đám fan điên cuồng, tự nguyện gia tăng số liệu cho chủ kênh mà thôi.
Nhưng cô ấy vừa mới nhìn qua thì thấy tác phẩm mà phòng phát sóng trực tiếp này đang xem không phải là tác phẩm lớn gì mà? Cô ấy còn chưa từng nghe đến cái tên này luôn đấy.
Quản lý viên cảm thấy tò mò, cô ấy lặng lẽ gia nhập vào phòng phát sóng trực tiếp, sau đó -
"A!!"
Cố ấy giật mình đứng bật dậy, hét chói tai chạy qua bên cạnh.
Chỉ thấy trên màn hình có một người đàn ông mơ màng ngồi trong bồn tắm, dường như sắp ngủ, mà lúc anh ta cúi đầu xuống, nước trong bồn tắm đột nhiên chuyển thành màu đỏ tươi, những cánh hoa hồng trôi trên mặt nước kia cũng biến thành những con ngươi vẫn còn đang rỉ máu!
Khu bình luận tràn ngập những tiếng gào thét [a a a], bàn tay quản lý viên khẽ run, vì thế trong một đống bình luận màu trắng đột nhiên xuất hiện một cái tên màu vàng có ký hiệu của chính phủ.
Quản lý viên 03: [a a a a!!]
Quản lý viên: "..."
[??]
[Buồn cười chết mất, cái tên vừa rồi kia có phải là tài khoản của quản lý viên không?]
[Quản lý viên 03 đừng có lười biếng! Làm việc nghiêm túc, đừng quấy rầy chúng tôi xem phim kinh dị!]