Lục Tử Băng đọc phần giới thiệu trước, trong lòng cũng đã có một chút ý tưởng về câu chuyện này rồi, chỉ là...
"Đúng là một cái tag kỳ lạ, khủng bố và kinh dị?" Anh ta phỉ nhổ.
Giữa bóng hoa đung đưa, tập đầu tiên của "Phấn Mặt Sơ" đã bắt đầu.
Ngay từ đầu căn bản không nhìn ra được có yếu tố u ám gì. Vào dịp tết thanh minh, Cao Tiểu Vân, tam tiểu thư của Cao gia đi chơi trong tiết thanh minh cùng một nhóm tiểu thư khuê tú, các cô gái xuống khỏi xe ngựa, tay cầm cây quạt và khăn tay, nói chuyện cười đùa rôm rả.
Lúc đó đang là mùa xuân, phong cảnh rất đẹp, cỏ xanh lả lướt, trăm hoa đua nở, tà váy năm màu sặc sỡ của các thiếu nữ tung bay như những con bướm, tấm vải dệt màu vàng kim phản chiếu ra ánh nắng cực kỳ hoa lệ.
[Tạo hình rất đẹp, sao tôi lại cảm thấy chúng còn đẹp hơn bộ phim xuyên không nổi tiếng "Hoàng Gia Ngọt Sủng" kia trong tinh hệ của chúng ta nhỉ?]
[Những người mới của tinh hệ lưu đày đã đạt đến trình độ này rồi à??]
[Vừa nhìn một cái đã biết đây là phim tình cảm, tôi cũng không tin là nó còn có thể dọa người được. ]
Thân thế của nữ chính dần dần được tiết lộ trong cuộc trò chuyện, Lục Tử Băng nói: "Xuất hiện rồi! Kịch bản văn trạch đấu kinh điển!"
[Có nhiều quý nữ như vậy, sao người nào cũng giống nữ chính hơn cả nữ chính vậy, còn nữ chính thì lại trông giống như một người qua đường hơn]
[Thân mến, đây chính là dùng kịch bản tiểu bạch hoa có thân thế thê thảm đó. ]
[Có ngọt sủng à, cảm giác nó rất đáng xem. ]
"Tiết thanh minh ngày đó, nàng đến bên dưới gốc cây Hòe ở Thành Tây, ta có món quà muốn tặng cho nàng. Đừng để người nhà của nàng phát hiện, nếu không thì chuyện của chúng ta sẽ không thành."
"Còn tín vật gì... Ôi, đến lúc đó duyên phận vừa tới, nàng sẽ biết nó là gì thôi."
Lời nói của tình lang vẫn còn văng vẳng bên tai, Cao Tiểu Vân như đang có tâm sự, dáng vẻ có hơi lơ đãng.
Cả đám thiếu nữ uống rượu đến mức càng ngày càng vui vẻ, nàng lấy cớ là rượu làm bẩn quần áo để nhân cơ hội lẻn ra khỏi phòng ngay trong bữa tiệc.
Trong lòng Lục Tử Băng không coi trọng cho lắm, một tiểu thư con nhà quý tộc ở cổ đại chưa từng ra khỏi cửa tự mình đi tìm đường, chỉ sợ là sẽ gặp phải chuyện lạ. Sẽ gặp phải cái gì nhỉ? Kẻ cướp hay là tội phạm?
Những thứ này đều không quan trọng, điều quan trọng là có thể đợi nam chính từ trên trời rơi xuống làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Quả nhiên, Cao Tiểu Vân tìm được một lúc thì đã bị lạc.
Nhưng điều khiến cho khán giả cảm thấy khiếp sợ chính là nàng lại thực sự lạc vào một khu mộ hoang vắng!
Điều tệ hơn nữa là bầu trời đã dần tối sầm lại và bắt đầu mưa.
Xung quanh không có một bóng người, một màn sương mù dày đặc không biết xuất hiện từ đâu đã che khuất tầm nhìn. Đi ở một nơi như thế này, cho dù là người có lá gan lớn đến mấy thì cũng sẽ bắt đầu lẩm bẩm, Lục Tử Băng nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy hình như mình hơi tự tin quá mức rồi.
Dường như khu mộ này đã từng bị thú hoang đào lên ăn thịt, thậm chí còn lộ ra một chút xương trắng, Cao Tiểu Vân còn bị vướng chân và ngã một cái, ngã xuống đối diện một hộp xương sọ.
Trong hốc mắt của hộp xương sọ có ma trơi màu xanh lam, nàng sợ đến mức tái mặt, lập tức bò dậy và hét lên chói tai.
[Má ơi! Tôi cũng bị dọa sợ. ]
[Mặc dù về mặt lý trí, tôi biết đó là phốt pho trong xương, nhưng... ]
[Nếu là tôi thì bây giờ đã gục ngã rồi, cứu mạng. Hơn nữa, nữ chính còn là người cổ đại, không biết đến những thứ này, chắc sẽ còn sợ hãi hơn nhỉ!]
Có tiếng thú hoang gầm rú ở phía xa, như thể chồn hoang đang đáp lại nàng. Những con chim ăn xác cũng bị nàng dọa sợ mà bỏ chạy, tiếng vỗ cánh của chúng vang vọng khắp nơi.
Mưa càng ngày càng lớn, Cao Tiểu Vân đi càng ngày càng nhanh, nhưng khung cảnh tương tự giống như quỷ đánh tường, lần nào nàng cũng đi ngang qua một hộp xương sọ giống như trước.
Khi nàng sắp gục ngã thì đúng lúc này, nàng chợt nhìn thấy một cái cây xuất hiện ở cách đó không xa.
Cây Hòe!
Lục Tử Băng hơi nổi da gà: "Chờ một chút, chỗ này vẫn là chỗ có đầu lâu, nhưng rõ ràng trước đó không có cây mà?"
Thật ra trong lòng nàng cũng biết cây hòe đột nhiên xuất hiện này nhìn có vẻ không đúng lắm, nhưng giờ phút này giống như đã nắm được một cọng rơm cứu mạng, cứ mặc kệ và đi qua mà không thèm quan tâm.
Nếu không thì chẳng lẽ nàng phải ở lại khu mộ này à?
Cây hòe cao lớn lạ thường, rõ ràng còn chưa đến mùa hoa, nhưng lại phủ đầy hoa trắng muốt, trên đó còn có đàn ong đang trú mưa, có thể ngửi được hương thơm ngào ngạt.
Dưới cây hòe cũng không có Cố lang đang chờ nàng, mà lại có một cái am ni cô đổ nát. Cao Tiểu Vân không rảnh để quan tâm đến cái gì nữa, xách làn váy lên và bước vào trong.
Khi máy quay chuyển tới đó, một làn đạn bay qua: [Mẹ nó, hoa văn trên lưng con ong đó trông giống như đầu lâu á... ]
Am ni cô trông rất đổ nát, không biết đã bao lâu rồi không có người tới đây, những tấm rèm trắng bị gió thổi tung bay giống như những bóng ma. Gió thổi xuyên qua khe hở, tạo ra âm thanh "ô ô".
Trên mặt đất phủ một lớp bụi dày, trong góc phòng còn có những búi tóc vì đã lâu không có người quét tước.
[Bẩn quá đi, chạm đến bệnh sạch sẽ của tôi rồi!]
[Làm chân thật quá đi, dù sao thì tôi cũng không dám vào một nơi như thế này vào ban đêm đâu... ]
[Khụ khụ, nếu mở hình thức thực tế ảo thì tôi sẽ trực tiếp bị ngạt thở vì sặc bụi mất. ]
Lục Tử Băng nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại chưa nghĩ ra được.
Như để tăng thêm sự can đảm cho bản thân, Cao Tiểu Vân nhỏ giọng gọi tên tình lang: "Cố lang, Cố lang... Rốt cuộc tín vật mà chàng nói là cái gì, và nó ở đâu chứ..."
Khi nói chuyện nàng đang bước qua ngưỡng cửa, như thể để đáp lại lời xin giúp đỡ của nàng, một thứ gì đó rơi xuống từ xà nhà vang lên một tiếng "bang", dừng lại ở ngay trước mặt nàng.
Cao Tiểu Vân giật mình, dừng lại như đang sợ hãi, đợi một lúc lâu sau mới mạnh dạn bước tới...
Khán giả cũng nhìn theo Cao Tiểu Vân, mới nhận ra thứ rơi xuống là một chiếc lược.
Am ni cô tối om, chỉ có ánh sáng mờ ảo của màn đêm nơi hoang vu chiếu vào từ bên cạnh.
Đó là một chiếc lược rất đẹp, chất gỗ sẫm màu được mài giũa đến mức bóng loáng, sơn mài cũng được khảm vàng và xà cừ, không biết tại sao lại còn thấm ra một chút màu đỏ.
Lục Tử Băng vừa nhìn thấy nó thì đã tưởng tượng ra một người đẹp cổ đại. Chắc chắn nàng phải có mái tóc đen dài và dày như mây, làn da trắng như tuyết, ngón tay thon dài sơn màu đỏ, lại dùng chiếc lược này. Cao Tiểu Vân sửng sốt, chiếc lược còn được quấn quanh bằng một mảnh lụa, bên trên có dòng chữ "tặng..." được viết bằng chu sa, chữ viết rất mơ hồ, không thể phân biệt được.
[Lược, phù hợp với tiêu đề, đây là tín vật mà "Cố lang" đã nói à?]
[..."Duyên phận tới thì sẽ tự xuất hiện", thì ra cái mà anh nói chính là loại duyên phận này à nam chính!]
[Món quà lại được "tặng" cho nữ chính như thế này... Kỳ quái thật đấy. ]
Chiếc lược đỏ này đẹp đến mức không phù hợp với hoàn cảnh của am ni cô tồi tàn này, Cao Tiểu Vân hơi do dự một lúc rồi mới nhặt nó lên, vừa lẩm bẩm vừa ngẩng đầu lên: "Cố lang?"
Đương nhiên là sẽ không có ai đáp lại.
Cao Tiểu Vân cầm chiếc lược và bước vào miếu thờ một cách rất cẩn thận, làn váy ướt đẫm quét qua đến đâu thì đều để lại vệt nước rõ ràng đến đó. Nàng vắt nước mưa trên người ra một cách thảm hại, bị lạnh đến mức sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm: "Lửa, có lửa không..."
Cô lập tức vén váy lên, dũng cảm tìm kiếm trong am ni cô tồi tàn.
Trái tim của Lục Tử Băng vẫn luôn lơ lửng theo bầu không khí do bộ phim tạo ra, nhìn thấy cái này thì hắng giọng nói: "Tôi thấy cũng không có gì đáng sợ cả, cùng lắm thì cũng chỉ như vậy thôi, chắc chắn tôi sẽ không bị dọa khóc..."
Tầm mắt của anh ta ngẫu nhiên rơi vào một góc trong am ni cô, vừa nói được một nửa thì đột nhiên bị nghẹn lại.
Có điều gì đó không ổn mà vừa rồi anh ta chưa nghĩ ra được chợt lóe lên trong đầu như một tia chớp, khiến cho anh ta nổi da gà:
Đợi đã, đây không phải là am ni cô à, ni cô đều phải là đầu trọc mới đúng chứ.
Vậy sao trên mặt đất lại có nhiều tóc dài như vậy... ?
*
V059.
[Ngài thực sự rất có tài trong việc thu thập điểm giá trị động tâm. ]
X71 nhìn vào những con số đã tăng vọt kể từ khi phát hành "Phấn Mặt Sơ" và nói với giọng điệu sâu xa.
Thượng Kinh Nhạn cảm thán: [Người của tinh tế vẫn chưa từng trải qua sự sợ hãi. ]
Có khá nhiều yếu tố kinh dị theo kiểu khủng bố Trung Quốc, tập đầu tiên của "Phấn Mặt Sơ" áp dụng phong cách "Liêu Trai": Nhân vật chính bị lạc trong một khu mộ ở vùng hoang vắng, gặp phải quỷ đánh tường, bị ép buộc phải đi vào ẩn náu trong miếu thờ đổ nát đã hoang vắng trong cơn mưa gió, và gặp được cô hồn và yêu ma quỷ quái ở đây.
Dường như thế giới này cũng không có "Liêu Trai", nền văn minh của tinh tế bị xói mòn rất nhiều truyền thống, trước đó chính phủ giải thích rằng đây là kết quả do chiến tranh vũ trụ trong tinh lịch trước đó.
Trong số các tác phẩm nghệ thuật hiện nay thì phong cách cổ đại là đề tài phổ biến nhất, nhưng 99% trong số đó không có gì đặc sắc, dân chúng bình thường cũng không có đủ kiến thức để phân biệt được những thứ này là đúng hay là sai.
Nhưng đối với Thượng Kinh Nhạn thì những thứ này đều rất dễ dàng.
Đến nỗi toàn bộ cốt truyện chính của "Phấn Mặt Sơ" đều sử dụng một trong những chủ đề kinh điển của phim kinh dị - đồ vật kỳ lạ bị nguyền rủa.
Đồ vật này có thể là một chiếc gương, một chú hề, một hộp nhạc, một con búp bê Tây Dương... Thông thường nhân vật chính là người trong một gia đình, kể từ khi một thành viên nào đó trong gia đình mang về một đồ vật bị nguyền rủa thì trong nhà bắt đầu trở nên không yên và xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ.
X71: [... ]
Nó nghĩ đến sự bình tĩnh của Thượng Kinh Nhạn khi tạo cốt truyện này và cam chịu khuất phục.
X71 rơi nước mắt vì sự vô dụng của mình và gõ chữ trong im lặng: [Ký chủ, tôi cảm thấy ngài có thể thử nhận nhiệm vụ này. ]
Một cửa sổ được nó đẩy ra: [Hãy để 10 người xem rơi nước mắt cảm động vì tác phẩm của bạn. Phần thưởng: Giá trị động tâm thu được trong vòng 24 giờ tăng gấp 1,5 lần. ]
Thượng Kinh Nhạn: [?]
Thứ cô làm là phim kinh dị, còn có thể khiến cho người ta cảm động đến khóc à?
[Cái này ngài không hiểu đâu. ] Hệ thống nói với giọng điệu bi thương: [Tôi có 100% sự tin tưởng vào tỷ lệ thành công của nhiệm vụ này. ]
Ngoại trừ việc không phải là nước mắt cảm động, mà là nước mắt do bị dọa khóc thì không có gì sai cả.
*
Phòng phát sóng trực tiếp.
"Không sao, không sao, tóc chắc chắn là do bug." Lục Tử Băng tự an ủi mình như vậy, rồi thay đổi tư thế một cách không thoải mái.
Nhưng anh ta phải thừa nhận là "Phấn Mặt Sơ" này thực sự rất thu hút người xem.
Bên ngoài am ni cô vang lên tiếng sấm ầm ầm, Cao Tiểu Vân kéo rèm ra, đúng lúc này, một tia sét xé toạc bầu trời, đột nhiên chiếu sáng cảnh tượng phía sau rèm... chỉ thấy có một người đang ngồi trên đệm hương bồ trước bàn thờ kia!
"A!!"
Cao Tiểu Vân hét lên một tiếng ngay tại chỗ, Lục Tử Băng không kịp đề phòng, nhịp tim đột nhiên tăng vọt, suýt chút nữa buột miệng thốt ra một câu "mẹ kiếp".
Những tia sét tiếp theo nối tiếp nhau giáng xuống, chiếu sáng "người" kia. Nàng có một khuôn mặt tái nhợt, tràn đầy nếp nhăn, hốc mắt trống không, hàm răng nhô ra, những ngón tay khô và gầy gò duỗi thẳng về phía trước.
Cao Tiểu Vân vừa hét lên chói tai vừa hoảng sợ rút lui mà không nhìn đường, khi chạm tới tấm màn ở phía sau thì ngã ngồi trên mặt đất, khuôn mặt nghiêng xuống dưới, cả người quăng đổ thi thể thành từng mảnh!
[A a a, mẹ nó, đây cái gì thế!]
[Vừa rồi tôi thực sự đã hét lên rồi, mẹ tôi còn tưởng tôi bị điện giật khi đang nghịch quang não!!]
Làn đạn sợ tới mức tăng lên một cách điên cuồng, vào thời điểm cực đoan này, ý nghĩ của Lục Tử Băng đột nhiên hiện lên, hắn hét lên: "Mọi, mọi người đừng sợ, đây không phải là người sống, đây là tượng ni cô, tượng đất thôi!"
Thì ra đó chỉ là một bức tượng bằng đất, chỉ là không biết tại sao lại làm ra dáng vẻ đáng sợ đến vậy.
Cuối cùng Cao Tiểu Vân cũng bình tĩnh lại, vừa rồi đã quá sợ hãi, giờ phút này mới thở phào nhẹ nhõm từng hơi một, không nhịn được mà trách mắng: "Đây thật là... !"
"... Trúc mộng sư này ác quá đi!"
Lục Tử Băng cũng mắng theo nàng, anh ta chớp đôi mắt nóng đến mức suýt chút nữa rơi nước mắt, chỉ muốn bùng nổ.
Cao Tiểu Vân vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại được sau sự sợ hãi, tiếp tục đứng dậy tìm nến.
Lục Tử Băng ngồi phịch xuống ghế, nói phét trước ống kính: "Tôi đã nói rồi, tôi rất to gan, năm đó..."
Nhưng cả hai người trong và ngoài câu chuyện đều không để ý tới ống kính quay đến cái đầu tượng đất phía sau Cao Tiểu Vân, làn đạn nói với vẻ sợ hãi: [Đợi một chút, chủ kênh, cậu đừng nói nữa, cậu xem cái đó có phải... ]