Nếu là Ô Nhụy của hai năm trước, thậm chí cô còn không đủ khả năng để mời được.
Ô Nhụy ngỡ ngàng: "Tại sao?"
Thượng Kinh Nhạn: "Vì cân nhắc đến trạng thái tinh thần của cô."
"Phấn Sơ" là một bộ phim có tư tưởng chính rất dồn nén, áp lực tâm lý mà nữ chính phải chịu đựng lớn ấp mấy lần những nhân vật khác.
Ở kiếp trước, cô đã từng nghe nói có vô số diễn viên sau khi nhận những vai diễn như vậy thì không thể bước ra ngoài được nữa, thậm chí còn mắc bệnh tâm thần.
Với trạng thái tinh thần hiện tại của Ô Nhụy, Thượng Kinh Nhạn không thể mạo hiểm như vậy được.
Hơn nữa, ngoại hình của Ô Nhụy thiên về xinh đẹp, thích hợp với Tà thần, nhưng không quá gần với Cao Tiểu Vân.
Biểu cảm của Ô Nhụy trở nên ảm đạm, cô ấy cho rằng đây là một lời từ chối lịch sự.
"Chỉ là," Thượng Kinh Nhạn chuyển chủ đề: "Cô có thể thử vai khác một chút, dự tính là ngoại hình của nhân vật là kiểu dáng như cô."
Trong mắt Ô Nhụy lại có hy vọng thêm một lần nữa: "Vai diễn nào?"
Thượng Kinh Nhạn: "A... Dựa trên sự phân chia của vai diễn thì có lẽ đó là nam chính."
Ô Nhụy: "?"
Thượng Kinh Nhạn cười lên, đứng dậy và đưa tay ra: "Nếu như cô bằng lòng thì chúng ta hợp tác vui vẻ."...
Bên kia, V061.
"Thượng Kinh Nhạn, cô ấy không phải là học sinh mà ta có thể dạy được."
Sài Nguyên Lâm đã đưa ra một câu trả lời như vậy cho sự nũng nịu và ra sức đề cử của Tiểu Trương.
Tiểu Trương hơi sửng sốt và nói: "Chẳng lẽ là bởi vì phong cách ư? Nhưng mà..."
Nhưng dù sao thì cô ấy vẫn là người mới mà.
Kinh dị đúng là có thể là gặp may nhất thời, nhưng chẳng lẽ cả đời này cô ấy phải tập trung vào đề tài này à? Có thể có nhiều sức sáng tạo như vậy ư?
Tiểu Trương không thể tưởng tượng được.
Sài Nguyên Lâm lắc đầu một cái, không muốn nói nhiều: "Phong cách của cô ấy trưởng thành lắm rồi."
Thượng Kinh nhạn đã trưởng thành đến mức căn bản trông không giống người mới một chút nào, hơn nữa có thể thấy được khả năng kiểm soát và mong muốn kiểm soát của cô ấy với tư cách là một đạo diễn ở mọi nơi trong tác phẩm của cô ấy.
Một trúc mộng sư như vậy đã vượt qua giai đoạn cần đến sự hướng dẫn của thầy cô từ lâu rồi.
Tất nhiên là bà ấy cũng có thể dựa vào kinh nghiệm của mình để nhận học trò, nhưng việc cố chấp muốn chiếm lấy danh hiệu "ân sư đầu tiên" sẽ chỉ phá hỏng mối quan hệ giữa hai người.
Thà cứ làm một tiền bối, giúp đỡ một cách thích đáng, dùng sự chân thành để đổi lấy sự chân thành.
Cho dù là từ góc độ thực dụng, tương lai cũng sẽ được báo đáp nhiều hơn.
"Ta đoán điều mà cô ấy cần nhất bây giờ chắc là..." Đốt ngón tay của Sài Nguyên Lâm gõ nhẹ một cái: "Diễn viên, Tiểu Trương, trong đám bạn học của con có người nào phù hợp để đề cử không?"
*
Với việc bổ sung diễn viên thì chỉ cần mấy ngày ngắn ngủi là đã có để quay phim được rồi.
Thượng Kinh nhạn để Ô Nhụy làm quen với kịch bản trước, còn mình thì tiếp tục đăng tuyển người một cách rộng rãi, nhưng hai ngày tiếp theo vẫn chưa tìm được ứng cử viên phù hợp cho vai nữ chính, hơn nữa còn thiếu một nhân vật nam.
Chớp mắt đã qua nửa tháng, đã gần đến ngày cô tái khám lần cuối, Du Nghiêu lại bắt đầu tìm cô.
Du Nghiêu: [Phan, gần đây tôi nhìn thấy một trúc mộng sư tên là "Kinh Nhạn Mọi Người", có phải là cậu không?]
Du Nghiêu: [?]
[Hơn nữa có phải cậu cũng diễn vai nào đó không? Mặc dù cậu dùng khuôn mặt giả, nhưng tôi đã nhìn ra rồi, ha ha ha. ]
[Nhưng cậu nghĩ sao mà lại nâng tuổi của mình lên thế, có điều kỹ năng diễn xuất của cậu cũng không tệ, đóng vai một cảnh sát hơn 30 tuổi mà cũng không cảm thấy không tự nhiên chút nào, có thể cạnh tranh được với tôi rồi. ]
[Ảnh chụp màn hình cậu dựa vào xe cảnh sát, cau mày và châm điếu thuốc đã trở thành hình đại diện mới của rất nhiều người. Hôm nay tôi còn nhìn thấy đồng nghiệp của tôi dùng nó đó. ]
Thượng Kinh Nhạn mở ra và nhìn thấy tin tức hiện 99+, khiến cho cô cảm thấy buồn cười.
Thật ra thì trong nhận thức của Thượng Kinh Nhạn, khi cô nhìn những người như Ô Nhụy và Du Nghiêu cũng giống như đang nhìn tiểu bối vậy.
Cô trả lời bằng một chữ: [Ừ. ]
[Đỉnh thật đấy!]
[Tôi có thể tham gia bộ phim tiếp theo của cậu không?]
Tin nhắn còn đang được gửi đi, nhưng cùng lúc đó, Thượng Kinh Nhạn đã nghe thấy tiếng gõ cửa rồi: "Mở cửa, mở cửa, tôi lạnh chết rồi! Tại sao cậu lại chuyển nhà mà không nói một lời thế? Còn chưa báo cáo với bên trên đâu đó."
Thượng Kinh Nhạn nhíu mày một cái, trong lòng vô thức xuất hiện sự chống cự.
Đúng là cô không nói cho cái gọi là tổ chức kia, nhưng rõ ràng... Động tác của cô vẫn không thoát khỏi phạm vi giám sát của tổ chức, Du Nghiêu cứ trực tiếp tới đây.
Vậy rốt cuộc đó là loại tổ chức gì? Đống nợ khó hiểu của nguyên thân có liên quan đến nó không?
Mở cửa ra, một người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh liên tục dậm chân, dẫm lên những bông hoa tuyết.
Bán cầu bắc của V059 đang bước vào mùa đông, những ngày này tuyết đã bắt đầu rơi.
Vì phong cách, anh ta chỉ mặc một chiếc áo hoodie, bị lạnh đến mức hắt hơi.
Dù ở trên mạng hay ở ngoài đời thì người này cũng nói nhiều như nhau, Thượng Kinh Nhạn còn chưa hỏi thì đã nói ra rồi: "Tổ chức đã nhìn thấy hành động của cậu rồi, cậu đoán xem thế nào?"
Thượng Kinh Nhạn nói một cách bình tĩnh: "Thế nào?"
Du Nghiêu cười ha ha thật to: "Quản lý cấp cao cãi nhau một trận, sau đó lại nói cậu làm rất tốt!"
Thượng Kinh Nhạn: "?"
Du Nghiêu cười và vỗ vào vai cô: "Tôi nói này, cậu cũng giỏi quá đi, sao cậu lại nghĩ ra được phong cách này vậy? Có phải đã lên kế hoạch từ lâu rồi không?"
Thượng Kinh Nhạn nghe hiểu được từ những điều mà anh ta đang nói.
Thì ra cái mà tổ chức này phản đối không phải là tất cả các tác phẩm nghệ thuật, mà là phản đối phong cách đẹp hoàn hảo đang phổ biến trong tinh tế.
Quản lý cấp cao đã tiến hành tranh luận về tác phẩm của cô, cuối cùng cũng cho phép cô tiếp tục.
Thượng Kinh Nhạn: "..."
Nói như vậy là cô đã đánh bậy đánh bạ mà đánh trúng rồi à?
"Cậu tìm tôi làm gì?" Thượng Kinh Nhạn quyết định kết thúc những lời nói nhảm.
"Ồ ồ, suýt nữa thì tôi quên mất rồi. Một là tôi tới đây để xác nhận rằng cậu thực sự đang sống ở đây, thứ hai là để thông báo cho cậu biết rằng hai ngày sau sẽ có một cuộc họp thường kỳ, cậu phải luôn sẵn sàng, trong cuộc họp có thể sẽ yêu cầu cậu nói về chuyện cậu làm trúc mộng sư một chút."
Du Nghiêu cười toe toét: "Ngày lại trùng với thời gian tái khám của cậu, vì vậy cậu có thể sẽ phải hoãn lại cuộc hẹn với bác sĩ Điền."
Có nghĩa là cô đã xuyên tới lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng phải tham dự vào các hoạt động của tổ chức mà nguyên thân tham gia.
Con ngươi của Thượng Kinh Nhạn hơi co lại, nhưng bên ngoài chỉ trả lời một cách tùy ý: "Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng."
*
Thượng Kinh Nhạn còn tưởng rằng nó sẽ giống như trong các bộ phim điện ảnh trong ti vi vậy, có ai đó sẽ bí mật đưa cho cô một tờ giấy ở trên một con đường bình thường, trên đó có ghi một địa chỉ nào đó, cho nên trong hai ngày tiếp theo cô vẫn luôn chú ý đến nó.
Cho đến ngày đã hẹn sẵn, cô đột nhiên bị kéo vào trong phòng họp bằng tinh thần lực khi đang trong giấc ngủ trưa.
Thượng Kinh Nhạn: "..."
Được rồi, đây là thời đại dùng tinh thần lực, là kiến thức của cô hạn hẹp rồi.
Mọi người đều là một bóng người màu trắng nửa trong suốt, nhưng có thể nhìn ra được bọn họ đều đang mặc trang phục trang trọng.
Chỉ có một mình Thượng Kinh Nhạn có hình dáng trên người là một chiếc áo ngủ khủng long.
Hôm nay cô mới mua nó, mới vừa mặc nó vào ngày hôm nay.
Thượng Kinh Nhạn: "..."
Tuổi tâm hồn của cô cũng đã hơn 30 rồi, sở thích nhỏ này còn bị vạch trần trước mặt mọi người, đúng là mất mặt.
Người ngồi ở chỗ cao nhất nhìn chằm chằm vào cái đuôi của cô và im lặng khoảng nửa phút, sau đó mới mở miệng: "Phan, đây chính là ý "chuẩn bị sẵn sàng" mà cô nói đấy à."