Chương 30

Ta Dùng Ba Câu Nói Dọa Khóc Toàn Tinh Tế

Vi Ngã Vô Tửu 28-06-2025 21:45:40

Lục Tử Băng bước một bước ra phía trước, trước mắt là cổng trường Trung học số 2, trời đang chạng vạng hoàng hôn, cái bóng của anh ta kéo dài thật dài trên mặt đất. Bóng cây lay động, có vài con mèo hoang và chim sẻ lướt qua. Gió chiều hiu hiu, như mang theo hương hoa dại nhè nhẹ. Tất cả các giác quan đều sống động đến bất ngờ, khiến Lục Tử Băng ngỡ ngàng: "Đạo diễn Thượng lần đầu làm game mà chất lượng thế này sao..." [Màn một: Mở đầu – Nhận chức. ] [Còn hai ngày nữa là khai giảng. Bạn đến trường sớm để làm quen với môi trường làm việc trong tương lai của mình. ] Lục Tử Băng nhận ra, đạo diễn Thượng dường như rất có sở trường với bối cảnh của thời kỳ Tinh Lịch trước – game này cũng không ngoại lệ. Anh ta đưa thư mời cho bác bảo vệ và giải thích lý do đến. "Két..." Cánh cổng sắt gỉ sét chậm rãi mở ra. Giao diện game hiện ra thông báo: Khu vực hiện đã mở khóa gồm: Tòa nhà số 1 đến số 3, sân vận động, và nhà ăn. Lục Tử Băng nhìn quanh, không hề cảm thấy chút gì "ảo" – khung cảnh trước mắt chân thực đến mức như thể anh ta thực sự xuyên không về thời Tinh Lịch trước. "Giờ đi đâu trước nhỉ? Văn phòng hiệu trưởng ở tòa số 3, chắc ghé qua đó cái đã." – Anh ta lẩm bẩm một mình. [Bạn đã chọn đến văn phòng. Bạn nhớ ra: Khối cấp 2 cũng nằm ở tòa số 3. Do trường Trung học số 2 thiếu kinh phí, bạn đồng thời kiêm luôn vai trò giáo viên dạy Toán cho lớp 9/4. ] [Vì vậy, bạn quyết định tiện thể lấy danh sách học sinh lớp 9/4 để học thuộc tên các em trước khi vào năm học mới. ] Game mới chỉ vừa bắt đầu, Lục Tử Băng chưa rõ chút gì về cốt truyện chính, cũng không biết "mục đích đặc biệt" của nữ chính là gì. Chính vì vậy, anh ta càng thêm hào hứng khám phá. Do chưa khai giảng nên trong sân trường vẫn chưa có bóng học sinh nào. Tòa nhà số 3 không có thang máy, vừa bước vào đã là một hành lang dài hun hút. "Sao tối thui thế này?... Có bật được đèn không nhỉ?" Cấu trúc của hành lang cũ kỹ và kém thiết kế – ánh sáng từ bên ngoài bị tòa nhà chắn gần hết. Kính cửa sổ lại mờ đục, ánh sáng vào được cũng bị hấp thụ bớt. Lục Tử Băng mò mẫm hồi lâu mới tìm được công tắc. Khi bật lên, đèn phát ra vài tiếng "xẹt xẹt" do tiếp xúc không tốt, rồi mới từ từ sáng dần lên. Trong khoảnh khắc đó, anh ta nghe như có tiếng động của con gì đó bị giật mình chạy trốn – có lẽ là chuột hay mấy con côn trùng. Cảm giác đắm chìm của game toàn tức thật sự vượt xa cả phim ảnh. Dù luôn tự nhận mình gan lớn, nhưng khi bước đi giữa hành lang tăm tối, anh ta bắt đầu thấy rờn rợn. Một luồng gió lùa qua hành lang, lạnh buốt sống lưng. [... Bắt đầu thấy sợ rồi. Không ngờ trường học trước ngày khai giảng lại u ám đến thế!] [Trường gì kỳ cục vậy trời, đèn hành lang nhấp nháy liên tục, chớp tắt như ma nhát người. Tôi muốn báo hỏng!] [Hahahaha, streamer đang xoa tay rồi kìa- Sợ rồi đúng không? Đừng sợ, bọn tui ở đây nè (đợi coi ông bẽ mặt đó). ] "... Ai sợ? Tôi không sợ, chỉ hơi lạnh chút thôi mà." Lục Tử Băng cứng miệng chống chế. Lớp 9/4 nằm ở tầng ba, mà tòa nhà cũ thì tất nhiên không có thang máy – chỉ còn cách đi cầu thang bộ. Cầu thang nằm cuối hành lang, anh ta vừa đi vừa căng thẳng, len lỏi qua những lớp học tối om. Và ngay lúc rẽ qua một góc tường – một người xuất hiện đột ngột ngay trước mặt anh ta! "Á á á mẹ ơi!!!"