Chương 20: Trò chơi (1)

Ta Dùng Ba Câu Nói Dọa Khóc Toàn Tinh Tế

Vi Ngã Vô Tửu 28-06-2025 21:45:40

[... Cậu xem cái đó có phải đang... Cử động không?] Cao Tiểu Vân quay lưng về phía màn hình, không hề có cảm giác gì cả, mà cái đầu trên mặt đất kia lại từ từ di chuyển từng chút một. Lục Tử Băng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã bị nghẹn lại ở trong cổ họng, mới nói được một nửa đã đột nhiên dừng lại. "Xoẹt." Cao Tiểu Vân thắp sáng que diêm tạo thành một tiếng vang nhỏ, một tia sáng chiếu vào bóng dáng cái đầu kia, dường như có vô số sợi tơ quấn quanh trong bóng tối kia đang chuyển động. Đây là một cảnh quay dài đến mức nghẹt thở, BGM càng ngày càng cao, càng ngày càng bén nhọn hơn, như thể có ai đó đang mang một thùng khí lạnh tới và rót từ cổ của Lục Tử Băng xuống gót chân, mà trong khoảnh khắc Cao Tiểu Vân quay đầu lại kia... Âm nhạc bùng nổ ở mức đề-xi-ben cao nhất, cái đầu đột nhiên bay tới trước màn hình! "A a!!..." Khuôn mặt trắng bệch và dữ tợn này chiếm toàn bộ màn hình, dưới làn da nứt nẻ có vô số sợi tơ màu đen mỏng đang rung động, thậm chí còn lao ra khỏi hốc mắt không có tròng mắt, giống như con ngươi đang nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Cao Tiểu Vân! "... Ôi mẹ nó!... Tại sao nó lại chuyển động thế?!" Tiếng thét chói tai trong phòng phát sóng trực tiếp và trong màn hình cùng lúc vang lên, chiếc ghế làm việc của Lục Tử Băng bị trượt đi một chút và bị anh ta đạp ra ngoài, mà bản thân anh ta thì đặt mông ngồi trên mặt đất với đôi chân mềm nhũn. Cao Tiêu Vân kêu lên thảm thiết, vung ngọn nến trong tay lên múa may lung tung, mà cái đầu kia đã bám lên vạt áo của nàng, muốn bò lên trên cổ nàng. Nỗi kinh hoàng vẫn còn đang tiếp tục, những bức tượng đất sét trên mặt đất giống như bị tan chảy, liên tục rơi những giọt bùn xuống, những chấm bùn đó rơi xuống rồi mà vẫn còn tiếp tục ngọ nguậy. Giá cắm nến bị đụng lăn đi, đèn dầu bị dập tắt, xung quanh hoàn toàn chìm trong bóng tối. "A a a! Cứu mạng!! Cứu mạng, đừng đến đây!..." Cao Tiểu Vân và khán giả đều không thể nhìn thấy gì nữa, sợ hãi đến một mức độ nhất định thì thậm chí còn không thể kêu lên được, chỉ có đủ loại động tĩnh hỗn loạn trong bóng tối. Nàng cố gắng bò ra bên ngoài, nhưng cùng lúc đó, có một thứ gì đó màu đen kéo dài ra từ khe hở của cửa sổ giống như thủy triều, dường như muốn nuốt chửng toàn bộ am ni cô! Tay và chân của Lục Tử Băng đều nhũn cả ra, bị dọa sợ đến mức bật khóc, vừa lăn vừa bò đến trước quang não, lập tức tắt video đi: "Không xem, hôm nay có đánh chết thì tôi cũng không xem nữa!!" Hình ảnh biến mất, nhưng hiệu ứng âm thanh khủng khiếp kia dường như vẫn còn văng vẳng bên tai. Lục Tử Băng tựa người vào ghế với vẻ hỗn loạn, rồi đối diện với cameras một lần nữa, trong lòng đã thả lỏng hơn, anh ta lau mặt và gào lên: "Rốt cuộc cái này là do trúc mộng sư tiểu thiên tài nào quay vậy??... Tôi không xem! Ôi mẹ ơi..." [Cảm ơn chủ kênh, tôi cũng bị dọa sợ đến mức khóc luôn rồi!! Tôi không xem nữa!] [Là nhân tài nào tìm được một bộ phim ngắn khủng bố như vậy? ID là "Kinh Nhạn Mọi người" chứ không phải là làm cho mọi người sợ hãi à?!] [Đáng sợ quá đi, đáng sợ quá đi, tối nay tôi sẽ gặp ác mộng mất, mẹ ơi, cứu con (khóc to) (khóc to)] Làn đạn đều điên rồi, một mảng tiếng la hét gọi mẹ, tạm thời không rảnh để ý đến khoảnh khắc mất mặt của Lục Tử Băng. Một lát sau mới có người vui vẻ lôi ra. [Nhưng chủ kênh làm tôi cười chết mất, một giây trước còn đang khoác lác, giây tiếp theo đã bị dọa đến phát khóc. Tôi vốn đang la hét nhưng lại bị cậu chọc cười, ha ha ha ha] [Lục Tử Băng: Cả người tôi có mỗi có cái miệng là cứng nhất. ] [Chủ kênh, tôi đã nói trước với cậu rồi mà, không thể tin tưởng vào bản thân quá đâu (đầu chó). Từ nay Lục to gan phải đổi tên thành Lục cực sợ rồi. ] Lục Tử Băng: "..." Lúc này, nước mắt trên mặt anh ta còn chưa được lau khô, căn bản không thể phản bác được. Trong lòng Lục Tử Băng có trăm mối ngổn ngang, nghiến răng nghiến lợi: Trúc mộng sư này tên là Thượng Kinh Nhạn đúng không? Từ giờ trở đi tôi nhớ kỹ cô rồi!! * Không chỉ có mỗi phòng phát sóng trực tiếp của Lục Tử Băng đang chiếu "Phấn Mặt Sơ". Chủ tinh hệ. Bởi vì đã vẽ tranh đồng nhân nên lưu lượng truy cập vào phòng phát sóng trực tiếp của Ngao Thanh Tuyết đã cao hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn chỉ xếp hạng gần cuối trong nền tảng phát sóng trực tiếp mà cô ấy sử dụng. Có nhiều khán giả đến từ tinh hệ lưu đày trèo tường qua, chỉ vì bầu không khí của phòng phát sóng trực tiếp này. Cô ấy và phần lớn người xem đều đã được trải qua lễ rửa tội của "Tà thần" rồi nên khi cái đầu lâu tấn công, mặc dù sợ hãi nhưng vẫn chưa đến mức tắt video đi. Nhìn thấy tấm lưới đen kia sắp phong kín am ni cô, đột nhiên có một đồ vật rơi ra từ trong tay áo của Cao Tiểu Vân. Đúng là chiếc lược kia, nó rất nhỏ, nhưng lại giống như một thần khí giáng trần, lập tức khiến cho cả đầu lâu và tượng đất đều ngừng chuyển động, như thể đã bị ấn nút tạm dừng rồi vậy. Trong giây lát, xung quanh chỉ còn sót lại tiếng gió và tiếng mưa. "Cố Lang?... Cố Lang, là chàng ư?" Cao Tiểu Vân nghẹn ngào, vô thức cầm chiếc lược chỉ vào tượng đất: "... Đừng tới đây! Ngươi đừng tới đây!!" Không có ai trả lời. [Hu hu hu, an, an toàn rồi à?] [Nhìn thanh tiến trình thì sắp kết thúc rồi, chắc là an toàn rồi nhỉ, nếu không thì chẳng lẽ lại khiến cho nữ chính chết ngay trong tập đầu tiên à (rơi nước mắt). ] [Người ta đi một mình thì đều gặp được bạch mã hoàng tử tới cứu, sao đến chỗ này lại là cô hồn dã quỷ với miếu hoang nơi hoang dã vậy!] "Soạt soạt", Có côn trùng và động vật nhỏ bò ra từ những mảnh vỡ của tượng đất, Cao Tiểu Vân đứng dậy một cách loạng choạng, không dám nhìn nữa, cuộn tròn ở phía đối diện và thắp nến lại một lần nữa. [Thử tưởng tượng một chút xem, tôi phải trải qua một đêm với một con quái vật ở nơi hoang dã, bên ngoài còn có một đám mộ... Giết tôi đi!!] [Phía trước có sói, phía sau có hổ cũng chỉ thế thôi] [Nghĩ thoáng một chút đi, ít nhất cũng không phải là tà thần. ] [Rốt cuộc bên trong tượng đất đó là cái gì vậy, từng sợi màu đen, còn đang chuyển động nữa, là tóc à?] [Ách, nói lược có thể khắc chế tóc cũng khá hợp lý... Nhưng tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, tình lang đó thực sự có lòng tốt à... ] [Chúng ta nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là sau khi trải qua những chuyện này, cuối cùng thì nữ chính sẽ tin tưởng tình lang hơn hay là trở nên nghi ngờ anh ta?] Ánh sáng từ đèn dầu nhỏ như hạt đậu, thắp sáng trong am ni cô tồi tàn trong cơn mưa gió. Nàng nhất định phải vượt qua đêm nay như vậy. Sự thật đã chứng minh rằng Cao Tiểu Vân càng tin tưởng Cố lang hơn. Dường như nàng đã coi chiếc lược như bùa hộ mệnh của mình và vẫn luôn giữ chặt nó. Rạng sáng ngày hôm sau, trời đã tạnh mưa, đến giữa trưa thì bên ngoài vang lên tiếng gia đinh đang tìm kiếm nàng, lúc này Cao Tiểu Vân mới được người nhà đón về... Mất một thời gian dài như vậy mới tìm được, điều đó cũng chứng tỏ rằng Cao gia rất thờ ơ với đứa con gái là nàng. Lúc này, bên ngoài không có ma trơi, cũng không có sương mù dày đặc hay quỷ đánh tường. Mãi cho đến khi rời đi, nàng cũng không trả chiếc lược lại lên trên xà nhà. Ở cảnh quay cuối cùng, Cao Tiểu Vân bước lên xe ngựa, bánh xe lăn đi xa vang lên tiếng lộc cộc. Kết thúc tập đầu tiên. Da gà trên lưng Ngao Thanh Tuyết còn chưa biến mất, cô ấy xoa mu bàn tay: "Phong cách hoàn toàn khác với "Tà thần"..." Thực ra lượng thông tin trong tập đầu tiên rất ít, nhân vật chính cũng không gặp phải nguy cơ thực sự, nhưng lại rất u ám, mang theo một loại cảm giác bị đè nén rất khủng bố. Cô ấy xem qua bình luận, nhìn thấy một cái rất kỳ lạ: [Ôi, tôi muốn biết phần tiếp theo nhưng lại không dám xem một mình, tôi đã tìm hết tất cả các phòng phát sóng trực tiếp trên Tinh Võng, may mà còn có cậu xem hết, người mà tôi hâm mộ kia đã bị dọa khóc rồi. ] Ngao Thanh Tuyết: "... ? Phốc." Ai không trải qua cảm giác sợ hãi như vậy chứ? * "Thượng đạo, Thượng đạo, phản hồi về tập đầu tiên thế nào rồi?" Đường Xuân Đào vừa mới xuống chuyến tàu của tinh tế thì đã chạy đến chỗ của Thượng Kinh Nhạn, khi mở cửa ra, câu đầu tiên chính là câu này. Cô ấy còn căng thẳng hơn cả bản thân Thượng Kinh Nhạn, lúc trước cô ấy vẫn còn là học sinh, đây là lần đầu tiên cô ấy chính thức tham gia một bộ phim ngắn. Diễn viên chính trong tập đầu tiên cũng chỉ có Đường Xuân Đào, cô ấy phải tự chống đỡ cả một tập. "Rất tốt." Thượng Kinh Nhạn cho cô ấy xem bình luận, bọn họ đều nói rằng cô đã tìm được một người mới rất biết diễn xuất. [Lần này cuối cùng danh sách diễn viên chính cũng không còn trống không nữa rồi, Đường Xuân Đào, là một người mới nhỉ, kỹ năng diễn xuất của cô ấy, hoàn toàn không nhìn ra được là đang diễn đấy. ] [Thương đạo giỏi chọn người thật] [Tôi đồng cảm với Cao Tiểu Vân một trăm phần trăm luôn, cảnh sợ hãi này được diễn đến mức quá lôi cuốn rồi... ] Số liệu phát sóng của "Phấn Mặt Sơ" rất tốt, có khí thế như có thể một bước lên trời rồi vậy. Đường Xuân Đào ôm mặt mà cười ngây ngô, Ô Nhụy và Du Nghiêu cũng ở bên cạnh. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở ngoài, thứ nhất là để mở tiệc đóng máy, thứ hai là hôm nay là ngày lễ tình nhân, cũng tức là sinh nhật của Thượng Kinh Nhạn, ở đời này, cô đã chính thức thành niên rồi, bây giờ còn kiêm chức người chủ trì bữa tiệc ăn mừng tập đầu tiên của "Phấn Mặt Sơ" được hưởng ứng nhiệt tình. Đam người đi lên trên phố vào sáng sớm, xuất phát tới tiệm thịt nướng, Ô Nhụy cảm thán: "Chắc chắn người qua đường không biết là chúng ta vừa mới tung ra một thứ dọa người như vậy." Trên đường đi, ngay cả Du Nghiêu, người có gương mặt nổi tiếng nhất ở đây cũng không bị người ta nhận ra, Thượng Kinh Nhạn cảm thấy hơi choáng váng: Nếu tính cả kiếp trước thì đã lâu rồi cô không thể đi ăn liên hoan với đoàn phim một cách thoải mái như vậy. Trên không trung có từng đợt tuyết nhỏ rơi xuống, chợ đêm cực kỳ sôi động với ánh đèn rực rỡ. Địa điểm ăn liên hoan của bọn họ là một nhà hàng thịt nướng. "Chúc mừng Thượng đạo thành công!" "Một bước lên trời! Nổi tiếng khắp Elfa! Wuhu..." "Đã quá nửa đêm rồi, lễ thành niên, hôm nay Nhạn đạo có thể uống rượu một cách hợp pháp rồi!" "Cạn ly! Nào, nào, nào, ông chủ lấy rượu cho chúng tôi đi, cho một chai lớn!" Từng mâm thịt nướng và rau củ nướng được đặt trên mặt đất, đang bốc khói. V059 khá nổi tiếng với hải sản, trong đó nổi tiếng nhất là cua vỏ xanh, mỗi người một con, xếp chồng thành một ngọn núi nhỏ ở bên cạnh. Thượng Kinh Nhạn luôn cảm thấy đối với bản thân mình thì "Tà thần" giống như một kịch bản rất đơn giản,"Phấn Mặt Sơ" hợp tác với các diễn viên mới là tác phẩm đầu tiên mà cô đóng vai trò là đạo diễn ở thế giới này. Lúc này cô cũng vui vẻ khui một chai rượu ra, vừa nghe Du Nghiêu và Đường Xuân Đào vỗ tay vừa uống hết nửa chai. "Chị Nhạn? Là chị Nhạn à?" Khi cô buông chén rượu xuống, có một âm thanh hơi do dự truyền đến từ bên cạnh. Thượng Kinh Nhạn hơi giật mình, quay đầu lại nhìn mấy khuôn mặt có một chút ấn tượng, trong đầu cô hiện lên bốn chữ: Bạn bè vớ vẩn. Tình cờ gặp được đám bạn nhậu kia của nguyên thân ở đây. Có lẽ cũng không phải là thực sự tình cờ, bởi vì ban đầu khi nguyên thân còn chơi bời lêu lổng với những người này, vẫn luôn yêu chợ đêm và BBQ nướng tha thiết.