Chương 17: Chưa làm loại chuyện đó thì lấy đâu ra con?
Mật Đào Ngọt
Tử Liễm10-10-2023 12:47:39
Hương hoa lay động trong không khí, anh đứng ngược sáng, khuôn mặt bị nắng sớm che khuất. Gần như Tô Nhạn có thể nghe được tiếng trái tim mình đập 'thình thịch'.
Bị đôi mắt thâm tình chân thành như vậy nhìn chăm chú, cô cảm thấy suy nghĩ của mình đột nhiên đứt quãng, khẩn trương tới mức mất đi năng lực tự hỏi.
Ngây ngốc một hồi lâu, cô mới lần nữa tìm về chính mình,"Cháu lại, chạy thêm một vòng đây."
Giây tiếp theo.
Cổ chân phát ra một tiếng kêu giòn vang rất nhỏ, đau đớn ập tới khiến Tô Nhạn hừ nhẹ một tiếng, nước mắt lưng tròng.
Yến Hồi Thời bước nhanh đuổi theo,"Trẹo chân nào?"
Tô Nhạn nghẹn lại, không muốn khóc nhè trước mặt anh, chỉ chỉ chân phải,"Chân này."
Yến Hồi Thời nắm chặt lấy cánh tay cô, kéo cô tới,"Có thể đi được chứ?"
"Có thể ạ." Tô Nhạn mượn sức của cánh tay anh mới đứng vững được, ý định nhảy về nhà.
Mới vừa nhảy một cái, gót chân chợt treo lơ lửng trên không.
Yến Hồi Thời quyết đoán bế cô lên.
"Tô Nhạn, bây giờ không phải là lúc để thể hiện. Trước tiên xem có sưng không đã, nếu nghiêm trọng thì phải tới bệnh viện."
Tô Nhạn ghé vào bờ vai rộng lớn của anh, khẽ nói,"Vâng ạ."
Động tác thân mật như vậy, hơi thở dồn dập trên người anh, thân thể Tô Nhạn căng thẳng, đại não ngừng hoạt động, chỉ còn lại khứu giác vẫn còn bình thường.
Mùi hương trên quần áo anh vô cùng dễ ngửi, Tô Nhạn dùng sức hít một hơi.
Yến Hồi Thời nghe thấy vậy, thả chậm bước chân, giọng nói cũng trở nên dịu dàng,"Rất đau sao?"
Anh nói chuyện hơi nghiêng đầu, hơi thở phả vào sườn mặt cô, lưng Tô Nhạn khẽ run,"Có, có một chút."
Cố ý trẹo chân không thành, kết quả khẩn trương quá lại thật sự làm chân đau, nhưng bây giờ đầu óc cô trống rỗng, căn bản không thể nhớ nổi kịch bản tiếp theo phải làm như thế nào.
Yến Hồi Thời đặt cô lên sofa, cầm một cái gối lót vào sau lưng cô, dùng túi chườm đá giúp cô chườm lạnh chân.
"Lát nữa còn đau thì phải đi bệnh viện."
Tô Nhạn không dám đối mặt với anh,"Vâng ạ."
Yến Hồi Thời ngồi xổm bên cạnh cô, hơi cúi đầu, sống mũi thẳng tắp, ngón tay thon dài, mỗi lần tay xẹt qua làn da cô đều khiến trái tim cô như bị kích thích nổi lên gợn sóng. Tô Nhạn đã không còn cảm giác gì ở nơi bị thương, mọi sự chú ý đều dồn vào từng phiến da Yến Hồi Thời cọ vào.
Anh ngẩng đầu,"Bây giờ thì sao?"
Trái tim Tô Nhạn kinh hoàng, tham luyến sự dịu dàng của anh mà nói dối,"Đau."
Ánh mắt Yến Hồi Thời từ mặt cô chuyển xuống cổ chân, cẩn thận kiểm tra một chút, nhìn thấu nhưng lại không nói toạc ra,"Xem ra bị thương không nhẹ, cần tới bệnh viện châm cứu rồi."
"— Hình như, cũng không đau như vậy."
"Thật sao?"
"Vâng ạ." Tô Nhạn không có gì để nói, chỉ biết nịnh nọt anh,"Chú Yến, chú thật là lợi hại, chú từng học trung y đúng không?" Nói xong, chính cô cũng bị lời nói của mình khiến cho da đầu tê dại.
Yến Hồi Thời thở ra một hơi,"Ừm, trung y cũ." Bắt đầu giúp cô chẩn bệnh,"Bạn nhỏ à, có phải ở trường cháu kén ăn lắm không? Chú nhìn tay chân của cháu nhỏ quá, sợ là thiếu canxi rồi."
Tô Nhạn,"..."
*
Tô Nhạn buồn bực chui vào ổ chăn, báo cáo tiến độ buổi sáng hôm nay cho Ngô Vi Vi nghe.
Ngô Vi Vi hận sắt không thành thép,"Sao cậu lại không nói gì cũng không quan sát cái gì chứ! Cậu không quan sát sao biết người ta có thích mình hay không!!!"
Tô Nhạn,"Lòng tớ hoảng, không dám nhìn anh ấy."
Ngô Vi Vi hạ giọng,"Anh ta còn ở bên cạnh cậu không?"
Tô Nhạn,"Không, đi làm rồi, giữa trưa sẽ về."
"À!" Ngô Vi Vi đột nhiên hưng phấn,"Anh ta ôm cậu thế nào? Là ôm công chúa đúng không!"
Tô Nhạn,"... Không phải."
"Vậy ôm thế nào?"
"Là... Như khi còn nhỏ ba tớ ôm tớ vậy."
"Bế dựng lên á?" Ngô Vi Vi tiếc hận nói,"Vậy chắc là cậu không có cơ hội rồi."
Trái tim Tô Nhạn tức khắc lạnh lẽo,"Vì sao chứ?"
"Nào có ai bế dựng bạn gái lên như vậy chứ? Trừ khi thân hình chênh lệch quá lớn."
"Là rất rất lớn."
"Cao bao nhiêu."
"Anh ấy 1 mét 9."
"Hấp dẫn! Cậu lùn như vậy, ôm công chúa dễ bị sợ độ cao!"
Tô Nhạn hờn dỗi,"... Cậu phiền quá!"
*
Tô Nhạn dắt Thuỷ Thuỷ đi dạo sân sau, đứng dưới gốc cây đào, nhìn tới một quả đào cũng không có, thấp giọng than thở một tiếng.
Rõ ràng là nhiều hoa như vậy lại không bông nào kết quả cả!
Đã gần 12 giờ, Tô Nhạn gửi tin nhắn cho Yến Hồi Thời, một lúc lâu sau cũng không thấy trả lời lại. Cô mặt dày gọi điện thoại cho anh.
Thông báo nhắc nhở điện thoại đã tắt máy.
Anh là người cuồng công việc, Tô Nhạn nghĩ thầm có lẽ là anh bận quá nên quên mất về ăn trưa với mình, tuy rằng đã cố gắng an ủi bản thân, nhưng nội tâm vẫn có chút mất mát.
Giao Thuỷ Thuỷ cho bà Lưu, Tô Nhạn đặt xe quay trở lại chung cư ăn trưa với ba mẹ.
Vừa mới về phòng nằm xuống, Ngô Vi Vi đột nhiên gửi tới mấy tin nhắn liên tiếp: [Tô Nhạn, đây không phải là chú cậu sao!]
[Chú ấy lên hotsearch rồi!!]
[Không phải cậu nói chú cậu độc thân chưa lập gia đình mà??]
[Đây là bạn gái chưa công khai của chú ấy à?!!]
Tô Nhạn mở ra nhìn một hàng tiêu đề lớn trước mắt, trong đầu nổ tung một tiếng, hô hấp giống như bị thứ gì đó chặn lại.
Ngô Vi Vi gửi tin nhắn giọng nói tới, ngữ khí vẫn trong trạng thái khiếp sợ,"Chú cậu nhìn qua cũng không giống tra nam bội bạc tình nghĩa, hơn nữa cũng rất kì lạ! Không phải chú ấy không có bạn gái sao? Thế mà đột nhiên lại có người phụ nữ mang thai con của chú ấy chứ, còn làm mọi chuyện lớn như vậy!"
"Vừa rồi tớ đọc mới thấy ở hạng mười mấy, bây giờ đã lên hạng thứ ba hotsearch rồi!"
Tô Nhạn không thể tin được, đây là nguyên nhân anh tắt máy sao.
Chỉ là, vì sao anh lại không nói với cô? Là vì cô thậm chí còn không có quyền biết được trạng thái tình cảm của anh sao?
Dường như Yến Hồi Thời vẫn luôn đơn thuần với cô, không cần cố ý che giấu gì cả, chẳng qua là vì cô đơn phương nên mới cảm thấy mình bị lừa gạt. Thật ra suy nghĩ cẩn thận lại, anh chưa từng lừa gạt cô cái gì, cũng không cần cái gì cả.
Tâm tình Tô Nhạn như rơi vào đáy vực, tự tin vốn có đã bị ăn mòn ngâm trong hồ nước lạnh lẽo, trái tim đau đớn, co quắp, chua xót hết lần này tới lần khác.
Lý trí bảo cô nên tỉnh táo, không chỉ nghe mỗi lời nói một bên của truyền thông.
Cô dừng lại, lên Weibo xem xét tình hình.
Người phụ nữ trong video kia cô chưa từng thấy bao giờ, nửa năm qua thật ra cô không hề hiểu rõ cuộc sống riêng tư của anh, cũng không biết rằng anh có tiếp xúc với người phụ nữ nào khác không.
Không có dấu vết gì để lại, chỉ có mỗi lòng tin với anh. Tô Nhạn không tin Yến Hồi Thời lại là kẻ không có trách nhiệm, khiến người ta chưa kết hôn đã mang thai.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại, lẳng lặng chờ hồi âm từ anh.
Lâm Quyên Lị ngủ trưa xong dậy đi làm, Tô Cẩm Văn lái xe đưa bà đi.
"Mật Mật, mẹ đi làm đây, trong tủ lạnh có đồ ăn, con đói thì tự ăn nhé."
Tô Nhạn lên tiếng cho có lệ rồi đóng cửa lại.
Lâm Quyên Lị nhìn về cửa phòng con gái,"Ông xã, hôm nay Mật Mật bị làm sao vậy? Từ khi trở về từ bên Yến Hồi Thời thì bắt đầu ngẩn người, nói chuyện với nó cũng thất thần, hai đứa chúng nó cãi nhau à?"
"Em lại nữa rồi." Tô Cẩm Văn cố ý nhắc tới thân phận,"Hai chú cháu thì có thể cãi nhau chuyện gì? Cùng lắm thì Mật Mật buồn bực chút thôi, trong lòng con gái có người thương rồi, cảm xúc thay đổi cũng là chuyện thường tình."...
Tô Nhạn gọi cho Yến Hồi Thời mười mấy cuộc điện thoại nhưng đều nhận được tiếng máy móc thông báo đã tắt máy. Cô đành phải gọi cho Chu Giai Minh, kết quả lại thấy đường dây lúc nào cũng báo bận.
Cô nhốt mình trong phòng, không dám nhìn những lời bình luận trên mạng, miên man suy nghĩ hồi lâu.
Chuông cửa vang lên, Ngô Vi Vi ở ngoài kêu,"Tô Nhạn, là tớ!"
Tô Nhạn vội vàng chạy ra mở cửa.
Vẻ mặt Ngô Vi Vi không thể tin nổi,"Ôi trời ơi, chú cậu vậy mà lại là ông chủ của Quân Đằng, thật là lợi hại! Bảo sao chú ấy lại mua được biệt thự ở Thiên Thanh Loan! Tớ nghe nói nhà ăn của Quân Đằng mỗi ngày đều có đến hàng vạn người ăn cơm, vậy không phải chú ấy quản lý hơn một vạn nhân viên sao? Trời ạ, tuổi còn trẻ như thế không giống ông chủ tập đoàn lớn chút nào!"
"À, tớ nhớ rồi! Lương Vu Khiết hình như là bạn chú ấy đúng không? Ba tớ rất thích vai diễn quý phi của cô ấy! Tô Nhạn, cậu có thể nhờ chú cậu lấy chữ kí giúp tớ được không?"
Biểu tình Tô Nhạn căng thẳng,"Được."
Lúc này Ngô Vi Vi mới chú ý tới biểu tình cô đơn của Tô Nhạn, hốc mắt hình như còn đỏ bừng, cẩn thận nói,"Tô Nhạn, cậu làm sao vậy?"
"Vi Vi, có chuyện này, tớ vẫn luôn không nói cho cậu biết." Tô Nhạn cố nén tiếng khóc nức nở, giọng nói nghẹn ngào,"Thật ra, người tớ thích, là chú ấy."
Vẻ mặt Ngô Vi Vi ngây ra,"Chú ấy? Ai cơ?" Cuối cùng cô ấy cũng phản ứng lại được,"Mẹ nó! Vậy chẳng phải là cậu —"
Bị đội mũ xanh* rồi à.
(*Tương đương với cắm sừng)
*
Tập đoàn Quân Đằng.
Hạng mục hợp tác với nước ngoài đột nhiên xảy ra tình huống xấu, tổng bộ triệu tập mở cuộc họp khẩn cấp để thương lượng đối sách.
Sau khi hội nghị kết thúc, Chu Giai Minh xem số cuộc gọi nhỡ, đột nhiên nhìn thấy số điện thoại của Tô Nhạn.
"Yến tổng, điện thoại tư nhân của cậu có phải không mở máy không?"
Đã họp liên tiếp ba tiếng đồng hồ, Yến Hồi Thời có chút mệt mỏi, trở lại văn phòng ấn mở máy,"Ừm."
Chu Giai Minh nói thêm một câu,"Một tiếng trước hotsearch đã được gỡ bỏ."
Loại trường hợp nhỏ này không làm khó được bộ phận quan hệ công chúng của Quân Đằng, không cần ông chủ phải nhọc lòng giải quyết. Chẳng qua Tô Nhạn gọi nhiều như vậy, tất nhiên là bởi vì chuyện này.
Yến Hồi Thời,"Ai làm?"
"Triệu Thế Nông. Ông ta hoài nghi cậu ở sau lưng liên thủ với vợ cũ của ông ta, khiến ông ta tay trắng rời khỏi nhà."
Giọng nói Yến Hồi Thời bình tĩnh,"Vì sao tôi phải giúp vợ cũ của ông ta?"
"Ông ta cho rằng Tô Nhạn là bạn gái cậu, vì ôm được người đẹp về nhà nên cậu mới dừng hợp tác với ông ta."
Yến Hồi Thời làm việc cẩn thận, Triệu Thế Nông muốn trả thù lại không thể xuống tay, bởi vậy mới coi Tô Nhạn là uy hiếp của anh.
Không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi.
Xem xong video bị cắt ghép chỉnh sửa, trong lòng Yến Hồi Thời bỗng cảm thấy sốt ruột,"Tô Nhạn gọi điện thoại cho anh?"
Chu Giai Minh,"Lúc đang họp có gọi vài cuộc. Có lẽ là số điện thoại tư nhân của cậu không gọi được nên mới gọi cho tôi."
Yến Hồi Thời,"Đẩy lùi bữa tiệc tối nay đi."
"Nhưng tuần trước chúng ta đã hẹn Lâm tổng rồi, nếu như còn lùi lịch lần nữa liệu có không thể hiện rõ thành ý không?"
Yến Hồi Thời,"Cứ đẩy lùi trước đã."
"Được." Càng ngày Chu Giai Minh càng không hiểu tình cảm của ông chủ với Tô Nhạn, cũng không thể nói là tình yêu nam nữ, nhưng tựa như đã vượt qua sự quan tâm của trưởng bối đối với vãn bối.
Nếu như là dỗ dành trẻ nhỏ thì cũng không cần phải bỏ mặc khách hàng quan trọng chứ?
Chu Giai Minh mơ hồ đã hiểu ra cái gì đó.
*
Chờ đợi ở biệt thự cho tới buổi chiều, Tô Nhạn mới nhận được tin nhắn của Yến Hồi Thời.
Anh nói điện thoại tắt máy, họp hành từ trưa nên không chú ý tới chuyện trên hotsearch, hỏi cô đang ở đâu.
Tô Nhạn nói mình đang đợi ở biệt thự.
Rất nhanh Yến Hồi Thời đã quay trở lại.
Dây đàn trong lòng Tô Nhạn căng thẳng, nhìn người đàn ông đi vào phòng khách, cô cắn chặt môi dưới, rối rắm không biết nên mở miệng thế nào.
Bởi vì cô tự biết mình không có lập trường gì để chất vấn anh, nhưng lại rất muốn biết chân tướng sự thật. Trong lúc nhất thời, nội tâm cực kì mâu thuẫn.
Thân hình cao lớn của Yến Hồi Thời đứng ở cửa, trên tay cầm một cái Ipad nhìn cô hồi lâu, như đang đợi cô mở miệng.
Anh ngồi vào chiếc ghế cao, nghiêng mắt nhìn cô, đối diện với ánh mắt của cô làm như khó hiểu,"Sao lại không hỏi? Cháu không nói gì, chú rất khó để đoán xem nên giải thích từ chỗ nào."
Vì sao anh, còn có thể bình tĩnh như vậy được chứ!
Tô Nhạn bất động tại chỗ, âm thầm phân cao thấp với anh.
Trong mắt Yến Hồi Thời không có loại cảm xúc này, cong khoé môi,"Không muốn biết chân tướng?"
Tô Nhạn từ bỏ cuộc chiến tranh vô nghĩa này, liếm môi trực tiếp hỏi,"Chú, yêu đương sao?"
Yến Hồi Thời,"Có suy nghĩ này."
Trước kia anh còn không có ý muốn tìm bạn gái, vừa xảy ra chuyện này đã có quyết định, đang vòng vo thừa nhận hotsearch kia sao?
Giống như bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu, Tô Nhạn buồn bực, cô dùng sức hít một hơi, xoay người lên lầu,"Cháu không đói bụng. Cháu chỉ tới xem cây đào đã kết quả hay chưa thôi. Không có, một quả cũng không!"
Cô khó chịu đến mức muốn khóc.
Biểu tình bà Lưu khẩn trương,"Tô Nhạn không thích đồ ăn hôm nay sao?" Lập tức đeo tạp dề lên,"Muốn ăn gì thì bà làm cho cháu."
"Không cần đâu ạ." Tô Nhạn sợ làm ảnh hưởng tới giờ tan tầm của bà Lưu, dừng chân lại,"Cháu đi rửa chân tay."
Nước chảy qua kẽ tay nhưng trái tim vẫn loạn như ma. Tô Nhạn lấy khăn xuống lau mặt, nhìn vào trong gương điều chỉnh cảm xúc, chờ tới khi đôi mắt và biểu tình trên mặt không nhìn ra chút sơ hở nào nữa mới đi ra ngoài ăn cơm.
Yến Hồi Thời lấy bát cơm đưa cho cô, Tô Nhạn bưng canh lên, cúi đầu uống một ngụm nhỏ.
Anh lại buông bát gắp một con tôm đã bóc vỏ cho cô, đang muốn bỏ vào bát cơm của cô, Tô Nhạn lại bưng bát cơm lên ăn.
Mấy lần như vậy, tất cả đều rơi vào khoảng không.
Yến Hồi Thời buông đũa,"Cảm thấy chú suy đồi đạo đức, không chịu ăn đồ ăn chú gắp?"
Tâm tình Tô Nhạn phức tạp, có vài lời nghẹn lâu quá rồi, chưa kịp tự hỏi đã lỡ miệng nói ra,"Làm con gái chưa kết hôn đã có thai, còn không phải là suy đồi đạo đức sao?"
Yến Hồi Thời nhìn cô, không nhanh không chậm nói,"Tô Nhạn, sự tin tưởng của cháu với chú có bao nhiêu?"
Đối diện với đôi mắt trong suốt điềm nhiên của anh, chút cảm xúc hỗn loạn của Tô Nhạn dần dần bình phục.
Có một số việc, không thể chỉ nghe mỗi lời nói của một bên. Bởi vì Yến Hồi Thời không ra mặt làm sáng tỏ, mọi người chỉ nghe theo lời lên án của cô gái kia, vậy nên cư dân mạng mới đứng về phía cô ta, bênh vực kẻ yếu, tức giận chửi mắng Yến Hồi Thời bạc tình.
"Chú bị hạ dược? Hay là –" Tô Nhạn cũng không rảnh lo nghĩ mất mặt, rất muốn biết chân tướng chuyện này,"Bị... Cái kia?"
Yến Hồi Thời,"Cái nào?"
"Chính là, không theo ý nguyện, bị bắt làm ba."
Bỗng Yến Hồi Thời bật cười,"Giống như bị bắt làm chú ấy à?"
Tô Nhạn bị anh chọc tức, mặt đỏ lên,"Chú có thể nghiêm túc một chút không!"
"Tô Nhạn, chuyện này chú không làm. Cháu tin chú không?"
Tô Nhạn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh,"Cháu có thể tin tưởng không?"
Yến Hồi Thời,"Có thể."
Tô Nhạn không chút suy nghĩ,"Vậy cháu tin."
Đáy mắt Yến Hồi Thời hiện lên sự vui mừng và ý cười tràn ngập,"Cảm ơn. Tuy rằng Mật Mật tin chú, nhưng chú vẫn quyết định lấy chứng cứ ra chứng minh sự trong sạch của mình."
Anh nói xong câu đó, Tô Nhạn đã có thể khẳng định rằng anh không lừa gạt mình. Tâm tình buồn bực cả một buổi chiều nháy mắt tan thành mây khói.
"Vốn dĩ không muốn cho người bạn nhỏ xem loại video này. Nhưng mà với thái độ của bạn nhỏ đây nếu như chú không lấy chứng cứ có sức thuyết phục ra thì chỉ sợ bị bắt học một khóa đạo đức mất thôi." Yến Hồi Thời cầm lấy máy tính bảng trong tay, động tác nhanh chóng lướt lướt.
Sau đó đưa tới trước mặt Tô Nhạn.
Đây là ghi hình hậu trường buổi họp báo, nữ minh tinh đột nhiên lên hotsearch vì công bố mang thai đứa trẻ của Yến Hồi Thời, yêu cầu anh phải dùng một ngàn vạn để làm phí bồi thường, nếu không sẽ khiến anh thân bại danh liệt.
Video này không giống với video mà Tô Nhạn xem trên mạng.
"Video trên hotsearch sao lại không có đoạn này ạ?"
Yến Hồi Thời,"Cháu ngốc à? Để cháu nhìn được đoạn video này thì bôi đen chú thế nào nữa?"
Tô Nhạn,"... Ai tin là đồ ngốc, từ đầu cháu đã không tin mà."
"Ồ?" Yến Hồi Thời cười nhìn cô,"Vậy vừa rồi, là ai trợn mắt trừng chú nửa ngày trời, tức giận tới mức không muốn ăn cơm?"
Tô Nhạn đuối lý, giọng nói không khỏi thấp dần,"Cháu xem trước đã, xem xong mới nói chuyện với chú được."
Yến Hồi Thời dung túng tính tình nhỏ của cô,"Xem đi."
Video này không phải video từ camera giám sát, nhìn góc độ đã biết là quay lén chuyên nghiệp. Giọng nói Yến Hồi Thời mang theo sự lạnh lẽo,"Ai phái cô tới?"
Nữ minh tinh làm trò nói thêm vài lời khiến người ta mơ hồ hiểu lầm. Chính đoạn này đã bị người ta biến thành video cắt ghép chỉnh sửa rồi đăng lên mạng.
Lúc này Yến Hồi Thời giống như nhân vật phản diện hắc hóa, sự dịu dàng kiên nhẫn ngày thường biến mất không thấy đâu,"Nếu tôi nói không thì sao."
Người phụ nữ khóc lóc kêu gào,"Vậy thì gặp ở toà án!"
Yến Hồi Thời giương mắt, ánh mắt tàn nhẫn giống như mãnh thú phục kích con mồi,"Đầu tiên cô cũng phải có bản lĩnh gặp được tôi đã."
Đoạn này cũng đã bị cắt đi.
Hậu trường cuộc họp báo có rất nhiều nhân viên công tác, tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi, chỉ có Yến Hồi Thời vẫn luôn bình tĩnh, bình tĩnh giống như bản thân chỉ là một nhân vật quần chúng vây xem thôi vậy.
"Nếu vị tiểu thư này mang thai đứa con của tôi, như vậy cũng chỉ có thể chờ tới lúc sinh đứa trẻ ra rồi xét nghiệm ADN thôi. Nếu thật sự là con của tôi, chi phí nuôi nấng một đồng cũng không thiếu."
Có người lại hỏi,"Nếu không phải thì sao?"
Con báo hung ác ngay tức khắc biến thành quỷ hút máu thanh nhã lãnh đạm, Yến Hồi Thời cười một tiếng, nụ cười như cất giấu một con dao sắc bén,"Chuyện của pháp luật, cô nên đi hỏi luật sư."
Dường như đây không phải lần đầu tiên anh trải qua chuyện này, xử lý dứt khoát gọn gàng không tốn chút sức lực.
Tô Nhạn cảm thấy dáng vẻ này của anh cũng thật đẹp trai, chỉ là có chút xa lạ. Ngày thường anh rất ôn hoà, trong video kia nhìn thật hung dữ.
Bởi vì thái độ không tốt với anh trước đó, Tô Nhạn cảm thấy áy náy, giọng nói thấp xuống,"Xin lỗi chú Yến, cháu đã hiểu lầm chú rồi."
Yến Hồi Thời rũ mắt,"Không sao, chú quen rồi."
Dáng vẻ này của anh khiến Tô Nhạn đau lòng, bị người ta hắt nước bẩn vu oan, lại còn bị người trong nhà hoài nghi, bây giờ nhất định anh rất khổ sở.
Tô Nhạn kéo tay áo Yến Hồi Thời, nhỏ giọng an ủi,"Cháu tin tưởng chú mà."
Yến Hồi Thời nhìn ngón tay tinh tế của cô gái nhỏ, không kéo cô ra. Anh rời mắt, ngữ khí không mang theo cảm xúc,"Thế sao."
Tô Nhạn thừa nhận,"Là có một lúc..." Cô thu hẹp khoảng cách hai đầu ngón tay lại,"Chỉ có một chút như vậy là không tin tưởng, thời gian còn lại cháu đều tin chú!"
Yến Hồi Thời làm như ấm ức,"Ừm."
Tô Nhạn đáng thương nhìn anh,"Vậy chú đừng đau lòng nữa, được không?"
Yến Hồi Thời thoạt nhìn rất dễ dỗ dành, cô nói một câu, khuôn mặt anh đã giãn ra,"Ừm."
"Nhưng mà." Tô Nhạn cắn đũa nhìn anh,"Người phụ nữ kia nói cô ta mang thai con chú trước mặt mọi người, vì sao chú còn bình tĩnh thế chứ?"
"Bởi vì không thẹn với lương tâm." Mặt mày Yến Hồi Thời như bông tuyết nở rộ giữa trời đông, trong sự phong nhã lại mang theo sự hư hỏng không phù hợp cho lắm,"Chưa làm loại chuyện đó thì lấy đâu ra con?"
Tô Nhạn buột miệng thốt ra,"Chưa làm, loại chuyện nào?"