Tô Nhạn đi theo Yến Hồi Thời, bước ra ngoài một chút.
Cô có hơi do dự, thả chậm bước chân, ngẩng đầu hỏi: "Chú, chú không muốn vào xem sao?"
Vẻ mặt của Yến Hồi Thời lạnh lùng, ngay khi bắt gặp ánh mắt của cô, nó bất giác chuyển sang ôn hòa hơn nhiều.
Anh giúp cô chỉnh lại kẹp tóc trên đầu, nhìn chiếc kẹp tóc của cô đầy hứng thú: "Làm thế nào lại giống quả bóng nhỏ rồi."
Tô Nhạn không hỏi nhiều thêm.
Yến Hồi Thời đổi sang một chiếc Mercedes-Benz S-Class, cửa thì bình thường, Tô Nhạn đưa tay ra mở.
Bên hông lướt qua một bàn tay, thay cô mở ra.
Cô thật sự rất dễ xấu hổ, cánh tay của anh vừa xẹt qua eo, cô liền đứng bất động vài giây, như sợ anh sẽ đột nhiên ôm lấy cô, vô thức nhìn xung quanh trái phải.
Dáng vẻ này của cô càng làm khơi dậy hứng thú muốn trêu chọc của Yến Hồi Thời, tay anh chuyển hướng, lòng bàn tay phủ lên lưng cô.
Tô Nhạn lập tức run lên.
Người đàn ông phía sau cúi người ghé sát vào, hơi thở phả lên má cô: "Không lên đi? Muốn chú ôm lên nữa sao?"
Tô Nhạn như là đã được đồng bộ tay chân, nhanh chóng ngồi vào vị trí, luống cuống thắt dây an toàn.
Vẻ mặt lãnh đạm của Yến Hồi Thời xen lẫn ý cười.
Một tay anh đánh tay lái, động tác thật ngầu, mồ hôi chảy xuống cằm khiến người khác không rời mắt được.
Tô Nhạn bình tĩnh lại một chút.
Khi xe chạy ra khỏi bệnh viện, cô hỏi: "Chú có nhiều xe như vậy, bình thường để ở đâu hết rồi?"
Yến Hồi Thời: "Thượng Quốc Khuyết bên kia có gara."
Tô Nhạn đã từng nghe nói về nơi đó. Giá nhà cao ngất trời, thế mà anh chỉ dùng để chứa xe.
Cô có chút tò mò: "Chú rốt cuộc có bao nhiêu căn nhà vậy?"
Yến Hồi Thời: "Kiểm tra tài sản của bạn trai à?"
Tô Nhạn: "... Không, cháu chỉ tùy tiện hỏi một chút."
"Cháu muốn ăn gì?"
Tâm trạng của anh có vẻ khá tốt, thần kinh căng thẳng của Tô Nhạn cũng thả lỏng: "Thịt."
Yến Hồi Thời vươn tay nhéo nhéo mặt cô: "Khó trách sao lại có nhiều thịt như vậy."
Khuôn mặt của Tô Nhạn là mặt trái xoan nhỏ nhắn điển hình, tinh xảo nhưng rất đầy đặn. Khi còn nhỏ trông rất ngoan ngoãn đáng yêu, càng lớn lên khóe mắt và lông mày càng mị hoặc, trưởng thành chắc chắn sẽ là một mỹ nhân xinh đẹp.
Tô Nhạn tự động hiểu lời nói của anh là đang chê cô béo, cô xoa mặt. Mặt cô rất nhỏ, béo ở chỗ nào chứ!
Cô gái nhỏ "hừ" một tiếng: "Cái này gọi là collagen."
Phía trước có đèn đỏ, Yến Hồi Thời nghiêng người, sống mũi cao thẳng cọ qua má cô: "Đúng không, để chú xem."
Anh đột nhiên tới gần, Tô Nhạn vô thức nghiêng người dựa trên ghế ngồi. Nội tâm cũng không bài xích, hào phóng hất cằm lên: "Chú xem đi."
Ánh mắt Yến Hồi Thời dời xuống môi cô, hầu kết không tự giác mà chuyển động.
Anh dời mắt, làm như không có chuyện gì mà ngồi ngay ngắn lại. Đốt ngón tay của ngón trỏ nhẹ nhàng cọ chóp mũi, giống như là đang sờ mặt cô.
Mũi Yến Hồi Thời rất cao, tay cũng đặc biệt đẹp, thon dài, sạch sẽ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
Nghĩ đến việc cô từng nắm đôi tay này, Tô Nhạn cảm thấy bên tai mình nóng ran, nhưng là không có cách nào dời mắt được.
Có lẽ là nhận ra ánh mắt của cô, người đàn ông ngồi trên ghế lái nghiêng đầu: "Có chuyện muốn nói?"
Yến Hồi Thời dùng câu hỏi khẳng định.
Tô Nhạn: "Chú không tức giận sao?"
Đèn xanh bật lên, Yến Hồi Thời nhìn thẳng về phía trước: "Chuyện cháu đến gặp Thủ trưởng Yến sao?"
Tô Nhạn: "Cháu không có sự đồng ý của chú mà tới gặp người chú bài xích. Sao chú lại không tức giận?"
Yến Hồi Thời: "Không phải cháu thích dịu dàng sao?"
Trái tim Tô Nhạn bị sự mềm mại này đánh bại, không biết phải đáp lại như thế nào.
Ý tứ của anh quá rõ ràng, anh muốn tức giận, nhưng cô thích người dịu dàng nên anh đã khắc chế lại.
Khi vừa nhìn thấy anh, ánh mắt anh lạnh lùng đến đáng sợ, nhất định là rất tức giận nên mới có thể như vậy.
Tô Nhạn an ủi anh: "Chú Yến, chú không phải cố che giấu. Nếu không vui hãy nói ra, đừng để trong lòng."
Bóng cây hai bên đường xe chạy thoáng qua sườn mặt lạnh lùng của anh.
Anh nhìn cô, dừng một chút rồi nói: "Trưởng thành rồi."
Giọng điệu của anh quá nhẹ nhàng, giống như gió thổi qua, Tô Nhạn có chút hoảng hốt.
Yến Hồi Thời cười rộ lên giống hồ ly tinh phong nhã, có thể làm trái tim người khác cồn cào mà bị anh hấp dẫn. Khi mở miệng nói chuyện, giọng nói trầm thấp dễ nghe kia chính là thần chú câu dẫn người khác của hồ ly.
Nhưng khi anh không cười, cả người tỏa ra khí lạnh đến bóng băng, người sống chớ lại gần.
Tô Nhạn nhớ lại mấy năm nay, lúc đối mặt với cô, Yến Hồi Thời chính là một con hồ ly tinh lâu năm.
Trừ lần đó bị minh tinh ăn vạ, hôm nay là lần thứ hai cô nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo như núi băng này của anh.
Cô biết tại sao anh lại tức giận.
Bởi vì cô bị Thủ trưởng Yến uy hiếp.
Dù sao cũng là ba con, Tô Nhạn có chút lo lắng: "Ông ấy sẽ không thích cháu sao?"
Yến Hồi Thời không quan tâm: "Chú thích là được."
Anh trả lời không có chút nghĩ ngợi, giống như một cách tỏ tình ngầm khác.
Tô Nhạn nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Một lúc sau, cô hỏi: "Vì sao mẹ chú không để ý tới ông ấy, nhưng mà vẫn luôn không ly hôn. Có phải vì là quân hôn, nhà trai không cho phép thì không được tách ra sao?"
"Không phải."
Yến Hồi Thời bật nhạc trên xe, tựa đề bài hát là "Mưa vẫn rơi".
Tô Nhạn đã nghe được câu: "Chỉ khi yêu sâu đậm thì mới có oán hận".
Chợt hiểu ra tất cả.
*
Yến Hồi Thời vẫn còn việc cần gấp vào ngày hôm sau, cơm nước xong liền chuẩn bị đi về.
Trước khi tạm biệt, Tô Nhạn hỏi anh: "Tâm trạng anh bây giờ đã tốt hơn chưa?"
"Không tốt lắm."
Yến Hồi Thời đang chỉ chuyện Yến Chí Thành uy hiếp, lợi dụng cô.
Anh nói thêm: "Không cần để ý đến bất kỳ suy nghĩ nào của ông ấy, lần sau nếu còn tìm cháu, cháu cứ trực tiếp từ chối. Chuyện của chú, tự chú định đoạt."
Tô Nhạn biết anh có năng lực khống chế cục diện, không cần dựa vào bất kì ai.
"Được rồi."
Yến Hồi Thời nắm lấy tay cô: "Tuy nhiên, nghe thấy bạn gái bảo vệ mình, chú rất cao hứng."
Tô Nhạn bị anh gãi tỏng lòng bàn tay, ngưa ngứa đến nỗi cười khanh khách không ngừng: "Rất ngứa."
Cô không sửa lại đúng từ cho anh, trực tiếp ngầm đồng ý xưng hô 'Bạn gái' này.
Nói cô hai mươi tuổi rồi mới theo đuổi cô, nhưng lại không hề đề ra quy tắc, cô cũng không muốn hỏi.
Tô Nhạn làm bộ lơ đãng hỏi: "Cháu có một người bạn."
Yến Hồi Thời vẫn luôn nắm tay cô, mười ngón tay đan xen, như thể thầm xin lỗi về những gì Yến Chí Thành đã nói với cô.
Tô Nhạn biết tại sao anh không nói.
Anh không muốn thay người khác xin lỗi, nhưng vì cô là người quan trọng nhất với anh.
Anh xin lỗi vì chuyện này xảy ra là do anh.
Yến Hồi Thời vuốt ve ngón tay cái của cô, động tác có chút trấn an.
"Sau đó?"
"Sau đó, bạn trai của cô ấy chỉ muốn nói chuyện yêu đương cả đời mà sẽ không kết hôn." Tô Nhạn ngẩng mặt lên nhìn anh: "Chú Yến, chú cảm thấy chuyện yêu đương này có thể nói như vậy sao?"
Yến Hồi Thời rũ mắt nhìn cô: "Bạn của cháu nghĩ thế nào?"
Tô Nhạn nghiêng đầu tránh ánh mắt của anh: "Cô ấy cảm thấy, nếu thích sẽ không cần quan tâm tới một tờ giấy hôn thú kia. Nhưng suy cho cùng nếu không có pháp luật bảo hộ, cô ấy không có cảm giác an toàn."
Nói đến điều này, hai người đều ngầm hiểu.
Tô Nhạn hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh.
Nếu anh nhất quyết không chịu kết hôn, cô cảm thấy sẽ càng khó khăn trong việc thuyết phục ba đồng ý ở bên anh.
Yến Hồi Thời: "Bạn học cháu hẳn là đã bị lừa rồi."
Tô Nhạn: "Hả?"
Yến Hồi Thời: "Nếu thật lòng thích một cô gái, sẽ hận không thể cho cô ấy tất cả, vậy làm sao lại khiến cô ấy lo được lo mất?"
"Cho nên," Tô Nhạn kìm nén tâm trạng xúc động, quan sát vẻ mặt anh: "Không muốn kết hôn, đến cùng là do người đó không đủ yêu, không gặp được người trở thành ngoại lệ của anh ấy, là như vậy sao?"
Yến Hồi Thời ngước mắt lên, khóe mắt có vài nếp nhăn mờ, đuôi mắt nhiễm đầy ý cười: "Bản thân vẫn là một đứa trẻ, nhưng lại muốn tư vấn tình cảm cho người ta rồi sao?"
Tô Nhạn gấp đến độ giậm chân: "Không phải một đứa trẻ mà!"
"Muốn làm người lớn?" Yến Hồi Thời ghé sát vào tai cô: "Phải làm xong chuyện kia, mới được tính."
Tô Nhạn phản ứng ngay lập tức, mặt đỏ bừng: "Yến Hồi Thời!... Chú đứng đắn một chút!"
Yến Hồi Thời rất thích nhìn cô nổi giận: "Phản ứng rất nhanh."
Tô Nhạn quay lưng lại, giọng nói trời sinh mềm mại, dù có nổi giận thì giọng cũng không có lực uy hiếp nào: "Cháu đang rất tức giận!"
Yến Hồi Thời vui vẻ hơn, tiếp tục với câu chuyện của cô: "Bạn học nào của cháu?"
Tô Nhạn lắp bắp nói: "Chính là một người có quan hệ không tệ, cần cháu hỗ trợ nên hỏi một chút."
Yến Hồi Thời nghiêm mặt nói: "Vậy cháu nói với người bạn đó, loại đàn ông này nên đá."
Tô Nhạn: "Hả?" Hơi hoang mang với điểm ngầm hiểu vừa nãy.
Anh không hiểu ra, người bạn đó chính là cô sao?
Da mặt cô dày thêm: "Vì sao?"
Yến Hồi Thời trở lại dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày: "Ngay từ đầu, chính anh ta cũng không có nói là không muốn kết hôn."
Là không nói, nhưng cô nghe được từ ba cô.
Yến Hồi Thời: "Lừa tới tay mới nói, còn không phải dùng chiêu trò không kết hôn để lừa gạt tình cảm của cô gái nhỏ sao?"
Tô Nhạn gật đầu: "Đúng là..." Cô dừng lại: "Không phải, chú, sao chú biết được ngay từ đầu anh ta có nói hay không vậy?"
Yến Hồi Thời giương đôi mắt phượng đen nhánh: "Đoán."
Tô Nhạn nhìn thấy ý cười trong ánh mắt anh, giờ mới nhận ra anh đang trêu chọc cô.
Cô cúi đầu, nhếch khóe miệng: "Chuyện này, anh ta là vì cô ấy mà thay đổi quan niệm sao?"
Yến Hồi Thời đáp: "Đúng vậy."
Tô Nhạn còn muốn nghe thêm vài câu dễ nghe: "Vậy là anh ta thật lòng thích cô ấy sao?"
Yến Hồi Thời ngừng lại hai giây.
"Cháu là mèo tinh à?"
Tô Nhạn: "..."
Yến Hồi Thời học theo cô: "Tô Nhạn, chú có một người bạn."
Tô Nhạn trực tiếp coi người bạn này là anh: "Làm sao ạ."
Yến Hồi Thời nâng cằm cô lên, ánh mắt thâm trầm, giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ: "Cậu ta nói, muốn nhìn Mật Mật hôn chú."
Không đợi cô phản ứng lại, người đàn ông trước mặt đã bế cô lên.
Tô Nhạn rất gầy, một tay Yến Hồi Thời cũng có thể dễ dàng bế cô lên, lòng bàn tay to đè ép sau gáy cô.
Hôm nay anh lại gấp đến mức không thể đợi được nữa, một cái ngẩng đầu rồi lập tức hôn cô.
Tô Nhạn vẫn còn bám trên người anh, bị buộc cúi đầu hôn môi.
Hơi thở nóng bỏng quanh quẩn bên môi cô.
Răng môi quấn quít xen lẫn hơi thở mát lạnh.
Yến Hồi Thời biết cô rất dễ thẹn thùng, cũng không dám quá phận.
Cũng như lần trước, anh dán lên môi cô, nhẹ nhàng chạm vào, nhiệt liệt lại say đắm.
Bất quá, lần này dừng lại càng lâu hơn chút.
Tô Nhạn sững người vài giây, không biết là bị trầm mê hay có hứng thú trả thù.
Cô vô thức dùng đầu răng cắn lên khóe miệng anh.
Yến Hồi Thời không kìm lòng nổi, vòng tay anh siết chặt, cạy mở răng cô.
Đầu lưỡi bị quấn lấy.
Tô Nhạn mở to đôi mắt mê man, hoàn toàn mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu, Yến Hồi Thời mới thả cô xuống mặt đất.
Anh cọ cọ khóe miệng cô, hơi thở không ổn định: "Lá gan rất lớn."
Lần đầu tiên trong đời Tô Nhạn cảm thấy chân mình đều nhũn ra.
Môi cô bị mút đến phiếm hồng, cánh môi khẽ mở, cố gắng hít thêm không khí, thậm chí còn không được nghe anh vừa nói gì.
*
Nửa tháng sau, trái tim Tô Nhạn đều rạo rực mỗi khi nhớ lại buổi chiều hôm đó.
Rõ ràng chỉ là hai đôi môi áp vào nhau, cả người cô như được truyền điện.
Môi lưỡi dây dưa đã thành trao đổi linh hồn.
Một tay Tô Nhạn chống cằm, khóe miệng bất giác cong lên.
Hai lần đều bị anh ôm lên để hôn.
Lực cánh tay tốt thật.
Không biết có phải những nơi khác cũng...
Tô Nhạn bị ý nghĩ này làm cho giật mình, đưa tay lên che mặt.
Tiếng chuông điện thoại reo lên đã cứu cô khỏi sự bối rối.
"Em chào cô giáo Trần ạ."
"Tô Nhạn, em hoàn thiện lại tác phẩm của mình một chút, rồi gửi đến hộp thư, các cô muốn gửi tác phẩm của em dự thi."
Tô Nhạn: "Hả? Được ạ."
Đây là tin vui không hề ngờ tới.
Vừa nhập học không lâu, tác phẩm của Tô Nhạn đã được các giáo viên khen ngợi không dứt.
Tài năng và thiên phú của cô, Nam Định Ngọc cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Trong phòng làm việc, một đồng nghiệp kỳ lạ nói: "Cô luôn trân trọng và yêu quý nhân tài, ngay cả bản thân cũng khen rồi, vậy sao lần này không chọn tác phẩm của Tô Nhạn đi dự thi?"
Nam Định Ngọc: "Tránh hiềm nghi."
"Tránh chuyện gì cơ?" Người đồng nghiệp phản ứng lại rất nhanh: "Ý cô là, đối tượng của con trai cô là Tô Nhạn sao?"
Nam Định Ngọc đẩy kính mắt, hiếm khi nở nụ cười: "Dù sao lần này tác phẩm của Tô Nhạn là do cô chọn, tuy tôi có biết, nhưng không liên quan tới tôi, đến lúc đó đừng gây tai tiếng liên luỵ tới bọn trẻ đấy."
Đồng nghiệp không nhịn được cười: "Cô nghĩ chuyện gì đâu! Ngay cả khi cô tự mình báo lên, không phải có tổ công tác bình phẩm sao? Họ đều là những nhân vật nổi tiếng trong và ngoài nước, sẽ không liên quan đến chuyện nội tình gì hết."
Nam Định Ngọc: "Con bé hướng nội, bậc làm ba mẹ phải suy xét chu toàn."
"Đương nhiên," Đồng nghiệp vỗ ngực cam đoan: "Yên tâm, đến lúc đó nếu Tô Nhạn thực sự giành được giải thưởng, ai dám nói hươu nói vượn tôi nhất định sẽ không buông tha."
*
Giống với hầu hết các cặp đôi yêu xa khác, điện thoại trở thành công cụ duy nhất có thể tỏ hết nỗi nhớ nhung trong lòng.
Tô Nhạn cũng may mắn, dù Yến Hồi Thời có bận công việc đến đâu, anh cũng sẽ dành ra vài ngày trong tháng, bay đến Thủ Đô gặp cô.
Tuy rằng mỗi lần gặp mặt đều cách nhau không quá nửa tháng, nhưng Tô Nhạn vẫn rất nhớ anh.
Sợ anh bay tới bay lui sẽ cực khổ, cô không dám thổ lộ một chút suy nghĩ nào về việc gặp anh, mỗi ngày cô đều sắp xếp thời gian của mình kín lịch, tạo ra ảo giác rằng cô cũng rất bận rộn.
Trước lần chia tay cuối cùng, Yến Hồi Thời đã để lại cho cô một hộp đào ướp lạnh và sấy khô.
Yến Hồi Thời nói rằng mỗi ngày ăn một miếng, ăn xong anh sẽ xuất hiện trước mặt cô.
Chỉ còn lại miếng cuối cùng trong hộp, Tô Nhạn mở ra rồi đóng nắp lại. Cô không nỡ ăn.
Ăn xong rồi sẽ không nhớ đến.
Gần đây Yến Hồi Thời rất bận rộn, Tô Nhạn có thể thấy sự bận rộn ấy thông qua số bước WeChat của anh và trang web chính thức của Quân Đằng.
Có rất nhiều xe sang và biệt thự đứng tên anh, cũng không phải là từ trên trời rơi xuống mà có.
Kể ra cũng kỳ quái, xưa nay Yến Hồi Thời rất ít khi lộ diện, luôn tạo cho người ta một cảm giác rất thần bí.
Kể từ tháng trước, càng có nhiều video công khai hơn về các sự kiện mà anh tham dự, như thể anh đang cố tình nói với ai đó về hành trình của mình.
Sau khi xem những video này, Tô Nhạn đã xem đi xem lại lịch sử trò chuyện của hai người. Nỗi nhớ nhung biến thành cát, khiến trái tim cô càn quét trống không.
Cô không nhịn được nữa, mở hộp ra, ăn miếng đào khô cuối cùng.
Tô Nhạn gọi điện thoại cho Yến Hồi Thời, giọng nói không kìm được mà nức nở: "Đại lừa gạt."
Giọng của Yến Hồi Thời vừa vô tội lại pha lẫn dịu dàng: "Lừa cháu chuyện gì?"
Tô Nhạn kìm nước mắt, giọng cô nghẹn ngào,"Mật đào ăn xong rồi mà chú còn chưa xuất hiện."
Bên kia điện thoại có tiếng gió thổi qua.
Qua vài giây, giọng nói của Yến Hồi Thời khẽ thở nhẹ: "Xuống đi."
Đôi mắt Tô Nhạn tràn đầy nước mắt, lung lay sắp tràn ra, cô vừa động, nước mắt lập tức rơi xuống.
Như đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, cô đưa tay lên lau, gấp đến nỗi lao ra ban công nhìn xuống phía dưới.
Thấy được bóng dáng cao gầy đang đứng dưới lầu của ký túc xá.
Cô nín khóc mỉm cười: "Tên đại lừa gạt."