Chương 20: Ôm tạm biệt.

Mật Đào Ngọt

Tử Liễm 10-10-2023 12:47:41

Anh đây là đang ám chỉ điều gì cho cô sao? Tô Nhạn cố gắng không để bản thân hiểu sai, nhưng những gì anh nói với vẻ ngoài mê hoặc này quả thực rất dễ khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa. Anh nói chỉ đối tốt với một người. "Một người, ý là..." Tô Nhạn ngước mắt lên, lúng ta lúng túng hỏi: "Chú Yến đã thích ai rồi sao?" Đôi mắt đen láy của Yến Hồi Thời ánh lên những tia sáng nhỏ vụn vặt, giống như bầu trời đêm đen đầy sao, tâm trạng của anh cũng theo đó mà phóng túng một chút. "Ừm." Tô Nhạn lập tức cảm thấy khủng hoảng: "Có phải giống như tình cảm nam nữ không?" Yến Hồi Thời nhướn mày, ném lại câu hỏi cho cô: "Cháu muốn cái nào?" Tất nhiên cô hy vọng sẽ là người giống cô, là sự yêu mến của trưởng bối đối với vãn bối! Tô Nhạn không muốn để lộ tâm tư, né tránh ánh mắt khiêu gợi của anh. Đưa ngón tay chạm vào quả đào trên chiếc vòng, ấp úng nói: "Chú đã giúp bao nhiêu người bạn chăm sóc con gái rồi?" Chiếc vòng này, không phải là bán buôn đấy chứ? Yến Hồi Thời không theo kịp suy nghĩ của cô gái nhỏ,"Cái gì?" Tô Nhạn rũ mắt nói,"Chú không còn quá trẻ. Nếu thích trẻ con sao không tự sinh một đứa?" Động tác Yến Hồi Thời dừng lại, cười đến lồng ngực rung lên: "Có chuyện này sao, chỉ sợ mình chú thì làm không được." Tô Nhạn phản ứng lại: "Chú Yến, sao chú lại..." "Lại cái gì?" "Không thèm để ý tới chú!" Yến Hồi Thời nhìn hai má cô phồng lên vì tức giận mà như con cá nóc nhỏ, khóe miệng hơi cong lên. Ngốc nghếch như vậy, còn dám hôn trộm anh. * Cả ngày thứ hai Tô Nhạn đều không quan tâm tới anh. Cô luôn cảm thấy gần đây Yến Hồi Thời rất kỳ lạ. Nhưng lạ ở chỗ nào thì cô không nói ra được. Anh dường như trêu chọc cô nhiều hơn trước nhưng vẫn đối xử với cô giống như một đứa trẻ. Trước kia khi Yến Hồi Thời trở về, anh thường mua vài đồ ăn vặt cho Tô Nhạn rồi gửi tới ký túc xá ở tầng dưới. Cả đêm bạn cùng phòng chỉ thảo luận về anh. Có thể là người mềm miệng nên hết lời khen ngợi. Lúc nghỉ trưa, bạn cùng phòng còn nói,"Một căn nhà ở Thủ Đô người bình thường cũng phải phấn đấu mất mấy chục năm mới có, căn nhà kia của chú cậu có làm cả đời nhà tớ cũng không mua được! Vậy mà để không cho cậu dùng làm tài liệu?" "Không đúng, Tô Nhạn, chú của cậu giàu như vậy, ba của cậu lại là anh trai chú ấy, vậy theo lý thuyết cậu cũng là bạch phú mỹ sao!" "Trời ơi!? Cậu thực sự có thể giấu! Bạch phú mỹ, không có bạn gái sao? Không có thì lập tức tớ sẽ đi đổi tính cách và trở lại! "Hahaha, cậu trọc đủ rồi!" Các bạn nữ khác cũng bật cười theo. Tô Nhạn đưa tay che mặt,"Không phải anh em ruột! Bố tớ chỉ là một kỹ sư bình thường, còn nữa tớ không phải là bạch phú mỹ đâu." "Bố cậu tên là gì?" Bạn cùng phòng lấy điện thoại vừa tìm kiếm vừa nói,"Tớ search cái là ra ngay." Tô Nhạn: "... Tô Cẩm Văn." Vài giây trôi qua. Bạn cùng phòng mở to mắt nói,"Tô Nhạn, ba cậu là kỹ sư trưởng của Hoa Trọng sao!?" "Fuck? Đó có phải là Hoa Trọng mà tớ biết không?" "Chắc không đâu! Có phải là Hoa Trọng... !" "Tớ nhớ ra rồi. Ba của cậu từng lên truyền hình Hoằng Hà! Là rường cột của đất nước!"... Trước đây Tô Nhạn không nghĩ bố cô lại tài giỏi như vậy, giờ được bạn cùng phòng khen ngợi, cô cảm thấy mình thực sự rất tự hào. Cô chợt nhớ tới lời nhắn của Yến Hồi Thời, mở tủ lấy ra một túi chocolate lớn: "Các cậu muốn ăn vặt không?" "Không cần đâu, chocolate này rất đắt tiền! Còn do chú cậu mua cho cậu mà." Tô Nhạn: "Là chú ấy bảo tớ phân phát cho các cậu ăn." "Ô ô ô, chú cậu khi nào sẽ thăm cậu tiếp vậy? Giúp tớ hỏi một chút chú ấy còn thiếu một người cháu gái nữa không!" Tô Nhạn: "Chú ấy rất bận. Có thể sẽ không tới đây." * Buổi trưa ngày hôm sau. Tô Nhạn nhận được điện thoại, cần phải chạy đến trạm chuyển phát nhanh để lấy hoa mang về. Bó hoa quá lớn, dọc đường đi cô đều bị người khác nhìn chằm chằm. Trong nháy mắt có quá nhiều người chú ý đến, khiến Tô Nhạn hận không thể ném củ khoai nóng bỏng tay này vào thùng rác. Rốt cuộc ai mà nhàm chán như vậy! Tin nhắn của Chu Thần trên WeChat gửi tới, hỏi cô đã nhận được hoa chưa. Tô Nhạn cứng họng không biết nên trả lời thế nào, bên kia đã nhắn lại là cậu ta đang ở ngay cổng trường học. Nhìn thấy Tô Nhạn, Chu Thần có chút ngượng ngùng,"Tôi sợ cậu không nhận, nên nhờ giao hàng gửi tới, không nghĩ tới anh trai kia không tìm được chỗ, khiến cậu chạy xa mệt mỏi như vậy." Tô Nhạn trả lại hoa cho cậu ta: "Lần sau đừng lãng phí tiền bạc," Cô không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ta nên uyển chuyển từ chối,"Tôi bị dị ứng với phấn hoa." Chu Thần tin là thật,"Thật xin lỗi, tôi thực sự không biết, vậy cậu có sao không?" "Không sao đâu." Tô Nhạn im lặng rồi quyết định nói rõ: "Chu Thần, tôi đã có người trong lòng, cậu làm vậy rất dễ khiến anh ấy hiểu lầm."... Nam Định Ngọc vừa kết thúc buổi học thì vô tình nhìn thấy cô gái đang cầm hoa trước cửa. Bà giơ điện thoại lên chụp ảnh, rồi nhấp vào ảnh đại diện WeChat của Yến Hồi Thời. Bấm để gửi hình ảnh gốc. * Khi Yến Hồi Thời trở về, anh lại giao một hộp đồ ăn vặt đến ký túc xá của Tô Nhạn, trên kiện viết tên người nhận là phòng 302 của nữ sinh. "Tớ đến đây! Tô Nhạn, chú cậu thật giống một vị thần đến cứu vớt những người ham ăn!" "Hộp chocolate này hơn một ngàn tệ, tớ cũng không thể ăn nổi." Tô Nhạn: "Không sao đâu, tớ cũng không thể ăn hết một mình được." Gần đến giờ ăn tối, trên WeChat gửi tới một chat voice. YHS: "Tô Nhạn, đi xuống đây." Bạn cùng phòng nghe thấy giọng nói, thậm chí còn không quan tâm đến việc chơi game, quay đầu lại: "Giọng nói này cũng quá dễ nghe đi! Tô Nhạn, ai thế?" Tô Nhạn: "Chú tớ..." Yến Hồi Thời vừa mới nói là bây giờ đi xuống? Tô Nhan phản ứng lại, bước nhanh ra ban công nhìn xuống. Yến Hồi Thời đứng ở dưới toà nhà, đang nói chuyện với dì quản lý ký túc xá. Bạn cùng phòng chỉ nghe được giọng nói lôi cuốn, cũng chạy tới nhìn xem, như tên trộm nói: "Tớ không có nhìn lầm sao? Vẻ mặt vô cảm của dì quản lý ký túc xá vậy mà cũng biết cười sao?" "Vậy mà tớ chỉ để ý tới anh trai đẹp trai xuất chúng kia!" "Đợi đã, vậy đó có phải là chú của Tô Nhạn không?" Tai của Tô Nhạn phiếm hồng: "... Ừm." Bạn cùng phòng đứng ở trên ban công cầm hộp chocolate, vẫy tay nói: "Chú ơi, đừng lo! Chúng cháu sẽ thay chú chăm sóc cho Tô Nhạn." Yến Hồi Thời nghe thấy thì ngẩng đầu lên nhìn. Bắt gặp ánh mắt của anh, Tô Nhạn lập tức treo hai chiếc đèn lồng đỏ lên trên má. Yến Hồi Thời nghiêng đầu, không biết là vô tình hay cố ý, trong giây lát bốn mắt nhìn nhau, anh nháy mắt với cô. Như bị phóng điện, trái tim Tô Nhạn không khỏi run lên bần bật. Sợ bị lộ ra sơ hở trước mặt anh, cô lập tức quay người bước vào ký túc xá. Cầm điện thoại lên và gửi cho anh một tin nhắn WeChat: [Chờ cháu chút, cháu thay đồ rồi xuống. ] Nội tâm rối bời. — Cô còn chưa gội đầu! Chưa kẻ lông mày! Tô Nhạn tìm chiếc áo len cộc tay mới mua, chọn màu sáng phù hợp nhất với bộ quần áo mới giữa quần màu sáng và tối. Yến Hồi Thời gửi chat voice lại: "Đừng mặc váy." Tô Nhạn : "..." Tô Nhạn: [Không mặc. ] Vẻ mặt các bạn cùng phòng đầy bát quái,"Ôi- Chỉ là người giám hộ mà còn quản cả cách ăn mặc của cậu. Người ta còn trẻ như vậy." "Tôi bị bạn cùng phòng mập mạp tra tấn. Người đẹp trai ở dưới lầu kia thật sự là chú của cậu sao?" Tô Nhạn: "Thật, thật đó!" "Xin mời Trạng nguyên Ngô với số điểm 719 trong kỳ thi đại học, hãy tiến hành phân tích bạn học Tô." "Theo phân tích của tớ, bạn học Tô nói lặp từ, còn dừng lại ở giữa chừng nên lộ rõ lương tâm cắn rứt của cậu ấy. Vậy đáp án chính xác là tình chú cháu." "Bạn học Ngô trả lời rất tốt, mời bạn ngồi xuống." Tô Nhạn đỏ mặt xấu hổ: "Các cậu thật phiền mà! Tớ không nói chuyện với các cậu nữa... Tớ đi xuống đây, bái bai." * Hôm nay Yến Hồi Thời ăn mặc giản dị, áo trắng T-shirt phối cùng quần đen, mái tóc gọn gàng. Anh cố ý thả lỏng tư thái, khí chất trầm ổn thường ngày bị thu lại mang đến cảm giác sạch sẽ, hơi tản mạn. Chỉ cần dừng chân đứng ở đâu đó trong khuôn viên trường, hiển nhiên sẽ thành nam thần trường học. Tô Nhạn hoài nghi rằng anh đang giả vờ mềm mỏng. Ăn cơm nửa giờ. Tiếng chuông điện thoại của Yến Hồi Thời không ngừng reo lên. Tô Nhạn do dự một chút: "Chú Yến, chú có việc bận sao? Vậy thì chúng ta ăn nhanh rồi về sớm thôi." Yến Hồi Thời đặt điện thoại lên bàn, không để ý tới. "Trở về đâu?" Tô Nhạn thuận tay cầm cốc lên: "Không phải chú muốn đến nhà mẹ chú sao?" Cốc nước đá bị một bàn tay lớn giật lấy. Yến Hồi Thời giúp cô rót một cốc nước nóng: "Đừng uống nước đá." Tô Nhạn sau này mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh, bưng cốc nước lên, cô không biết là do quá nóng hay là ảnh hưởng tâm lý, hai má cô ửng hồng lên vì hơi nóng. Làm sao Yến Hồi Thời có thể biết được kỳ kinh nguyệt của cô chứ! Tuy rằng cô luôn đúng ngày, nhưng anh sẽ chưa đến mức nhớ lâu như vậy! Đó là một sự trùng hợp. Nhất định là trùng hợp thôi, Tô Nhạn tự an ủi mình, là trai thẳng thì bình thường sẽ bảo con gái uống nhiều nước nóng. Ăn xong, Yến Hồi Thời đứng dậy nói: "Ngồi chờ chú một lát." Tô Nhạn không rõ nên: "Được rồi." Yến Hồi Thời rất nhanh đã trở lại, trên tay cầm thêm một chiếc áo sơ mi. "Tô Nhạn, lại đây." Tô Nhạn bị anh xoay tới xoay lui một vòng, vẻ mặt mờ mịt nói: "Chú làm gì vậy..." Yến Hồi Thời xoay người, cúi đầu nói hai chữ bên tai cô. Tô Nhạn nghe không hiểu: "Cái gì?" Yến Hồi Thời không nói, chờ cô đáp lại. Hai giây sau. Tô Nhạn cảm thấy lòng bàn chân mình như bị rút gân, toàn thân tê dại, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tràn. Anh nói cô bị tràn! Bị tràn! Ah ah ah ah ah!!!! Sao cô lại mặc quần sáng màu chứ!! * Vì sự cố bất ngờ kia, Tô Nhạn đã không chủ động gửi WeChat cho Yến Hồi Thời liên tục vài ngày. Anh tìm cô, cô cũng qua loa gửi lại vài emoji, mỗi ngày đều giả chết. Yến Hồi Thời bận công việc, chắc cũng không để ý những chi tiết này. Sau khi tan học, Chu Thần đến trường học tìm Tô Nhạn. Hôm nay nhìn cậu ta có vẻ hơi chán nản, dáng vẻ trĩu nặng tâm sự. Chu Thần nói,"Tôi sẽ đến Tây Tạng. Khóa huấn luyện đã kết thúc. Chúng ta có khả năng sẽ không gặp nhau trong tương lai. Tô Nhạn, cảm ơn vì đã nói sự thật cho tôi." Nam sinh gãi đầu: "Còn có, không có gì phải khó xử xấu hổ đâu, mọi người về sau gặp nhau vẫn là bạn học cũ." Tô Nhạn cúi đầu: "Thật xin lỗi... Ngày đó tôi nói quá trực tiếp. Nhưng mà, tôi không muốn làm mất thời gian của cậu." "Không sao, cậu không cần phải xin lỗi, là do tôi không đủ ưu tú." Chu Thần dừng lại, lấy hết can đảm: "Tô Nhạn, tôi... Có thể ôm cậu một cái được không? Xem như cái ôm tạm biệt, được không?" Tô Nhạn nhìn ánh mắt đầy chờ mong của cậu ta, nghĩ về chính mình. Không phải cô sẽ không cầu xin một ai đó. Nếu một ngày nào đó cô muốn rời khỏi, cầu xin Yến Hồi Thời hãy ôm cô một cái, nhưng anh lại dửng dưng từ chối, thậm chí còn không đặt một dấu chấm tạm biệt cho cô. Nhất định cô cũng sẽ rất tiếc và đau buồn. Tô Nhạn đón nhận cái ôm của Chu Thần. Không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào, chỉ là một lời an ủi chia tay: "Chu Thần, thượng lộ bình an." Nhìn Chu Thần rời đi, Tô Nhạn nhớ lại cảnh cô chia tay Yến Hồi Thời vào ngày cô vào đại học. Khi đó, chắc hẳn anh nghĩ rằng cô thật ngây thơ. Một chiếc Lamborghini dừng lại bên cạnh cô. Tô Nhạn nghĩ mình đã cản đường, theo bản năng cô đứng dịch sang một bên. Chủ xe dường như cố ý, lại đuổi cô sang một bên được một đoạn ngắn. Khi cửa kính xe hạ xuống, ánh mắt của Yến Hồi Thời nâng lên, tầm mắt rơi vào bóng lưng thiếu niên, khóe môi mang theo một ý cười không đáng kể. "Chú Yến?" Tô Nhạn không rõ vừa rồi Yến Hồi Thời có nhìn thấy gì không, nhưng giống như cô đã làm việc trái với lương tâm, chột dạ lắp bắp nói,"Chú, sao chú tới đây?" Trong mắt Yến Hồi Thời cảm xúc rõ ràng biến mất: "Lên xe."