Mùi tươi mát của linh sam trên người anh hòa với mùi nước khử trùng, tạo thành một thứ ma lực mù quáng.
Tô Nhạn bởi vì thiếu dưỡng khí, đại não trong mấy giây này như bị chết máy.
Chờ tới lúc khôi phục tinh thần lại bị hai chữ không hề che giấu bên tai kia làm cho máu nóng sôi trào.
Vậy mà anh lại có thể tự nhiên như không nói ra hai chữ kia!
"Không xuống?"
Tô Nhạn: "Hả? Xuống!"
Vừa định nhảy xuống thì lập tức bị cánh tay của Yến Hồi Thời chặn lại.
Trong nháy mắt, cả người cô treo lơ lửng, anh thoải mái đưa tay ôm cô rồi bế xuống đất.
Với cân nặng của cô, Yến Hồi Thời căn bản không cần dùng đến một cái tay còn lại.
Dây quần của anh thả lỏng, vạt áo sơ mi kéo dài xuống che đi cơ bụng hoàn mỹ. Muốn rớt hẳn xuống cũng không được, thật sự gãi đúng chỗ ngứa.
Tô Nhạn thản nhiên liếc mắt nhìn, trong lòng lập tức ngứa ngáy.
Đây chắc chắn là hồ ly tinh chuyển thế!
Cô bỗng cảm thấy khát nước: "Vậy, em đi ra ngoài trước. Nếu có việc gì anh hãy gọi em."
Vừa mới xoay người, Yến Hồi Thời đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô quay lại: "Không thể tiếp tục à?"
"Hả?" Tô Nhạn nghe không hiểu: "Cái, cái gì cơ?"
Yến Hồi Thời kéo tay cô xuống: "Bạn gái, giúp anh một chút?"
*
Yến Hồi Thời cầm lấy tay Tô Nhạn, cẩn thận giúp cô rửa sạch từng ngón tay.
Tô Nhạn như rối gỗ bị anh nắm lấy, nhất thời không dám nhìn anh giây nào.
Cô đỏ mặt, cảm thấy ảo não vì mình vừa rồi nhất thời hồ đồ.
Mặc dù là cô tình nguyện, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy mình đã bị lừa.
Anh chỉ gọi cô là "bạn gái" khi cần thiết mà thôi.
Ngày thường lúc bắt nạt cô thì luôn gọi là "người bạn nhỏ".
Tay cô mỏi chết mất nhưng lại không thể nói ra, đành phải nén giận.
Yến Hồi Thời dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mũi cô một cái, sau đó lau nước ở trên mặt cô.
Tô Nhạn không hề động đậy, một lúc sau mới khịt mũi 'hừ' một tiếng.
Yến Hồi Thời dùng ngón tay búng vài giọt nước lên mặt cô,"Người bạn nhỏ, thái độ gì đấy?"
Tô Nhạn khó chịu vươn tay lau hết nước lên người anh,"Vừa rồi anh gọi em là bạn gái!"
Áo sơ mi của Yến Hồi Thời nháy mắt ướt đẫm, dán sát vào da, không những không chật vật mà còn tăng thêm một tia dụ hoặc.
Tô Nhạn nhìn chằm chằm anh hai giây, đột nhiên quay mặt đi không dám nhìn tiếp.
Giọng nói Yến Hồi Thời vang lên bên tai cô,"Vừa nãy là bạn gái, không phải bây giờ đang dạy bạn nhỏ cách trải nghiệm cuộc sống sao?"
Tô Nhạn,"Trải nghiệm cuộc sống gì cơ?"
Yến Hồi Thời,"Cuộc sống vợ chồng."
"Chồng..." Tô Nhạn giận dữ: "Yến Hồi Thời! Anh!" Không, không phải anh không vặn cổ được sao? Làm sao vẫn có thể cúi đầu xuống nói chuyện được chứ?
Tô Nhạn kịp phản ứng, vẩy nước lên người anh: "Yến Hồi Thời là tên đại lừa đảo!"
Yến Hồi Thời né tránh sự công kích của cô.
"Vừa rồi thật sự không động đậy được, nhưng em làm thì lại được. Anh cũng cảm thấy thật thần kỳ."
Tô Nhạn tức giận trừng mắt nhìn anh: "Hừ!" Cô mới không tin đâu.
Yến Hồi Thời quan sát sắc mặt của cô: "Cho anh một chút gợi ý, là thật sự đang tức giận hay là e lệ đấy?"
Cả người Tô Nhạn bị vẩy nước ướt sũng, đưa tay lên lau mặt: "Không cho!"
"Hung dữ như vậy, xem ra là e lệ rồi."
"..."
Lòng bàn tay vẫn còn nóng rát, Tô Nhạn chắp tay ra sau lưng: "Anh tắm rửa nhanh lên, đừng để bị cảm."
Ngay cả khi cô đang tức giận, giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng mềm mại khiến lòng người thư thái như thế.
Yến Hồi Thời muốn hôn cô một lần nữa.
Tô Nhạn nhanh tay lẹ mắt tránh thoát, đứng sát tường làm ra vẻ hùng hổ nói: "Không cho anh nghĩ lung tung!" Anh nghĩ một hồi thì càng khiến cô thảm hơn.
Vừa rồi lăn lộn một vòng, nước trong bồn tắm đã vơi bớt.
Tô Nhạn một lần nữa xả nước, sợ người này lại lôi kéo cô không thả, chạy thật nhanh ra ngoài.
Không may lại trượt chân,"A —" Tô Nhạn kinh hô.
Yến Hồi Thời phản ứng nhanh duỗi tay bắt lấy cô, vết thương vừa kéo đã bị đau.
Một giây sau, Tô Nhạn 'Bốp' một cái rồi nằm ngửa trên sàn nhà.
Hai mắt đầy sao choáng váng khoảng hai giây, sau khi hoàn hồn, cô đã không kiềm chế được mà khóc oà lên.
Yến Hồi Thời chạy nhanh ôm cô đi đến sô pha, vẻ mặt khẩn trương, cẩn thận kiểm tra ót cô: "Bị ngã chỗ nào?"
Tô Nhạn cảm thấy rất mất mặt, quay mặt sang chỗ khác: "Đều tại anh, bị thương thế này rồi mà còn có tâm tư bậy bạ được nữa."
"Trách anh." Yến Hồi Thời thừa nhận sai lầm: "Giận à?"
Tô Nhạn không muốn để ý tới anh.
Yến Hồi Thời hạ thấp tư thế, khiêm tốn nhận sai: "Lần sau chuyện này sẽ không kéo theo em nữa. Bị ngã ở đâu rồi?"
Không lôi kéo cô, vậy anh muốn lôi kéo ai?
Tô Nhạn vẫn không để ý tới anh.
Yến Hồi Thời: "Chiến tranh lạnh à? Tô Nhạn, nhìn anh."
Tô Nhạn ngoảnh mặt đi, cô nhìn ghế sô pha rồi nhìn sàn nhà nhưng không nhìn anh.
Hồi xưa ở trước mặt cô, anh luôn lấy thân phận trưởng bối mà mạnh mẽ nghiêm khắc, cô thì cứ phải ngoan ngoãn kiềm chế theo. Hiện giờ mối quan hệ đã khác, cô lộ rõ bản tính, lập tức không để ý tới anh.
Yến Hồi Thời ngồi lại nói: "Có vẻ như mấy ngày này, Mật Mật không quan tâm đến anh nữa. Vừa hay anh sẽ đi công tác bên ngoài."
Tô Nhạn đột nhiên quay lại và nói: "Anh muốn đi đâu? Vết thương còn chưa lành, còn muốn chạy loạn khắp nơi, mẹ anh biết sẽ nói anh."
Yến Hồi Thời: "Chịu nói chuyện rồi?"
Tô Nhạn: "..."
Yến Hồi Thời không chọc giận cô nữa, sau khi kiểm tra khuỷu tay và đầu gối của cô, anh đi lấy thuốc rồi xoa giúp cô.
Tô Nhạn vừa rồi cảm thấy rất mất mặt, lúc này bình tĩnh lại, ngẫm kỹ vì sao mình lại giận chó đánh mèo với anh. Nhưng cơn giận đã bộc phát, chưa gì lại bị dỗ dành nhanh như vậy, chỉ có thể chết mà không hé răng.
Cô lén lút liếc nhìn Yến Hồi Thời, anh cụp mắt xuống, cẩn thận xoa thuốc cho cô. Ngay cả khi người đàn ông ngạo mạn này cúi thấp đầu, anh vẫn có thể duy trì sự nho nhã và trầm ổn của mình.
Cô nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy đầu gối trắng nõn sạch sẽ của mình, cô không biết anh đang ngồi xổm xoa xoa cái gì nữa.
Anh không đứng dậy, cô cũng không dám được đà lấn tới, chỉ có thể ngây ngốc ngồi nhìn anh không ngừng xoa thuốc lên cánh tay không lành lặn của mình.
Xương cụt co rút đau đớn, Tô Nhạn do dự một hồi, không nhịn được nữa, phá lệ đánh vỡ sự im lặng: "Em, em ngã về phía sau, chỗ này không đau."
Ánh mắt Yến Hồi Thời trong veo, dịu dàng khiến người khác chết chìm trong đó: "Chỗ nào?"
"Cái đuôi." Tô Nhạn quay lưng chỉ vào mông mình.
Yến Hồi Thời cười nhạo: "Chậc." Anh bế cô lên rồi đặt lên gối dựa: "Hóa thành tiểu hồ ly rồi à? Còn có cái đuôi dài nữa."
Tô Nhạn nằm trên ghế sô pha. Chờ bôi thuốc xong, cô vừa định đứng dậy thì bị người đàn ông phía sau đè lại: "Nằm xuống, thuốc còn chưa khô đâu."
Anh vừa dứt lời, Tô Nhạn lập tức cảm thấy xương cụt mình có hơi thở ấm áp lướt ngang qua.
Cả người cô lập tức căng cứng: "Chú Yến, anh đang làm gì vậy."
Lại truyền tới hơi thở thổi vào nơi vừa bôi thuốc.
Yến Hồi Thời: "Không dùng miệng, muốn dùng máy sấy thổi qua sao?"
"..." Tô Nhạn vùi đầu dưới gối ôm, mơ hồ không rõ mà "Ồ" một tiếng.
*
Vì tránh cho Yến Hồi Thời hiểu lầm những lời cô vừa nói, Tô Nhạn nhỏ giọng nhắc: "Sàn nhà phòng tắm quá trơn, lần sau vào trong phòng, được không." Ý tứ là lần sau còn phải tìm cô.
Yến Hồi Thời ngầm hiểu: "Sẽ không tìm người khác. Tô Nhạn, anh không có sở thích ngoại tình."
Tô Nhạn: "... Em không nói anh tìm người khác. Ý của em là —"
Yến Hồi Thời: "Là?"
Tô Nhạn cúi đầu thấp xuống: "Em không phải tức giận chuyện đó, cũng không phải không tình nguyện. Là bởi vì, tư thế ngã quá xấu... Nên mới mất bình tĩnh."
Yến Hồi Thời cười thành tiếng.
Tô Nhạn lại muốn hắt nước lên người anh.
"Anh đừng có cười!" Cười một tiếng, miệng vết thương lại đau.
Yến Hồi Thời nắm lấy tay cô, ngón cái vẽ thành những đường thẳng trên lòng bàn tay. Như để giúp cô nhớ lại hồi ức nào đó trong nháy mắt, hay đúng hơn là động tác ăn khớp nào đó dài hơn bốn phút đồng hồ: "Vừa rồi ở trong tay em kịch liệt như vậy, cũng không tốt sao?"
Tô Nhạn: "..."
"Còn chữa được cột sống cổ nữa."
"..."
Anh đặt tay cô lên miệng, đuôi mắt cười gợi lên hình cung: "Tay của Mật Mật thật thoải mái."
Tô Nhạn: "..."
A a a a a!!!!!
Hãy để cô đi chết đi.
*
Trở về phòng.
Tô Nhạn giấu mình trong chăn, cảnh tượng vừa rồi trong phòng tắm lướt qua tâm trí cô.
Yến Hồi Thời hầu hết đều nhẹ nhàng tự phụ.
Nhưng khi cả hai ở một mình, anh sẽ lại bày ra những trò lưu manh không chút che giấu nào.
Anh không hề che đậy nhu cầu của mình, từ đầu đến cuối mắt đều dán chặt vào mặt cô. Hơi thở rối loạn đến mức thỉnh thoảng còn đột ngột nín thở, nhưng vẻ mặt anh lại bình tĩnh đến lạ thường.
Nếu không phải do tự tay cô làm tất cả, cô không thể tin rằng ai đó có thể thay đổi được nét mặt của anh.
Cô dường như đã bị anh mê hoặc, trái tim cô rõ ràng đang kháng cự, nhưng ngay khi anh thể hiện ánh mắt khao khát, cô sẽ hoàn toàn phối hợp với anh như thể đã đánh mất trái tim mình, ở cùng anh không thầy dạy cũng hiểu.
Cuối cùng, không phải Yến Hồi Thời chỉ dạy cô, mà ngược lại có vẻ như anh đang chấp nhận toàn bộ sự sắp xếp của cô.
Người đàn ông ở trên thương trường luôn bày mưu tính kế này, hiếm khi lộ ra ánh mắt yếu ớt, cô yêu thích dáng vẻ này của anh.
Đó là một loại mê muội mà chỉ có cô nhìn thấy, vô thức trầm mê.
*
Để hoàn thiện bản thảo sớm hơn, Tô Nhạn đã thay đổi kế hoạch liên tục tăng ca trong nửa tháng.
Giữa trưa, Yến Hồi Thời gửi tin nhắn WeChat hỏi cô: [ Cơm trưa em muốn ăn gì? ]
Tô Nhạn dự định hoàn thành một chút công việc cuối cùng: [ Gọi cơm hộp. ]
Yến Hồi Thời: [ Muốn ăn gì, anh gọi món giúp em. ]
Tô Nhạn: [ Gà ba cốc. * ]
(*Tụi mình cũng không biết tả sao nên gửi hình cho các bạn xem món gì thui nhé. )
Yến Hồi Thời: [ Được. ]
Tô Nhạn gửi lại cho anh một biểu tượng cảm xúc con thỏ nhỏ.
Yến Hồi Thời: [ Đáng yêu. ]
Tô Nhạn lại gửi một gói biểu tượng cảm xúc khác.
Yến Hồi Thời: [ Con thỏ này lớn lên giống Mật Mật nhà chúng ta. ]
Nửa giờ sau Tô Nhạn mới cầm điện thoại di động lên xem.
Bình thường gửi biểu tượng cảm xúc chính là ám chỉ kết thúc trò chuyện, anh vậy mà vẫn có thể tiếp chuyện sau ba lần liên tiếp cô gửi biểu tượng cảm xúc.
Tô Nhạn vuốt lên xem cuộc trò chuyện, nhận ra mấy ngày nay cô rất ít khi chủ động đi tìm Yến Hồi Thời, lịch sử trò chuyện đều là anh đang tìm cô, mà cô cũng chỉ trả lời qua loa vài câu nhưng anh chưa từng nóng giận với cô lần nào. Ngoại trừ việc cô không ăn đúng giờ, thái độ của Yến Hồi Thời vẫn luôn ủng hộ cô làm công việc cô thích.
Tô Nhạn đột nhiên ý thức được bản thân dường như đang phớt lờ anh vì công việc của mình.
Trong hai năm ở đất khách quê người, Yến Hồi Thời chưa bao giờ lỡ hẹn vì công việc, từ trước tới nay anh luôn đặt cô lên hàng đầu. Mà anh cũng từng là một người cuồng công việc, quanh năm suốt tháng không hề có lấy thời gian để về nhà nghỉ ngơi.
Tô Nhạn click mở ảnh đại diện của Yến Hồi Thời: [ Chú Yến, em nhớ anh. ]
Yến Hồi Thời cảnh giác nói: [ Có chuyện gì xảy ra sao? ]
Tô Nhạn cảm thấy áy náy: [ Không, chỉ là đột nhiên suy nghĩ cẩn thận một chuyện. ]
Cô một lòng muốn đạt được thành tựu trong công việc của mình, cho rằng như thế mới xứng đôi với anh.
Nhưng dường như cô đã quên mất, anh cũng là lý tưởng của cô.
Anh vì cô mà phá vỡ nguyên tắc quan trọng trong sự nghiệp, luôn đặt cô ở vị trí thứ nhất. Mà cô cũng muốn đáp lại tình cảm của anh.
*
Sau khi bản thảo cuối cùng được hoàn thiện vào cuối tháng, Tô Nhạn cố gắng mỗi ngày chỉ làm thêm một lúc rồi lập tức về nhà sớm. Dần dần tách cuộc sống ra khỏi công việc, dù có cố gắng chăm chỉ thì cũng không quên hưởng thụ cuộc sống.
TY là một thương hiệu lâu đời và ổn định, có tầm ảnh hưởng vô cùng quan trọng trên thị trường quốc tế, rất khó để chen chân vào nếu không có bất kỳ kỹ năng thực sự nào. Sự cạnh tranh rất lớn, nội bộ công ty cạnh tranh cũng rất nghiêm trọng.
Gần đây, Tô Nhạn thường tan làm sớm hơn nửa giờ so với các nhân viên mới khác, không hiểu sao lại biến thành không thích chung đụng, không tuân thủ các quy tắc ngầm.
Tằng Mộng Đình, người gia nhập công ty cùng thời điểm với cô, rất bất mãn với điều này.
"Tô Nhạn, tối nay chúng ta đều tăng ca, không phải cô nên ở lại giúp đỡ một chút sao?"
Tô Nhạn cảm thấy logic của cô ta rất kỳ quái: "Vì sao?"
Tằng Mộng Đình âm dương quái khí nói: "Tất cả mọi người đều bận, dựa vào cái gì mà một mình cô được về trước? Cô chưa đi làm bao giờ à, không hiểu quy tắc sao."
Tô Nhạn không thích tranh chấp với người khác, nhưng không có nghĩa là cô có thể để bản thân bị bắt nạt. Cô mím môi, cho mình mười giây đếm ngược như là thời hạn kiên nhẫn.
Đếm tới 1, cô không thể chị nổi được nữa.
Cô đặt túi đeo vai xuống: "Dựa vào đâu mà cô bận bịu thì tôi phải ở lại cùng cô. Cô trả thêm tiền tăng ca cho tôi sao?"
Tằng Mộng Đình không ngờ cô gái vốn thường hướng nội và nhút nhát này lại đột nhiên chọc người như thế, trước kia mặc kệ bị bắt nạt thế nào cô cũng chịu đựng.
Tằng Mộng Đình âm dương quái khí với Tô Nhạn đã thành thói quen, bị phản lại thì cảm thấy cô đang khiêu chiến tôn nghiêm của mình, cô ta làm trầm trọng thêm: "Chúng ta là một tập thể, mọi người đều cố gắng làm việc chăm chỉ, nhưng cô lại cứ cản trở công việc, cô không cảm thấy xấu hổ sao? Không thấy mất mặt à?"
Cô ta cảm thấy mình có lý nên càng cố tình nâng cao giọng.
Hiệu suất làm việc của Tô Nhạn rõ như ban ngày, không tăng ca nhưng vẫn vượt xa những nhân viên mới vào. Đồng nghiệp bên cạnh không vừa mắt, lập tức giúp Tô Nhạn nói chuyện: "Đơn đặt hàng của Maine ký hợp đồng với giá 1300 vạn, tuy Tô Nhạn không thích tăng ca tại công ty nhưng cô làm sao biết được cô ấy có làm thêm ở nhà hay không?"
Tằng Mộng Đình trào phúng nói: "Ha ha, ai biết đơn đặt hàng kia là thế nào chứ. Tô Nhạn, nếu không cô theo chúng tôi nói một chút, chia sẽ một ít kinh nghiệm."
Ngô Hiểu Phi xông tới ngăn Tô Nhạn trước mặt lại, tư thế giống như một con gà mái già bảo vệ đàn con của mình: "Mấy cái trăm vạn lần sửa đổi tờ đơn của cô không cảm thấy ngại mà còn đi so với Nhạn Nhạn nữa hả? Còn có cái gì mà vinh quang tập thể, cô có chắc tác phẩm của cô ngang hàng với cô ấy không? Ha ha, tôi cười vào mặt cô ấy!" Mắt cậu ta trợn trắng: "Mỗi ngày đều quản đông quản tây, sao năng lực này không làm vợ ông chủ luôn đi!"
"Ngô Hiểu Phi, cậu cái đồ ẻo lả kia, im miệng!"
Ngô Hiểu Phi làm động tác nôn mửa: "Miệng cô thật là thối, nếu cô mà là đàn ông, hôm nay tôi đã đánh cô đến mẹ cũng không nhận ra."
"Cậu..."
"Thôi, tất cả mọi người đừng ầm ĩ, đây là văn phòng, nếu không phải hôm nay chị Amy không ở đây, tất cả các cô cậu sẽ đều bị trừ tiền thưởng rồi đấy."
Ngô Hiểu Phi kéo tay Tô Nhạn: "Nhạn Nhạn là nhân tài đắc lực của chị Amy, có người thừa dịp chị Amy không có mặt mà bắt nạt, ăn hiếp người hiền lành đấy sao!"
Tô Nhạn đi tới an ủi cậu ta: "Phi tử, đừng nóng giận."
Ngô Hiểu Phi kiêu ngạo hất cằm lên: "Được! Không nói với hố phân, tôi ngại thối!"
"Mộng Đình, cô cũng thật là, tăng ca hay không tăng ca cũng là tự nguyện, công ty không ép buộc. Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, sao phải gây bất hòa."
Tằng Mộng Đình không nghĩ tới tất cả mọi người đều đứng về phe Tô Nhạn, rõ ràng cô ta luôn cố gắng, mỗi ngày đều tăng ca đến mười một mười hai giờ đêm! Cô ta không phục: "Không phải cô ta ngủ với người đặt đơn hàng sao? Các cô cho rằng cô ta dựa vào năng lực ư? Phùng tổng từ Maine tự mình lái xe đưa dón cô ta về công ty, hôm sau thì đổi một chiếc xe sang trọng khác, cô ta thay đàn ông như thay áo, loại ẻo lả như Ngô Hiểu Phi cũng ăn nằm với cô ta, cô ta dựa vào đàn ông để nhận được đơn đặt hàng, không khác gì kỹ nữ bạch liên hoa!"
Người đồng nghiệp tốt bụng vội vàng nhắc nhở cô ta: "Đình Đình, lời này của cô có hơi quá đáng rồi đấy."
Ngô Hiểu Phi mắng lại: "Cô cái con tiện nhân kia, cô lặp lại lần nữa coi!"
"Cậu im miệng!" Tằng Mộng Đình hung tợn trừng mắt nhìn Tô Nhạn: "Cô nghĩ mình vẫn là học sinh đứng đầu của một ngôi trường danh giá sao? Cô chẳng là cái quái gì khi ở ngoài xã hội! Chờ xem, sau này sẽ có rất nhiều người dạy cô cách làm người!"
Ngô Hiểu Phi xắn tay áo lên: "Cô, con mẹ nó nói xong rồi đúng không."
"Phi tử." Tô Nhạn giữ chặt cậu ta: "Đừng động thủ, động thủ là chúng ta đuối lý." Cây ngay không sợ chết đứng, cô không quản được suy nghĩ của người khác, cũng không để bụng.
"Xúi quẩy!" Ngô Hiểu Phi chỉ người phụ nữ đối diện: "Chờ người xử phạt cô ta đi!"
*
Ra khỏi thang máy.
Ngô Hiểu Phi vẫn còn rất tức giận: "Nhạn Nhạn, tại sao cậu lại nhường ả đàn bà đó, phải cãi nhau với cô ta chứ! Nếu không cô ta lại cho rằng cậu dễ bị bắt nạt!"
Tô Nhạn lắc đầu,"Cãi nhau thắng thua không có quan hệ, nhưng thắng ở thành tích mới là người vẻ vang cuối cùng."
"Cậu nói chuyện thật giống chú họ tôi." Nhìn thấy Yến Hồi Thời đứng bên cạnh xe,"Chú họ!"
Ngô Hiểu Phi nổi giận đùng đùng, hận không thể một chẫn giẫm thủng sàn nhà, bắt đầu cáo trạng: "Có người bắt nạt Nhạn Nhạn!"
Yến Hồi Thời nhìn về phía Tô Nhạn: "Xung đột với đồng nghiệp?"
Tô Nhạn: "Vâng."
Yến Hồi Thời: "Nói cho anh nghe."
Tô Nhạn không muốn làm anh phiền lòng.
Cô đã là người trưởng thành rồi, công việc của chính mình xảy ra tranh chấp, cô có thể tự mình xử lý.
"Không, anh nói, tan làm không nhắc tới công việc." Tô Nhạn mỉm cười ngọt ngào: "Chú Yến, chúng ta đi ăn tối thôi."
Ngô Hiểu Phi không mời mà đến, chen vào trong xe: "Cháu cũng đi, cháu cũng muốn đi!"
Yến Hồi Thời: "Lăn xuống đi."
"Cháu không!" Ngô Hiểu Phi ôm lấy đệm ghế dựa: "Cháu cũng muốn ăn cơm với Nhạn Nhạn."
Yến Hồi Thời: "Cháu gọi là Nhạn Nhạn? Cô ấy và chú cùng một cấp bậc."
"Nhưng sao cô ấy lại gọi chú là chú Yến? Không phải cùng bối phận với cháu sao?"
Tô Nhạn: "..."
Dọc đường đi Ngô Hiểu Phi đều oán giận: "Sớm biết như vậy đã không tới chỗ bà để thực tập, lúc trước bà còn nói với mẹ cháu công việc rất tốt, đơn giản và nhẹ nhàng, chỉ cần giúp đỡ sửa đổi bản vẽ rồi gửi bưu kiện, kết quả thì sao? Mỗi ngày đều mệt muốn chết! Quay đầu lại cháu sẽ kêu ba cháu mở một công ty thiết kế riêng. Nhạn Nhạn, cậu cũng tới làm đi, chúng ta ăn ngủ hai ngày liền không đi làm nữa."
Ngô Hiểu Phi là con của cháu gái lớn của Nam Định Ngọc, vẫn còn đang học đại học, vừa tới TY để thực tập hai tháng.
Ở trong nhóm của công ty thấy Tô Nhạn, cảm thấy tuổi tác của cô và cậu ta không cách biệt lắm mà đã giành giải thưởng quốc tế thì thật lợi hại, hơn nữa sau khi kết bạn với nhau, xem vòng bạn bè của Tô Nhạn mới biết rằng cô là con gái của bạn anh họ của cậu ta.
Tô Nhạn quay đầu, nhìn Ngô Hiểu Phi đang nằm ngã ở hàng ghế phía sau: "Phi tử, đừng nằm như vậy, tránh lúc phanh xe lại đụng đầu."
Ngô Hiểu Phi không tình nguyện ngồi dậy: "Còn nhỏ hơn tôi hai tháng, làm sao mà nói chuyện hệt người lớn thế chứ."
Yến Hồi Thời tiếp một câu: "Cô ấy là trưởng bối của cháu."
Ngô Hiểu Phi không để bụng: "Trưởng cái gì bối, chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi. Vừa rồi cãi nhau với người ở công ty vẫn là cháu bảo vệ cô ấy đấy."
Tô Nhạn: "..."
Yến Hồi Thời nhìn Tô Nhạn, không hỏi nguyên nhân, giương mắt lên hỏi tên nhóc ngồi ghế sau: "Cháu muốn cái gì? Chú khen thưởng cháu."
Tinh thần Ngô Hiểu Phi lập tức tỉnh táo: "Chú họ, cháu nhìn trúng một món đồ trang sức."
Yến Hồi Thời: "Mua."
*
Cơm nước xong.
Yến Hồi Thời ném Ngô Hiểu phi ở ven đường: "Tự mình bắt taxi về công ty, chú còn có việc."
Ngô Hiểu Phi gọi Tô Nhạn: "Nhạn Nhạn, xuống..."
Chưa kịp dứt lời, chiếc xe đã tung khói rời đi.
"Ngoạ tào chú họ! Chú quên thả Nhạn Nhạn xuống!"
*
Tô Nhạn quay đầu nhìn Ngô Hiểu Phi đã biến thành chấm đen nhỏ, thu hồi tầm mắt: "... Chú Yến, sao anh lại để Phi tử xuống xe."
Yến Hồi Thời nắm tay cô, mười ngón đan xen vào nhau.
"Nếu không phải có bóng đèn đó, anh sớm đã hôn em rồi."
Tô Nhạn thẹn thùng: "Anh lái xe cẩn thận đi."
"Anh cũng muốn như vậy." Yến Hồi Thời nghiêng mắt, ánh mắt chứa đầy thâm ý: "Không phải là em không cho sao."
Tô Nhạn mờ mịt: "Không, anh chú ý nhìn đường đi."
Yến Hồi Thời cười nhẹ, ngữ điệu sủng nịch: "Đồ ngốc!"
Ở gần đây Yến Hồi Thời có một phòng tại khách sạn, giữa trưa Tô Nhạn thường đến đây nghỉ trưa.
Hôm nay Tô Nhạn vẫn không ngủ được. Bị xúc phạm như vậy, ngoài miệng nói mình không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Yến Hồi Thời đè lên người, cánh tay chống ở bên tai cô, ngón tay cọ nhẹ chóp mũi cô: "Bây giờ có thể nói cho anh chưa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Nhạn ôm lấy cổ anh, ngoan ngoãn nói: "Không, em có thể ứng phó."
"Được." Yến Hồi Thời cúi đầu, mổ nhẹ lên môi cô: "Nhắm mắt, ngủ một lát, đến giờ anh sẽ gọi em."
"Được."
Yến Hồi Thời đi ra ban công, ấn mở WeChat của Tổng giám đốc YT: [ Giúp tôi theo dõi một việc. ]
*
Các đồng nghiệp bên cạnh Tô Nhạn đều đang bàn tán, nói mấy loại thiết bị của bọn họ đều được một ông chủ thần bí thu mua.
Ông chủ đó hôm nay sẽ đến tổng bố, lát nữa sẽ tới văn phòng gặp mặt mọi người.
Hôm nay Amy mặc một bộ đồ hiệu phiên bản giới hạn, nửa buổi sáng dùng để trang điểm, nhai kẹo cao su, cứ mười phút lại xịt khoáng tươi mát vào văn phòng một lần.
Nửa tiếng sau, cô ấy như được tiêm máu gà đi ra, vỗ tay nói lớn,"Ông chủ lớn tới rồi, mọi người mau lấy lại tinh thần thôi!"
Cô ấy quay đầu lại, vẻ mặt đau đớn: "Lệ Lệ! Sao tóc cô lại thế này? Đi buộc lại ngay! Chất tóc không tốt cũng không được để tóc tai bù xù, tóc rơi xuống mặt đất thì phải làm sao!"
Lại sụp đổ nói: "Lucy, cô đánh son gì thế kia? Bôi lem ra hết rồi kìa. Dùng cái của tôi, nhanh chân đi trang điểm lại đi!"
"Mấy bạn thực tập sinh có thể tan làm sớm, hôm nay cho các bạn nghỉ nửa ngày."
Bị cô ấy làm thành như vậy, tất cả mọi người đều khẩn trương, ai trang điểm thì trang điểm lại, ai cần súc miệng thì đều đi súc.
Tất cả mọi người đều chăm chút cho vẻ ngoài của mình, Tô Nhạn rất ít khi trang điểm, thấy họ nỗ lực như vậy nên cô cũng lấy son môi và phấn trong túi xách ra.
Amy đi tới nói: "Tô Nhạn, em đảm đương giá trị nhan sắc của tổ chúng ta, lát nữa sếp lớn tới em sẽ đứng đầu."
Tô Nhạn: "... Vâng."
Hôm nay Tằng Mộng Đình cũng trang điểm diễm lệ, khinh thường liếc mắt nhìn Tô Nhạn: "Chị Amy, em thì sao?"
Amy nhìn cô ta: "Cô cũng đứng hàng đầu, đứng cùng với Tô Nhạn."
Tằng Mộng Đình thị uy nhìn về phía Tô Nhạn: "Được."
Amy cảnh cáo cô ta: "Thu hồi động tác nhỏ của cô lại. Tôi ủng hộ sự cạnh tranh lành mạnh giữa các đồng nghiệp, nhưng nếu nó ảnh hưởng tới kỷ luật và sự đoàn kết trong tổ chúng ta thì không chỉ trừ mỗi tiền thưởng đơn giản như vậy đâu, đến lúc đó tôi sẽ không bảo vệ cô, hiểu không?"
"Đã biết, chị Amy."
Chờ nửa giờ, mọi người đều không chú ý làm việc, đồng nghiệp bên cạnh tán gẫu về lai lịch của vị sếp lớn.
"Không phải là Quân Đằng tham gia vào nghiên cứu phát triển chip dành cho điện thoại di động sao? Vì sao lại đột nhiên mở rộng kinh doanh bên lề vậy?"
"Cô không thấy thông báo chiến lược mới nhất trên trang web chính thức của Quân Đằng à? Bọn họ đang có kế hoạch xây dựng bất động sản để phân phối phúc lợi Nhà ở cho nhân viên. Việc mua lại công ty của chúng ta chắc hẳn là tạm thời dùng đến, cho nên thuận tay thu mua."
"Một số công ty khác muốn mua cổ phần của TY đều đã bị các cổ đông từ chối, lần này bọn họ vừa đến đã thu mua được ngay, tôi đã bảo là ngầu quá mà!"
Lúc này Tô Nhạn mới biết được, Yến Hồi Thời thu mua công ty của các cô.
Sau khi biết được là anh, ngược lại Tô Nhạn trở nên căng thẳng hơn. Sợ sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của anh, cũng lo lắng cô làm không tốt sẽ khiến anh mất mặt.
*
Mười phút sau, tầng cấp cao của công ty quản lý xuất hiện ở cửa thang máy, một nhóm người tinh anh mặc tây trang đi giày da vây quanh Yến Hồi Thời đi về phía khu văn phòng.
Yến Hồi Thời ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua đám người, dừng lại trên người Tô Nhạn.
Tô Nhạn không hề né tránh. Bởi vì tất cả mọi người đều đang nhìn anh, cô cũng nhìn anh một cách táo bạo trắng trợn.
Giám đốc bộ phận nghênh đón, đứng bên cạnh là phó tổng công ty, nhỏ giọng giới thiệu các nhân viên quản lý với sếp lớn.
Yến Hồi Thời lịch sự gật đầu.
Nhóm nhân viên không ngờ rằng ông chủ lớn còn trẻ như vậy, một đám đều hoa si, nhìn chằm chằm vào anh mấy giây rồi mới tỉnh lại.
Đồng nghiệp bên cạnh thấp giọng, kề tai nói nhỏ: "Đây là một người đàn ông thành thục ổn trọng, sự nghiệp thành công sao? Mẹ, con tin đây là thật đấy."
"Cô còn thiếu một điểm, đẹp trai! Cái nhan sắc này, thật tuyệt vời!"
Trẻ tuổi lại quyết đoán đã làm sếp lớn, tuyệt đổi không phải ăn chay, dù đẹp trai đến đâu thì cũng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Nhìn vậy thôi chứ không dám có những ý tưởng viển vông.
Khi đám người đi qua Tô Nhạn, Yến Hồi Thời đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt không hề e dè, dừng lại ở trên môi cô.
"Màu son lên rất đẹp."
Mọi người: ???
Trong thế giới khuôn mặt này, người lớn lên đẹp mắt quả nhiên chỉ có thể nhìn thấy đồng loại.
Rất lâu sau khi đám đông rời đi, Tô Nhạn vẫn cảm thấy mặt đỏ tai nóng.
Thật ra, cũng là một câu mà cô thường nghe, nhưng khi anh nói trong trường hợp này, khiến cô đặc biệt cảm động.
Amy nhào đến ôm lấy cô, hôn cô: "Cố lên Nhạn Nhạn! Tranh thủ trở thành vợ của ông chủ càng sớm càng tốt, bộ phận của chúng ta theo em cũng sẽ thơm lây!"
Tô Nhạn: "..."
*
Tập đoàn Quân Đằng.
Ánh đèn flash cùng đám vệ sĩ mặc âu phục tạo thành một đường vòng cung bảo vệ, người phát ngôn toàn cầu của Quân Đằng vừa đến để ký hợp đồng, đang bị đám đông bao vây, các nhân viên an ninh đã cố gắng hết sức để sơ tán.
Yến Hồi Thời cũng bị chặn ở cửa.
Vẻ mặt anh lạnh lùng và lịch sự: "Mọi người, người phát ngôn của chúng tôi đã rời đi."
"Chúng tôi tới đây là để phỏng vấn ngài!"
Thư ký ngăn phóng viên lại: "Xin lỗi, Yến tổng còn có cuộc họp quan trọng, hôm nay chỉ có thể trả lời một câu."
"Xin hỏi ngài xuất phát từ nguyên nhân nào mà thu mua TY, trong ấn tượng của tôi Quân Đằng giống như chưa bao giờ liên quan đến lĩnh vực này."
"Yến tổng có thể trả lời một chút không?"
"Nguyên nhân sao," Đuôi lông mày Yến Hồi Thời khẽ nhếch,"Không muốn bạn gái mình làm thuê, càng không muốn có người dạy cô ấy cách làm việc."