Chương 34: Cậu trộm con gái của tôi thì được, nhưng không thể trộm nó sau lưng tôi được!

Mật Đào Ngọt

Tử Liễm 10-10-2023 12:47:57

Đoạn video "Bá đạo tổng tài bảo vệ vợ yêu bản hiện thực" nhanh chóng được đăng tải lên mạng. Weibo chính thức của Quân Đằng bị fans trêu chọc: Ông chủ phát cẩu lương, mua điện thoại có được giảm giá không? Phía Quân Đăng official nhanh chóng phản hồi lại, bằng cách phát ra hàng triệu phiếu giảm giá khi mua sắm tại cửa hàng, ngoài trừ các mẫu mới được đưa ra. Điều này đồng nghĩa với việc thừa nhận thân phận vợ ông chủ. Chính vì vậy, cư dân mạng càng tò mò hơn. Nhưng cô gái nhỏ trong video đã được bảo vệ cẩn thận, hoàn toàn không nhìn thấy mặt. Những người khác có thể không biết đó là ai, nhưng Tô Cẩm Văn không thể không nhận ra bóng lưng của con gái mình. Trong phòng khách, màn hình điện thoại của Quân Đằng bị đập vỡ tan tành. "Lợi hại! Thực sự lợi hại, hóa ra là có mưu kế từ lâu! Tôi phải vỗ tay một tràng để khen ngợi cậu ta mới được!" Tô Cẩm Văn ném chiếc máy đo huyết áp, chạy thẳng vào phòng bếp. "Lão Tô!" Lâm Quyên Lị chạy tới ngăn cản chồng mình, vội la lên: "Lão Tô, anh đừng xúc động, có lẽ chỉ vừa mới bắt đầu nên hai đứa chưa tiện mở miệng nói, anh cho cậu ấy một cơ hội giải thích." Bà vừa nói vừa xoa dịu cơn giận cho ông, ngữ điệu hệt như dỗ dành đứa trẻ nhỏ: "Đừng nóng giận, đừng nóng giận, huyết áp cao, huyết áp cao, tâm bình khí hòa* giải quyết vấn đề, lão Tô! Nào, ngoan nghe lời." (*Tâm bình khí hòa: Ý là phải bình tĩnh, tĩnh tâm mới giải quyết được vấn đề một cách tốt, hài hòa thuận tiện nhất. ) Tô Cẩm Văn nở nụ cười quỷ dị: "Tâm bình khí hòa." Ông hít một hơi thật sâu: "Huyết áp không thể cao được." "Đúng vậy, tâm bình khí hòa, điều chỉnh hô hấp." Lâm Quyên Lị lui về phía cái thớt, xoay người nhanh chóng lôi con dao làm bếp ra rồi giấu vào tủ. "Tâm bình khí hòa, tâm bình khí hòa." Tô Cẩm Văn mở tủ bếp, lấy một cái bao tay lò nướng nhét vào trong túi, xoay người chạy ra khỏi nhà. "Lão Tô! Lão Tô!" Dư quang Lâm Quyên Lị liếc nhìn chiếc găng tay kia, vội vàng hấp tấp cầm điện thoại mật báo cho con gái. * Yến Hồi Thời đã giúp Tô Nhạn tẩy trang, đang trông cô ngủ. Điện thoại đặt trên đầu giường có hơn chục cuộc gọi nhỡ. Nhìn thấy video mà Chu Giai Minh gửi cho anh, anh mơ hồ đoán được nguyên nhân. Yến Hồi Thời đã chuẩn bị tâm lý, ấn gọi lại. Cuộc gọi được kết nối. Đầu bên kia không có truyền đến tiếng mắng chửi như dự đoán, trái lại, giọng nói của Tô Cẩm Văn bình tĩnh đến lạ thường: "Đây là cô gái trong miệng cậu nói nhỏ hơn ba tuổi sao?" Yến Hồi Thời sợ đánh thức Tô Nhạn, anh bước ra ngoài phòng, giọng điệu không có chút nào hèn mọn nói: "Em chưa từng nói nhỏ hơn ba tuổi." "Đúng vậy, chú nói nhỏ hơn vài tuổi." Tô Cẩm Văn cười nói: "Vài tuổi sao, chín tuổi cũng là vài tuổi, không đến hai chữ số, đều là vài tuổi." Tiếng cười quỷ dị dần dần biến thành tiếng cười lạnh: "Tôi đến tìm cậu, hay cậu đến tìm tôi?" Yến Hồi Thời: "Em sẽ tới chỗ anh." * Trên cầu vượt, gió lạnh rít gào bên vòm cầu. Tô Cẩm Văn đeo găng tay vào, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng bất động, dùng lực đánh tới một quyền. Yến Hồi Thời không né tránh, đứng thẳng lưng nhận một quyền từ ông. Tô Cẩm Văn vẫn chưa trút được cơn giận, lại hướng về phía anh đấm thêm một quyền nữa. Yến Hồi Thời bị đau kêu rên: "Đừng đấm vào mặt, anh đổi vị trí khác có được không?" Tô Cẩn Văn tức giận nói,"Ông đây chính là muốn đánh vào bản mặt hồ ly tinh của cậu đấy!" Hét lớn xong lại tiếp tục đánh thêm một quyền khác. Khóe miệng Yến Hồi Thời bị rách, giơ tay lên thì bị Tô Cẩm Văn trực tiếp quát mắng: "Buông tay xuống! Tôi chưa cho phép sao chú dám đặt tay lên!" Yến Hồi Thời lại xắn tay áo lên, cười nói: "Không có việc gì, dừng lại được rồi." Không đánh người mặt cười được, vung mấy quyền kia thì đều nhẹ như bông. Tô Cẩm Văn vẫn chưa hết giận, không muốn đánh nữa. Ông cởi găng tay ra, dùng sức nện vào người Yến Hồi Thời: "Lúc Mật Mật đến nhà cậu chỉ mới mười sáu tuổi! Vậy mà cậu cũng xuống tay được? Con mẹ nó cậu là đồ súc sinh!" Yến Hồi Thời: "Anh, đừng như vậy!" Anh đưa cầm lấy găng tay, hai tay đưa trả lại. Tô Cẩm Văn dùng sức một phen đẩy ra: "Cậu đừng gọi tôi là anh nữa!" Yến Hồi Thời dừng một chút, sửa lại lời nói của mình: "Ba, đừng như vậy mà!" "Con mẹ nó?" Tô Cẩm Văn đeo găng tay vào: "Đừng có cản tôi, ai cũng đừng cản tôi —" Yến Hồi Thời nhắc nhở: "Ba, không có ai khác ở đây cả." "Cậu im miệng cho ông đây!"... Yến Hồi Thời hạ thấp tư thái, chấp nhận bị đánh bị mắng. Quai hàm anh căng chặt lại, vùng da bên sườn mặt xanh tím, khóe miệng rỉ máu tươi. Nước da người này vốn dĩ đã rất trắng, tùy tiện đánh cũng dễ lưu lại dấu vết, anh cũng không đánh trả, cũng không hề trốn, dáng vẻ mặc người chém giết trông rất đáng thương. Tô Cẩm Văn cũng không đành lòng. Anh chàng này thường rất kiêu ngạo, lại là người có địa vị cao, chưa có người nào dám chạm vào một sợi tóc của anh, vậy mà lúc này cư nhiên đánh cũng không đánh lại, mắng cũng không cãi lại. Tô Cẩm Văn xoay người sang chỗ khác, mặt hướng ra biển rộng. Ông nhớ tới mấy năm trước, mình hiểu lầm đối tượng con gái đang yêu đương, Yến Hồi Thời nói bằng một giọng điệu chắn chắc rằng con bé sẽ không có khả năng thích người khác. Khi ông lấy bức ảnh con gái mình chụp với một nam sinh khác ra, tức khắc Yến Hồi Thời đã lộ ra thái độ bất thường. Hết thảy mọi thứ cũng không phải không có dấu vết, là do ông đã quá chấp nhất với bối phận "anh em" này! Những năm nay, Yến Hồi Thời đối xử với ông rất tốt. Kiểu người tự cao tự đại có xuất thân danh môn như anh, được anh đối đãi không chút e dè cũng đã là điều xa xỉ nhất. Ông cảm thấy cuộc đời này chỉ cần có một người bạn tri kỷ như vậy là đủ rồi. Nhưng bây giờ ngẫm lại mỗi lần kia, tên sát thủ máu lạnh này đối với ông ân cần như vậy, chẳng phải là do trộm mất người của ông rồi sao! Nghĩ đến đây, một ngọn lửa không biết từ đâu xộc lên đầu, Tô Cẩm Văn ra vẻ hung ác: "Cậu trộm con gái của tôi thì được, nhưng không thể trộm nó sau lưng tôi được!" Ông cảm thấy không đúng lắm. Lại sửa lời: "Cậu nói rõ ràng cho tôi, tôi cũng không phải là người không nói lý, cậu trộm cái gì mà trộm!" Thái độ Yến Hồi Thời thành khẩn: "Là lỗi của em." Tô Cẩm Văn: "Cậu đã nói sẽ coi nó như con gái mà đối đãi!" Yến Hồi Thời: "Ngoại trừ không cùng quan hệ huyết thống, em đối với Tô Nhạn so với anh không hề kém hơn." "Không cần cậu nhắc nhở tôi là hai người không cùng huyết thống!" Vẻ mặt của Tô Cẩm Văn khó tin được: "Cậu không đấu tranh tư tưởng ư?" Yến Hồi Thời: "Đấu tranh một khoảng thời gian." Tô Cẩm Văn mỉa mai nói: "Cậu đấu tranh cái gì? Lại đây, đến nói cho tôi nghe!" Yến Hồi Thời: "Giống suy nghĩ của anh. Em từng nghĩ đến việc từ bỏ, không liên lạc với cô ấy trong vòng nửa năm." Trong nửa năm cắt đứt liên lạc, cũng không có chút thành công nào. Tô Cẩm Văn bật lửa châm một điếu thuốc, nhưng gió lại quá lớn, như thế nào cũng không cháy. Yến Hồi Thời bước tới, lấy tay chặn gió giúp ông bật lửa. Tô Cẩm Văn phun ra vòng khói, tâm tình bình tĩnh hơn một chút. "Mật Mật theo đuổi cậu?" Yến Hồi Thời: "Em theo đuổi cô ấy." "Cầm thú!" Tô Cẩm Văn lại hút mạnh một điếu thuốc, rồi lại thở sâu: "Bắt đầu từ khi nào?" "Cô ấy học năm hai đại học, học kỳ sau." "Vậy cậu cũng không tính là quá cầm thú." Tô Cẩm Văn dập tắt tàn thuốc: "Gần ba năm ở đất khách?" "Đúng." Còn có thể rất kiên trì. Tô Cẩm Văn liếc mắt nhìn vết thương nơi khóe miệng anh: "Trong túi tôi có thuốc, tự cậu lấy đi." Yến Hồi Thời: "Không cần." "Không cần cũng phải dùng!" Tô Cẩm Văn cầm thuốc ngậm trong miệng, mở nắp thuốc mỡ, bôi lên vết bầm ở cằm, khóe miệng anh: "Hừ, muốn bán thảm trước mặt Mật Mật, phá hỏng tình cảm ba con của chúng tôi thì không có cửa đâu!" Yến Hồi Thời trần thuật sự thật: "Bôi thuốc một chốc cũng không tốt lên được." Tô Cẩm Văn lại tức giận: "Hiện giờ là cậu trộm con gái của tôi, vậy mà cậu còn dám kiêu ngạo như vậy à?!" Yến Hồi Thời sợ bị ông làm hủy dung nhan nên tự mình cầm lấy bôi. "Bởi vì em có lòng tin sẽ làm cô ấy hạnh phúc." Tô Cẩm Văn: "Không sợ tôi dùng gậy đánh uyên ương sao?" Yến Hồi Thời ăn ngay nói thật: "Sợ." Thời gian học đại học của Tô Nhạn không ngắn, nhưng anh muốn nó dài hơn chính vì sợ phải đối mặt. Sau này, anh muốn cho cô trạng thái yêu đương bình thường nên sẵn sàng chủ động thẳng thắn. "Em càng thể hiện lương tâm cắn rứt, anh sẽ càng không yên tâm." Yến Hồi Thời hiểu rất rõ Tô Cẩm Văn. Tô Cẩm Văn trào phúng nói: "Cậu càng quang minh lỗi lạc như vậy, tôi thật sự không biết làm sao." Yến Hồi Thời: "Không cần khẩn trương." Tô Cẩm Văn thổi râu trừng mắt: "Ai khẩn trương! Cậu đây là đổi trắng thay đen, cướp đoạt nghĩa!" Yến Hồi Thời biết lỗi nói: "Thật xin lỗi." Tô Cẩm Văn nhìn dáng vẻ vững vàng bình tĩnh của anh thì càng tức giận: "Bây giờ cậu không có gánh nặng tâm lý nào sao?" Yến Hồi Thời bình tĩnh nói: "Không có." Tô Cẩm Văn bùng nổ trong vòng một giây: "Vì sao cậu lại không có!?" Yến Hồi Thời: "Em mất 5 năm mới tìm được đáp án tiêu chuẩn. Những gánh nặng tâm lý đó, sớm đã phá bỏ rồi." Tô Cẩm Văn cười lạnh, lại châm một điếu thuốc. Yến Hồi Thời nói: "Thứ em mang đến cho Tô Nhạn cũng là thứ cô ấy muốn." Tô Cẩm Văn mệt mỏi, không có sức để động tay động chân, vì vậy ông chỉ có thể ngoài miệng hùng hổ nói: "Có vậy mà cũng nói! Nói lời khác tôi nghe xem nào." "Cô ấy tuy nhỏ hơn em, nhưng ở bên cạnh em, cô ấy được là chính mình. Cô ấy muốn làm bất kỳ chuyện gì em cũng ủng hộ vô điều kiện. Từ năm mười mấy tuổi cô ấy đã ở bên em, trừ anh ra, trên đời này cũng không có người nào hiểu rõ cô ấy hơn em đâu." Lời nói của anh vô cùng chân thành, không hề có ý phô trương, như thể anh đã nghĩ về điều đó từ rất lâu rồi. Tô Cẩm Văn không thể bác bỏ nổi. Có những chàng trai trẻ không đáng tin cậy, cô gái phải đồng hành cùng anh ta một chặng đường dài nhưng tới khi thành công thì lại thay lòng đổi dạ. Ông hiểu rõ chuyện đó, thế nhưng người này trộm con gái ngay dưới mí mắt của ông, cục tức này ông nuốt không trôi! Yến Hồi Thời xắn tay áo sơ mi lên, vết sẹo dài trên cánh tay nhìn thật ghê người. Chỉ là nứt ra, không có chảy máu, vì vậy anh kéo tay áo lên mà không quan tâm. "Hơn nữa, em nhiều tuổi hơn cô ấy. Sau khi em chết, cô ấy có thể thừa kế một lượng gia sản rất lớn." "Hừ! Chết cái gì mà chết, nếu cậu cũng chết thì tuổi như tôi còn sống được sao!" Nhìn thấy vết sẹo khi Yến Hồi Thời cứu Tô Nhạn để lại, Tô Cẩm Văn mềm lòng,"Vết thương kia của cậu sao vẫn chưa khỏi thế?" Yến Hồi Thời,"Vốn dĩ cũng đã sắp khỏi." Tô Cẩm Văn chột dạ nói lớn,"Cậu bớt cãi tôi đi! Tôi đánh mặt chứ không chạm vào tay cậu!" Yến Hồi Thời không nói lời nào. Tô Cẩm Văn cảm thấy tên hồ ly này lại muốn tính kế mình, đánh đòn phủ đầu,"Từ hôm nay trở đi, tình bạn của chúng ta chính thức xuất hiện vết nứt rồi!" Yến Hồi Thời không nhanh không chậm,"Sau đó củng cố quan hệ tam giác khác." "Tôi khinh!" Vẻ mặt Tô Cẩm Văn ghét bỏ,"Quan hệ tam giác gì với cậu cơ chứ." Yến Hồi Thời,"Anh, Tô Nhạn, em. Chúng ta sẽ là quan hệ tam giác vững chắc nhất." Tô Cẩm Văn âm hiểm nói,"Nếu tôi rời khỏi, tam giác đó của cậu cũng phải sụp đổ!" Yến Hồi Thời trấn định,"Dựa theo kết cấu cơ học, sau khi anh rời khỏi, hai người bọn em cũng sẽ xếp chồng lên nhau." Tô Cẩm Văn dừng hai giây rồi nổi trận lôi đình,"Cậu dám xếp chồng lên con bé thử xem!" Yến Hồi Thời hạ thấp giọng,"Em chỉ biểu đạt vậy thôi, nếu anh nguyện ý gia nhập với bọn em, như vậy chúng ta chính là quan hệ vững chắc nhất. Nếu anh không gia nhập, em và Tô Nhạn cũng vẫn vững chắc như thường." Tô Cẩm Văn,"Cậu đang thị uy với tôi?" "Không dám." Ngữ điệu Yến Hồi Thời chắc chắn: "Người đàn ông Tô Nhạn yêu nhất là anh, em chỉ xếp thứ hai." Lời này khiến Tô Cẩm Văn cảm thấy thoải mái. Vẻ mặt ông hung thần ác sát,"Chuyện đó tính sau, cậu và Mật Mật chưa 'xếp chồng' lên nhau đấy chứ?!" Yến Hồi Thời thẳng thắn nói: "Chưa." Tô Cẩm Văn không tức giận như vậy nữa: "Coi như cậu biết giữ mình." Yến Hồi Thời cất thuốc mỡ đi, khiêm tốn hỏi: "Còn muốn đánh em sao?" Tô Cẩm Văn: "Tôi lười phải đánh cậu! Làm dơ găng tay của vợ tôi." "Em trở về được chưa?" Yến Hồi Thời nói,"Công ty Mật Mật liên hoan, đêm nay uống nhiều quá. Nếu anh vẫn chưa hết giận, ngày mai tới chỗ này đánh tiếp." Tô Cẩm Văn nhìn vết thương trên mặt anh, uy hiếp nói: "Mật Mật muốn hỏi, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói chưa?" Yến Hồi Thời thập phần phối hợp: "Là tự em té ngã." Tô Cẩm Văn rất vừa lòng với câu trả lời của anh: "Được rồi cậu mau trở về đi, chăm sóc tốt cho Mật Mật." Yến Hồi Thời: "Anh à..." Tô Cẩm Văn ngắt lời anh: "Cậu im miệng lại cho tôi!" Yến Hồi Thời: "Ba, chú ý an toàn."