Lo lắng Tô Nhạn ngại phải xã giao, Bùi Lạp cố tình chọn một quán cà phê yên tĩnh hơn, chỉ đi cùng với một Giám đốc Điều hành cấp cao và một trợ lý.
Cô ấy giới thiệu: "Đây là Phó tổng của công ty bọn chị, cũng là anh họ chị, Phùng Bình. Anh ấy sẽ chịu trách nhiệm về việc theo dõi tòa nhà văn phòng. Hai người trao đổi phương thức liên lạc nhé."
Phùng Bình: "Xin chào Tô tiểu thư."
Tô Nhạn: "Xin chào."
Bùi Lạp nhìn cô gái có dáng vẻ yêu kiều trước mặt, cười nói: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em vẫn còn đang học cấp ba đúng không?"
Tô Nhạn gật đầu,"Đúng ạ."
Bùi Lạp xúc động nói: "Nháy mắt đã trở thành nghiên cứu sinh, phải đi làm rồi. Trưởng thành thật nhanh, giờ nhìn em hoạt bát cởi mở hơn rất nhiều."
Tô Nhạn: "Bùi tiểu thư cũng vậy ạ."
Tình hình của Bùi Lạp so với mấy năm trước đã hoàn toàn thay đổi trở thành một người phụ nữ tâm cơ quyến rũ, cả người mặc bộ Chanel đắt tiền, trên môi nở nụ cười ưu nhã tài trí,"Rất lâu rồi không có ai gọi tôi là Bùi tiểu thư, họ thường gọi tôi là Triệu phu nhân. Ngay cả chính tôi cũng từng nhập vai rất sâu, coi mình trở thành món đồ thuộc quyền sở hữu của chồng và con. Đi một vòng qua Quỷ môn quan, cuối cùng cũng quay trở lại dáng vẻ ban đầu."
Tô Nhạn khen: "Ngài vốn dĩ đã rất xinh đẹp."
Bùi Lạp: "Cảm ơn em."
Phùng Bình chờ hai người trò chuyện xong mới nói: "Tô tiểu thư, có thể bắt đầu rồi."
"Được."
Tô Nhạn lấy máy tính bảng, mở cặp văn kiện ra: "Đây là ý tưởng thiết kế cho tòa nhà."
Cô đã chuẩn bị hơn một năm, trước khi đến cũng xem qua trước công việc, nói chuyện cũng không bị vấp: "Công ty của Bùi tiểu thư chủ yếu kinh doanh các sản phẩm về sức khỏe và sữa bột cho trẻ sơ sinh. Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu với những điều thân thuộc xung quanh làm chủ đề xuất phát, lồng ghép hình ảnh vui nhộn, phù hợp với thương hiệu..."
Mối tình đầu vô cùng ngọt ngào càng khiến cô gái trở nên tự tin hơn.
Tính cách Tô Nhạn dịu dàng, nói chuyện nhẹ nhàng khiến cho mọi người bất giác dừng lại và tập trung nghe cô nói.
Cô đang tỏa sáng trong chính lĩnh vực chuyên môn của mình.
Cô gái nhỏ có nước da trắng sữa, đôi mắt trong veo, ấn tượng ban đầu dễ khiến người ta nghĩ rằng cô còn rất trẻ và chưa có kinh nghiệm nhiều trong giới.
Ngẫu nhiên trong lúc lơ đãng, khóe mắt của cô lộ ra chút kiều mị phong tình.
Tuy nhiên, dáng vẻ quyến rũ này chỉ có thể nhìn thấy khi cô ở bên cạnh Yến Hồi Thời.
Yến Hồi Thời ngồi ở bàn đối diện cô, thỉnh thoảng có nhìn qua.
Tô Nhạn mỗi lần đều có thể bắt được tầm mắt của anh một cách chuẩn xác.
Yến Hồi Thời cũng hẹn người tới bàn công việc. Trước khi đi, anh dừng lại bên cạnh Tô Nhạn, ấn mở vào WeChat của cô rồi gửi một tin nhắn.
YHS: [ Lát nữa anh sẽ quay lại đón em. ]
Tô Nhạn bất động thanh sắc mà nghiêng mặt, nhìn anh gật đầu.
Yến Hồi Thời đi về phía lối ra, trong lúc đó cũng nhắn cho cô một tin: [Phần giới thiệu vừa rồi rất tuyệt. ]
Tô Nhạn vụng trộm cong khóe miệng: [Đều là nhờ anh giúp em sửa lại mấy ngày trước, em cảm ơn chú Yến. ]
Bùi Lạp bát quái hỏi: "Bạn trai?"
Vừa rồi trong lúc nói chuyện với nhau Bùi Lạp có nhắc tới ba cô, Tô Nhạn lo lắng sự việc sẽ bị lộ, rất nhanh phủ nhận: "Không phải, là chú em."
Bước chân Yến Hồi Thời dừng lại.
Người bạn kia gọi anh: "A Thời, làm sao vậy?"
Giọng điệu Yến Hồi Thời bình tĩnh: "Không có việc gì."
"..." Tô Nhạn cho rằng anh đã đi xa.
Đột nhiên thấy hối hận.
Giọng điệu vừa rồi của Yến Hồi Thời sẽ không phải là tức giận rồi chứ?
Giọng nói của Phùng Bình kéo cô về thực tại: "Tô tiểu thư, vừa rồi cô nói vành đai xanh có nghĩa là thế nào?"
Tô Nhạn không bị phân tâm nữa mà tập trung vào công việc.
Bùi Lạp không kén chọn và khó phục vụ như các đồng nghiệp trong Viện thiết kế từng nói, khi Tô Nhạn nói chuyện, cô ấy cũng không ngắt lời.
"Chị rất thích thiết kế của em."
"Thật vậy sao?" Hai mắt Tô Nhạn sáng lên, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm kinh diễm: "Sau khi trở về em sẽ sửa lại tất cả các chi tiết và yêu cầu mà ngài mới đề ra, cố gắng đầu tháng sau sẽ sửa xong bản thảo."
Bùi Lạp: "Có thể. Nhưng chị sẽ phải đi nước ngoài trong hai ngày tới. Nếu có vấn đề gì, em có thể liên lạc với Phùng Bình."
"Được." Tô Nhạn hỏi: "Bây giờ em có thể đi qua xem thử được không?"
Bùi Lạp nhìn vào đôi xăng-đan trên chân cô gái nhỏ: "Bên kia còn chưa dỡ sạch sẽ, đường không dễ đi, chị gửi video quay lại cho em cũng sẽ giống nhau thôi."
Tô Nhạn: "Không sao đâu, khảo sát thực tế sẽ hiệu quả hơn nhiều."
"Chuyện này, được rồi. Phùng Bình, anh đưa Tiểu Nhạn đến mảnh đất phá dỡ kia đi, hiện tại công trường bên kia khá vắng vẻ, anh chiếu cố cô ấy một chút."
"Được, yên tâm."
*
Tô Nhạn gửi tin nhắn báo cho Yến Hồi Thời, nói không cần tới đón, cô sẽ về muộn nên tự cô bắt taxi được rồi. Yến Hồi Thời hỏi vị trí cụ thể, kiên trì sẽ tự mình đến đón.
"Bạn trai?" Phùng Bình cười hỏi.
Tô Nhạn gật đầu: "Vâng."
"Quả nhiên, phụ nữ xinh đẹp đều đã có bạn trai."
Phùng Bình dẫn Tô Nhạn dạo quanh công trường một vòng. Tạm thời phải nghe điện thoại, nhìn có vẻ rất cấp bách, nhưng cũng không thúc giục cô.
Tô Nhạn nhìn anh ấy có việc gấp: "Bạn trai tôi sẽ tới đón tôi ngay thôi, Phùng tổng có việc thì cứ giải quyết trước đi."
"Sẽ không sao chứ?"
"Không sao, anh ấy đang trên đường tới rồi."
Phùng Bình ngượng ngùng nói: "Vậy tôi đi trước, cô về nhà nhớ gửi WeChat báo cho tôi một tiếng nhé."
"Được."
Tô Nhạn chụp xong tấm ảnh cuối cùng, cô gửi định vị cho Yến Hồi Thời, sau đó đi về ngã tư đường.
Các cô chú trong công trường ở phía sau hét lên: "Cô gái nhỏ, con đường kia bị sập không an toàn, cháu đi về con hẻm nhỏ đằng kia, đi thẳng quẹo trái là sẽ tới đèn giao thông!"
"Ồ, được! Cháu cảm ơn ạ."
Yến Hồi Thời đến nơi sớm ba mươi phút, sợ làm Tô Nhạn chậm trễ công việc, anh đỗ xe ở bên đường đợi cô hoàn thành.
Công trường đầy gạch, thép và bê tông, cỏ dại mọc um tùm, Tô Nhạn xách theo làn váy chọn đường phẳng mà đi, đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến được lối vào hẻm nhỏ.
Khu phố đang bị phá bỏ và các cửa hàng xung quanh đã bị đóng cửa. Tô Nhạn chụp vài tấm ảnh, chuẩn bị ra ngã tư để đợi Yến Hồi Thời đón về.
Đột nhiên một chiếc xe máy lao về phía cô, Tô Nhạn theo bản năng tránh sang một bên.
Đi ngang qua cô, chiếc xe máy đột nhiên dừng lại, như thể nó đang nhắm thẳng vào cô.
Người đàn ông điều khiển xe đội mũ bảo hiểm màu đen, Tô Nhạn bắt gặp ánh mắt cực kỳ không mấy thiện cảm của đối phương lập tức nhận ra có gì đó không ổn, phản ứng đầu tiên là chạy ngược hướng.
Người đàn ông nhanh chóng đi vòng đến trước mặt, chặn đường cô.
Vẻ mặt Tô Nhạn hoảng loạn: "Ông là ai? Ông muốn làm gì?"
Người đàn ông cởi mũ bảo hiểm xuống.
Tô Nhạn nhận ra người này: "Ông là Triệu Thế Nông?" Trực giác của cô mách bảo người này không hề tốt, cô lùi lại về sau hai bước.
"Yến Hồi Thời giàu có như vậy, thế mà lại để mày ra ngoài làm việc nặng nhọc này sao, không cho tiền nuôi mày à?"
Tô Nhạn phản cảm nói: "Đây là công việc yêu thích của tôi. Anh ấy ủng hộ và tôn trọng nó, không phải không nguyện ý nuôi tôi."
Triệu Thế Nông khinh thường: "Phụ nữ toàn dựa vào đàn ông, không phải có tiền của ba mình thì cũng là tìm được ba nuôi giàu có, mày giả vờ giả vịt cái gì?"
Tô Nhạn không thể nhịn được nữa: "Ông có ý gì?"
Triệu Thế Nông chỉ vào mảnh công trường phía sau: "Mày nhìn thấy không? Miếng đất kia, toàn bộ xung quanh cùng với con đường này, tất cả vốn dĩ là của tao! Mỗi một viên gạch ở đây, mỗi một cửa hàng đều là do tao tạo dáng vẻ đáng thương, liếm mặt mũi khắp nơi mới có. Bây giờ đều bị tiện nhân Bùi Lạp kia cuỗm mất, con mẹ nó, tao tay không rời nhà! Mày nói xem tao có ý gì."
Tô Nhạn vốn muốn nói đây không phải là do anh ta đáng đời sao? Bất quá, Yến Hồi Thời đã nói qua, khi gặp nguy hiểm không được kích động chọc giận đối phương. Đầu óc ông ta rõ ràng không bình thường, cô càng không thể chọc giận ông ta.
Cô thờ ơ nhìn qua: "Ồ."
Triệu Thế Nông hung hăng trừng mắt nhìn lại: "Mày đừng có né tránh chuyện này! Tao nói chuyện này là do mày mà ra! Mày và Yến Hồi Thời, không ai trong chúng mày có thể chạy thoát."
Tô Nhạn yên lặng hai giây: "Chuyện kia, xin lỗi?"
"Xin lỗi ư?" Triệu Thế Nông lỗ mãng cướp túi xách của cô, Tô Nhạn bị kéo khiến cả người lảo đảo: "Nếu xin lỗi có tác dụng thì tao cần gì phải tới cầu xin con tiện nhân kia?"
"Trả lại túi cho tôi!" Tô Nhạn phát hiện người này đã nổi điên, cô làm cách nào cũng vô dụng, cô hét to kêu cứu mạng!
Đám công nhân xây dựng lúc nãy còn đang làm việc trên cao nên họ không thể nghe thấy tiếng kêu cứu này của cô.
Triệu Thế Nông kéo cô đến bên cạnh chiếc xe máy, trong miệng chửi bới bằng ngôn ngữ tục tĩu, yêu cầu cô làm theo những gì ông ta nói. Da thịt Tô Nhạn mềm mại, vừa bị lôi kéo mấy lần thì cổ tay đã lập tức đỏ lên một mảng lớn: "Ông đừng kéo tôi... Tôi tự đi!"
Triệu Thế Nông ra lệnh cho cô lên xe nhưng Tô Nhạn không chịu, một giây sau liền bị ông ta ném ra ngoài cách đó nửa mét. Khuỷu tay đập vào tường trầy xước da, cô cắn răng kìm nước mắt bước về phía chiếc xe máy.
Triệu Thế Nông nóng nảy chửi bới: "Đm? Đừng có giở trò với ông đây."
Tô Nhạn không biết người này định đưa cô đi đâu, điện thoại di động để trong túi xách, ông ta đã giật túi xách của cô rồi. Cô phải tìm cách tự cứu mình, nếu không một khi cô rời khỏi đây, Yến Hồi Thời và ba mẹ cô có thể sẽ không bao giờ tìm thấy cô nữa.
Trong lúc Triệu Thế Nông không chú ý, cô nhanh chóng xoay người chạy nhanh, vừa chạy vừa la hét: "Cứu mạng! Cứu mạng!"
Cô mơ hồ chạy trốn trong nước mắt, không thể xác định được xung quanh có người hay không, giờ phút này khát khao được sống khiến cô không thể cảm nhận được sự mệt mỏi nữa.
Cô tìm đến ngã tư đèn đỏ, liều mạng chạy đến đó và cầu cứu: "Cứu mạng! Chú Yến!"
"Yến Hồi Thời —"
"Yến Hồi Thời cứu em."
Triệu Thế Nông đuổi kịp, túm tóc kéo cô về phía sau.
Tô Nhạn không chịu từ bỏ, hét chói tai: "Cứu mạng! Cứu —"
Một bóng đen lóe lên trước mặt cô, Triệu Thế Nông bị một chân đá văng.
Tô Nhạn lau nước mắt, nhìn thấy rõ người tới, cảm xúc lập tức suy sụp: "Chú Yến!"
Yến Hồi Thời nén giận, nhỏ giọng dỗ dành,"Ngoan, đừng đi qua đây."
Anh nắm lấy cổ áo Triệu Thế Nông, nâng người ông ta lên, co đầu gối rồi dùng sức đá mạnh. Triệu Thế Nông bị đau, ông ta hướng nắm đấm về phía anh.
Yến Hồi Thời đứng bất động, chờ ông ta vung nắm đấm tới rồi bắt lấy nó, trở tay vặn ngược tay Triệu Thế Nông thành bánh quai chèo, một chân thì đạp ông ta trên mặt đất.
Ánh mắt Yến Hồi Thời hung ác, trong mắt chứa đầy sát khí: "Mẹ nó, mày thử động vào cô ấy một lần nữa xem."
Triệu Thế Nông thấy anh không dám giết, cười như điên nói: "Mày có bản lĩnh thì đánh chết ông đây! Bắt mày dùng mấy chục tỷ đổi lấy mạng sống này trong tay ông đây cũng quá hời rồi! Đáng giá!"
Yến Hồi Thời cười lạnh, kéo Triệu Thế Nông vào góc tường.
Cả người anh lạnh lẽo giống như một tảng băng vậy.
Tô Nhạn sợ anh đánh chết người, đuổi theo khuyên can: "Không cần! Chú Yến, không cần!"
Yến Hồi Thời quay đầu lại, giọng nói cực kỳ trầm thấp, không còn là giọng điệu ôn nhu như thường ngày nữa: "Đừng sợ, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh."
Tô Nhạn không nhìn thấy Triệu Thế Nông bị đánh đến mặt mày đầy máu, cổ họng phát ra tiếng kêu ma quái cầu xin tha thứ.
Yến Hồi Thời cởi áo sơ mi, ung dung thong thả lau ngón tay.
Triệu Thế Nông chậm rãi bò dậy, móc ra dao găm, đột nhiên hung ác nói: "Đi chết đi!"
"Cẩn thận —" Tô Nhạn lao về phía Yến Hồi Thời.
Yến Hồi Thời quay đầu lại, lập tức ôm lấy cô.
Đèn dao lóe sáng.
Giây tiếp theo, Tô Nhạn nghe thấy âm thanh của một loại vũ khí sắc nhọn cắt qua làn da.
Cô sợ hãi hô to: "Chú Yến!"...
Cánh tay của Yến Hồi Thời bị rạch một vết sâu, phải khâu chín mũi.
Tô Nhạn nhìn thấy bác sĩ dùng kim cong đâm vào da anh, sau đó rút sợi chỉ ra, mỗi lần thắt nút cho anh cô đều cảm thấy đau đớn.
Vì sợ làm phiền đến bác sĩ thì sẽ càng làm anh đau, cô bịt miệng, không dám phát ra tiếng khóc.
Khi kết thúc vết khâu, Yến Hồi Thời đưa cánh tay không bị thương lên, nâng mặt cô nhìn: "Sao em lại khóc? Cũng không phải là em bị khâu."
Tô Nhạn sụt sịt nói,"Chú Yến, anh còn đau không?"
"Không đau." Yến Hồi Thời kéo cô về phía mình, vẻ mặt nghiêm túc: "Lần sau nếu gặp nguy hiểm thì phải chạy trước tiên, có nghe không?"
Cô gái ngốc này thế mà còn lao vào cản dao cho anh.
Mắt Tô Nhạn đỏ hoe: "Không phải vì ông ta có dao sao, em sợ anh bị ám sát."
"Sợ anh bị ám sát mà không sợ chính mình bị thương?" Yến Hồi Thời kiểm tra cánh tay cô: "Có bị thương ở chỗ nào không?"
Tô Nhạn lắc đầu: "Cổ tay có chút bị bầm tím, đầu đối thì bị đập nhẹ. Đã bôi qua thuốc rồi."
Yến Hồi Thời nghe xong liền vén váy của cô lên: "Để anh xem thử."
Tô Nhạn nhảy dựng lên: "... Đây là bệnh viện! Sao anh lại vén váy người ta chứ."
Yến Hồi Thời nhìn cô vẫn nhảy nhót lung tung được, bây giờ mới yên tâm thở phào: "Về nhà rồi xem."
"Anh còn chưa về nhà được, tối nay anh phải ở lại để theo dõi thêm."
Yến Hồi Thời vỗ vào bên cạnh giường bệnh: "Đêm nay ngủ cùng nhau."
"Yến Hồi Thời!... Anh đứng đắn một chút có được không!"
"Được rồi." Sắc mặt Yến Hồi Thời nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, hỏi: "Chuyện quán cà phê buổi chiều nay, em có muốn giải thích với anh một chút không?"
Tô Nhạn mờ mịt: "Chuyện gì?"
Yến Hồi Thời: "Bây giờ là bạn trai sao."
Anh vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này.
Tô Nhạn: "... Vốn là như vậy."
Yến Hồi Thời: "Là thế nào?"
Tô Nhạn níu tay áo anh: "Bạn trai." Cô nửa rụt rè nửa quyến rũ: "Là vì Bùi tiểu thư quen biết ba em nên em mới nói như vậy. Chú Yến... Chú đừng giận nha."
Yến Hồi Thời không nhịn được khi cô làm nũng với anh: "Anh còn tưởng rằng bạn trẻ nào đó đang muốn nuôi cá."
Tô Nhạn: "Nuôi, cái gì cá?"
Yến Hồi Thời "Hừ" một tiếng, 'yếu ớt' mà nằm xuống giường.
Vẻ mặt Tô Nhạn khẩn trương: "Có phải còn rất đau không? Để em gọi bác sĩ tới."
Yến Hồi Thời giữ chặt cổ tay cô, khai báo hậu sự: "Anh như vậy, không có ý định cho anh một cái danh phận sao?"
Tô Nhạn hoài nghi anh đang bán thảm.
Nhưng cô lại can tâm tình nguyện mà trúng kế.
Cô do dự một chút: "Ngày mai, em và anh đến gặp ba mẹ em ngả bài."
Yến Hồi Thời sửa lại: "Thẳng thắn mà nói, đó không phải là ngả bài."
Tô Nhạn cảm thấy mối quan hệ giữa Yến Hồi Thời và ba cô, thẳng thắn hay ngả bài đều không khác nhau mấy.
Dù sao thì họ cũng sẽ bị đánh.
"Tuy nhiên," Tô Nhạn chỉ vào cánh tay phải của anh: "Anh bị thương tới dạng này... Ba em sẽ không nỡ đánh anh đâu. Chú Yến, nếu không, anh đi thú tội đi."
Yến Hồi Thời: "..."
Yến Hồi Thời: "Đưa đầu em qua đây."
Tô Nhạn không suy nghĩ nhiều, cô xích lại gần, nghiêng tai nghe anh nói.
Yến Hồi Thời cắn vành tai cô, phả hơi thở ấm nóng bên tai cô: "Cô bé không có lương tâm, thật đau lòng mà."