Tóc búi của Tô Nhạn được buông xuống, mái tóc đen dài tung xõa trên gối tơ lụa, càng làm nổi bật lên làn da trắng hồng của cô.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của anh nhiễm một tầng sương mỏng, như thể vẫn chưa thoát khỏi trạng thái mê hoặc.
Yến Hồi Thời để cô gối lên cánh tay anh, chờ cô hồi phục lại.
Anh cởi bỏ chiếc băng đô trên đầu cô, vài sợi tóc mái của cô gái nhỏ lập tức che mất nửa khuôn mặt, lộ ra nửa kia ba chiều thanh tú, dư vị quyến rũ nơi đáy mắt chưa hề phai nhạt.
Yến Hồi Thời dùng đầu ngón tay vén những sợi tóc ra, vuốt ve chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, hơi nâng lên rồi cúi đầu hôn.
Nhìn thấy ánh mắt có chút u oán của cô, Yến Hồi Thời nhếch môi: "Không làm gì cả, chỉ mới hôn một chút thôi, sao lại giống như bị bắt nạt rồi vậy."
Tô Nhạn nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, ngửa đầu lên cắn lại anh một ngụm rồi khàn khàn nói: "Trên người em nhớp nháp, anh ôm em đi tắm đi." Cô như mất hết khí lực.
"Người bạn nhỏ," Yến Hồi Thời vuốt đầu mũi cô: "Sao lại sai bảo trưởng bối như thế chứ?"
Tô Nhạn xốc chăn lên che mặt, giọng mềm mại ra vẻ giận dữ: "Vừa rồi không phải anh nói như vậy sao?"
"Ồ." Yến Hồi Thời giữ cổ tay cô, dùng sức kéo cô ra khỏi ổ chăn, biết rõ mà còn cố ý hỏi: "Anh vừa rồi nói như thế nào?"
"Anh làm em lớn tiếng..." Tô Nhạn xấu hổ, khó có thể mở miệng: "Nói, nói — Em nói không nên lời."
Đỉnh đầu vang lên một trận cười nhẹ: "Bạn học nhỏ Mật Mật học rất nhanh." Yến Hồi Thời dán vào bên tai cô, thở dài một hơi: "Chú căn bản không chịu nổi."
Tô Nhạn che lỗ tai lại: "Yến Hồi Thời, có phải anh chơi đến nghiện rồi không?"
*
Sếp lớn gần đây rất siêng năng đến công ty.
Ban đầu, các nhân viên của TY tỏ ra thận trọng, phảng phất trình diễn một hồi Bộ Bộ Kinh Tâm. Về sau thấy đoạn video sếp lớn bảo vệ vợ được rộng rãi lan truyền trên mạng, lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Như thể đã đi bộ trên lớp băng mỏng một lúc lâu, cuối cùng cũng có thể đi bình thường lại được. Mặc dù không chắc cô gái đó là ai, nhưng họ chắc chắn rằng người này đang làm việc trong công ty họ!
Nhìn lại những nhân viên mới trong mấy tháng qua, lớn lên xinh đẹp nhất cũng chỉ có Tô Nhạn ở tổ A.
Tuy nhiên, cô gái nhỏ nhắn này có vẻ ngoài hiền lành, sống nội tâm, cũng không phải đặc biệt có nét khôn khéo của con dâu nhà hào môn, hơn nữa cô lại rất thân thiết với phú nhị đại Ngô Hiểu Phi. Mọi người cũng chỉ bí mật thảo luận rồi suy đoán một chút, vẫn không dám xác định.
Cho đến một buổi chiều nọ, Yến Hồi Thời đến ban làm việc của Tô Nhạn đợi cô tan làm.
Những người khác đều bị dọa sợ chết khiếp, vốn đang định lao tới cửa thang máy ra về, nhưng vừa nhìn thấy ông chủ lớn, mọi người lập tức thu hồi lại ý định tan tầm, lẳng lặng ngồi về vị trí tiếp tục tăng ca.
Yến Hồi Thời dựa vào bàn làm việc bên cạnh, trong chốc lát đều nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ còn bận rộn hơn cả ông chủ này.
Năm phút sau, anh giơ tay bấm đồng hồ.
Tô Nhạn chuyên chú chỉnh sửa bản vẽ, không chú ý tới bầu không khí căng thẳng trong văn phòng, cũng không để ý rằng có người đang đứng bên cạnh đợi cô.
Nhà thiết kế nào cũng có những điều kỳ quặc riêng, Tô Nhạn thì sẽ vô cùng tức giận khi cảm hứng của cô bị gián đoạn giữa chừng. Có lần Yến Hồi Thời đánh gãy mạch suy nghĩ của cô, anh đã bị cô gái này oán hận cả một đêm.
Anh lui vào lối đi bên cạnh, vẫn nhìn cô chằm chằm, tiếp tục đợi thêm vài phút.
Anh mở điện thoại và rồi bấm bấm.
Điện thoại của Tô Nhạn rung lên, màn hình hiện lên một tin nhắn chưa đọc.
Cô không để ý đến.
Yến Hồi Thời đi đến phòng làm việc của Amy, gõ cửa một cái.
Amy nhìn thấy người tới, sợ tới mức trong lòng rơi lộp bộp: "Yến tổng? Ngài có chuyện gì cần giải thích sao?"
Yến Hồi Thời giương giương cằm tới khu làm việc: "Các cô tổ chức tăng ca tập thể à?"
Amy mờ mịt: "Không có, ngài không phải đã quy định không được tăng ca sao, đã hai tháng rồi nhân viên không được bố trí làm thêm giờ nữa." Chị ấy liếc nhìn một đám "diễn viên" đang vùi đầu gõ bàn phím, hiểu rõ cười: "Chắc là do có ngài ở đây nên không dám đi về đấy."
Yến Hồi Thời giơ tay, dùng khớp ngón tay gãi gãi sống mũi: "Cô qua bảo bọn họ tan tầm đi."
Amy tuân lệnh: "OK."
Chị ấy bước vài bước rồi lùi lại, ánh mắt ái muội nhìn Yến Hồi Thời và Tô Nhạn, dự định làm thuận nước giong thuyền: "Tô Nhạn rất cẩn thận, tính cách cũng rất tốt, có muốn tôi điều chuyển cô ấy đến văn phòng ngài không?"
Yến Hồi Thời từ chối: "Tô Nhạn là tướng tài đắc lực, sao tôi có thể xấu hổ như vậy mà cướp người được chứ?"
Amy lập tức hiểu ý: "Đúng là như vậy."
Chị ấy vỗ vỗ tay: "Tất cả tan tầm đi, công ty không cho phép tăng ca, đều quên rồi sao? Tô Nhạn chạy nhanh đi."
Tô Nhạn nghe vậy lập tức lưu lại tập tin sao lưu: "Ồ, được!"
Cầm điện thoại lên, bây giờ mới chú ý tới vài tin nhắn mà Yến Hồi Thời gửi cho cô.
Yến Hồi Thời đã bấm thang máy, ánh mắt anh dán chặt trên người cô.
Tốc độ thu dọn đồ đạc của các đồng nghiệp khác hôm nay dường như chậm lại, Tô Nhạn vốn dĩ muốn giả vờ không quen với Yến Hồi Thời, cùng các đồng nghiệp khác đi thang máy, nhưng lối vào thang máy ngày thường đông đúc nay lại rất vắng lặng, chỉ có cô và Yến Hồi Thời đứng chờ.
Cửa thang máy 'Đinh' một tiếng mở ra.
Yến Hồi Thời: "Em vào trước đi."
Tô Nhạn: "Cảm ơn Yến tổng."
Mặt Yến Hồi Thời tỏ ra không có việc gì: "Ừm."
Dõi theo ông chủ và Tô Nhạn đi vào thang máy xong.
Amy 'chậc chậc' nói: "Hai người này có thể đi làm diễn viên luôn rồi."
Khi đèn LED kỹ thuật số của thang máy nhảy đến tầng 16.
Những người ban đầu yên tĩnh như gà bây giờ bắt đầu bát quái như điên: "Chết tiệt!! Không phải chứ? Không phải như tôi nghĩ chứ? Tổng tài bá đạo vì yêu nên thu mua công ty của bạn gái!?"
Amy búng tay một cái: "Chính là như cô nghĩ."
Đồng nghiệp A: "Sao anh ấy để Tô Nhạn ở lại bộ phận của chúng ta thế? Chẳng phải tổng tài bá đạo luôn thích bạn gái làm thư ký bên mình, chơi trò văn phòng kích tình sao?"
Đồng nghiệp B: "Cô bớt đọc tiểu thuyết não tàn đi, loại ông chủ như thế chắc chắn trong ba ngày công ty sẽ đóng cửa!"
Amy giải đáp nghi vấn cho quần chúng bát quái: "Còn có thể vì cái gì nữa, Tô Nhạn thích công việc hiện giờ, ông chủ sẽ nghe theo cô ấy chứ sao."
Là thật sự cưng chiều đấy, đường đường là một ông chủ của xí nghiệp có giá hàng chục tỷ, vậy mà chạy tới chờ bạn gái tan tầm, hơn nữa còn không dám quấy rầy cô ấy.
Đồng nghiệp C: "Sớm biết ông chủ thích kiểu này, lúc trước tôi đã thay đổi kiểu tóc của mình."
Đồng nghiệp A: "Sau đó trở thành cổ tích tình yêu công sở của TY, danh bất hư truyền. Lương Vu Khiết, lúc trước đã bị từ chối như thế nào cô đã quên rồi sao? Trường hợp thất bại điển hình đã đi vào lịch sử của công ty đấy."
Đồng nghiệp C: "Gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ của Lương Vu Khiết không có đẹp thuần khiết như Tô Nhạn được!"
Đồng nghiệp D: "Mẹ ơi, con lại tin vào tình yêu rồi!"
"Gặp được người đàn ông có cái khí phách như thế này, đột nhiên muốn về nhà đánh chết lão chồng tôi quá."
"Đêm nay tôi sẽ lập tức bóp chết bạn trai mình!"...
Rời khỏi tòa nhà văn phòng, Tô Nhạn mới bằng lòng cho Yến Hồi Thời nắm tay mình.
Yến Hồi Thời nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên nói: "Yêu đương vụng trộm ở văn phòng rất kích thích à?"
Tô Nhạn: "A?... Em không có!"
Yến Hồi Thời: "Không có, vậy vì sao lại không công khai? Anh không đáng được biết tới vậy sao?"
"Em sợ..."
"Sợ đồng nghiệp nói em dùng quy tắc ngầm?"
Tô Nhạn gật đầu: "Vâng."
Yến Hồi Thời búng nhẹ ngón tay lên trán cô: "Người thì có chút éc, trong đầu lại cứ suy nghĩ lung tung gì vậy?"
Tô Nhạn oan ức che trán: "Người ta sẽ nói anh bất công, cho bạn gái đi cửa sau."
"Vậy thì sao?" Yến Hồi Thời không để bụng: "Không làm cho bạn gái anh thoải mái, chẳng lẽ làm cho người khác thoải mái à?"
Tô Nhạn đỏ mặt: "Nói cái gì vậy chứ."
Yến Hồi Thời nhếch khóe miệng: "Anh còn muốn hỏi em còn nghĩ cái gì thế, sao mà mặt lại hồng lên như vậy."
Tô Nhạn quay đầu đi: "Không, chỉ là, có hơi nóng."
Yến Hồi Thời kéo cô lại, hỏi: "Tuần sau tới ngày công ty đi du lịch rồi, em muốn đi đâu đây?"
Tô Nhạn: "Hả? Sao em chưa nghe Amy đề cập tới?"
Yến Hồi Thời: "Không phải công ty em, là Quân Đằng."
"Quân Đằng đi du lịch mà em cũng có thể đi sao?"
"Sao lại không thể?"
Tô Nhạn suy nghĩ, nóng lòng muốn thử nói: "Em muốn đi trượt tuyết, có thể không?"
Ánh mắt Yến Hồi Thời quét qua một vòng trên người Tô Nhạn: "Lớn như vậy, rớt xuống tuyết anh có thể tìm được người sao?"
Tô Nhạn theo bản năng cúi đầu, nhìn khe rãnh trước ngực của chính mình, vẫn không hiểu rõ ràng ý của anh cho lắm.
Đuôi mắt hồ ly của Yến Hồi Thời nhướng lên, tay chui vào nội y của cô, dán vào lỗ tai cô và thấp giọng nói: "Không có nói chỗ này nhỏ."
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Tô Nhạn trở nên rực rỡ, sáng lạn như ánh hoàng hôn.
Yến Hồi Thời bắt lấy tay cô, dùng đầu ngón tay xoa xoa ngón áp út mảnh khảnh của cô: "Sao em không đeo nhẫn?"
Lâm Quyên Lị nói rằng chiếc nhẫn kim cương anh tặng trong tiệc đính hôn ít nhất cũng phải 300 vạn NDT, Tô Nhạn cảm thấy đeo nó đi làm sẽ trông quá mức khoe mẽ: "Em tháo xuống cất vào trong túi rồi."
Yến Hồi Thời nhìn cô: "Không thích kim cương à?"
Tô Nhạn: "Thích."
Yến Hồi Thời suy đoán: "Chê kiểu dáng thiết kế của anh xấu?"
Tô Nhạn vội vàng giải thích: "Không phải, mẹ em còn khen rất đẹp mà."
Yến Hồi Thời: "Quá xấu nên chỉ thích hợp với mẹ của em thôi?"
"Không phải! Chỉ là em cảm thấy đeo đi làm sẽ không thích hợp."
"Không thích cũng không có vấn đề gì." Yến Hồi Thời không để ý nói: "Thích kiểu dáng gì? Anh mua lại cho em một cái khác."
"Thật sự không phải không thích." Tô Nhạn sợ anh không vui, cô lập tức lấy chiếc nhẫn ở trong túi ra, chuẩn bị đeo lên lại.
Sau đó phát hiện bên trong có khắc chữ.
Cô giơ lên, thấy 3 ký tự 'YHS', sau đó lại chu chu miệng, biểu cảm như nhóc đáng thương bị vứt bỏ: "Sao chỉ có tên một mình anh, vậy còn em thì sao?"
"Miệng em mà treo cái ấm trà cũng được luôn rồi này." Yến Hồi Thời đặt ngón tay trên môi cô rồi giải thích,"Đây không phải là Yến Hồi Thời."
Tô Nhạn: "Vậy là cái gì thế?"
Yến Hồi Thời: "Nhạn và Thời."
"Nhạn và Thời?"
"Ừm."
Tô Nhạn sửng sốt hai giây rồi mới phản ứng lại.
Tô Nhạn
Và.
Yến Hồi Thời.
Vậy mà lại là cái ý này!
Khó trách anh lại đột nhiên sửa tên WeChat.
Tô Nhạn vui vẻ mà nhón mũi chân lên, ôm cổ Yến Hồi Thời: "Cảm ơn chú Yến."
Yến Hồi Thời khom lưng ôm lấy cô: "Không phải em khởi đầu trước sao."
Tô Nhạn có chút ngượng ngùng: "Chuyện này... Ghi chú tên anh phải viết tắt là do em sợ bị ba em phát hiện thôi."
Mặt Yến Hồi Thời vô cảm: "Lỗ rồi."
Tô Nhạn cọ cọ lồng ngực anh, nũng nịu với anh: "Ý của em là — Yến, và, Tô. Em cũng đặt anh ở vị trí thứ nhất!"
Trái tim Yến Hồi Thời mềm nhũn nhưng giọng điệu thì lãnh đạm: "Cưỡng từ đoạt lý."
Tô Nhạn: "Dù sao, mặc kệ là Yến và Tô hay là Nhạn và Thời, tất cả cũng đều là YHS."
Yến Hồi Thời bế cô lên, áp sát vào trán cô, gương mặt tuấn tú trong chớp mắt trở nên dịu dàng hơn: "YHS như nào?"
Tô Nhạn phản ứng rất nhanh: "Mãi mãi."
Mãi mãi, Tô Nhạn và Yến Hồi Thời.
*
Địa điểm nghỉ dưỡng lần này mà Quân Đằng đi nằm trong khu nghỉ mát trượt tuyết.
Tô Nhạn mặc một chiếc áo khoác quá to so với người mình, tay áo rất dài, đầu cô vùi hẳn vào trong, đi theo huấn luyện viên học một lát thì mệt mỏi, ngồi xổm xuống tuyết mà ngủ gà ngủ gật.
Yến Hồi Thời vừa xong cuộc điện thoại nên ngẩng đầu lên: "Tô Nhạn đâu?"
Chu Giai Minh: "Ơ, vừa rồi còn ở bên kia mà?"
Yến Hồi Thời gọi điện thoại cho cô.
Cách đó không xa, một cái đầu nhỏ thò ra: "Chú Yến, em ở chỗ này!"
Yến Hồi Thời bất đắc dĩ mà đỡ trán, nhanh chóng đi qua rồi hỏi cô: "Huấn luyện viên của em đâu?"
Tô Nhạn trốn trong đống tuyết: "Em mệt quá, chỉ muốn chợp mắt một chút thôi."
Yến Hồi Thời cười cô: "Hay là lăn một cái đi."
Các nhân viên ở xa lén nghị luận: "Cô gái nhỏ mà ông chủ đưa đến trông thật xinh đẹp nha, là họ hàng thân thích của ông chủ sao?"
"Nghe thấy cô ấy gọi ông chủ là chú, năm nay ông chủ cũng chỉ mới 30 tuổi, sao lại có một cô cháu gái lớn như vậy chứ?"
Nhân viên có thâm niên của công ty đứng bên cạnh nói,"Em gái này khá quen mắt, có vẻ như đã từng tới văn phòng của tổng giám đốc rồi."
"A, tôi nhớ ra rồi, cô ấy chính là cô gái nhỏ sống trong nhà Yến tổng!"
"Thật sao? Con gái mười tám liền thay đổi, suýt chút nữa không nhận ra được luôn rồi."
"Trở nên xinh đẹp hơn, người cũng hoạt bát hơn trước."
Chị gái đang nói chuyện nháy mắt ra hiệu với một số nhân viên nam độc thân: "Nhóm cẩu độc thân, còn đang đợi cái gì nữa? Đây chính là cháu gái của ông chủ, đường đường chính chính là bạch phú mỹ đó!"
"Chuyện này cũng phải có cơ hội chứ! Cô không thấy ông chủ vẫn luôn ở bên cạnh tiểu mỹ nữ sao, tôi cũng không dám đi qua."
"Này, cô có cảm thấy rằng ông chủ đối xử với cháu gái rất khác biệt không?"
Quả thực là có khác.
Ngày thường Yến Hồi Thời cũng có cười, tạo cho người ta vẻ tao nhã vừa phải, nhưng nụ cười của anh không chạm đến đáy mắt, thế mà lúc này, vẻ mặt lãnh đạm đã được thay thế bằng sự dịu dàng, đáy mắt đôi khi còn nhiễm ý cười.
Là phát ra tình yêu từ trong tim.
"Có ai chưa lập gia đình mà can đảm, thừa dịp cháu gái ông chủ đang ở đây, hôm nay anh ấy dễ nói chuyện đấy, đi lên thử mà xem!"
Nhóm nữ nhân viên không hẹn mà đồng thanh nói: "Tạm biệt!"
Trước đây đám nhân viên nữ này không biết trời cao đất dày mà đến tán tỉnh Yến Hồi Thời, tự nghĩ thầm, anh đang độc thân lại còn trẻ tuổi như vậy, cho dù không có nhu cầu tinh thần thì cũng phải có nhu cầu sinh lý, đúng không? Nếu không thể tán tỉnh được, hẳn là do lớn lên chưa đủ đẹp, dáng người không đủ chuẩn.
Khí chất cao quý trên người Yến Hồi Thời đặc biệt có thể kích thích ham muốn chinh phục của phụ nữ. Họ muốn anh đầu hàng, khiến anh mất kiểm soát trước họ.
AI cũng tràn đầy tự tin, người trước ngã xuống, người sau tiến lên rồi cũng lật xe.
Sau khi một số đại mỹ nữ được công nhận có kết thúc thảm bại, cuối cùng không ai dám có ý nghĩ gì với ông chủ. Hơn nữa càng nhìn người đàn ông này càng thấy anh vô tình, căn bản là không có trái tim, chính là một tên tư bản cực kỳ độc ác. Nói chuyện làm ăn thì không sao, nhưng đừng mơ tưởng đến việc nói chuyện tình cảm với anh.
*
Tô Nhạn đến căng tin mua nước uống thì nghe thấy hai cô gái nhắc đến tên Yến Hồi Thời.
"Tôi dù sao cũng hiểu được rằng, Yến Hồi Thời người này nhìn thì có vẻ dịu dàng nho nhã, thấy ai cũng cười tươi, nhưng thật sự hiểu rõ mới biết, người này cười lên rất giả!"
"Cô không biết đấy chứ, ngày tôi vừa được chuyển tới bộ phận làm việc của tổng giám đốc, má ơi, tôi bị sốc khi anh ấy cười với tôi, tim tôi như muốn nổ tung!"
Tô Nhạn trả lại một chai nước và chỉ lấy một chai kia.
Sau khi thanh toán xong, cô ngồi xuống khu vực nghỉ ngơi bên cạnh, mở nắp uống hai ngụm.
Một bàn tay lớn cướp lấy chai nước của cô.
Yến Hồi Thời nhìn cô chằm chằm, ngửa đầu uống vài ngụm.
Anh trông không quá bất tiện khi mặc bộ đồ trượt tuyết cồng kềnh trên người, có lẽ vì chiều cao và đôi chân dài của anh, ngược lại trông khá lạnh lùng.
Yến Hồi Thời đặt chai nước lên má cô: "Rầu rĩ không vui, ai đã chọc giận em rồi?"
Tô Nhạn lấy lại nước: "Không phải mua cho anh."
Yến Hồi Thời khom lưng, tay chống lên đầu gối, quan sát vẻ mặt của cô: "Không lẽ là anh ư?"
Tô Nhạn quay mặt đi: "Hừ."
Yến Hồi Thời xoay mặt cô lại: "Thật sự là anh à?"
Tô Nhạn nhìn gương mặt yêu nghiệt trước mặt này: "Anh lại đi câu dẫn người ta."
Yến Hồi Thời nghi ngờ hỏi: "Cái gì?"
Tô Nhạn: "Anh câu dẫn người khác, gặp ai cũng cười." Cô nhỏ giọng oán trách: "Chẳng rụt rè chút nào."
"Anh? Câu dẫn ai?" Yến Hồi Thời bị dáng vẻ nghiêm trang lên án của cô làm cho bật cười: "Câu dẫn em thì anh thừa nhận. Còn câu dẫn người khác, không phải chứ?"
Những gì vừa nghe được ở căng tin đều làm lòng cô chua lòm, Tô Nhạn không muốn nói chuyện với anh, đứng dậy đi về chỗ cao hơn: "Em đi trượt tuyết."
Yến Hồi Thời đi theo cô: "Người bạn nhỏ đang tức giận bậy bạ gì à?"
Tô Nhạn không để ý tới anh, bước đi càng nhanh.
Yến Hồi Thời: "Không nói đạo lý luôn?"
Ghen rồi còn muốn nói đạo lý cái gì nữa.
Tô Nhạn tiếp túc leo lên phía trên.
Yến Hồi Thời: "Tô Nhạn —"
Anh còn chưa dứt lời, Tô Nhạn đã bị trượt chân.
Cô "A" một tiếng, cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà kêu to: "Chú Yến!"
Yến Hồi Thời một bước xông lên, một tay đỡ cô gái bị ngã xuống.
Không có chạm mặt đất, Tô Nhạn mở mắt ra.
Yến Hồi Thời một tay vòng lấy chân cô, ôm cô rất vững vàng.
Một nhóm người ở đằng xa ngây người nhìn.
"Trời mé! Thể lực này thật sự quá khỏe, chỉ bằng một tay cũng tiếp được người, còn không di chuyển lấy một bước!"
"Cái tư thế này, Yến tổng nhìn thật khỏe!!!"
"Cô gái nhỏ eo thon chân dài, thế nào mà ở trong ngực Yến tổng lại trông xinh xắn như vậy chứ?"
"Cái này gọi là năng lực bạn trai!'
"Năng lực bạn trai? Không phải là cháu gái sao?"
"Không phải." Giọng nói lạnh lùng của Yến Hồi Thời đột nhiên vang lên: "Đây là vị hôn thê của tôi."