Chương 21: Còn có, điên cuồng động tâm.

Mật Đào Ngọt

Tử Liễm 10-10-2023 12:47:42

Tô Nhạn nhìn chằm chằm chiếc xe hơi sang trọng phiên bản giới hạn trước mặt, trầm mặc một hồi. "Cửa, làm sao mà mở được?" Tâm trạng bực bội của Yến Hồi Thời bị bộ dạng ngờ nghệch của cô xua tan. Anh xuống xe, mở cửa xe giúp cô. "Cháu học được chưa?" Dù sao thì bố cô cũng không thể mua được một chiếc xe đắt tiền như vậy, dù có học được hay không cũng không quan trọng: "Không." Yến Hồi Thời: "..." Sau khi lên xe, Tô Nhạn xuất phát từ tâm tư của người con xa nhà, mắt nhìn về hướng Chu Thần đã rời đi. Yến Hồi Thời nhìn theo ánh mắt của Tô Nhạn, bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt. Tô Nhạn đang ngẩn người, bị tiếng động cơ làm cho bừng tỉnh. Thật ra loại xe này không thích hợp lái trên con đường này, vừa khiến người đi đường tò mò, lại vừa ồn ào, Tô Nhạn sợ bị bạn học nhìn thấy nên rụt đầu lại, cố gắng che giấu mình. Cho đến khi lái xe ra khỏi khuôn viên trường, cô mới ngồi thẳng dậy, nhìn trộm Yến Hồi Thời một chút. Tay Yến Hồi Thời cầm vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Mũi của anh cao thẳng, hàm dưới căng cứng và khí chất lạnh lùng một cách khó hiểu. Giống như tâm trạng đang rất tồi tệ. Tô Nhạn chủ động tìm đề tài: "Chú Yến, sao chú lại đổi sang xe mới thế?" Yến Hồi Thời nhíu mày: "Mấy đứa nhỏ đều không phải thích thực dụng hay sao?" Tô Nhạn không có rõ giọng bực bội của anh, mù quáng phụ họa theo: "Nó trông khá đẹp." Yến Hồi Thời không trả lời lại. Khi tâm trạng không vui, anh sẽ trầm mặc, không giống cô, sẽ biến thành người nói nhiều, nói hết toàn bộ ra để giải tỏa cảm xúc. Sự ổn trọng và điềm tĩnh tích lũy được trong kinh nghiệm của Yến Hồi Thời là điều mà những nam sinh bốc đồng không có được. Mỗi khi Tô Nhạn ở bên anh, cô đều cảm thấy an tâm, thoải mái. Nhưng chính sự trầm ổn này của anh lại khiến bầu không khí trầm mặc, Tô Nhạn cảm thấy ngột ngạt giống khi lặn xuống nước. Cô mở cửa sổ một chút, có lẽ là do thời tiết oi bức, cùng với sự im lặng của Yến Hồi Thời, cô vẫn cảm thấy buồn chán. Để làm dịu bầu không khí này, Tô Nhạn không còn gì để nói: "Chú Yến, sao chú lại tới đây?" Yến Hồi Thời nhìn không chớp mắt,"Cháu nói xem vì sao chú lại tới?" Tô Nhạn suy nghĩ hai giây: "Vì ba cháu." Yến Hồi Thời: "..." Sự im lặng của anh biến thành câu trả lời khẳng định. Giọng điệu của Tô Nhạn nửa vui nửa tức giận: "Ba cháu suốt ngày làm phiền chú." Yến Hồi Thời: "Tô Nhạn, cháu rất sợ làm phiền chú sao?" "Chú bận rộn như vậy." "Dù có bận đến đâu cũng có thể dạy cháu học, bây giờ cũng vậy, bận bịu thế nào chú cũng sẽ giám sát cháu." Tô Nhạn quay đầu nhìn anh: "Giám sát cái gì?" Yến Hồi Thời nói từng chữ một,"Tình cảm yêu đương." Tô Nhạn: "Không phải, chú Yến... Cháu không có yêu đương." Giọng của Yến Hồi Thời không rõ cảm xúc: "Vậy sao cùng nam sinh không tên không tuổi ôm ấp nhau?" "Chuyện kia, cháu..." Tô Nhạn ý thực được, chắc chắn anh đã nhìn thấy! Lập tức trở nên thiếu tự tin: "Chuyện kia, không phải là ôm ấp mà là... Ôm tạm biệt." Yến Hồi Thời dừng xe sang bên đường, mở cửa xe phía cô rồi nói: "Xuống đi." Anh không phải là đưa cô đi ra ngoài ăn tối sao? Tô Nhạn nhìn con đường chính dẫn đến ngôi làng và cửa hàng, có chút không chắc chắn: "Chú Yến, hôm nay chúng ta đi ăn thịt nướng sao?" "Không ăn thịt nướng." Yến Hồi Thời nhấc cô lên, đặt cô vào bên cạnh sườn dốc: "Đến đây ôm tạm biệt." Tô Nhạn trượt chân, dùng sức kéo về phía trước, cả người ngã vào trong vòng tay của anh. Yến Hồi Thời đặt một tay sau đầu cô, tay kia đỡ cơ thể cô. Không khí tràn ngập một mùi thơm thanh mát, đó là mùi cơ thể anh. Chóp mũi đập vào lồng ngực cường tráng của người đàn ông, trong nháy mắt Tô Nhạn bị hơi thở mát lạnh áp đảo vây quanh. Đầu ngón tay cô run lên, ngón tay nắm chặt lấy áo sơ mi của Yến Hồi Thời. Gạt bỏ trói buộc về thân phận và lý trí, mà vô cùng tham luyến sự thân mật trong giây phút này. Tô Nhạn bất động thanh sắc, lại dựa gần vào lồng ngực của anh. Anh đang đứng trên mặt đất bằng phẳng, còn cô đang đứng trên sườn dốc. Chênh lệch chiều cao của cả hai bị phá vỡ, cái ôm thắm thiết này giống như cặp đôi trẻ làm hòa nhanh chóng sau một trận cãi vã. Chiếc xe sang trọng đỗ lại lề đường rất nhanh đã bị thu hút, lại càng bị hấp dẫn bởi tuấn nam, mỹ nữ bên cạnh. Có chủ xe dừng lại chụp ảnh khiến các phương tiện phía sau bất mãn bấm còi. Tô Nhạn bị một tiếng còi xe thúc giục kéo trở về thực tại, trong lúc xấu hổ đến tâm phiền ý loạn vẫn không quên nhìn Yến Hồi Thời, giọng nói như sắp khóc,"Chú Yến... Chúng ta đi mau thôi, chỗ này đông người quá!" Yến Hồi Thời kéo cô trở về. Giống như nói hậu quả của việc ôm người khác tùy ý, vẻ mặt nghiêm túc hỏi cô,"Vừa rồi có cảm giác gì?" Tô Nhạn vắt hết óc cũng không hình dung ra cảm giác vừa rồi,"Rất sợ hãi, còn có chút hoảng hốt." Còn có, điên cuồng động tâm. Yến Hồi Thời: "Không phải bảo cháu tóm tắt." Tô Nhạn: "... Oh." Vừa rồi cô vẫn còn đang chìm đắm vào cái ôm kia, cô không dám đứng quá gần anh, sợ rằng không thể kiểm soát nổi bản thân mà nhào vào lòng anh. Còn sợ anh để ý đến cử động nhỏ của cô. Tô Nhạn lùi lại hai bước, rũ mắt nhéo nhéo ngón tay, giọng nói ngoan ngoãn: "Chú Yến, cháu biết mình sai rồi." Yến Hồi Thời bất mãn về khoảng cách, tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vầng trán đầy đặn của cô gái nhỏ. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, bởi vì động tác ôm mạnh bạo của anh vừa rồi mà sợi tóc bay tán loạn trong gió. Cô cúi đầu thấp, lông mi rũ xuống, nhìn bộ dạng vô cùng đáng thương. Yến Hồi Thời đưa tay muốn giúp cô phủi nhẹ vết bẩn trên mặt cô. Thấy dáng vẻ sợ hãi và rụt rè của cô, anh thở dài, thu tay về không dám chạm vào cô nữa. "Cháu có lỗi gì?" Giọng cô gái nhỏ kìm nén không rõ cảm xúc: "Cháu không nên tùy tiện để nam sinh không tên không tuổi ôm mình." "Ai bảo cháu phải suy ngẫm về chuyện này?" Yến Hồi Thời mềm lòng, bất đắc dĩ thở dài, rồi nói với giọng điệu cưng chiều mà chỉ anh mới có thể nghe thấy,"Đồ ngốc." * Sau đó một đoạn đường, Tô Nhạn rơi vào trạng thái hư ảo. Hôm nay Yến Hồi Thời rất khác thường, trong bữa ăn vừa rồi cũng không để ý đến cô. Cũng không biết có phải do ba cô làm phiền mà không muốn quan tâm đến cô nữa không. Trên đường trở về, Tô Nhạn nhịn không được, ngẩng đầu nhìn người đàn ông nghiêm nghị: "Chú Yến, hôm nay sao chú không vui vậy?" Yến Hồi Thời: "Cháu còn dám hỏi?" Tô Nhạn vùi đầu: "Chú, có phải lại hiểu lầm gì đó không?" Yến Hồi Thời kéo khóe môi: "Chuyện tặng hoa và hẹn ước, đúng là chỉ hiểu lầm thôi sao?" "Không phải hẹn ước!" Tô Nhạn phản ứng rất lớn,"Cậu ấy sắp rời đi, đến nói lời tạm biệt với cháu." Yến Hồi Thời: "Chỉ nói lời tạm biệt, có cần phải thân thiết vậy không?" Tô Nhạn vô thức phản bác lại: "Vậy thì vừa rồi chú không phải cũng..." Yến Hồi Thời: "Cũng cái gì?" Gương mặt Tô Nhạn phiếm hồng như hoa đào nở rộ,"Cũng làm mẫu mà, rất chân thực." Yến Hồi Thời: "..." Cả ngày bị trưởng bối hiểu lầm, Tô Nhạn ủy khuất lên án,"Cháu cũng đã lớn rồi, vậy mà còn bị giám sát như đang yêu đương sớm." Yến Hồi Thời giống như bị chọc giận quá mà cười lên: "Nếu không giám sát, có thể lên trời được rồi đấy." Tô Nhạn lẩm bẩm nói,"Vậy thì chú không thể chỉ đứng về phe ba cháu." Yến Hồi Thời: "Chú đứng về phe ba cháu khi nào?" "Không phải chú ở đây để giúp ông ấy giám sát cháu sao?" " ..." "Còn có Chu Thần, những người khác thật sự rất tốt, nhưng do cháu xử lý không tốt, khiến cho ba của cháu hiểu lầm." Yến Hồi Thời đột nhiên dừng lại: "Cậu ta tốt ở chỗ nào?" "Ưu điểm sao?" Tô Nhạn suýt chút đụng vào ngực anh,"Cháu không nói rõ được, chỉ cảm giác cậu ấy không phải là người xấu, nên không cần phải đề phòng." Yến Hồi Thời cụp mắt nhìn cô, đôi mắt như vực sâu không đáy, khiến người khác hít thở không thông, có cảm giác ngột ngạt bí bách vô hình. Trong tiềm thức Tô Nhạn luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh. "Trốn cái gì?" "Sợ chú đánh cháu." "..." Yến Hồi Thời kìm nén cảm xúc, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Nếu không đề phòng cậu ta, chẳng lẽ phải giam cháu lại?" Anh thở dài, nhỏ giọng chỉ một mình anh nghe thấy,"Đồ vô lương tâm." "Ồ?" Anh có đôi chân dài nên bước đi rất nhanh, Tô Nhạn đuổi theo đến thở hổn hển, giọng nói có chút bất mãn,"Cháu làm sao? Chú Yến, chú đợi cháu một chút." Yến Hồi Thời không miễn nhiễm với dáng vẻ nũng nịu của cô, dừng lại đợi cô. "Chú làm sao có thể bắt ép..." Dường như đã thỏa hiệp: "Được rồi, chuyện này chú không tra hỏi nữa. Tự cháu chọn đi." Tô Nhạn nhìn anh với vẻ mặt bất lực, bắt đầu suy nghĩ lại có phải mình đã không có chú ý hình tượng hay không, quá không để ý rồi không. Ở ngay cổng trường ôm ấp nam sinh, nếu ba cô biết chuyện này chắc chắn sẽ nói không đứng đắn, đàng hoàng. "Chú Yến, chú... Đừng tức giận." Tô Nhạn kéo tay áo Yến Hồi Thời, ngẩng đầu nhìn anh,"Cháu không yêu đương, sẽ chăm chỉ học hành. Cháu đã tìm được một công việc bán thời gian rồi. Ngày kia sẽ đi làm, có được không?" Yến Hồi Thời rũ mi, nhìn hai ngón tay trắng nõn thon dài của cô gái nhỏ, nhịn không được mà xoa đầu cô. "Cháu mới bao nhiêu tuổi, làm công việc gì chứ? Ba cháu lại trừ tiền tiêu vặt sao?" Bầu không khí lạnh như băng kia đã được phá. "Không." Tô Nhạn như một đứa trẻ ăn kẹo ngọt, con ngươi sáng rực lên: "Lần trước cháu đã hứa là muốn mời chú đến khách sạn của anh Vạn Thành ăn tối. Mời chú bằng tiền của ba cháu, cháu cảm thấy như vậy sẽ không thích hợp..." Yến Hồi Thời khẽ cười: "Nhớ rõ như vậy sao?" Tô Nhạn cong mắt cười: "Ừ! Chuyện gì cháu nói với chú, cháu đều nhớ hết." Trái tim của Yến Hồi Thời mềm nhũn: "Ngoan." * Sinh nhật của Nam Định Ngọc. Khi nhìn thấy Yến Hồi Thời đang dắt chó đi dạo, Nam Định Ngọc nhìn con mình bằng ánh mắt lạ lẫm: "Yến Hồi Thời?" Yến Hồi Thời: "Người nhận nhầm người rồi." Nam Định Ngọc nhìn chú chó kia: "Con đổi tính sao?" Yến Hồi Thời: "Giáo sư Nam, phiền người khi nói chuyện hãy nhìn về phía con nói." Nam Định Ngọc vẫn hướng về phía chú chó: "Trước kia, con không có sở thích này?" Yến Hồi Thời: "Trước kia con như thế nào? Giáo sư Nam không chút kiêng dè, tổng kết một câu: "Hờ hững, tính tình kỳ quái, khẩu phật tâm xà." Yến Hồi Thời dắt Thủy Thủy đi: "Cũng rất sâu sắc." Nam Định Ngọc đi theo sau lưng một người và một chó rồi nói: "Trước kia, mẹ từng nuôi chim, nhờ con chăm sóc giúp mẹ một ngày thì con đều không chịu. Bây giờ, ngược lại sao lại nuôi một chú chó vậy?" "Con vẹt kia kêu tên thủ trưởng Yến cả ngày, con nghe mà đau đầu." "Ở nhà, ông ấy là ba con." "Ở trước mặt mẹ thì sao?" "Ông ấy vẫn là ba con." Nam Định Ngọc giả vờ nói,"Mẹ và ba con cãi nhau thế nào cũng không liên quan tới con, ông ấy cuũng chỉ có một đứa con trai là con, mẹ biết là bác con rất coi trọng con nhưng đồng thời con cũng đừng quên, con còn có ba ruột. Vì đạo nghĩa, mẹ hy vọng con có thể hiểu rõ." "Cái gì nghĩa?" "Đương nhiên là tình cảm ba con." "Con cho rằng thủ trưởng Yến quan tâm đến lẽ phải, cứu người quên mình hơn." Người phục vụ đưa thực đơn đến, Nam Định Ngọc gọi món: "Ông ấy là quân nhân, không thể thấy chết mà không cứu. Tư tưởng của con không nên quá hạn hẹp." "Lời này là nói với chính mẹ sao?" "Mặc dù con chưa hẳn là chiến thắng, nhưng hôm nay mẹ không muốn tranh luận với con." "Trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người khác, giáo sư Nam, đây là những gì người dạy con." Nam Định Ngọc đưa tay ra vuốt ve chú chó: "Dạy hư rồi." Yến Hồi Thời nhắc nhở bà,"Nó sợ người lạ, đừng sờ lung tung." "Này, nó là bảo bối." Nam Định Ngọc nói với giọng chua ngoa: "Đặt tên nó là gì?" Yến Hồi Thời: "Water." "Làm gì phải che giấu." Nam Định Ngọc kêu tên tiếng Trung lên,"Thủy Thủy, chị Mật Mật của mày đâu rồi?" Thủy Thủy oan ức kêu hai tiếng. Yến Hồi Thời đột nhiên nhớ rằng bà đã nhìn thấy trên vòng bạn bè của Tô Nhạn thì bình tĩnh nói,"Thay vì hỏi nó chuyện này, không bằng tự mình gọi điện thoại mời học sinh mẹ tới đây." "Chuyện này con cũng biết? Xem ra bình thường con rất để ý tới lịch học của người ta." * Tô Nhạn nhận được một cuộc gọi từ Nam Định Ngọc, nói rằng bà muốn mời cô ăn bữa cơm, thuận tiện trò chuyện với cô về công việc part-time về thiết kế học viện. Bởi vì giáo sư Nam gọi điện thoại gấp, Tô Nhạn trực tiếp đến ga tàu điện ngầm mà không kịp về ký túc xá thay quần áo. Khi cô đến cửa nhà hàng, mới nhận ra rằng Yến Hồi Thời cũng đang ở đó. Hôm nay cô mặc quần dài màu đen cùng với áo croptop màu trắng hở rốn. Dưới ánh mặt trời, làn da cô gái nhỏ trắng như ngọc, đôi mắt sáng và môi đỏ mọng như trái đào ngọt. Yến Hồi Thời đi ra đón cô: "Quần áo ngắn quá, mấy tuổi rồi?" Tô Nhạn bị nghẹn: "Đại nhân, ai cũng mặc phong cách này." Yến Hồi Thời nhìn chằm chằm vào vòng eo lộ ra của cô: "Bây giờ bọn trẻ đều thích ăn mặc như thế này?" Tô Nhạn nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh: "Chú cũng không quá già đâu." Giọng Yến Hồi Thời tràn đầy ý cười: "Gần đây Mật Mật hay có ý kiến lớn với chú." Tô Nhạn nhỏ giọng thầm thì: "Cả ngày chú đều trêu chọc cháu, cháu cũng không phải trẻ con." "Không tim không phổi," Yến Hồi Thời gõ nhẹ vào đầu cô: "Vẫn chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành." "..." * Trong phòng riêng, Tô Nhạn gặp ba của Yến Hồi Thời. Người đàn ông trung niên mặc bộ quân phục đầy chính nghĩa, khí chất lạnh lùng, mặt không biểu cảm, nhìn qua không dễ ở chung. Tô Nhạn phát hiện dáng người của Yến Hồi Thời rất giống ba anh, cao lớn thẳng tắp, đường nét khuôn mặt lại giống mẹ anh. Xem như được thừa hưởng tất cả các gen tốt từ ba mẹ. Để không khiến cho Tô Nhạn cảm thấy khó xử, Nam Định Ngọc đã giấu chiếc bánh sinh nhật do chồng bà mang đến dưới gầm bàn, giả vờ đây chỉ là một bữa tối bình thường. Cao ngạo giới thiệu với chồng: "Đây là học trò của em, Tô Nhạn. Là một nữ sinh rất tài năng, em rất thích. A Thời cũng vậy." Ẩn ý rằng: 'Hy vọng ông có nhãn lực tốt, thu hồi cái vẻ mặt đen xì đó lại, đừng có dọa con dâu. ' Sau đó bà mỉm cười nhìn cô gái nhỏ đang ngượng ngùng: "Tô Nhạn, đây là ba của chú Yến con." Người đàn ông trung niên lãnh đạm nặn ra một nụ cười còn đáng sợ hơn cả khi ông không cười, đưa tay phải ra, nói: "Xin chào, tôi là ba của Yến Hồi Thời." "Xin chào..." Tô Nhạn lễ phép bắt tay, rầu rĩ không biết nên xưng hô ra sao. Không xưng hô thì lại không tốt, nhưng nếu cô gọi là chú, ba con chú ấy đều là chú, chẳng phải thân phận sẽ lộn xộn sao? Sự im lặng tẻ nhạt trong hai giây. Tô Nhạn dựa theo chồng của "bà Nam", gọi một tiếng: "Ông Yến."