Chương 31: Chỉ khi thẳng thắn với ba em, anh mới dám cùng em —
Mật Đào Ngọt
Tử Liễm10-10-2023 12:47:54
Đã có kết quả kiểm tra, Yến Hồi Thời không bị tổn thương đến thần kinh mạch máu, sau khi nộp viện phí xong thì có thể xuất viện.
Các đồng chí cảnh sát tiếp tục hỏi Tô Nhạn một vài vấn đề, nhắc nhở cô sau này nếu đi tới khu vực hẻo lánh vắng người nhất định phải đi cùng với người khác.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn khiến Tô Nhạn sợ hãi. Khi Yến Hồi Thời bị thương cô chỉ lo lắng tới vết thương của anh, bây giờ bình tĩnh lại thì mới cảm thấy sợ hãi.
Đang đi, Tô Nhạn đột nhiên xoay người ôm lấy người đàn ông bên cạnh.
Yến Hồi Thời: "A —"
"A!" Tô Nhạn lùi lại: "Em đụng phải vết thương của anh sao?"
"Không sao." Yến Hồi Thời kéo cô lại gần: "Sợ sao?"
Tô Nhạn xúc động, hốc mắt đỏ lên: "Chú Yến."
Yến Hồi Thời: "Muốn khóc à?"
Tô Nhạn nức nở nói: "Đúng là em đột nhiên nghĩ đến, nếu hôm qua anh không tới đón em, có thể em sẽ bị Triệu Thế Nông giam lại."
Khóe miệng cô rũ xuống, ngập tràn nước mắt, trưng cầu ý kiến anh: "Em có thể khóc không?"
Yến Hồi Thời: "Không được khóc."
Tô Nhạn kìm nước mắt: "Ồ!"
Yến Hồi Thời vừa lo lắng vừa muốn cười: "Tô Nhạn, em không nên quá nghe lời."
Tô Nhạn: "Anh không vui sao?"
"Vui." Yến Hồi Thời không đùa cô nữa, kéo cô vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: "Lần sau ra ngoài nhớ gọi điện thoại cho anh, anh sẽ đi cùng em."
Tô Nhạn tránh đụng phải cánh tay bị thương của anh, ngoan ngoãn ghé vào trong lồng ngực anh: "Em nghĩ là anh bận bịu chuyện quan trọng nên không dám gọi anh."
Yến Hồi Thời nâng nhẹ gương mặt cô lên, ánh mắt nghiêm túc: "Có chuyện gì còn quan trọng hơn em à?"
*
Tô Nhạn gọi điện thoại đến công ty xin phép Amy nghỉ làm.
Sau đó cô gọi cho Tô Cẩm Văn, nói hôm nay cô sẽ đưa Yến Hồi Thời về nhà ăn tối.
Tô Cẩm Văn vừa lúc bị Trần Bội Cát cuốn lấy làm phiền, thừa dịp nghe điện thoại lấy cớ chuẩn bị rời đi.
"Anh họ, anh đừng đi, anh hãy tin em, tính cách của Yến Hồi Thời thật sự có vấn đề!"
Đề xuất trước đó của Trần Bội Cát gửi cho Quân Đằng đã bị gạt bỏ, khiến anh ta vui mừng hụt, bất quá anh ta không nghĩ là do tài nghệ của bản thân mình không tốt bằng người khác, mà lại cho rằng Yến Hồi Thời là đang cố tình chơi đùa với anh ta, thấy anh ta không vừa mắt, không thể nuốt trôi một hơi này.
Tô Cẩm Văn bị thằng nhóc này làm phiền muốn lấy mạng: "Được, vậy ngược lại, cậu cho rằng tính cách Yến Hồi Thời không tốt, thế tại sao tôi với cậu ấy quen biết nhiều năm như vậy lại không nhận ra?"
"Anh là kỹ sư trưởng của Hoa Trọng! Chẳng phải anh rõ ràng hơn ai hết về giá nguyên vật liệu trong nước hiện giờ sao, không phải vì Yến Hồi Thời muốn có nguồn cung cấp nên phải giữ quan hệ tốt với anh à? Anh nghĩ lại xem, có chuyện như vậy không?
Tô Cẩm Văn: "Ông đây lười phải nghĩ, cút!"
Trần Bội Cát ở bên ngoài đập cửa xe: "Anh họ, anh họ, anh đừng đi, dù sao chúng ta cũng là họ hàng thân thích, anh ta là người ngoài, anh lại tin anh ta mà không tin em sao?"
"Bà con xa không bằng láng giềng gần." Tô Cẩm Văn trừng mắt nhìn anh ta: "Tôi tin cậu cái rắm!"
Trần Bội Cát bắt đầu chơi chiêu bài tình cảm: "Tô Nhạn là cháu gái của em, có chuyện này em nhất định phải nói với anh! Coi như cuối cùng không làm anh hài lòng em cũng muốn nói cho anh biết!"
"Dong dài!" Tô Cẩm Văn đeo kính râm, khởi động xe hơi: "Cậu thích nói hay không thì tùy."
Trần Bội Cát: "Em nói! Em nói. Anh họ, Yến Hồi Thời đối xử tốt với Tô Nhạn như vậy, chắc chắn là có ý đồ."
Tô Cẩm Văn bỏ kính râm xuống, qua mấy giây, vẻ mặt ông ghét bỏ: "Hóa ra là vì chuyện này?"
Trần Bội Cát xin thề với trời: "Chuyện này chắc chắn là thật, em có người bạn tận mắt nhìn thấy Yến Hồi Thời nắm tay Tô Nhạn trên phố! Anh phải coi chừng!"
Tô Cẩm Văn: "Em tôi, tuổi trẻ tài cao, tôi cần gì phải coi chừng? Tôi còn lập tức tình nguyện gả con gái cho Yến Hồi Thời nữa là?"
Tuy rằng ông không đến mức gả con gái mình cho Yến Hồi Thời, nhưng cũng không đến mức để cho người khác lợi dụng.
Trần Bội Cát trợn tròn mắt.
Tô Cẩm Văn: "Làm gì có chuyện không được, cậu là chuyên gia gây bất hòa chia rẽ. Tránh ra, anh đây còn muốn về nhà gặp con rể."
Lời nói là nói như vậy, nhưng Tô Cẩm Văn vẫn trầm tư suy nghĩ thật lâu.
Không có lửa làm sao có khói. Nhưng A Thời là người cuồng việc, anh thật sự bỏ xuống mà để đi yêu đương à? Còn nắm tay nhau đi dạo trên phố nữa? Với thời gian đó, anh đã có thể ký được thêm hàng trăm triệu đơn hàng khác, tất cả đều là vô nghĩa.
*
Nghe tin Yến Hồi Thời vì cứu Tô Nhạn mà bị thương, còn phải khâu tới chín mũi, nước mắt Lâm Quyên Lị liền rơi xuống.
"Tên Triệu Thế Nông chết tiệt, cho dù mẹ có phải táng gia bại sản cũng phải khiến ông ta ngồi tù một gông mới được!"
Yến Hồi Thời trấn an: "Chị dâu đừng lo lắng, ông ta sẽ không ra được đâu."
Mặt dù đường phố chỗ ấy hẻo lánh, nhưng rất may Tô Nhạn bỏ chạy, camera theo dõi của đèn giao thông đã ghi lại toàn bộ sự việc.
Vốn dĩ Triệu Thế Nông bị liên quan đến tội phạm kinh tế, trong lúc nộp tiền bảo lãnh thì lại cướp bóc cố ý đả thương người khác, hơn nữa cộng thêm những bằng chứng phạm tội mà Bùi Lạp cung cấp cho phía cảnh sát. Nên lần này, Triệu Thế Nông bị kết án ít nhất cũng phải 15 năm.
"Chú cũng thật là." Lâm Quyên Lị nhắc mãi: "Miệng vết thương của chú không thể dính nước, ăn uống cũng phải chú ý, đừng tưởng rằng chỉ là vết thương nhỏ thì không cần để ý. Người trẻ tuổi bây giờ đều thích thức đêm, khoảng thời gian này cũng đừng thức khuya nữa."
Những lời quan tâm của Lâm Quyên Lị ngay lập tức làm giảm bối phận của Yến Hồi Thời xuống một bậc. Giống như lời lải nhải với con rể mình.
Yến Hồi Thời nói: "Em sẽ chú ý."
Lâm Quyên Lị hơi nôn nóng: "Sao ba con mãi chưa về thế? Để mẹ ra cửa nhìn xem."
Đang nói, bên ngoài vang lên tiếng nhập mật mã cửa.
Tô Cẩm Văn vui vẻ nói: "Anh về rồi!" Đôi mắt thoáng nhìn qua, thấy tay phải của Yến Hồi Thời bị băng bó, nụ cười trên khuôn mặt chợt tắt: "A Thời bị thương sao?"
Yến Hồi Thời nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, trông rất yếu ớt: "Vết thương nhỏ thôi."
Tô Cẩm Văn: "Sắc mặt của chú không giống như chỉ là vết thương nhỏ, sao lại bị thương?" Ông nhận thấy đôi mắt đỏ hoe của vợ mình: "Rất nghiêm trọng?"
Lâm Quyên Lị nói: "A Thời vì cứu Mật Mật, cản một dao giúp con bé. Vết thương ở cánh tay phải khâu tận chín mũi, anh nghĩ xem có rất nghiêm trọng không!"
Tô Cẩm Văn biến sắc, lôi kéo Tô Nhạn kiểm tra: "Bảo bối, có bị thương chỗ nào không? Để ba nhìn xem."
Lâm Quyên Lị: "Mật Mật không có chuyện gì, chỉ có mỗi A Thời bị. Cột sống cổ cũng bị chấn thương, hiện giờ chú ấy cũng không dễ khom người."
"Báo cảnh sát chưa? Không phải, cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy?"
*
Yến Hồi Thời giải thích ngắn gọn chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Tô Cẩm Văn đập lên bàn: "Tên khốn khiếp Triệu Thế Nông! Ông đây dù có táng gia bại sản cũng phải cho tên chó này ngồi tù một gông!"
Tô Nhạn: "Ba, thế nào mà ba và mẹ đều nói giống hệt nhau..."
Lâm Quyên Lị: "..."
Tô Cẩm Văn: "..."
Lúc này Tô Cẩm Văn mới nhớ tới Yến Hồi Thời đang bị thương: "Để anh xem qua một chút." Ông chọc vào cổ Yến Hồi Thời: "Thế nào mà cổ cũng chấn thương?"
Yến Hồi Thời nhìn về phía Tô Nhạn.
Tô Nhạn không nói Yến Hồi Thời vì mất khống chế, đánh Triệu Thế Nông quá mạnh đến mức tự mình bị thương, cô tận lực bán thảm, cố gắng mở đường cho anh: "Chú Yến vì cứu con, bị Triệu Thế Nông đánh."
Nói xong, cô cúi đầu chột dạ.
Tô Cẩm Văn nhìn Yến Hồi Thời, bồn chồn nói: "Không phải chú đã luyện tập cùng lão gia tử sao? Từ nhỏ đã bị quản lý theo quân nhân, không đánh nổi tên rác rưởi Triệu Thế Nông kia à?"
Lâm Quyên Lị không cho phép ông chất vấn ân nhân cứu mạng con gái mình, trợn trừng mắt: "A Thời đánh bằng tay không, tên Triệu Thế Nông kia cầm vũ khí, đánh ông ta thế nào được? Lính đặc chủng còn bị kẻ xấu âm mưu đánh trọng thương, huống chi A Thời chỉ ở bộ đội mới được hai năm."
"Cũng là." Tô Cẩm Văn duỗi tay, sờ lên cổ Yến Hồi Thời: "Còn có thể động đậy được không?"
Tư thế ngồi của Yến Hồi Thời thẳng tắp: "Không thể."
Tô Cẩm Văn buông tay: "Vậy chú ăn cơm thế nào đây?"
Yến Hồi Thời chậm rãi, giơ tay trái lên một cách khó khăn.
"Tay trái cầm đũa sao được?" Lâm Quyên Lị đứng dậy, giọng nói dịu dàng: "Để chị lấy cái thìa cho chú."
Tô Cẩm Văn: "Có muốn anh đút cho chú không?"
Yến Hồi Thời: "Không cần anh."
Tô Nhạn: "..."
*
Người một nhà quây quần ăn cơm với nhau.
Ngoài làm món yêu thích của Tô Nhạn, Lâm Quyên Lị còn làm thêm vài món Yến Hồi Thời hay ăn nữa.
Ba mẹ đã lâu không ở bên cạnh, sau khi bà ngoại qua đời, Yến Hồi Thời hiếm khi nếm qua món ăn gia đình. Luôn là một người lạnh lùng cô độc, dường như anh chỉ dùng bữa tại các nhà hàng cao cấp, không ai biết rằng cái anh yêu thích không phải là một món ăn nào đó, mà là không khí gia đình hòa thuận.
Lâm Quyên Lị vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tô Cẩm Văn: "Anh ăn ít một chút, chuẩn bị bóc tôm cho A Thời."
Tô Cẩm Văn: "Anh uống canh cá trích là được rồi."
Lâm Quyên Lị: "Canh cá trích là hầm cho Mật Mật."
"Vậy anh ăn gì?"
"Ăn chay! Dạo này anh mập lên rồi, coi chừng béo phì đấy."
"Bảo bối, con khuyên nhủ mẹ con, không nên ngược đãi chồng mình như vậy."
"Mẹ, để ba con ăn chút cũng không sao."
Lâm Quyên Lị cười mắng: "Đúng là đứa nhỏ ăn cây táo rào cây sung."
Yến Hồi Thời cong khóe miệng, hưởng thụ bầu không khí này, chẳng phiền bọn họ đang ồn ào nhốn nháo, anh vẫn cảm thấy ấm áp.
Lâm Quyên Lị bứng bát canh nóng tới: "Nào, canh xương hầm cho A Thời. Còn đây là canh cá trích cho Mật Mật."
Tô Nhạn: "Cảm ơn mẹ."
Yến Hồi Thời: "Cảm ơn mẹ..."
Động tác của Lâm Quyên Lị ngừng lại: "Cái gì?"
Tô Cẩm Văn cũng ngẩng đầu lên.
Thời khắc chứa đầy nguy cơ hiểm hóc, Tô Nhạn phản ứng rất nhanh: "Chú Yến nói, cảm ơn vì đã phiền toái ạ."
Lâm Quyên Lị cười: "Mẹ còn tưởng mình nghe lầm. Haha, không có việc gì, không phiền toái."...
Tô Nhạn đá vào mũi chân của Yến Hồi Thời, ám chỉ anh nói.
Yến Hồi Thời nghiêng mắt.
Tô Cẩm Văn cơ hồ lập tức đặt đũa xuống: "Muốn ăn gì? Không gắp được cũng không sao cả, nói với anh, anh sẽ gắp vào bát giúp chú."
Yến Hồi Thời: "..."
Tô Nhạn: "..."
Yến Hồi Thời cứu cô, vì cô mà bị thương, hiện giờ ba mẹ đều coi anh là đại ân nhân, cẩn thận tỉ mỉ cố gắng chăm sóc cho anh như bệnh nhân không thể tự chăm sóc.
Tô Nhạn đã có thể tưởng tượng được biểu hiện của ba cô sẽ rối như thế nào sau khi nói ra.
Cô đột nhiên thấy sợ.
Tay đặt dưới gầm bàn, gửi tin nhắn cho Yến Hồi Thời: [ Nếu không, để lần sau nói đi? ]
Hôm nay ba cô quá tốt với Yến Hồi Thời, nếu phá hỏng thiện chí của ông, cô cảm thấy rất tội lỗi. Chờ ngày nào tính tình của ông không tốt, khiến ông không vui một lần rồi bất chấp tất cả, như vậy thì mới không nghiệp chướng nặng nề.
Yến Hồi Thời nhìn về phía cô, dùng khẩu hình miệng nói: "Theo em."
*
Trước khi trở về, Tô Cẩm Văn đột nhiên hỏi,"Dạo này A Thời ở chung cư hay nhà thế?"
Yến Hồi Thời: "Chung cư."
Tô Cẩm Văn nhìn anh, lại nhìn về phía Tô Nhạn.
Tô Nhạn giả vở cúi đầu xem điện thoại.
Lâm Quyên Lị nói: "Nếu không dọn về đây ở đi, tan tầm Mật Mật có thể giúp chú thay băng gạc, có thể chăm sóc lẫn nhau."
Yến Hồi Thời: "Cũng đúng."
Tô Nhạn thấy mặt anh không đổi sắc mà bình tĩnh trả lời thì cảm thấy bội phục.
*
Trở lại biệt thự.
Tô Nhạn thấy Yến Hồi Thời cứng cổ bước đi, hỏi mới biết hiện giờ anh không cử động được là thật.
Cô giúp anh lấy đồ ngủ rồi chờ bên ngoài phòng tắm, xuất phát từ lịch sự, thuận miệng hỏi anh một câu: "Muốn em giúp anh tắm không?"
Yến Hồi Thời: "Muốn."
Tô Nhạn: "..." Cô ngẩng đầu nhìn chiều cao chênh lệch giữa hai người, thật sự không thể nào giúp anh tắm rửa được.
"... Hay là, anh dùng bồn tắm đi."
Yến Hồi Thời: "Được."
Tô Nhạn vén tay áo lên rửa sạch bồn tắm lớn, sau đó mở vòi nước.
Yến Hồi Thời nhìn thấy miếng băng gạc trên khuỷu tay cô, sắc mặt anh chìm xuống: "Tô Nhạn, lại đây."
Tô Nhạn quay đầu: "Dạ? Chuyện gì thế."
Chưa kịp dứt lời thì đã bị anh kéo qua: "Đây được gọi là một chút bầm tím?"
Tô Nhạn kéo tay áo che lại: "Chỉ là, bị chà xát nhẹ một chút, bị trầy một chút da, không có chuyện gì đâu."
Yến Hồi Thời: "Đi nghỉ ngơi đi, để tự anh tắm."
"Ồ."
Tô Nhạn lưu luyến bước từng bước: "Anh thật sự có thể chứ? Có muốn em dìu anh đi vào không?"
Yến Hồi Thời: "Tưởng là muốn giúp anh, hóa ra là muốn nhìn? Muốn thì lập tức tới đây."
Nội tâm Tô Nhạn phát điên: "Ai muốn xem anh chứ!"
Cô trở lại phòng khách, mở laptop chỉnh sửa bản vẽ.
Không quá vài phút, cửa phòng tắm mở ra.
Dáng người cao gầy của Yến Hồi Thời đứng đó, đầu tóc hơi rối, áo sơ mi để hở, vạt áo buông lỏng lẻo quanh quần, quần tây đen rất gọn gàng và chỉn chu.
Tô Nhạn kinh ngạc: "Nhanh như vậy đã tắm xong rồi sao?"
Yến Hồi Thời: "Còn chưa cởi đồ."
Tô Nhạn: "..."
"Lại đây giúp anh."
"... Ồ, được."
*
Một tay Yến Hồi Thời không thể cởi được chiếc cúc giấu quần.
Tô Nhạn nhắm mắt lại, đôi tay nắm nhiều lần mới bắt được cái nút tròn nhỏ kia.
"Người bạn nhỏ." Tiếng cười khẽ của Yến Hồi Thời vang lên trên đỉnh đầu cô: "Sờ vào chỗ nào thế?"
Cả khuôn mặt Tô Nhạn nóng bừng: "Anh, không cho phép anh nói chuyện!" Rồi bắt lấy cái nút tròn nhỏ bằng cả hai tay.
Yến Hồi Thời nửa người dựa vào bồn rửa tay, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô.
Tô Nhạn ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm chiếc cúc áo kia, cẩn thận nghiên cứu.
Nửa phút sau, cuối cùng cũng mở được nó.
Người đàn ông trước mặt không chút nhúc nhích, cứng đơ như một bức tượng.
"Chú Yến?" Tô Nhạn chần chờ ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Yến Hồi Thời như mang theo trong lượng, đôi mắt đen láy nhen nhói ánh lửa nhỏ, nhưng lại sở hữu sức nóng của ngọn lửa của thảo nguyên đồng cỏ.
Tô Nhạn mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác: "Em, em đi ra đây." Cô quên đứng dậy.
Yến Hồi Thời rủ mi xuống, từ trên cao nhìn xuống cô, nhưng ánh mắt không hề kiêu ngạo như bề trên, ngược lại có phần khiêm tốn: "Tô Nhạn, nếu như không phải em lo lắng, bây giờ anh rất muốn thẳng thắn nói chuyện với ba em."
Tô Nhạn trố mắt: "Vì cái gì?"
Yến Hồi Thời không trả lời, tiếp tục nói: "Em chưa sẵn sàng, anh sẽ chờ em."
Anh thật sự nhân nhượng cô, nếu không phải Tô Nhạn ngăn, với tác phong của Yến Hồi Thời thì đã sớm lên tiếng từ lâu.
Nhưng vì sao anh đột nhiên nói chuyện này với cô?
Yến Hồi Thời: "Đứng lên."
Tô Nhạn: "... Ồ."
Yến Hồi Thời cụp mi xuống, biểu tình bại trận: "Không có cách nào cúi đầu. Anh muốn hôn em."
"..." Tô Nhạn nhìn chằm chằm đôi môi xinh đẹp của anh, tâm viên ý mã*: "Em cũng có thể hôn anh mà."
*Tâm viên ý mã (tâm viên bất định, ý mã nan truy): Tâm ý con người rời đổi mau lẹ trong từng phút từng giây với ngoại cảnh... Các bạn có thể xem ở search từ này ở wikipedia để hiểu rõ hơn nha.
Yến Hồi Thời: "Lại đây."
Tô Nhạn: "Anh, chờ em một chút."
Cô xoay người chạy đến phòng khách, bê một cái ghế thấp theo, leo lên, tai phiếm hồng: "Xong rồi."
Yến Hồi Thời bị hành động của cô làm cho chọc cười.
Cười đến nỗi ảnh hưởng đến vết thương thì anh mới rít lên, thở hốc vì kinh ngạc.
"... Cười đã chưa." Tô Nhạn xấu hổ mà tê dại cả da đầu, đứng trên ghế mới có được, đâm lao phải theo lao, lại có chút xấu hổ và hối hận: "Vậy em đi xuống!"
Yến Hồi Thời nắm lấy tay cô, chính mình đứng trước mặt cô.
Đứng ở trên ghế, Tô Nhạn cao hơn anh một chút, cô cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú trong tầm tay này.
Yến Hồi Thời giương mắt: "Không dám?"
Tô Nhạn nuốt nước bọt: "Trước tiên anh nhắm mắt lại đi."
"Được." Yến Hồi Thời nghe lời nhắm mắt lại.
Tô Nhạn ghé sát vào mặt anh, lông mi khẽ động, vừa lo lắng vừa rụt rè, nhưng cũng có chút miễn cưỡng từ bỏ. Cô nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của Yến Hồi Thời, cúi đầu xuống, hôn anh một cái thật nhanh rồi lùi lại chạy trốn.
Sau đó cổ của cô bị hai ngón tay giữ chặt kéo cô lại.
Yến Hồi Thời hơi ngẩng đầu lên, hôn sâu hơn.
Cả người Tô Nhạn mềm nhũn, chân có chút đứng không vững.
Yến Hồi Thời nâng gáy cô lên, như chưa đã thèm, chờ cô hít thở không khí xong, anh lại lần nữa phủ lên môi cô. Giống như đang chậm rãi thưởng thức sơn hào hải vị, mang theo sự quý trọng.
Tô Nhạn khẽ mở mắt, bất giác lẩm bẩm: "Chú Yến."
Đôi mắt người đàn ông với hàng lông mi dày, vừa thâm tình vừa chuyên chú.
Nghe thấy tiếng cô gọi, anh mở mắt ra, đôi mắt phượng đen nhánh nhiễm ánh sáng.
Yến Hồi Thời phản xạ siêu dài, đột nhiên giải thích vấn đề trước đó cho cô: "Chỉ khi thẳng thắn với ba em, anh mới dám cùng em —" Anh hơi nghiêng đầu, giọng nói đè nén cực kỳ thấp, ở bên tai cô nói hai chữ kia.