Chương 18: Là cháu gọi điện thoại quấy rầy chú sao?
Mật Đào Ngọt
Tử Liễm10-10-2023 12:47:40
Yến Hồi Thời nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có thâm ý khác.
Giây tiếp theo Tô Nhạn lập tức hiểu được chuyện anh 'chưa từng làm' là ý chỉ chuyện gì.
"... Yến Hồi Thời! Chú không biết xấu hổ!"
Khoé miệng Yến Hồi Thời cong lên,"Gọi chú là gì?"
Tô Nhạn vội vàng chạy lên lầu, cảm giác như sau lưng có vô số Yến Hồi Thời đang đuổi theo cười nhạo mình.
Quá không biết xấu hổ! Sao anh có thể mặt không đổi sắc thảo luận loại chuyện này với cô được chứ!
Sự thẹn thùng này cuối cùng cũng phản ứng lại.
Anh không đứng đắn như vậy, có phải đại biểu cho việc, anh không coi cô là trẻ nhỏ nữa không?
Vốn dĩ Yến Hồi Thời cũng không phải loại người không có nề nếp, chẳng qua là trước kia Tô Nhạn còn nhỏ, anh ở trước mặt cô vẫn luôn ra dáng trưởng bối, nhìn qua thì tương đối nghiêm túc.
Nhìn thấy cô gái nhỏ thẹn thùng chạy trốn, Yến Hồi Thời bỗng nhiên tỉnh táo lại, không biết có phải bản thân đã hơi quá mức khiến cô không tiếp thu được, bị dọa sợ chạy mất.
*
Trở lại chung cư, ba mẹ nhắc lại chuyện hotsearch ngày hôm nay. Tô Nhạn sợ bọn họ hỏi nhiều, chỉ hàm hồ nói Yến Hồi Thời đã giải thích rồi, video kia chỉ là cắt ghép chỉnh sửa, chân tướng không phải như vậy.
Tô Cẩm Văn không để chuyện video trong đầu. Loại chuyện này ông đã thấy nhiều, hồi Quân Đằng vừa mới nổi, khi ấy Yến Hồi Thời ra ngoài xã giao, phía đối thủ còn tìm một cô gái trẻ tới dính lấy anh, nếu không có công phu phòng thủ thì bây giờ đã không biết biến thành cái dạng gì rồi.
Ông châm biếm,"Quân Đằng có được đoàn đội đứng đầu quốc tế, sao có thể không lấy lại được video hoàn chỉnh chứ? Cái thể loại ăn bám vợ như Triệu Thế Nông ngu xuẩn quen rồi, đúng là làm trò cười cho thiên hạ!"
Lâm Quyên Lị lại chỉ chú ý tới thái độ của Yến Hồi Thời, lôi kéo con gái hỏi đông hỏi tây.
"Vì sao Yến Hồi Thời lại chỉ giải thích với con chứ? Sợ con hiểu lầm hay có nguyên nhân gì khác sao?"
Lúc này Tô Nhạn mới phản ứng lại được, đúng là Yến Hồi Thời quay về nhà chỉ để giải thích với cô mà thôi.
Tô Cẩm Văn,"Chú ấy coi trọng mặt mũi, sợ không có mặt mũi trước mặt vãn bối, sợ con gái chúng ta nói chú ấy suy đồi đạo đức!"
Lâm Quyên Lị bĩu môi,"Không thú vị chút nào. Em liệt kê đồ cần mua, chuẩn bị làm tiệc rượu."
Tô Nhạn,"Tiệc rượu gì thế ạ?"
Lâm Quyên Lị vui vẻ nói,"Nhà mới của chúng ta trang hoàng xong rồi, chuẩn bị vào nhà mới thôi."
*
Đầu tháng tám.
Tô gia dọn vào nhà mới, mời một đám bạn bè thân thiết về nhà uống rượu ăn cơm.
Yến Hồi Thời mặc sơ mi trắng thoải mái, một tay lười biếng đút vào túi quần, tay khác dắt chó.
Lão Trịnh vừa thấy đã trêu chọc,"Đúng là không nghĩ tới, chó tính như chú lại còn nuôi chó."
Yến Hồi Thời cũng không giận,"Em không chỉ nuôi chó, còn nuôi cô gái nhỏ."
Lão Trịnh thò lại gần,"Không phải anh đã từng nói rồi sao, sớm hay muộn cũng có ngày lão Tô sẽ hối hận vì quen biết chú!"
"Ừm." Yến Hồi Thời không phản bác,"Bởi vì ghen ghét."
Lão Trịnh lộ ra biểu tình tâm phục khẩu phục,"Đúng là không biết xấu hổ!"
"Đang nói cái gì đấy?" Tô Cẩm Văn đi tới cửa đón hai người, ôm lấy vai lão Trịnh,"Đi đi đi, lên lầu xem nhà mới của anh, hôm nay anh em chúng ta không say không về!"
Tô Cẩm Văn mua căn hộ kiểu một tầng một hộ ở phía Bắc thành phố, phong cách trang hoàng hoàn toàn dựa theo sở thích của Lâm Quyên Lị, đơn giản và thiết thực.
Lâm Quyên Lị đưa khách đi tham quan phòng,"Bên này là phòng tắm, ngoài này có một sân phơi, đây là phòng ngủ chính, bên kia là phòng của con gái tôi."
Yến Hồi Thời nhìn cửa phòng đang đóng chặt, chuẩn bị mở miệng nói chuyện, cửa đột nhiên bị mở ra.
Tô Nhạn không kịp phòng bị đón nhận ánh mắt của một đám người, trong đó còn có cả Yến Hồi Thời, phản ứng đầu tiên của cô là mình còn chưa kịp trang điểm!
Cô hơi hối hận vì lại mở cửa ngay lúc này, thấp giọng chào hỏi,"Chú Yến."
Lão Trịnh đùa giỡn nói,"Tô Nhạn, sao trong mắt cháu chỉ có chú Yến của cháu thôi thế?"
Hai tai Tô Nhạn nóng bừng,"Bác Trịnh."
Yến Hồi Thời thay cô giải vây,"Cây đào anh đưa kia nở hoa rất đẹp nhưng hai năm rồi không kết quả, bạn nhỏ đương nhiên không muốn quen biết nhà khoa học rởm như anh rồi."
Những người khác cười ầm cả lên.
Trên bàn cơm.
Lão Trịnh còn vì chuyện cây đào mà canh cánh trong lòng,"Không phải, hai người chắc chắn là nghiêm khắc làm theo cách tôi đấy chứ? Không thể nào, vườn trái cây của chúng tôi năm nay được mùa, không tin thì lên trang chủ của chúng tôi xem video đi."
Xem xong video của lão Trịnh, Tô Nhạn quay đầu nhìn về phía Yến Hồi Thời, hai người trao đổi ánh mắt, hiểu rõ.
"Bác Trịnh, cây của chúng cháu hình như cao hơn so với chú."
Lão Trịnh cũng xem ảnh chụp cây đào của Tô Nhạn,"Trời ạ! Hai người bón phân quá nhiều, lại không chịu cắt tỉa cành lá gì hết, cây lớn lên vừa cao lại vừa bị chẻ ngọn, được bảo vệ kỹ tới mức ong bướm không bay vào được, không thụ phấn thì lấy đâu ra quả!"
Tô Cẩm Văn bênh vực người mình,"Đứa con gái này của tôi, từ nhỏ tới lớn đến bồn hoa cũng chưa chăm bao giờ, cây kia có thể sống được đã là không tồi rồi!"
Lão Trịnh khịt mũi coi thường,"Đừng nghe ba cháu nói bậy, bác dạy cháu, cây này ấy, cũng giống như cháu vậy, không thể làm đoá hoa trong nhà ấm mãi được, phải dựa vào tự nhiên mới có thể lớn lên tốt."
Tô Nhạn khiêm tốn tiếp thu ý kiến,"Vâng! Cháu biết rồi ạ, cảm ơn bác Trịnh!"
Tô Cẩm Văn liếc Yến Hồi Thời một cái, ngữ khí chua loét,"Ba còn chưa cùng con trồng cái cây nào đâu đấy."
Bạn bè nói giỡn,"Lão Tô, sao tôi lại cảm thấy con gái cậu và A Thời lại thân thiết hơn vậy? Nếu không thì trực tiếp để A Thời kế thừa sản nghiệp đi, dù sao chú ấy cũng là người theo chủ nghĩa không kết hôn."
Nghe lời này, đại não Tô Nhạn đã đuổi kịp dây cót xe ô tô đồ chơi, lực chú ý lập tức tập trung trên người Yến Hồi Thời.
Cô yên lặng âm thầm quan sát thái độ của anh đối với việc này.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, Yến Hồi Thời vừa hay cũng đang nhìn cô. Đối diện với ánh mắt của anh, Tô Nhạn nhanh chóng cúi đầu.
Đỉnh đầu vang lên tiếng cười như có như không của anh,"Ai nói với anh là em không kết hôn?"
Trên bàn cơm lập tức yên tĩnh trong nháy mắt.
"Không phải, chuyện này mọi người đều biết mà, mấy cậu hỏi lão Tô thử mà xem! A Thời, không phải là chú gặp được chân ái nên mới thay đổi suy nghĩ đấy chứ?"
Yến Hồi Thời nhướn mày, không tỏ ý kiến gì thêm.
Tô Cẩm Văn 'hừ' một tiếng,"Với cái miệng này của A Thời, chú ấy không muốn nói chuyện thì dù có dùng cờ lê cũng không cạy nổi ra. Chết tâm hết đi!" Nói xong ông nâng chén,"Gì cũng không nói, vậy thì uống rượu, tôi kính mọi người trước."
Không khí lại lần nữa trở nên sôi động.
Tô Cẩm Văn ngồi xuống, vừa rót rượu vừa liếc con gái yêu của mình. Nhìn thấy sắc mặt cô không đổi, ngoan ngoãn ăn cơm, ông cũng không nghĩ nhiều nữa.
Trong đầu Tô Nhạn đang không ngừng lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi của Yến Hồi Thời.
Không phải anh không có thất tình lục dục, chẳng qua là vẫn chưa gặp được người khiến anh muốn kết hôn mà thôi.
Chỉ cần anh có suy nghĩ này, cô sẽ có cơ hội.
Khóe miệng cô nhếch lên, tâm tình trở nên vui vẻ.
*
Một bàn người đều đã uống rượu, Lâm Quyên Lị giúp bọn họ sắp xếp tài xế lái xe thay.
"Mật Mật, con đi cùng xe với chú Yến, đưa Thuỷ Thuỷ về bên kia với chú ấy đi."
"Dạ?" Tô Nhạn không hiểu rõ ý của mẹ mình,"Không để Thuỷ Thuỷ ở nhà ạ?"
Lâm Quyên Lị nói,"Ba mẹ đều phải đi làm, cũng không thể thuê người giúp việc chỉ để trông nó được. Hơn nữa, Thuỷ Thuỷ đến nhà chúng ta khi chưa đầy một tuổi, chúng ta tách rời nó hai năm, bây giờ nó thân thiết với Yến Hồi Thời hơn cả ba mẹ. Hơn nữa, mẹ cũng thấy có vẻ chú Yến của con không muốn đưa nó về đâu."
Thức ăn cho chó với chuồng còn không mang theo, rõ ràng là không có ý định trả về.
"Mẹ ơi, ý mẹ là bây giờ chú Yến rất thích Thuỷ Thuỷ?"
Lâm Quyên Lị cười nói,"Đồ ngốc này, chú ấy không thích thì có thể vì nó mà đổi xe, ăn tiệc còn đưa theo sao?"
Hình như cũng đúng.
*
Trên đường đưa Thuỷ Thuỷ về Thiên Thanh Loan.
Tô Nhạn ngồi ở hàng ghế phía sau, cún con ngoan ngoãn ngồi cạnh cô ngủ gà ngủ gật.
Tài xế lái xe vào trong gara,"Tô tiểu thư, hình như Yến tổng đã ngủ rồi."
Tô Nhạn,"Cảm ơn, chú về trước đi, tôi gọi chú ấy dậy là được rồi."
"Vậy được, đây là chìa khoá xe của cậu ấy."
"Được."
Tô Nhạn kéo ghế phó lái ra, nhẹ giọng kêu,"Chú Yến, về đến nhà rồi."
Yến Hồi Thời dựa vào ghế, hồi lâu không động.
Người đàn ông sống mũi cao thẳng, đường cong từ hàm dưới đến hầu kết phối hợp tuyệt mỹ. Tô Nhạn nhìn hầu kết của anh, cảnh tượng hôn trộm lần đó đột nhiên xuất hiện.
Cô hoảng loạn quay đi,"Thuỷ Thuỷ, gọi anh trai dậy."
Thuỷ Thuỷ nhảy dựng lên, chân trước đặt trên giày Yến Hồi Thời, quay đầu về phía Tô Nhạn như đang kiến nghị cô dạy nó tư thế đánh thức anh dậy.
Tô Nhạn bất động,"Em cứ kêu đi là được."
Thuỷ Thuỷ thu hồi hai chân, từ bỏ hợp tác, lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn một mình cô biểu diễn.
"Thuỷ Thuỷ." Tô Nhạn ra lệnh không có chút lực uy hiếp nào cả,"Gọi anh trai em xuống xe đi!"
Một câu này của cô khiến Yến Hồi Thời bừng tỉnh, anh chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía cô, thần sắc lười biếng như chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ,"Anh trai của ai?"
Không nghĩ tới anh đột nhiên lại tỉnh dậy, Tô Nhạn xấu hổ quay người,"Chó, anh trai."
Yến Hồi Thời,"Anh trai chó?"
Tô Nhạn,"Chẳng lẽ nó cũng phải gọi là chú sao?"
"Gọi anh trai cũng không phải không được." Yến Hồi Thời xuống xe, nghiêng đầu nhìn cô,"Nhưng có thể xoá chữ chó kia đi được không?"
Anh từng bước tới gần khiến cô khẩn trương. Tô Nhạn theo bản năng lùi về sau nửa bước,"À, được." Gót chân đạp lên dây dắt chó, suýt chút nữa vấp ngã.
Yến Hồi Thời bắt được cánh tay cô, kéo cô trở về, thấp giọng nói,"Lá gan vẫn bé như vậy. Nhìn chú đáng sợ thế cơ à?"
Tô Nhạn mặc váy ngắn tay, cánh tay không có vật che đậy, cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, trái tim cô bắt đầu rối loạn.
Yến Hồi Thời buông tay ra,"Sao lại không nói câu nào?"
Tô Nhạn rất ghét tật xấu khẩn trương là nói không nên lời của mình, nhưng cô hoàn toàn không biết nên nói gì lúc này. Ngón tay cô nắm chặt túi, đứng yên tại chỗ tiến thoái lưỡng nan*.
(*Tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong. )
Yến Hồi Thời bật cười,"Tô Nhạn, cháu sợ chú hay là thấy chú không có cảm giác hài hước?"
Tô Nhạn mở to mắt,"Cảm giác hài hước sao? Có mà. Vừa rồi ấy, lúc nói chú của chó cháu còn thấy khá buồn cười."
Khoé mắt Yến Hồi Thời hơi nhướn lên,"Thay đổi cách mắng chú à?"
"... Không phải."
*
Trước ngày khai giảng một ngày.
Tô Nhạn nhận được điện thoại của Yến Hồi Thời, nói anh muốn tới thủ đô thăm giáo sư Nam, tiện đường đưa cô quay về trường học.
Trong lúc xử lý thủ tục lên máy bay, Yến Hồi Thời giúp Tô Nhạn thăng khoang ghế ngồi.
Trên phi cơ, Tô Nhạn do dự khá lâu mới mở miệng,"Chú Yến, chú có thể đừng nói với ba cháu, chúng ta bay cùng nhau không?"
Yến Hồi Thời,"Sao vậy?"
Tô Nhạn nói ra suy nghĩ đã dự định sẵn trong đầu,"Cháu sợ ba cháu cảm thấy, cháu có suy nghĩ không an phận với chú."
Yến Hồi Thời lẳng lặng nhìn cô,"Sợ ba cháu cảm thấy mà không sợ chú cảm thấy thế à?"
Tô Nhạn nhất thời mặt đỏ tai hồng, tránh ánh mắt của anh, nhỏ giọng nói,"Chú sẽ không đâu."
Yên tĩnh hai giây.
Giọng nói Yến Hồi Thời vang lên bên tai cô,"Vậy cũng chưa chắc."
Lời này của anh mang theo sự mờ ám vô tận.
Toàn thân Tô Nhạn tràn ngập năng lượng, mở to đôi mắt mê hoặc ra, quay đầu đối diện với đôi mắt đen như mực của Yến Hồi Thời, muốn từ trong mắt anh nhìn ra cái gì đó.
Chỉ yên lặng nhìn nhau vài giây, cô đã lập tức bại trận.
Yến Hồi Thời không né tránh chút nào, vẫn duy trì tư thế như vừa rồi, bình tĩnh nói,"Vì sao không dám nhìn chú? Đang chột dạ cái gì?"
"Cháu không... Không chột dạ." Tô Nhạn cưỡng bách chính mình đối diện với anh.
Vẻ mặt cô bình tĩnh không hề sợ hãi nhưng nội tâm sớm đã loạn như cào cào.
Nhưng mà, đôi mắt anh thật xinh đẹp.
Cái mũi cũng thật cao.
Môi...
Tô Nhạn cố gắng ép bản thân mình dừng ngay suy nghĩ không an phận.
Yến Hồi Thời hơi nghiêng đầu, thân thể dựa nửa vào ghế, mí mắt hơi rũ xuống, ánh mắt bình tĩnh không nhìn ra bất kì tạp niệm nào cả.
Ngược lại là do Tô Nhạn không tỉnh táo, chưa tới vài giây đã dâng cờ đầu hàng,"Cháu, không dám nhìn chú lâu cho lắm."
Yến Hồi Thời,"Lần này đã tốt lắm rồi."
"Thật vậy sao?"
"Ừm, lần sau lại thử tiếp."
Tô Nhạn từ chối,"... Cháu không muốn thử cái này nữa đâu."
Yến Hồi Thời,"Đối diện với chú còn sợ hãi như vậy thì ở chung với người khác thế nào?"
Tô Nhạn bị anh nhìn chằm chằm đến mức tâm hoảng ý loạn,"Cháu không muốn ở chung với người khác."
"Không muốn ở chung với người khác." Yến Hồi Thời nâng mắt,"Vậy còn đi uống rượu với bạn nam?"
Tô Nhạn,"Dạ?"
Yến Hồi Thời,"Chu Thần."
Bởi vì trước đó đã lặp đi lặp lại phủ nhận chuyện 'yêu sớm', biểu tình Tô Nhạn trở nên mất tự nhiên. Giống như lời nói dối lấp liếm càng bịa đặt nhiều hơn mà trở nên ngu ngốc, mơ hồ đảo quanh hoàn cảnh, rơi vào một cái động không đáy.
Cô muốn giải thích việc này rõ ràng, nhưng lại không thể giải thích rõ ra.
Lúc trước cô từng nhắc tới muốn ở lại Hoằng Hà, Chu Thần viết thư cho cô cũng hy vọng cô ở lại.
Hơn nữa sau này cô lại đơn độc hỏi Yến Hồi Thời chuyện lá thư kia, ai nhìn vào cũng cảm thấy cô để ý, muốn đáp lại tình cảm ấy.
Trừ khi cô nói thẳng với Yến Hồi Thời là cô thích anh, vì che giấu chuyện tình cảm của mình nên mới tự biên soạn ra vụ yêu sớm không hề tồn tại kia. Nếu không làm sáng tỏ thì không có bất kỳ mức độ đáng tin nào.
Tô Nhạn cũng từng nghĩ tới chuyện dứt khoát thổ lộ với Yến Hồi Thời, chỉ là khi bình tĩnh nghĩ lại, nếu anh không thích mình thì anh sẽ trốn tránh, nói không chừng còn cảm thấy phản cảm, đến quan hệ 'chú cháu' này cũng không có cách nào tiếp tục.
Cô lại lùi bước.
Cô trầm mặc hồi lâu, giống như không tiếng động thừa nhận tình cảm với nam sinh kia.
Biểu tình Yến Hồi Thời bình tĩnh, giọng nói chìm xuống,"Thích cậu ta ở đâu?"
Đột nhiên Tô Nhạn ngẩng đầu,"Không thích!"
Yến Hồi Thời,"Khẩn trương thế sao?"
"Ừm, Chu Thần là người khá tốt, cháu sợ ba cháu biết sẽ tìm cậu ấy gây rối."
Cô càng giải thích càng giống giấu đầu lòi đuôi.
Yến Hồi Thời 'ừm' một tiếng, không nói gì nữa.
Tô Nhạn thở ra một hơi, cuối cùng cũng qua.
*
Yến Hồi Thời đưa Tô Nhạn tới trường học.
Lúc rời đi thì nhận được điện thoại của Nam Định Ngọc,"Tới đây mà còn không về nhà, trở thành dáng vẻ gì rồi?"
Yến Hồi Thời,"Mẹ về rồi sao?"
Nam Định Ngọc,"Trở về thì cũng chỉ có một mình, còn không bằng ở lại ký túc xá trường. Mẹ đã nghe dì ở nhà nói, con đưa chìa khoá trong nhà cho một cô gái nhỏ. Là ý tứ kia sao?"
Yến Hồi Thời,"Cô ấy thích kiến trúc quốc phong cổ xưa, mẹ đừng nghĩ nhiều."
"Học thiết kế kiến trúc? Tô Nhạn?"
"Vâng ạ."
Nam Định Ngọc hiểu ý cười cười,"Khá tốt. Hôm nào mẹ sẽ hẹn con bé ra nói chuyện một chút."
Yến Hồi Thời nhắc nhở,"Tốt nhất là chỉ nói chuyện chuyên ngành thôi."
Nam Định Ngọc từng bị ý định không muốn kết hôn của con trai chọc giận, đặc biệt là hai năm trước, bà nhờ người giới thiệu đối tượng cho anh mà một người anh cũng không thèm gặp, vất vả lắm mới có cơ hội này, cố ý kích động anh,"Con cũng có lúc lo lắng cho người khác sao?"
Yến Hồi Thời,"Cô ấy có chứng sợ giao tiếp xã hội, nhát gan, mẹ đừng dọa cô ấy."
"Nghe ngữ điệu không lên cũng không xuống này của con, cô gái nhỏ thích người khác rồi? Con chỉ là một lốp xe dự phòng à?"
Yến Hồi Thời không nóng không lạnh,"Sức tưởng tượng của giáo sư Nam cũng thật phong phú."
"Tô Nhạn vừa xinh đẹp lại vừa ưu tú, con làm lốp xe dự phòng cũng không lỗ lắm." Nam Định Ngọc nói móc,"Tính tình này của con rất thích hợp đấy."
"Con có lý do để hoài nghi mình rốt cuộc có phải con ruột của giáo sư Nam không rồi."
"Yên tâm đi, chỉ bằng chỉ số thông minh và bề ngoài ưu tú của con, về cơ bản có thể loại trừ việc hoang dã rồi."
"Con nghe điện thoại đã, nói chuyện sau nhé." Yến Hồi Thời nhận được thông báo cuộc gọi đến của Tô Nhạn, nghe máy,"Tới rồi?"
"Vâng ạ!" Giọng nói Tô Nhạn nhẹ nhàng,"Chú Yến, chú đi rồi sao?"
Yến Hồi Thời,"Chuẩn bị đi."
Tô Nhạn nghi hoặc,"Nhưng mà, chú không tới thăm bà sao?"
Yến Hồi Thời,"Ừm."
Tô Nhạn ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa,"Hình như cháu thấy bà ấy."
Giọng nói Yến Hồi Thời lãnh đạm,"Vậy cháu thay chú để ý bà ấy nhiều hơn một chút."
Đầu bên kia trầm mặc vài giây.
Cô gái nhỏ cẩn thận hỏi,"Chú Yến, có phải tâm tình chú không tốt lắm không?"
Giọng nói Yến Hồi Thời bình tĩnh,"Chỗ nào không tốt?"
Tô Nhạn nghe ra sự không kiên nhẫn trong lời nói của anh, ấm ức nói,"Chú mắng cháu làm gì..."
Yến Hồi Thời ngừng lại,"Chú mắng cháu bao giờ?"
Từ trước đến nay anh chưa từng dùng giọng điệu lạnh nhạt như thế nói chuyện với cô bao giờ, sống mũi Tô Nhạn cay cay, muốn hỏi anh nguyên nhân lại ngại mình làm ra vẻ trái tim pha lê. Cô rầu rĩ nói,"Là cháu gọi điện thoại quấy rầy chú sao? Vậy cháu tắt đây."
Yến Hồi Thời,"Không phải đâu, Tô Nhạn..."
Tút tút tút...
Cuộc trò chuyện gián đoạn.
Yến Hồi Thời,"???"