Chương 40: Gả cho anh.

Mật Đào Ngọt

Tử Liễm 10-10-2023 12:48:04

Hậu quả của một đêm làm loạn chính là, Tô Nhạn bị cảm. Thời tiết ở làng du lịch rất lạnh, Yến Hồi Thời lo bệnh cô chuyển nặng đành phải đưa cô về trước. Mấy người ở ngoài đang đợi nhân viên chuẩn bị đồ đi trượt tuyết,"Yến tổng, cùng chơi không?" Ngữ khí anh lễ phép mà xa cách,"Mọi người chơi đi, sức khỏe vị hôn thê của tôi không được tốt lắm." "Ồ, Tô tiểu thư làm sao vậy?" "Bị cảm." Mấy người nhân viên tụ tập một chỗ bàn tán với nhau,"Hôm nay sao ông chủ lại nghiêm túc thế? Hơi bị đáng sợ luôn." "Ngày thường cũng nghiêm túc mà." "Nhưng tốt xấu gì cũng sẽ cười một cái." "Có thể là nóc nhà nghiêm lắm, ha ha." "Không thể nào? Tôi tưởng ông chủ ăn chắc Tô tiểu thư rồi chứ, dù sao kịch bản tổng tài các thứ cũng nhiều như vậy, không ngờ tới lại là." "Chậc chậc, hà ý Bách Luyện Cương, hoá vi Nhiễu Chỉ Nhu*." (*Người mạnh mẽ quật cường cũng bị người mềm mại dịu dàng cảm hoá. ) "Dấu dâu tây trên cổ ông chủ cũng thật sâu xa." "Ngày thường Tô tiểu thư dịu dàng, không ngờ lại lợi hại tới vậy!" * Lên máy bay, Tô Nhạn ngồi yên một chỗ không hé răng. Tối hôm qua nguyên một hồ nước đều bị anh làm loạn, cô còn bị anh làm những ba lần! Tô Nhạn ghé mắt liếc người đàn ông ngồi bên cạnh, vừa hay anh cũng đối diện với đôi mắt cô. Cô khẽ 'hừ' một tiếng, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cổ tay bị nắm lấy, Yến Hồi Thời đưa tới bên miệng hôn một cái, ánh mắt mang theo chút lấy lòng. Tô Nhạn bị râu anh chọc ngứa,"Sáng nay anh không cạo râu à?" "Sáng nay em không để ý tới anh, còn có tâm tư nào mà cạo râu nữa." Yến Hồi Thời ghé sát tai cô, thấp giọng nói,"Lần sau anh sẽ nhẹ một chút." "Anh lại... Em không muốn để ý tới anh nữa." Khuôn mặt Tô Nhạn đỏ bừng, kéo áo lông lên cao che khuất khuôn mặt mình. Yến Hồi Thời kéo xuống,"Đừng giận mà." Giọng nói Tô Nhạn nhỏ dần,"Tức chết cũng tốt hơn bị anh làm chết." Tô Nhạn,"..." Cô đang nói cái gì thế!!! Yến Hồi Thời cong môi, biểu tình sâu xa,"Cái gì cơ? Anh không nghe thấy." "Anh... Không thể khống chế bản thân mình một chút sao." Tô Nhạn làm bộ không nghe thấy anh nói gì, tự cho mình bậc thang đi xuống. "Vậy thì..." Yến Hồi Thời nâng cằm,"Này có phải cũng cần khống chế chút không?" Làn da anh trắng sáng mang theo dấu răng tinh tế của cô, từng vệt đỏ đỏ hồng hồng giống như đóa hoa trên nền tuyết trắng, mang theo mỹ cảm, vị trí không nghiêng không lệch, vừa hay ở trên hầu kết. Tô Nhạn cạn lời, biểu tình vô tội chớp mắt,"Sao, sao lại thế chứ?" Giọng nói của cô dần yếu đi, nhắc nhở mang tính tượng trưng,"Trượt tuyết bị ngã à... Anh phải cẩn thận một chút chứ." Yến Hồi Thời sửa sang lại vạt áo, nghiêng đầu nhìn cô,"Rất thích nơi này?" Tô Nhạn,"..." Yến Hồi Thời,"Vậy mà lúc ấy cũng biết dụ dỗ chú." Tô Nhạn,"..." Yến Hồi Thời,"Bây giờ ngày càng không được rồi." "... Yến Hồi Thời!" Tô Nhạn hờn dỗi,"Anh, đừng nói nữa." Yến Hồi Thời nâng cằm cô lên, kéo mặt cô đối diện với mình, cúi đầu mổ lên môi cô một cái,"Thật sự không chịu nổi à?" Tô Nhạn khàn khàn,"Ừm." Biểu tình vô cùng đáng thương. Yến Hồi Thời cọ mũi cô một cái,"Vậy mà còn quấn lấy anh không buông." Tô Nhạn kêu oan,"Em nào có." Yến Hồi Thời thổi khí bên tai cô,"Em không có, nhưng chỗ đó có." "..." * Tô Nhạn uống thuốc cảm rồi đánh một giấc trên máy bay, lúc tới nơi thì tình trạng cũng đã đỡ hơn nhiều. Sau khi mở máy, Amy đã gọi tới,"Tô Nhạn, giữa trưa Bùi tổng bên Maine gọi điện thoại tới nói rằng không hài lòng với tài liệu, bà ấy lại không đề cập kích thước cụ thể thế nào, một hai đều phải nói chuyện với em, em không đến bà ấy sẽ đình công, bọn chị khuyên can mãi mới được." Ngữ điệu cô ấy thay đổi,"Bà chủ à, em mau nhanh về đây cứu bọn chị đi mà, cầu xin em đấy." Tô Nhạn,"Chị Amy đừng gấp, để em gọi điện thoại cho bà ấy." "Cảm ơn bà chủ đã ra tay cứu giúp!" Yến Hồi Thời hỏi,"Công ty có việc?" Tô Nhạn gật đầu,"Toà nhà văn phòng Maine bên kia có chút vấn đề." "Sức khoẻ ổn rồi chứ?" Yến Hồi Thời đưa tay sờ trán cô,"Anh đưa em qua đó." Tô Nhạn ôm eo anh,"Không sao đâu, em khá hơn rồi." Yến Hồi Thời ôm lấy cô,"Đồ nhóc cuồng công tác này, nhắc tới công việc là tinh thần tăng gấp trăm lần, cũng không thấy em để ý tới anh nhiều như vậy." "Bởi vì..." Tròng mắt Tô Nhạn đảo quanh một vòng,"Em muốn soán vị!" Yến Hồi Thời giúp cô đội mũ lên, lôi kéo tay cô,"Vốn dĩ TY chính là do giáo sư Nam sáng lập, mà anh lại không hề có hứng thú với nó, không thì em thừa kế nó đi, bà ấy cầu còn không được đó." "Mẹ cũng đã nói chuyện này với em rồi." Tô Nhạn nói,"Bà hi vọng em có thể trở thành nhà thiết kế ưu tú nhất của TY, vậy nên em khá quan tâm tới toà nhà văn phòng Maine, bởi vì đây là tác phẩm đầu tiên em phụ trách, cho nên..." Cô dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn anh,"Chú Yến, nếu có đôi khi em xem nhẹ anh, anh đừng giận với em nhé, được không?" Cô làm nũng một cái, trái tim Yến Hồi Thời đều nhũn cả ra,"Được." * Lúc Tô Nhạn xong việc thì trời đã tối đen. Cô xuống lầu mở APP đặt xe về nhà. Một chiếc Mercedes-Benz G đậu ngay bên cạnh, cửa sổ ghế sau mở ra, Tô Nhạn quay đầu nhìn thấy Thuỷ Thuỷ. Tô Nhạn tắt máy, cười cong mắt,"Chú Yến, sao anh lại tới đây rồi?" Ghế lái bị đẩy ra, giọng nói của Yến Hồi Thời vang lên,"Em cũng học dáng vẻ của giáo sư Nam, nhìn chó rồi gọi anh đúng không?" Tô Nhạn ngồi vào trong, cười nhẹ một tiếng,"Không mà." "Có mệt không?" Yến Hồi Thời đưa thuốc cảm đã pha sẵn cho cô. Tô Nhạn không muốn uống,"Buổi chiều chạy qua chạy lại giữa mấy cửa hàng, ra mồ hôi đầy người, chắc mai ổn hơn rồi." Yến Hồi Thời,"Nào có nhanh vậy chứ." Anh nhìn chằm chằm môi cô hai giây, đột nhiên cúi đầu che lấp miệng cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, trong nháy mắt đoạt lấy toàn bộ hô hấp của cô. "Không được." Tô Nhạn chống vai anh,"Em đang bị cảm, ưm... Yến Hồi Thời!" Yến Hồi Thời mút nhẹ cánh môi cô một cái,"Nghe nói truyền cảm cho người khác là một giải pháp khá tốt, anh thử xem thôi." Tô Nhạn há miệng để hô hấp. Cô vừa thở dốc vừa nói,"Vậy cũng không được, anh cảm mạo thì chi bằng để em cảm còn hơn." Yến Hồi Thời chế trụ ót cô, lại lần nữa hôn lên,"Thể chất anh tốt." * Thành phố về đêm lung linh rực rỡ, dòng suối ngoài khu biệt thự chảy róc rách, phản chiếu ánh sáng của bầu trời đêm. Cột nước bay đến giữa không trung tạo ra một đám bọt nước rồi lại tản ra khắp nơi. Tô Nhạn dắt chó, Yến Hồi Thời nắm tay cô. Cô chậm rãi đi, thỉnh thoảng vòng qua thân hình cao lớn kia để giẫm lên cái bóng của anh. Nhân lúc cô không để ý, một tay Yến Hồi Thời bế cô lên,"Bạn nhỏ, dẫm lên cái gì đấy?" Tô Nhạn ôm lấy cổ anh, cười ngây ngốc, hiếm khi hoạt bát nói,"Là bạn gái!" Ánh mắt Yến Hồi Thời sủng nịch,"Là vị hôn thê." Mỗi lần Yến Hồi Thời bế cô lên cao, anh nhất định phải ngẩng đầu nhìn cô, Tô Nhạn cũng có thể trải nghiệm cảm giác ở trên cao này. Cô cúi đầu, đối diện với ánh mắt đen nhánh như bầu trời đêm của anh,"Được, vị hôn phu ạ." Đưa Thuỷ Thuỷ về sân sau. Tô Nhạn đi vào phòng nghỉ bên cạnh, cả người tựa vào sô pha nhìn cây đào cành lá tươi tốt kia. Năm năm trước, nó cũng chỉ mới là cành đào chiết nhỏ. Yến Hồi Thời ngồi xuống bên cạnh cô, đầu cô gối lên bàn tay rộng lớn của anh,"Chú Yến." Yến Hồi Thời,"Đói bụng?" "Không." Tô Nhạn hỏi câu mình đã muốn hỏi bấy lâu,"Hồi em mới vào ở, anh không có suy nghĩ gì với em sao? Yến Hồi Thời,"Có." Tinh thần Tô Nhạn tỉnh táo,"Suy nghĩ gì?" Yến Hồi Thời bế cô lên, chiếm đoạt vị trí của cô, sau đó nắm chặt lấy cổ tay cô. Tô Nhạn bị kéo vào trong ngực anh, cô lười động đậy, điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi nằm yên trong đó. "Lòng anh suy nghĩ..." Yến Hồi Thời dùng tay cuốn lấy tóc cô thưởng thức,"Cô bé này thật xinh đẹp." Vẻ mặt Tô Nhạn chờ mong,"Còn gì nữa không? Không có suy nghĩ gì khác à?" "Gì mà suy nghĩ khác?" Yến Hồi Thời cười,"Anh cũng không phải là loại người thích trẻ con." Tô Nhạn,"..." Vài giây sau. Cô hỏi lại,"Ba em nói anh theo chủ nghĩa không kết hôn, nhưng mà chúng ta..." Tô Nhạn quơ quơ nhẫn kim cương trên bàn tay trái. Yến Hồi Thời rũ mắt, bắt được tay cô. Anh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương kia, trả lời nghiêm túc,"Trước kia anh tin tưởng, một đời một kiếp một đôi người, câu nói này quá phản khoa học, không ai có thể cả đời chỉ yêu một người cả. Ngay cả hôn nhân cũng chính là sự trói chặt mạnh mẽ đối với tinh thần tự do." Tô Nhạn gật đầu,"Đây là nguyên nhân anh chọn không kết hôn à?" "Cũng là cái đầu tiên." Tô Nhạn biết nguyên nhân thứ hai chính là vì quan hệ hôn nhân hờ hững giữa ba mẹ anh. Cô cũng không hỏi nhiều, giống như an ủi mà chạm nhẹ một cái lên môi mỏng của anh. Sau đó chưa gì đã bị Yến Hồi Thời đổi khách thành chủ, ôm chặt cô gia tăng nụ hôn này. Không mang theo bất kì dục niệm nào cả, nụ hôn của anh vô cùng dịu dàng. Yến Hồi Thời rời khỏi đôi môi cô, ngón tay khẽ xoa đuôi mắt cô một cái. Giống như đưa ra một lời hứa hẹn,"Tô Nhạn, anh từng không chờ mong gì đối với hôn nhân, nhưng em muốn, anh sẽ cho em." Bây giờ anh thậm chí còn chờ mong tới ngày cô mặc áo cưới, trở thành cô dâu của anh. Anh từng hạ quyết tâm từ bỏ, bởi vì không thể cho cô điều cô hằng mong. Sau này nghĩ rằng cô đã có người mình thích, dục vọng muốn độc chiếm cô làm riêng mình lại làm trái tim có thêm nỗi khổ riêng, chịu đựng cảm xúc ấy rồi nó dần phá nát lý trí của anh. Thời gian nửa năm, ngược lại càng khiến anh nghiện ngập. Rất ít khi anh bị cảm xúc chi phối, phá vỡ sự bình tĩnh bên trong, mặc dù ba không chọn cứu anh, anh cũng không rơi lệ, chỉ có thất vọng. Nhưng anh nghĩ tới cô sẽ bị người đàn ông khác ôm vào ngực, trong phút chốc ấy, anh cảm thấy có thứ gì đó xâm chiếm cảm xúc của anh, không nhịn được sự chua xót, cho dù anh có cố gắng nhẫn nhịn không cho nó bộc phát, cũng không thể áp nó xuống được. Anh không thể làm được cái gì, phiền muộn nóng nảy xâm chiếm hoàn toàn cảm xúc trong lòng anh. Anh khát khao được nhìn thấy cô, chỉ có chiếm cô làm của riêng thì anh mới có thể ăn no ngủ yên. Vì thế, có những cái không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài. Đây coi như là câu nói ngọt ngào nhất của Yến Hồi Thời. Trong lòng Tô Nhạn như trải đường mật, nhắm mắt lại chắp tay trước ngực. Khoé miệng Yến Hồi Thời cong lên, hỏi cô,"Đang cầu nguyện gì thế?" Tô Nhạn cười tươi,"Em đang tụng kinh siêu độ, đau lòng cho những linh hồn hủ bại bị anh câu mất." Yến Hồi Thời phối hợp với cô,"Tụng kinh siêu độ là thăng hoa, sao lại hủ bại rồi, em là thuật sĩ giang hồ từ đâu tới vậy?" Ngữ khí Tô Nhạn nhẹ nhàng,"Em là tiên nữ! Không phải thuật sĩ giang hồ gì đâu." "Vậy anh có thể hỏi tiên nữ đây, mục đích cầu nguyện cho linh hồn hủ bại là gì không?" Tô Nhạn hỏi,"Đúc kết lại cho linh hồn thăng hoa." Yến Hồi Thời chăm chú nhìn khuôn mặt yên tĩnh nghịch ngợm của cô, giống như tín đồ thành kính,"Tiên nữ, thăng hoa linh hồn làm gì?" Tô Nhạn trộm mở mắt nhìn anh,"Làm anh càng ngày càng thích em." Yến Hồi Thời không mê tín,"Vốn dĩ anh đã thích em rồi." Tô Nhạn mở một đôi mắt khác, tươi cười giảo hoạt,"Cái gì cơ? Em không nghe thấy, lặp lại lần nữa đi." Yến Hồi Thời híp mắt cười khẽ, ghé sát má cô, hơi thở phả bên tai nói từng chữ,"Thích em, rất thích." * Yến Hồi Thời từng đưa cho Tô Nhạn một quyển sách, quyển sách kia không có bìa, cũng không có tên. Chẳng biết từ khi nào, nó đã có bìa, có tên đàng hoàng. Tên sách là – Nhạn Tự Hồi Thời. Tác giả quyển sách này là bà ngoại của Yến Hồi Thời, bốn chữ này xuất phát từ 'Nhất Tiễn Mai' của Lý Thanh Chiếu. Bà ngoại của Yến Hồi Thời từng là một tài nữ có tiếng năm xưa, quyển sách này là bà soạn ra qua nửa đời xuất sắc dốc lòng vì văn chương. Bà ngoại thích ăn đào, ngày ông ngoại chết trận, bà đau lòng vừa khóc vừa ăn quả đào mà ông mua cho bà. Trong sách bà ngoại viết: Mật đào ngọt, điềm tâm tiêm nhi. Ngày lâm chung, bà ăn nửa quả đào rồi mỉm cười đi gặp ông ngoại. Bà ngoại không để lại chút oán niệm nào, cả cuốn sách kia cũng là những câu chữ tích cực hướng về phía trước. Thời tiết cuối tuần trong trẻo, Tô Nhạn quyết định đọc hết cuốn sách này. Sau khi biết ai là tác giả, cảm giác của cô hoàn toàn khác hẳn. Yến Hồi Thời cười cô đột nhiên trở nên cảm xúc, nhưng anh cũng không rời đi mà ở bên cạnh cô. Hẳn là anh đã đọc nó vô số lần, trang sách mới có thể bị mài mòn như vậy. Hai người sóng vai ngồi dưới gốc cây đào. Tô Nhạn đọc sách, Yến Hồi Thời nhìn cô. Bất tri bất giác, Tô Nhạn đã đọc xong tờ cuối cùng. Sau đó phát hiện. Có người nào đó thêm nét vào chữ 'không' trong câu 'Mật Mật không thích chú Yến' kia. — Mật Mật vẫn thích chú Yến. Không biết xấu hổ. Cô nghĩ thầm. Nhưng nét bút mà anh thêm vào kia đã khiến tình cảm thời niên thiếu của cô được đáp lại. Tô Nhạn cầm sách che khuất nửa khuôn mặt, chớp mắt rồi hỏi,"Anh phát hiện khi nào thế?" Người đàn ông trước mặt khí chất cao quý, nhưng nụ cười trên khuôn mặt lại trông thật hư hỏng. Anh nói,"Gả cho anh, anh sẽ nói em nghe." HOÀN CHÍNH VĂN.