Chương 37: Một bên xem trận bóng, một bên cùng Mật Mật đè lên nhau.

Mật Đào Ngọt

Tử Liễm 10-10-2023 12:48:01

Tô Cẩm Văn coi thường người cà lơ phất phơ, cực kỳ để ý đến thái độ hợp tác của đối phương có chân thành hay không, Yến Hồi Thời nắm rất chắc bản tính của ông. Mặc dù vẻ mặt ông trông không vui nhưng ông cũng đang dần thừa nhận thân phận "bố vợ" của mình. Yến Hồi Thời ngầm hiểu, khóe môi cong thành vòng cung, nghiêm trang mà xum xoe: "Đã chuẩn bị trứng cá muối cho ba rồi, vừa lấy từ máy bay xuống." Tô Cẩm Văn nhấp một ngụm, xoa tay, nuốt nước miếng vài lần nữa: "Thực phẩm tươi sống sao? Cái này đắt lắm, cậu tốn kém quá rồi." Yến Hồi Thời: "Chuyện nên làm mà." Tô Cẩm Văn đột nhiên cảm thấy, có người con rể hiểu rõ mình như vậy, cảm thấy rất không tồi. Sau khi tham quan sân biệt thự của Yến Hồi Thời, bà vô cùng kinh ngạc trầm trồ trước những chiếc túi da quý hiếm trong tủ phòng quần áo. Lâm Quyên Lị đi theo Tô Nhạn lên lầu hai, thuận miệng hỏi: "Con thường ngủ ở đâu?" Tô Nhạn chột dạ, chỉ vào phòng ngủ phụ. Trên thực tế, khoảng thời gian này cô toàn ngủ trong phòng ngủ chính, quần áo, các mỹ phẩm dưỡng da hàng ngày của cô đều được đặt trong phòng của Yến Hồi Thời hết. Lâm Quyên Lị đứng ở cửa tham quan phòng của Tô Nhạn: "A Thời thật có lòng, bài trí phòng cho con thật sự rất đẹp." Sợ mẹ phát hiện có điều bất thường, Tô Nhạn vội chuyển đề tài: "Chúng ta lên lầu thôi mẹ, có vẻ ba đã lên rồi." "Được, đi thôi." Có rất nhiều loại hoa được trồng trên tầng cao nhất của biệt thự, có thể ngửi thấy hương thơm của hoa mỗi khi gió thổi qua. Một bên của bàn dài là tiệc nướng BBQ ngoài trời rất rộng rãi, một đầu còn lại là phòng thu gió, toàn cảnh đều là cửa sổ sát đất, tầm nhìn rất rộng. Phía bên phải là nơi nghỉ ngơi, phòng tắm, võng và đầy đủ mọi thứ khác. Đầu bếp đã chuẩn bị xong nguyên liệu, các món ăn đều được trình bày đẹp mắt, nhìn rất ngon miệng. Lâm Quyên Lị liếc nhìn những món hải sản sống trên vỉ, nói đùa: "Bệnh gout của ba con tám phần là sẽ khỏi. A Thời thực sự rất hào phóng, những thứ này không hề rẻ đâu." Tô Nhạn: "Anh ấy hiểu khá rõ sở thích của ba mà." Lâm Quyên Lị: "Ngôi nhà này cũng phải rộng hơn 1. 000 mét vuông, đúng không?" Tô Nhạn từng nhìn qua bản thiết kế của Yến Hồi Thời: "Vâng, ngoại trừ sân sau và hồ bơi, diện tích rơi vào khoảng 1. 300 mét vuông." Diện tích lớn, thiết kế còn mạnh mẽ, một chút cũng không cảm thấy trống trải, Lâm Quyên Lị càng nhìn càng thích, hận không thể ngủ ở đây và cắm cọc tại nơi này. Yến Chí Thành cũng có mặt trong tiệc đính hôn. Tô Cẩm Văn đã quen Yến Hồi Thời nhiều năm nhưng ông chưa bao giờ nghe anh nhắc đến ba mình, ngày lễ tết cũng chỉ tặng quà cho Yến lão gia. Lần đầu tiên nhìn thấy Yến Chí Thành, ông thấy rằng người lãnh đạo này cũng khá gần gũi bình dị. Mái hiên che nắng, hai gia đình ngồi quây quần một bàn, vừa nướng vừa ăn. Trên bàn đầy mỹ vị nhưng Tô Nhạn lại không hề động đũa. Cô quá lo lắng đến mức có cảm giác như đang mơ vậy. Khi ba mẹ bắt đầu thảo luận về ngày cưới của cô và Yến Hồi Thời, Tô Nhạn dựng lỗ tai lên nghe. Lâm Quyên Lị đã bổ sung một vài điểm mà lần trước chưa được đề cập tới. Tô Cẩm Văn thì không có quyền lên tiếng. Sau đó đến lượt Nam Định Ngọc. Toàn bộ quá trình bà vẫn luôn mỉm cười, hoàn toàn không nhìn ra được người ngày thường luôn nghiêm túc đâu cả: "Về chuyện phòng tân hôn, tôi và ba của A Thời đều bận, không có thời gian về nhà, hơn nữa sự nghiệp của thằng bé cũng ở Hoằng Hà. Vậy nên, tôi và ba thằng bé đã quyết định, mỗi người chi trả một nửa số tiền cho đôi vợ chồng son mua một căn nhà ở tiểu khu nhà ông bà làm phòng tân hôn. Nhà gần như vậy là để cho Tô Nhạn thuận tiện về nhà mẹ đẻ." Sau đó lại nói thêm: "À đúng rồi, căn nhà sẽ đứng tên Tô Nhạn luôn." Tô Cẩm Văn nghiêng người mình, ghé sát vào Yến Hồi Thời, ông hạ giọng vui sướng khi thấy người gặp họa: "Con rể của tôi ơi, ba mẹ cậu không cần cậu nữa rồi." Yến Hồi Thời: "..." Lâm Quyên Lị nói: "Sao lại không biết xấu hổ như vậy được! Không được không được, nhà chúng tôi sẽ chi trả một nửa." "Bà thông gia không cần quá khách sáo, tôi chỉ có một đứa con là A Thời, kiếm được nhiều tiền, cuối cùng không phải là sẽ để hết cho thằng bé và Tô Nhạn sao." "Mượn lời bà thông gia nói, nhà chúng tôi cũng chỉ có một đứa con là Mật Mật, kiếm tiền không phải cũng là cho Mật Mật và A Thời sao? Hay là như này, nhà ông bà quyết định tốt rồi, vậy chúng tôi cũng mua thêm một căn khác." Tô Cẩm Văn nhịn không được chen vào một câu: "Nhà cậu ta không có mười căn thì cũng có đến tám căn, còn có thêm 3 cái biệt thự, mua nhiều như vậy ở sao hết được, thứ hai là thuế còn cao, chi bằng chúng tôi sẽ trả tiền cho việc trang hoàng nhà cửa đi." Lâm Quyên Lị: "Đúng đúng đúng, chúng tôi sẽ trang trí nhà." "Được, vậy chúng tôi sẽ mua một chiếc xe cho đứa nhỏ, khỏi phải đi bộ." "Không cần, không cần, Mật Mật nhát gan, còn chưa có bằng lái xe đâu." "Không có việc gì, không có việc gì, số tiền này gửi cho con bé làm tiền tiêu vặt." Tô Nhạn trộm nhìn về phía Yến Hồi Thời: Hu hu hu các mẹ thật đáng sợ. Yến Hồi Thời nhịn cười, dùng ánh mắt ra hiệu với cô: Gắng gượng thêm chút nữa. Sau gần 40 phút bàn bạc, cuối cùng hai bà nội trợ đã đi đến thống nhất. Nam Định Ngọc: "Thủ trưởng Yến, ông muốn nói gì không." Yến Chí Thành, người đã im lặng từ đầu tới giờ, hiện tại mới lên tiếng: "Tôi đồng ý với những gì vợ tôi nói." "..." "..." Cuối cùng Tô Cẩm Văn đã gặp được một người đàn ông bị vợ quản còn nghiêm hơn cả mình, nhịn không được mà đứng lên vươn tay phải bắt tay ông ấy: "Thủ trưởng Yến, tôi kính ông một ly." "Ông thông gia khách sáo quá." Yến Chí Thành nâng chén: "Mấy năm nay tôi không ở bên cạnh A Thời, ít nhiều điểm đều do ông để ý tới nó. Ly này phải là tôi kính ông." Đây là câu nói chỉ trong một hơi dài nhất mà Yến Chí Thành từng nói. Hồi đó bị con trai mình hiểu lầm, ông thậm chí còn không tự bào chữa giải thích cho mình. Năm đó, khi con trai ông gặp nguy hiểm, lòng ông nóng như lửa đốt, lo lắng hơn bất cứ ai khác. Nhưng tình hình lúc đó là cái xà trên đầu đứa bé kia đã cháy rụi, mắt thấy sắp sập xuống, trong tình hình ngàn cân treo sợ tóc, ông đã bỏ đứa con ruột của mình ở góc xa, bế đứa bé trước mặt lên trước. Chờ khi ông lao tới dập lửa, con trai ông đã được đồng đội cứu thoát ra ngoài, hôn mê bất tỉnh. Ông đứng ở hành lang bệnh viện suốt đêm, chờ lúc đứa trẻ đã bình an vô sự, chưa kịp gặp mặt thì ông đã phải trở lại đơn vị tiếp tục chấp hành nhiệm vụ. Khi nhiệm vụ bí mật hoàn thành đã là nửa năm sau. Sau nửa năm không liên lạc được với gia đình, lúc gặp lại, đôi mắt của con trai đã không còn ánh sáng, cũng trở nên lạnh nhạt hơn. Yến Chí Thành tự hỏi bản thân mình, ông sẽ chọn ai nếu quay trở lại ngày đó. Câu trả lời vẫn sẽ như vậy. Nhưng lẽ ra ông nên hét to lên: "Ba sẽ quay lại ngay để cứu con!" Cho con trai mình nghe thấy. Tô Nhạn vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được rào cản giao tiếp, đặc biệt là một trưởng bối như Yến Chí Thành, cho người ta cảm giác áp bách mạnh mẽ. Cô thu hết can đảm ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên ngồi ở ghế đối diện: "Thủ trưởng Yến." Có lẽ là cảm thấy đột ngột, tất cả cặp mắt trên bàn ăn đều đồng loạt nhìn cô. Tô Nhạn điều chỉnh hô hấp, bưng cái ly trước mặt cô lên: "Lần đó ở bệnh viện cháu đã có thái độ không tốt, cảm ơn ngài hôm nay đã đến đây." Lâm Quyên Lị và chồng nhìn nhau, quay đầu lại nhẹ giọng hỏi: "Mật Mật, con đã từng gặp Thủ trưởng Yến rồi sao?" "Vâng, lần trước ở bệnh viện." Hai tay Tô Nhạn gắt gao nắm chặt cái ly: "Con từng nói chuyện, chống đối lời Thủ trưởng Yến." Tay bị người bên cạnh nắm chặt, Yến Hồi Thời nhéo lòng bàn tay cô, giọng nói dịu dàng: "Em xin lỗi vì chuyện gì?" Thật ra Tô Nhạn không cảm thấy mình làm sai cái gì, nhưng cô không muốn làm cho mối quan hệ trở nên quá xấu hổ. Dù sao, thủ trưởng Yến cũng đã bay đến đây gặp ba mẹ cô. Yến Chí Thành thả lỏng tư thái: "Tô Nhạn, chuyện nhỏ đó là bác không tốt, cũng phải là bác nói lời xin lỗi mới đúng." Ông bưng ly rượu lên: "Chúc cháu và A Thời hạnh phúc mỹ mãn." Tô Nhạn: "Cảm ơn Thủ trưởng Yến." Tô Cẩm Văn: "Chuyện nhỏ, đều là chuyện nhỏ." Lâm Quyên Lị: "Đúng rồi, đúng rồi, người một nhà không nói hai lời." Cuối cùng Yến Chí Thành cũng hiểu rõ vì sao con trai mình lại thích Tô Nhạn, thích nói chuyện với Tô Cẩm Văn. Tính cách cởi mở, thẳng thắn của gia đình này thật sự rất hiếm có trên thế gian. Yến Hồi Thời lấy trong túi áo khoác ra một hộp trang sức, mở ra đẩy đến trước mặt Tô Nhan. Là một chiếc nhẫn kim cương được chế cắt tinh xảo. Ánh sáng trên sân thượng rất tốt, ánh sáng mặt trời chiếu xuống bề mặt chiếc nhẫnn, những viên kim cương sáng lung linh rực rỡ đến nỗi Tô Nhạn không mở mắt ra được. Lâm Quyên Lị kinh ngạc thốt lên: "Thật quá xinh đẹp! Đây là được nhãn hiệu T định chế đúng không?" Yến Hồi Thời nhìn Tô Nhạn, đưa tay lên để chặn ánh sáng mặt trời và đáp: "Vâng." Tô Nhạn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương ấy, không dời mắt nổi, cũng không giấu được niềm vui trong lòng: "Anh mua nó lúc nào vậy?" "Ngày ba mẹ đồng ý chúng ta ở bên nhau." Yến Hồi Thời nói,"Em sẽ đeo lên chứ?" Tô Nhạn quay đầu nhìn mẹ rồi lại nhìn ba mình. Tô Cẩm Văn ra vẻ mất kiên nhẫn: "Đồng ý với cậu ta đi! Đói thật sự, ba còn muốn ăn cơm." Lâm Quyên Lị: "Anh chỉ biết có ăn!" Sau đó gật đầu cười. Được sự ủng hộ của ba mẹ, Tô Nhạn cong môi, đưa tay cho Yến Hồi Thời. Yến Hồi Thời đã tự tay đeo nhẫn đính hôn kim cương cho Tô Nhạn dưới sự chứng kiến của ba mẹ hai bên. Kích thước nhẫn rất vừa vặn. Tô Nhạn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay cô, trái tim như bị cột chặt, nín thở một lúc. Nam Định Ngọc khen ngợi: "Tay của Tô Nhạn thon thật, làn da cũng trắng, đeo nhẫn kim cương lên trông rất đẹp." Lâm Quyên Lị: "A Thời có đôi mắt thật tinh tường, biết chọn lựa. Bà xem, không lớn không nhỏ, rất vừa vặn." Nam Định Ngọc: "Gần đây ánh mắt nó thật không tồi." Lâm Quyên Lị nhìn con gái: "Về sau phải sửa miệng gọi là ba mẹ, cũng không thể gọi là bác trai bác gái được, rất xa lạ!" Nam Định Ngọc: "Tô Nhạn đã sớm gọi tôi là mẹ chồng rồi, phải không Tô Nhạn?" Vành tai Tô Nhạn phiếm hồng: "... Lúc trước là do chưa hiểu chuyện, không muốn chiếm tiện nghi của mẹ đâu." "Nhưng mẹ muốn." Nam Định Ngọc cười rộ lên, đuôi lông mày cũng giương cao: "Ngay từ lần đầu tiên gặp con, mẹ đã nghĩ đến việc làm sao để con gọi mẹ là mẹ chồng!" Lâm Quyên Lị cười nói: "Duyên phận! Đều là có duyên cả." Tô Nhạn từng nhìn thấy một đoạn văn ở trên mạng nói: Cuộc hôn nhân mà ba mẹ tôn trọng chưa chắc đã hạnh phúc, nhưng một cuộc hôn nhân mà ba mẹ phản đối chắc chắn sẽ không hạnh phúc. Việc chọn chồng tương lai của cô có sự chứng kiến của ba mẹ cô. Gặp được Yến Hồi Thời, cô cảm thấy mình rất may mắn. * Tô Cẩm Văn khoác vai Yến Chí Thành, hai người mới quen nhau được vài tiếng, sau khi uống rượu đã thân thiết như anh em, tán gẫu những điều mà người khác không thể hiểu được. Yến Hồi Thời rũ mắt, nhìn đôi giày cao gót trên chân Tô Nhạn: "Em mệt không? Anh đưa ba mẹ em về, em đi nghỉ ngơi một lát nhé?" Tô Nhạn cười khanh khách lắc đầu: "Không mệt, em đi cùng anh." "Mệt!" Tô Cẩm Văn đứng giữa hai người: "Con mệt rồi! Con gái, con đi dạo với mẹ ở sân sau đi, ba muốn nói vài lời với A Thời." Tô Nhạn ôm cánh tay Yến Hồi Thời, đau lòng nói: "Ba, ba không được đánh anh ấy nữa." Gương mặt đẹp trai như vậy, sao có thể xuống tay tàn nhẫn thế chứ! Tô Cẩm Văn phủ nhận: "Ba đánh cậu ta khi nào? Con hỏi cậu ta xem, ba có đánh cậu ta không? A Thời, tôi có đánh cậu sao?" Yến Hồi Thời cười nhạo một tiếng: "Không." Tô Cẩm Văn: "Con xem, không đánh. Ngoan ngoãn đi dạo cùng với mẹ con đi, ba muốn nói vài lời với cậu ta." "Được rồi." Tô Nhạn không yên tâm, lưu luyến từng bước, bị Lâm Quyên Lị lôi kéo rời đi. Tô Cẩm Văn chỉ vào mặt cầu: "Ngồi đi." Yến Hồi Thời nói: "Trên cầu nóng quá, vào trong nhà ngồi đi?" "Vậy thì đứng nói." "Được." Hôm nay Tô Cẩm Văn không gây khó dễ với Yến Hồi Thời, giọng điệu của ông thay vào đó có một chút ý vị khẩn cầu: "Cậu phải đối xử thật tốt với Mật Mật, đừng để con bé thất vọng." Yến Hồi Thời nhìn ông hai giây, thu liễm biểu tình: "Lão Tô, anh vẫn luôn tin tưởng em, nếu không có sự hỗ trợ của anh, những ngày đầu gây dựng sự nghiệp của em đã không suôn sẻ như vậy rồi. Anh ký hợp đồng có giá trị mấy ngàn vạn mà cũng không thèm chớp mắt, sao lại không tin tưởng em lần này vậy?" "Không giống nhau. Đó là chuyện bên ngoài, còn đây là con gái duy nhất của tôi." Tô Cẩm Văn giơ tay so đo: "Khi con bé còn nhỏ, được tôi ôm trên tay chọn đồ vật đoán tương lai, mẹ tôi có đặt một quả đào trên bàn ăn, kết quả vừa xoay đầu thì đã thấy con nhóc này đã ôm chặt lấy, vì vậy mà nhà chúng tôi gọi con bé là Mật Mật." Yến Hồi Thời không ngắt lời ông. "Tôi chứng kiến con bé lớn lên từng ngày, nghe con cất tiếng gọi ba đầu tiên, bàn tay to dắt bàn tay nhỏ, dạy con từng bước đi. Đưa con tới nhà trẻ, nhìn thấy con không thích ứng, quấy khóc, tôi và mẹ con bé trốn ở bên ngoài phòng học mà lau nước mắt." "Sau này con bé học tiểu học, thành tích không đi lên, tôi nghĩ thầm rằng tôi và vợ mình đều đứng thứ nhất thứ hai, tuy rằng tôi là con thứ hai nhưng cũng được tiến cử đến học Bắc Đại, sao thành tích con gái mình có thể kém như vậy? Kết quả cậu đoán xem? Con bé đeo một chiếc cặp nhỏ, ngẩng đầu nhìn tôi nói, đề bài quá đơn giản, nó lười phải học, con bé tò mò về lỗ đen của vũ trụ hơn! Chờ mặt trời lặn, nó sẽ bò lên mái nhà để đuổi theo mặt trời, còn suýt chút nữa ngã xuống." Tô Cẩm Văn nói xong không tự giác mà cười rộ lên: "Con bé khóc lóc nói với tôi, lớn lên sẽ trở thành kiến trúc sư, xây một tòa nhà thật cao, cầu thang sẽ kéo dài đến tận mặt trời, con bé muốn bắt lấy mặt trời để treo lên đó, như vậy thì trời sẽ vĩnh viễn không tối đi. Cậu nói xem có phải rất đáng yêu hay không?" Yến Hồi Thời: "Đáng yêu." "Nháy mắt, con bé đã tốt nghiệp đại học, vừa làm việc vừa yêu đương." Mắt Tô Cẩm Văn ứa lệ: "Nhưng ở trong mắt tôi, con bé vẫn là một đứa trẻ mà chỉ cần một tay của tôi ôm vào trong lòng. Tôi hận không thể đặt con bé trong lòng bàn tay mà bảo vệ suốt đời. Nhưng lại không thể, con bé đã trưởng thành, sẽ có người mình thích, sẽ kết hôn rồi sinh con, trở thành vợ của người khác, mẹ của người khác." Lần này Yến Hồi Thời không mang bất cứ điều trêu chọc nào mà gọi một tiếng: "Ba." Môi anh nhấp một ngụm thật chặt, ánh mắt kiên định: "Xin ba cứ yên tâm, con sẽ thay ba chăm sóc tốt Tô Nhạn." Tô Cẩm Văn vỗ vai anh: "Người anh em, lúc này đây tôi vẫn như cũ lựa chọn tín nhiệm cậu." Nói xong, ông đổi giọng hô lớn: "Con rể tới cửa, mau cảm tạ ân huệ của ba vợ mau." Yến Hồi Thời: "..." Yến Hồi Thời: "Được rồi được rồi, ấu trĩ quá đi mất." * Sau khi tiễn ba mẹ hai bên, Yến Hồi Thời trở lại phòng khách. Vài ngày trước tiệc đính hôn, Tô Nhạn ở cùng với ba mẹ cô. Nhịn được vài hôm, vừa vào cửa Yến Hồi Thời đã lôi kéo cô hôn hít. Tô Nhạn không chống đỡ nổi, rất nhanh đã nằm bất động trong ngực anh. Cô búi tóc lên trông thật dịu dàng và đoan trang, đôi mắt hạnh trong veo xinh đẹp, chiếc mũi hơi vểnh, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, trông động lòng người. Yến Hồi Thời cúi đầu cắn môi cô: "Có nhớ anh không?" Tô Nhạn rất thích nhìn dáng vẻ cực kỳ nhẫn nhịn, kiềm chế của anh trước khi mất kiểm soát, cắt bỏ dáng vẻ ngày thường trông vững vàng bình tĩnh của anh, giống như là vì cô mà xé nát mặt nạ, hoàn toàn trầm mê cô. Cô câu lấy cổ anh, gật đầu nói: "Nhớ." Ánh mắt Yến Hồi Thời tối sầm lại: "Nhớ chỗ nào?" "Chỗ nào cũng —" chưa nói dứt lời thì cô đã bị bế lên. Tô Nhạn chợt nhớ tới điều gì, vòng tay qua cổ anh, nhẹ giọng nói: "Yến Hồi Thời, sinh nhật vui vẻ." Đáy mắt Yến Hồi Thời xẹt qua ý cười: "Lúc này chúc anh sinh nhật vui vẻ, tính toán đem bản thân thành quà tặng anh à?" Tô Nhạn "A" một tiếng, phản ứng lại, giọng dịu dàng phủ nhận: "Em không có!" Ngón tay cô vô thức nghịch lên cúc áo sơ mi của anh, nghiêm mặt hỏi: "Chú Yến, anh muốn món quà gì?" Yến Hồi Thời nghiêng đầu, mút một ngụm ở khóe miệng cô: "Thật ra anh có một điều ước." Tô Nhạn: "Là gì vậy?" Yến Hồi Thời: "Một bên xem trận bóng, một bên cùng Mật Mật đè lên nhau." Tô Nhạn; "... Yến Hồi Thời! Anh đứng đắn một chút!" Yến Hồi Thời ôm cô vào phòng ngủ: "Không xem trận bóng cũng được."