Chương 23: Chú đã nhận được tiền lãi.

Mật Đào Ngọt

Tử Liễm 10-10-2023 12:47:44

Rạng sáng hai giờ rưỡi, Yến Hồi Thời nằm trên giường, nghiêng người nhìn về phía phòng ngủ nhỏ. Ánh mắt thanh tỉnh, không có chút nào buồn ngủ. Từ đầu đến cuối anh vẫn canh cánh trong lòng về những lời nói của Tô Nhạn. Nếu cô thật sự thích người khác, anh cũng không phải không buông tay được. Chỉ là, một người đàn ông chưa từng xuất hiện như vậy, thật sự tồn tại sao. Nếu như tồn tại, dựa vào đâu mà yên lặng chiếm đóng được trái tim của cô. Yến Hồi Thời xoay người, nằm nghiêng một lúc, chốc lát lại nẳm thẳng lại. Anh đứng dậy bật đèn tường rồi đi thẳng vào phòng ngủ phụ. Anh không bao giờ động vào đồ của cô gái nhỏ. Cũng là vì để tránh hiềm nghi, nhưng cũng là vì tôn trọng cô. Căn phòng nhỏ với màu sắc ấm áp là điểm sáng duy nhất trong biệt thự này, nếu giáo sư Nam biết được sở thích của anh độc đáo như vậy, e rằng sẽ lại cười nhạo anh. Giường của cô gái đầy búp bê vải. Khi đó, anh coi cô như một đứa trẻ tám tuổi chưa cai sữa, mua trước rất nhiều búp bê. Cô cũng không ném chúng đi mà xếp chúng lên đầu giường. Chiếc bàn học cũng là mẫu của trẻ em do anh chọn, không biết tủ sách nhỏ đã xếp đầy từ bao giờ. Giữa những cuốn sách đầy màu sắc, nổi bật lên một bìa sách đen trắng quen thuộc, Yến Hồi Thời đưa tay lấy ra. Cuốn sách này là anh tặng Tô Nhạn trước kỳ thi đại học. Thấy trang cuối hơi phồng lên, anh mở nó ra. Đó là một bông hoa đào ép khô. Bên dưới có dòng chữ màu xanh lam được viết rất xinh đẹp. Mật Mật không thích chú Yến. Chữ 'không' được viết bằng bút màu đen, dường như là được bổ sung sau đó. Lạc khoản có hai dòng chữ, thời gian cách nhau một năm, lộ ra tâm tư giãy giụa của người con gái. * Tô Nhạn đang ở thư viện thì nhận được cuộc gọi của Tô Cẩm Văn. Cô cầm túi xách bước nhanh ra cửa: "Ba." "Ôi bảo bối, ba thấy con gần đây gầy đi? Có phải do không đủ tiền tiêu vặt hay ăn cơm ở trường không ngon không?" Tô Nhạn: "Có thể là do thời tiết quá nóng nên con không đói bụng." "Vậy thì uống nhiều nước một chút." Tô Cẩm Văn lại hỏi,"Chú Yến có gọi cho con không?" Nghe thấy tiếng gọi này, trái tim Tô Nhạn run lên một hồi. "Sao thế, bảo bối?" "Không, không gọi ạ." Tô Cẩm Văn hơi bồn chồn: "Vậy thì có lẽ chú ấy bận quá nên quên mất. Là như này, sẽ có một người chuyển phát nhanh ở phía Nam đến gửi văn kiện, đã gửi ngày hôm trước nên chắc hẳn hôm nay sẽ đến. Con nhận nó rồi mang đến đưa cho chú Yến. Chú ấy không nói đang ở khách sạn nào nên con gọi điện hỏi chú nhé." Tô Nhạn ngừng lại mấy giây: "Hôm nay sao?" Cô mất tự nhiên viện cớ,"Bản vẽ ở viện thiết kế còn chưa vẽ xong, cô giáo đang đợi, có thể con không tiện đi đưa được." "Ngày mai cũng được, nhưng ngày mai là thứ bảy, có thể bên kia không làm việc, con nhận rồi ngày mốt cầm qua cũng được." Tô Nhạn: "... Ồ." Tô Cẩm Văn nghe ra là cô không tình nguyện: "Không muốn giúp ba sao?" Tô Nhạn vội vàng nói,"Không. Con nhận được sẽ đưa qua." "Thật ngoan. Ba còn có cuộc họp, cúp máy nhé, con nhớ phải chăm sóc bản thân, ăn nhiều cơm một chút, nhìn con gầy lắm rồi." "Con biết rồi ạ." Năm giờ, Tô Nhạn nhận được một cuộc gọi từ bên chuyển phát nhanh. Cô mở thùng giấy chuyển phát nhanh rồi nhét túi giấy kraft vào trong túi. Sau đó nhấp vào ảnh đại diện WeChat của Yến Hồi Thời. Lịch sử trò chuyện với anh vẫn dừng lại ở icon con thỏ nhỏ từ nửa tháng trước. Những cuộc trò chuyện ngọt ngào và tốt đẹp ấy giống như mũi kim độc, vô tình đâm xuyên vào cơ thể cô một cách không thương tiếc. Cô không biết mình đã nghe tin nhắn thoại do Yến Hồi Thời gửi lặp đi lặp lại bao nhiêu lần. Cô còn tưởng tượng ra dáng vẻ anh mỗi khi đọc nhấn nhá rõ từng âm cuối mỗi câu. Tô Nhạn do dự hồi lâu rồi gõ vào khung chat. Đang gõ đến nửa chừng, không hiểu sao, một ý nghĩ kỳ quái chợt hiện lên trong đầu cô: Hay là cô bị kéo vào danh sách đen rồi? Ba cô và Yến Hồi Thời là anh em tốt của nhau, điều này thật quá xấu hổ, hẳn là không thể nào... Nhưng mà, không phải cô cũng chặn anh đấy sao. Tô Nhạn bỏ cuộc, nhấp vào vòng kết nối bạn bè của Yến Hồi Thời rồi lướt xuống. Anh chỉ đăng ba hoặc năm bài mỗi năm, hơn nữa tất cả đều là các tin tức tuyên truyền của công ty. Không có bị chặn. Tô Nhạn nhanh chóng mở ảnh đại diện của Yến Hồi Thời. Một giây tiếp theo, một lời nhắc xuất hiện trong khung chat: [ Tôi chọc YHS. ] Tô Nhạn sững sờ. Phát ngốc nửa giây, cô lập tức rút lui. Qua hai giây. Khung chat hiện lên: [ YHS đã chọc tôi. ] Vì sự cố xấu hổ này, Tô Nhạn nhanh chóng gõ: [ Ba cháu gửi đồ cho chú, lúc nào chú rảnh, có thể gửi địa chỉ khách sạn chú ở được không? ] Rất nhanh giây sau Yến Hồi Thời đã gửi lại cho cô một dấu chấm hỏi: [ ? ] Đơn giản lại lạnh lùng. Tô Nhạn: [ Phía trên viết tài liệu cần phê duyệt. ] Sợ anh hiểu lầm cô có ý đồ gì, Tô Nhạn nói thêm: [ Nếu như không tiện, chú cũng có thể tới lấy. Cháu đợi chú ở cổng phía Tây của trường. ] Yến Hồi Thời gửi một tin nhắn thoại: "Lần trước cháu đến khách sạn ở Vạn Thành. Còn nhớ rõ không?" Tô Nhạn gõ lại: [ Nhớ rõ. ] Yến Hồi Thời: "Chú đang nói chuyện với khách hàng, khoảng sáu giờ sẽ kết thúc. Quản lý khách sạn cháu đã gặp qua, tìm lễ tân bảo cậu ta giúp cháu mở cửa phòng." Tô Nhạn: [ Ồ. ] Yến Hồi Thời: "Cháu có thể tự làm một mình được không?" Tô Nhạn: [ Có thể. ] Cô không muốn đi lên, dự định đợi anh ở đại sảnh. Yến Hồi Thời: [Ngoan. ] Giống như đang dỗ một đứa con gái nhỏ ngoan ngoãn làm việc vặt. * 5 giờ 30 phút chiều, Tô Nhạn chen chúc trên ga tàu điện ngầm. Kết quả xảy ra sự cố thiết bị trên đường tàu điện ngầm, đến trễ hơn hai mươi phút. Khi đến cửa khách sạn, vừa hay nhìn thấy một nhóm người đang đi ra từ cửa xoay, trong nháy mắt Tô Nhạn bắt gặp bóng dáng quen thuộc ấy. Yến Hồi Thời bị vây quanh bởi các trợ lý thư ký, anh nghiêng đầu, đang nói chuyện với một người nước ngoài bằng tiếng Anh với vẻ mặt điềm tĩnh. Vẫn là một thân đơn giản, áo sơ mi quần tây, dung mạo đứng trong đám người tinh anh vẫn xuất chúng nhất. Có quá nhiều người, Tô Nhạn vô thức đi vài bước tới ngã tư phía sau, đứng ở trong góc chờ bọn họ nói xong. Sau khi tiễn đối tác đi, Yến Hồi Thời lấy điện thoại di động ra kiểm tra xem có tin tức gì mới không, đáy mắt vô tình thoáng thấy Tô Nhạn đứng cách đó không xa. Thấy cô lại cố hết sức né tránh đám đông, khóe miệng anh bất giác nhếch lên một vòng cung ý cười. Yến Hồi Thời nhấc chân đi về phía ngã tư. Thư ký Phương bên đối tác quay lại, gọi anh một cách niềm nở: "Yến tổng, chúng ta có thể cần phải thảo luận thêm về một số chi tiết khác. Chỗ này, ngài nhìn ngày tháng xem có nên trì hoãn lại một tháng không?" Yến Hồi Thời nhìn thoáng qua: "Có thể. Chu Giai Minh, cậu giao cho bên pháp vụ kiểm định hợp đồng, một giờ sau mang đến cho tôi ký tên." Chu Giai Minh lập tức làm việc: "Được." Thư ký cảm kích nói: "Cảm ơn Yến Tổng, thật ra đây là sai lầm bên chúng tôi, không chú ý tới thời gian thông quan." Cô ta mỉm cười hào phóng: "Sắp đến bữa tối rồi, tôi mời ngài ăn cơm xem như tạ lỗi." "Xin lỗi," Yến Hồi Thời cười lịch sự: "Tối nay tôi có hẹn." Tô Nhạn nhìn chị gái xinh đẹp đứng sóng vai với Yến Hồi Thời, lớn lên trông rất ưa nhìn cuốn hút, ăn nói hào phóng, mặc bộ đồ công sở chỉn chu chuyên nghiệp, trông hai người rất xứng đôi. Mà cô và anh, giống như hai vòng tròn thái cực, cô căn bản không hòa cùng một thế giới với anh. Cô cũng đã từng là người đặc biệt, có thể sống trong nhà của anh, quang minh chính đại cùng anh đi gặp bạn bè của anh. Bây giờ hết thảy mọi thứ đều trở lại trạng thái ban đầu. Anh có tất cả mọi thứ, cần nhất là tiếng nói chung, trong lòng ngầm hiểu rõ lẫn nhau mà không cần nói ra, càng không cần phải chiều theo ý muốn của một cô gái nhỏ như cô. Tô Nhạn bỏ ba lô trên vai xuống, ngồi xổm trong góc, từ trong đó lấy ra túi văn kiện. Thời tiết nắng nóng, cô vẫn mặc chiếc quần dài cao bồi không lộ chân, áo phông trắng xám trông có vẻ rộng rãi hơn trước. Cô trở nên gầy hơn, vốn ngũ quan tinh tế càng trở nên góc cạnh. Trên đỉnh đầu vẫn là chiếc kẹp tóc hàng ngày, vài sợi tóc rối vương trên mặt. Tô Nhạn đặt túi dưới chân, phân loại hai túi hồ sơ. Cô đứng dậy nhìn lên, đoàn người ở cửa khách sạn không biết đã rời đi từ lúc nào. Ở một góc không người, cô nhìn quanh, hai tay ôm chặt túi hồ sơ, ánh mắt mờ mịt luống cuống, như một đứa trẻ lạc đường trước khi bình minh mà lớn lên chỉ sau một đêm. Yến Hồi Thời không khỏi nhíu mày. Tô Nhạn đang chuẩn bị vào khách sạn, WeChat hiện một tin nhắn từ Yến Hồi Thời: [ Quay đầu lại. ] Cô ngơ ngác quay đầu nhìn ra phía sau. Yến Hồi Thời đứng sau lưng cô, không biết anh đã nhìn cô ở đây bao lâu. Giống như đột nhiên kịp phản ứng, hai tay Tô Nhạn đưa túi văn kiện ra: "Chú Yến, cái này, của chú đây." Cô vẫn dịu dàng ôn nhu, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta không đành lòng lớn tiếng khi đứng trước mặt cô. Yến Hồi Thời không đưa tay ra nhận, ánh mắt dừng ở trên mặt cô: "Cháu ăn cơm chưa?" "Ăn rồi." Tô Nhạn nhanh chóng trả lời. Yến Hồi Thời dừng lại hai giây, hỏi: "Cháu ăn lúc nào vậy?" Tô Nhạn: "Chính là trước khi đến đây." Yến Hồi Thời: "Cháu ăn gì?" Anh hiếm khi hỏi những câu vô nghĩa như vậy. Câu trả lời của Tô Nhạn cũng nhàm chán như câu hỏi của anh: "Cơm." Yến Hồi Thời không cảm thấy cuộc trò chuyện này dư thừa, sau đó nói: "Vậy ăn thêm một ít mì?" Tô Nhạn cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Không cần." Yến Hồi Thời nhấc mí mắt, chú ý đến phụ kiện tóc mới của cô. Cái nơ con bướm màu xanh, là ngầm ám chỉ bị cắm sừng. "Cháu không ăn." Yến Hồi Thời nói,"Cùng theo chú ăn chút gì nhé?" Anh vẫn không cầm lấy túi văn kiện trong tay cô. Tô Nhạn bvện cớ: "Cháu có việc phải làm, vậy cháu về trước." Yến Hồi Thời vươn tay cầm lấy túi văn kiện, Tô Nhạn vừa định buông tay, anh đột nhiên dùng sức kéo mạnh, bước chân cô lảo đảo, cả người đụng vào lồng ngực anh. "——Thật xin lỗi!" Tô Nhạn bị kinh sợ, hai tay chống đỡ trước ngực, muốn đẩy anh ra. "Thật xin lỗi ư?" Yến Hồi Thời không làm theo ý cô, ngược lại anh siết chặt vòng tay, rũ mắt nhìn cô chằm chằm: "Chú chiếm tiện nghi của cháu, cháu nên mắng chú." Tô Nhạn lắc đầu, buột miệng nói ra ý nghĩ thật sự trong lòng mình: "Cháu cũng đã chiếm tiện nghi của chú." Yến Hồi Thời: "Chú biết." Tô Nhạn nghĩ rằng anh ám chỉ lần ôm anh ở ven đường trước đó. Anh biết, anh không bận tâm sao? "Tô Nhạn, chú mới tới đây sáng nay." Lông mi dày của Yến Hồi Thời rũ xuống, sống mũi thẳng thắp, con ngươi đen nhánh của anh chỉ nhìn cô: "Trước đó, chú có gặp qua bạn học của cháu." Tô Nhan bị anh giam cầm trong ngực, nhiệt độ cơ thể của nhau bị túi văn kiện trên tay ngăn cách. Nhưng dường như cũng không hoàn toàn bị chặn, cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm trên người anh. Đầu óc cô trống rỗng một mảnh, không hiểu tại sao Yến Hồi Thời lại đột nhiên nhắc đến bạn học của mình. Tô Nhạn tâm hoảng ý loạn, quên mất lúc này phải phản ứng như thế nào. Yến Hồi Thời nửa ôm cô, động tác thân mật như vậy nhưng vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh: "Người bạn học của cháu nói cho chú —" Khóe miệng anh hơi cong lên: "Cháu không có người bạn trai nào." Tô Nhạn nghe thấy lời này, phút chốc ngẩng đầu lên, trong tiềm thức cố gắng che giấu: "Cháu, bạn học nào." "Câu phía sau quan trọng hơn, vì sao cháu không hỏi?" Yến Hồi Thời bắt gặp ánh mắt không giấu được bí mật của cô, thấp giọng nói: "Nếu cháu không hỏi thì chú sẽ hỏi. Tô Nhạn, cháu còn thích chú không?" Còn, có thích anh không sao! — Có thích anh không!? Đại não của Tô Nhạn nổ tung thành những tia sáng trắng, cả người như bị sét đánh. Yến Hồi Thời lấy túi văn kiện cô đang ôm ném sang một bên, anh giơ tay lên, đặt lòng bàn tay ra sau đầu cô rồi kéo cô về phía mình: "Cháu thẹn thùng thì đừng nhìn chú, chỉ cần nói cho chú biết là được." Tô Nhạn vùi mặt vào trong ngực anh, run rẩy gật đầu. Yến Hồi Thời nhẹ giọng hỏi cô: "Khẩn trương sao?" Giọng nói của Tô Nhạn từ kẽ hở trong cái ôm của anh truyền ra: "... Ừ." Yến Hồi Thời cười nhẹ: "Vậy thì đừng nói chuyện, chỉ gật đầu lắc đầu là được." Tô Nhạn nắm chặt áo sơ mi của anh, khẽ gật đầu. Yến Hồi Thời bắt đầu hỏi: "Sợ chú từ chối, cho nên không dám nói ra?" Tô Nhạn gật đầu. Yến Hồi Thời: "Những lời trước kia là để thăm dò chú sao?" Tô Nhạn gật đầu. Yến Hồi Thời dừng lại vài giây, tiếp tục hỏi: "Muốn đùa giỡn tình cảm với chú?" Tô Nhạn gật đầu theo quán tính, sau đó lắc đầu như trống bỏi. Yến Hồi Thời cười, đè lại cái đầu nhỏ không an phận trong ngực: "Chú không nhìn thấy cháu, có thể nói chuyện chưa?" Tô Nhạn nghĩ đến những lời anh nói trước kia, mũi chua xót: "Cháu không phải nhất thời hứng khởi, cũng không đùa giỡn tình cảm, không phải vô trách nhiệm. Chú Yến, cháu biết rõ thứ mình muốn, thích chú cũng chưa từng thay đổi." Giọng nói của Yến Hồi Thời dịu lại: "Có thực sự không thay đổi?" "Thực sự." Tô Nhạn cũng không kháng cự sự tiếp xúc của anh, ngược lại còn có chút tâm tư nhỏ chờ mong, có thể do chạm tới lòng tự trọng quấy phá, mũi cô phiếm hồng, cảm giác ủy khuất trào dâng, lập tức đỏ mắt: "Chính là người đó thay đổi, chú ấy ngày càng trở nên ghét tôi." Yến Hồi Thời mềm lòng đến rối tinh rối mù: "Không ai ghét Mật Mật cả." Anh cúi người bế cô lên. "Vốn dĩ muốn phối hợp với cháu, kết quả lại khiến cháu không vui." Gót chân cách mặt đất, Tô Nhạn bị dọa đến nỗi vươn hai tay ra, sợ hãi ôm lấy cổ anh: "Phối hợp với cháu chuyện gì." Vấn đề này xem ra không phải trọng điểm, cô giãy giụa thấp giọng cầu xin: "Chú Yến... Chú thả cháu xuống." Cánh tay rắn chắc của Yến Hồi Thời đỡ cô và trả lời,"Phối hợp với người bạn nhỏ chơi trò cháu đuổi chú trốn." Một tay anh ôm cô, tay khác nâng cằm cô lên: "Chú đang suy nghĩ, cho rằng cách này rất thích hợp với chú." Tô Nhạn xấu hổ khi nhìn thẳng mặt anh, muốn quay mặt đi, cằm lại bị hai khớp xương ngón tay nắm giữ, không có cách nào động đậy. Tai cô nóng lên: "Cách gì." "Như này." Yến Hồi Thời cúi đầu, không hề báo trước mà phủ lên môi cô. "Ưm... !" Sống lưng Tô Nhạn đột nhiên run lên, mở to hai mắt, không thể tin được chuyện gì đang xảy ra. Hơi thở đan xen vào nhau, không rõ nhịp tim ai đập, tất cả đều đang nói với cô rằng đây không phải là một giấc mơ. Môi của Yến Hồi Thời rất mềm, tựa như lông vũ mà dán lên môi cô. Anh rời đi ngay khi chạm vào, để lại một làn sóng nhiệt chưa thể tiêu tán trên môi cô. Tô Nhạn nín thở như thể đột nhiên bị một tiếng kêu ngọt ngào ập đến. Phản ứng của cô thật quá đáng yêu. Yến Hồi Thời nhướn mày cười đặc biệt giống tên du côn xấu xa, giọng điệu cũng trở nên mập mờ: "Cháu hôn chú một lần, chúng ta hòa nhau." Tô Nhạn ngốc mất vài giây mới kịp phản ứng: "... Đêm đó chú còn thức!" Yến Hồi Thời dùng ngón cái sờ lên khóe miệng của cô: "Ừm." Máu toàn thân đều dồn lên mặt, Tô Nhạn nghẹn đến mức mặt đỏ tai hồng, rốt cuộc không để ý tới xấu hổ nữa: "Cháu chính là hôn cổ chú! Không phải miệng!" Yến Hồi Thời nghe theo ý kiến của cô: "Vậy chú hôn lại lên cổ cháu một lần nữa?" Không đợi cô trả lời, anh đã đặt ngón tay lên cổ cô và bắt đầu đo lường: "Hôn ở đây, hay chỗ này? Mật Mật chọn đi." "Cháu không cần!" Ý thức quay trở về, Tô Nhạn giật mình nhớ ra bản thân đang đứng ở đâu, hốt hoảng đập lên vai anh, mềm giọng nói: "Đây đang ở trên đường... Yến Hồi Thời! Chú thả cháu xuống!" "Không gọi chú nữa sao?" Yến Hồi Thời bắt lấy cánh tay đang đập loạn của cô, không biết xấu hổi nói: "Nơi này không có ai." "Chú —" Tô Nhạn đỏ bừng cả mặt, vừa lo lắng vừa hoảng sợ nhìn camera giám sát ở đường bên cạnh: "Có, có giám sát, cảnh sát giao thông sẽ nhìn thấy!" Yến Hồi Thời tràn đầy ý cười. Kìm lòng không được, cũng muốn nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô. Anh cúi người, cắn nhẹ lên cánh môi cô. Hơi thở của anh lại đan xen với cô, trái tim Tô Nhạn đập loạn xạ không kiểm soát được, quên mất việc phản kháng. Yến Hồi Thời không rời đi ngay lập tức, dừng lại ở trên môi cô hai giây, khẽ cắn một chút: "Chú đã nhận được tiền lãi rồi."