Hoàng hôn. Ánh chiều tà chiếu trên lầu Phượng Vũ, từng giọt nắng như nhuộm đỏ khung cảnh nơi này, thật đẹp, hoa cỏ nhuốm màu hồng nhạt, thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt và quý giá.
Phượng Cô chậm rãi đi bộ tới.
Một thân trường sam màu đen, cả người thập phần tiêu lãnh, khuôn mặt tuấn tú một mảnh tối tăm lạnh lùng, phượng mắt có chút híp lại, đôi mày hơi nhăn, thoạt nhìn cả người như ác ma vừa bước ra từ địa ngục.
Lãnh Sâm đứng canh trước cửa lên tiếng: "Gia, người khỏe chứ ạ?"
"Ân!" Phượng Cô lạnh đạm nói, trên mặt không chút cảm xúc, lần này, do hắn sơ suất quá nên tạo cơ hội cho kẻ khác. Lại hại suýt chút nữa khiến Vãn Thanh gặp chuyện không may, chuyện như thế này, hắn quyết không cho phép tái xuất hiện một lần nữa.
Nhìn Lãnh Sâm có chuyện gì đó muốn hỏi xong lại thôi hắn liền hỏi: "Có chuyện gì?"
"Chu cô nương lúc này vẫn còn ở cấm phòng chờ Gia về xét hỏi!" Lãnh Sâm nói, hôm qua hắn đưa Chu Nguyệt Nhi về liền đưa nàng vào cấm phòng không cho ra ngoài.
Nói là đợi Gia về tra hỏi nhưng tối hôm qua Gia trở về, thân trúng độc, hôm nay bế quan bức độc suốt một ngày, mới thanh hết độc. Nếu Gia còn mệt mỏi những việc khác hắn có thể tự mình quyết định được, nhưng đây là Chu Nguyệt Nhi, hắn nhúng tay vào thì không hay.
Phượng Cô lạnh lùng cười một tiếng, đột nhiên hỏi một câu: "Lãnh Sâm, ngươi nói xem là cô ta gây ra có phải không?
Lãnh Sâm nghe câu hỏi của Phượng Cô có chút kinh ngạc không biết phải trả lời thế nào. Tâm tư của Gia khó dò, hỉ nộ vô thường, ngay cả hắn ở bên cạnh nhiều năm nhưng cũng khó lòng đoán được Gia nghĩ cái gì.
Nếu như hắn nghĩ, có khả năng chính là Chu Nguyệt Nhi gây nên, nhưng, có nên hay không nên nói thật ra, hắn rất khó để mà quyết định, dù sao đây cũng là việc riêng tư của Gia.
Phượng Cô thấy hắn hồi lâu không trả lời, ngược lại phá lên cười: "Ngươi khó xử phải không, nếu như nói thực sợ chọc giận ta, muốn lừa gạt ta?"
Lãnh Sâm cúi đầu, tâm tư Phượng Cô, hắn không có cách nào nhìn ra, rõ ràng là Gia đối với Chu Nguyệt Nhi sâu đậm tình ái, nhưng Phượng Cô không phải kẻ ngu muội, sao không nhìn ra bản chất thật của cô ta? Làm thế nào lại yêu một nữ tử như vậy chứ?
"Đi thôi, đi xem cô ta một chút nào." Phượng Cô đột nhiên hảo tâm nói, hướng tới Trà Hương Các mà đi.
Chu Nguyệt Nhi lúc này đang ngồi bên cửa sổ, trên khuôn mặt khuynh thành mang theo vài phần u buồn lại ủy khuất, thấy Phượng Cô đi tới, chậm rãi đứng dậy kêu lên: "Cô!"
Phượng Cô gật đầu, không lên tiếng, ánh mắt cũng không hề nhìn nàng nửa phần, Chu Nguyệt Nhi nhìn bộ dạng hắn, trong lòng nhất thời luống cuống, từ khi tố giác Mộ Dung Kiềm, nàng nhận ra một điều, Phượng Cô đối với nàng không còn như trước.
Nàng không muốn thừa nhận rằng bản thân mình bị hắn lợi dụng, thế nhưng tình hình lúc này thật vô cùng kỳ quái. Nàng nhận thấy rằng, Thượng Quan Vãn Thanh chết khiến cho Phượng Cô thành ra như thế.
"Ngươi tin tưởng ta, nhưng ta thì không, mọi chuyện đã rõ ràng." Phượng Cô đột nhiên lạnh lùng thốt ra.
"Ý của ngươi là không còn tin tưởng ta phải không?" Chu Nguyệt Nhi thống khổ cất lời, nước mắt chậm rãi tràn trên má.
Nàng không nghĩ tới rằng Phượng Cô lại có thể nói tuyệt tình như thế, hắn không có nói rõ ra nhưng chính thức khẳng định nàng là hung thủ thuê thích khách.
"Ta đã nói với ngươi, nên an phận để bảo vệ chính thân ngươi, đừng nên làm những việc không liên quan đến ngươi, sớm muộn, chỉ hại ngươi thôi." Hắn nói với nàng, vẫn còn chút tình thâm, chỉ hi vọng nàng có thể giác ngộ tại đây. Hắn đã quá nhiều lần dễ dàng tha thứ cho nàng, nếu nàng vẫn còn một mực làm xằng bậy, hắn chỉ sợ không có cách nào dung túng cho nàng được.
"Ta không hiểu ý ngươi... An phận bảo vệ chính bản thân mình? Đây là ý gì? Ta còn không an phận sao? Ngươi đúng là không còn muốn tin tưởng ta nữa... Ngươi cho rằng ta là kẻ chủ mưu đứng sau chuyện vừa rồi có phải không?" Chu Nguyệt Nhi cười khổ nói, trên mặt hiện rõ sự thất vọng. Nhưng trong lòng lại là một suy nghĩ khác.
Nghe những lời Phượng Cô nói, hận ý trong lòng Chu Nguyệt Nhi thăng dần lên, nhưng chỉ có thể giấu nỗi hận đó ở đáy lòng, nàng hận, hận tất cả những kẻ khác, hận Tình Thiên, hận cả người đã chết – Thượng Quan Vãn Thanh.
Chính vì Thượng Quan Vãn Thanh chết mới khiến Phượng Cô thay đổi thái độ với nàng.
Mà sự xuất hiện của Tình Thiên đã cướp đi Phượng Cô, nàng sẽ không cho bất kì kẻ nào có cơ hội để đoạt Phượng Cô. Trong lòng đã sớm ghi nhớ điều này.
"Làm hay không làm thì cũng đã xảy ra, ngươi không làm thì tốt, nhưng ta hi vọng chuyện như thế sẽ không tái xảy ra một lần nữa." Phượng Cô lạnh lùng thốt, nói rõ ràng như thế hi vọng nàng có thể hiểu.
"Không! Chuyện này nhất định phải điều tra minh bạch để trả cho ta sự trong sạch." Chu Nguyệt Nhi mềm nhũn mà kiên định nói. Trong lòng cười lạnh, nàng không tin rằng có ai có thể tra gì bất kì chứng cớ gì, mấy tên thích khách kia chẳng phải đều đã bị nàng dùng độc giết hết.
"Đã như thế, Lãnh Sâm, chuyện này phiền người đi kiểm chứng một phen." Phượng Cô nói xong liền ngay lập tức muốn rời đi.
Chợt nghe giọng nói của Chu Nguyệt Nhi mang theo vài phần giận dỗi: "Lãnh tổng quản, ngươi cho người đến đối chất đi, ta muốn hỏi xem, rốt cục là người phương nào, tại sao lại muốn hãm hại ta."
Nàng nghĩ rằng người chết rồi thì không thể đối chứng, nhưng đã tính nhầm một nước rồi, Lãnh Sâm, người này theo hầu bên Phượng Cô, lại làm tổng quản, hắn cũng rất bản lĩnh. Chỉ nghe tháy hắn bình tĩnh nói: "May là hôm qua ta đem vài tên thích khách rời khỏi nhà lao, cho vài kẻ khác thế thân vào, nếu không đã sớm bị trúng độc mà chết."
Nói xong những lời này chậm rãi xoay người theo Phượng Cô bước đi. Chỉ còn lại một mình Chu Nguyệt Nhi đứng đó, mặt tái mét vô cùng đáng sợ, cả người đứng ngây dại bất động.
Trên mặt, là cả sự sợ hãi vừa hận thù.
Tâm nàng đột nhiên không có cách nào khống chế được, cuồng hận dâng trào lên. Cả người như điên cuồng, phát dại. ...
Ban đêm Vãn Thanh đột nhiên được nữ tỳ báo là Chu Nguyệt Nhi hẹn tìm nàng, nói là muốn cùng nàng tâm sự. Trong lòng thấy rõ rất kỳ quái nhưng vẫn cười đồng ý.
Chỉ không nghĩ rằng cô ta lại chọn nơi gặp nhau là cánh rừng phía sau Phượng Vũ Lâu, không biết là chuyện gì đây? Nhưng đành chờ đến hẹn.
Xem ra, việc này không bình thường.
Ban đêm, cánh rừng an tĩnh.
Chỉ nghe tiếng vài con côn trùng, ếch nhái kêu, còn có gió thổi "sàn sạt" qua.
Chu Nguyệt Nhi mở tiệc rượu tại chỗ, một thân vận y phục kiêu sa, trong bóng đêm vẫn có thể nhận ra, kia khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diệu, Vãn Thanh tiến lên phía trước, trên mặt nở một nụ cười: "Mộ Dung phu nhân, Tình Thiên tới chậm."
"Không sao không sao, Tình Thiên cô nương mau ngồi xuống." Chu Nguyệt Nhi giả lả cười lại, thoạt nhìn thập phần nhàn nhã muốn thong dong chơi đùa.
Vãn Thanh ngồi xuống, nhìn bốn phía, rồi sau đó giả bộ hứng thú nói: "Mộ Dung phu nhân có nhã hứng, lại muốn tới rừng mở yến tiệc, hưởng thụ cảnh thanh nhàn trong đêm hè thật là hay a."
"Tình Thiên cô nương quá lời! Ta thích nơi yên tĩnh, nhưng nơi này chỗ nào cũng náo nhiệt, may sao chỉ có hậu viện này là an tĩnh." Chu Nguyệt Nhi vui vẻ đáp.
Ngay sau đó trên mặt hiện ra vài phần do dự.
Vãn Thanh trong lòng đã hiểu nhưng không nói ra, nàng giả bộ có ý lộ ra nhưng lại không nói, cũng có vẻ do dự, cô ta không phải là muốn chờ nàng mở miệng sao?
Nhưng nàng không hề hỏi han gì, trái lại đưa mắt nhìn ngắm rừng cây, nhàn nhã hưởng thụ.
Chu Nguyệt Nhi nhìn vẻ hờ hững của nàng, trong lòng cực hận nhưng chỉ có thể chịu đựng, cười xấu hổ: "Về việc hôm trước chúng ta bị ám sát, ta phải giải thích rõ ràng cho cô nương, thật sự không phải do ta gây ra, không biết là kẻ nào có hiềm khích muốn vu oan giá họa cho ta như thế."
Vãn Thanh nghe mấy lời của cô ta, rốt cục quay đầu lại: "Mộ Dung phu nhân hà tất gì phải để ý, chuyện kia, Phượng Gia chẳng phải đã nói hắn sẽ cho điều tra rõ ràng sao? Tin chắc rằng chuyện này không phải phu nhân gây nên, Phượng Gia nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Mộ Dung phu nhân."
"Chỉ sợ đối phương cố ý giá họa, nhất định sẽ làm gió thổi không lọt..." Chu Nguyệt Nhi mềm nhũn nói, cô ta vừa mới thăm dò nhưng không hề tìm ra được chỗ giam giữ mấy tên thích khách kia, không biết Lãnh Sâm đã đưa bọn họ đi đâu.
Rơi vào đường cùng không còn cách gì hơn là xuống tay với Tình Thiên.
"Là như vậy." Vãn Thanh cường điệu lời nói.
Chu Nguyệt Nhi nghe xong cười thư thái một tiếng, lại nghe Vãn Thanh nói một câu: "Tuy nhiên Mộ Dung phu nhân cũng đừng lo lắng quá, với năng lực của Phượng Gia, muốn điều tra chân tướng sự việc này cũng không phải chuyện khó, Tình Thiên nghe nói, Phượng Vũ Cửu Thiên tàn khốc, có thể làm người muốn chết không chết được, muốn sống không sống nổi, muốn bức cung cũng không phải việc khó khăn gì."
Chu Nguyệt Nhi vừa nghe vừa ngượng ngùng cười, trong lòng vô cùng phẫn hận, mấy tên khốn kiếp kia, chỉ cần bị người khác uy hiếp vài câu liền khai hết ra.
"Ta cũng mong mau chóng tìm ra được hung thủ để tìm lại công bằng." nàng ta nhẹ nhàng nói, tay nhẹ nhàng cầm lấy chén trà trên bàn thổi nhẹ, mân mê chén trà trong tay ôn nhu cười nói: "Tình Thiên cô nương uống trà đi, đây là bách hoa trà cự kỳ quý của Phượng Vũ Lâu, nử tử uống thường xuyên có thể dưỡng nhan sắc."
Vãn Thanh cười cầm chén lên, đặt ở chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi, trong lòng run lên, mặc dù nụ cười trên mặt không đổi nhưng trong lòng lạnh đi bội phần.
Trong chén trà này, có thuốc độc!
Chu Nguyệt Nhi có phần quá khẩn cấp rồi, ngay cả thời khắc này cũng không chờ đợi được, dùng độc bỏ trong trà hại nàng, nhưng nàng lại thông minh, biết rõ loại độc này.
Nàng nhẹ nhàng lên tiếng: "Mùi vị thật là thơm mát, khiến cho người ta say mê." Dùng loại độc mãn tĩnh này, xem ra, Chu Nguyệt Nhi muốn lấy mạng nàng thật nhanh.
Trong lòng nàng dấy lên chút lo lắng, nếu bản thân không từng nghiên cứu qua những thứ này, chẳng phải là sẽ bỏ mạng rồi sao.
"Tình Thiên cô nương mau thử xem, vị mới thật tuyệt diệu." Chu Nguyệt Nhi cười nói.
Vãn Thanh chăm chú nhìn cô ta nhưng trong lòng lạnh khủng khiếp hơn băng, nàng cố gắng sắp xếp vẻ mặt, nhưng âm thầm động tay động chân.
Nàng nhẹ nhàng đặt chén trà lên môi, một tay kéo áo cao lên che miệng, làm bộ như uống trà nhưng không để trà chạm môi, nhẹ nhàng rời chén trà đi, mượn khăn tay lau miệng, mọi chuyện diễn ra nhanh chóng không chút sai sót.
Nhìn Chu Nguyệt Nhi ngồi nơi đối diện, Vãn Thanh cười một tiếng, trên mặt tán thưởng: "Trà này hương ngọt man mát, như có hương của quế, của hà hoa, uống vào lại như biến thành mai hương..." Đáng tiếc Chu Nguyệt Nhi không biết nàng là Thượng Quan Vãn Thanh, loại trà này, nàng thử qua đã nhiều, mùi vị ra sao tất nhiên nàng biết rõ, vì thế giả bộ thưởng trà xong liền khen ngợi như vừa uống xong vậy.
Nói xong nàng khẽ đem chén trà hướng về phía bàn, lúc ngang qua ống tay áo kia nàng khẽ nghiêng chén một chút "cong" tiếng nước trà cùng chén trà rơi trên mặt đất, nước vương trên mặt đất, những giọt nước khẽ bắn lên váy nàng, chiều nay, nàng cố ý mặc bộ váy đào đỏ, lúc này nước dây trên váy đỏ, như một đóa hương trong sương mai, vô cùng đẹp mắt.
"Ai nha!" Vãn Thanh cố tình giật mình kinh hô lớn rồi sau đó nhìn phía Chu Nguyệt Nhi: "Phu nhân, Tình Thiên thất lễ!"
"Không có việc gì, không có việc gì, ta sai người rót cho Tình Thiên cô nương một chén khác." Nói xong quay đầu nói với thị nữ bên cạnh: "Tiểu Linh, ngươi đi mang lại cho Tình Thiên cô nương một chén khác."
Vãn Thanh trên mặt cố tỏ vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc một chén trà ngon như vậy."
"Không sao, trà đổ rồi có thể pha mới! Cái gì có thể thiếu nhưng không thể thiếu một chén trà thơm được." Chu Nguyệt Nhi cười cười.
Đợi một hồi lại hòi: "Phượng Gia đối với Tình Thiên cô nương thật là thập phần yêu mến?"
Dám đề cập đến việc này, Chu Nguyệt Nhi đã phải chờ nàng uống xong chén trà mới bắt đầu nói.
Vãn Thanh nghe dứt lời của cô ta, trong lòng cười thấp, đầu khẽ thấp xuống, chỉ lộ ra cái nhìn vô vị về phía Chu Nguyệt Nhi, đôi mắt trong như nước không chút dao động, âm thanh mảnh mai chậm rãi truyền ra: "Là Gia nâng đỡ Tình Thiên..."
Thế nhưng, bộ dạng mà trong mắt Chu Nguyệt Nhi nhìn thấy đó là sự thẹn thùng chấp nhận.
Trên mặt Chu Nguyệt Nhi hiện lên sát ý, chỉ lướt qua cũng thấy thật đáng sợ.
Cô ta khẽ cười một tiếng, khẽ giọng nói: "Xem ra, Tình Thiên cô nương cũng có ý a!"
"Phượng Gia bất luận là võ công hay phong thái, địa vị, tài phú, đều vô cùng xuất chúng, có thể là nam nhân đệ nhất Vân Quốc, nữ tử như ta, khó tránh có phát sinh tình cảm, nhưng là, Tình Thiên chỉ là một kẻ từ lầu các, chỉ sợ không vừa mắt Phượng Gia." Vãn Thanh cúi đầu nói, trên mặt hiện lên sự thẹn thùng, nhưng trong lòng thì thẳng băng như làn nước.
Phen này nói ra, giống như độc dược xuất ra vậy.
Phượng Cô, nam nhân này, mặc dù công nhận rằng hắn võ công, phong thái, địa vị, tài phú đều xuất chúng, chỉ tiếc, điểm tối quan trọng nhất là nhân phẩm, hắn không có.
Nhưng hi sinh vì kế hoạch, nàng cần phải giả vờ thích hắn.
Chu Nguyệt Nhi sau khi nghe xong trong lòng bắt đầu sinh hận thù, nụ cười trên mặt lại càng ngọt.
"Tình Thiên cô nương nói khiêm tốn quá rồi, ngươi tài nghệ, dung mạo thật khiến cho nam nhân điên cuồng a!" cô ta nói xong cố tình cười thêm: "Đừng nói là chỉ mình Cô thích ngươi, nếu ta là nam nhân cũng sẽ bị ngươi mê hoặc mất thôi."
"Phu nhân giễu cợt ta rồi! Chỉ tiếc thân phận Tình Thiên không có diễm phúc..." Nàng chậm rãi cúi đầu, lời nói mang theo vài phần thương cảm.
Chu Nguyệt Nhi trong lòng cười thầm: tự thân mình cũng hiểu ra rồi sao!
Một nữ tử thanh lâu, dám vọng tưởng trèo cao, đúng là không biết tự lượng sức mình!
Bất quá trong lòng như thế nhưng miệng lại nói một kiểu khác: "Tình Thiên cô nương chớ tự ti thế, xuất thân ra sao có phải là xấu đâu? Chẳng qua là do tạo hóa trêu ngươi thôi, còn nữa, ngươi tuy là người trong lầu các nhưng bản thân giữ mình trong sạch, thật sự đáng quý!"
"Phu nhân không hề coi thường Tình Thiên xuất thân hèn kém, thật khiến Tình Thiên cảm động vô cùng, những lời này khiến Tình Thiên có thêm niềm tin gấp bội." Vãn Thanh trên mặt lộ ra sự cảm kích, kích động vô cùng.
Nhìn bộ dạng hài lòng của Tình Thiên, Chu Nguyệt Nhi trong lòng hận vô cùng, sợ rằng làm tăng sự tin tưởng của Tình Thiên, vì vậy cố tình lơ đãng nói: "Tuy nhiên Tình Thiên cô nương cũng đừng ôm niềm tin quá lớn, Cô thật ra rất coi trọng thân phận, ai..."
Cô ta nói ậm ờ, muốn dập tắt mộng tưởng nơi Tình Thiên.
"Tạ ơn phu nhân chỉ bảo, Tình Thiên nhất định sẽ chiếm được lòng Phượng Gia." Vãn Thanh vẻ mặt lo lắng cố ý nói.
"Ha hả..." Chu Nguyệt Nhi mặt cười nhưng trong lòng bị chọc cho tức điên, ả ta chẳng qua muốn đả kích nàng, không ngờ nữ nhân này lại lời ả là lời khuyến khích.
Nhưng cô ta không sợ, bởi ý nghĩ rằng muốn tiến vào Phượng Vũ Cửu Thiên không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa, nếu nàng vào, cô ta sẽ có biện pháo với nàng.
Nàng vừa uống xong chén trà, chắc sẽ dễ bị thao túng. Chén trà kia có độc, là chất gây nghiện, nếu không có thuốc để ăn tiếp, sợ rằng sẽ phát điên lên.
Nhớ ra trà, mới nhớ ra Tiểu Linh đi lâu như vậy chưa thấy quay về, đang định cho người đi gọi nàng, lại thấy bóng nàng từ xa đi tới, hơn nữa không chỉ phụng trà mang đến, sau lưng lại có vài người theo tới.
Một thân hắc y thon dài, thần thái tuấn mỹ, dĩ nhiên là Phượng Cô.
Tại sao hắn cũng đến?
Tuy nhiên, Chu Nguyệt Nhi cho rằng cô ta đã làm xong chuyện nên sự xuất hiện của Phượng Cô cũng không ảnh hưởng gì. Nàng ta không muốn cho hai người kia làm bất cứ điều gì.
Phượng Cô là của cô ta, không một ai được cướp đi, nàng vì hắn đã mất đi tất cả, nếu không có hắn, làm sao nàng ta có thể sinh tồn tiếp được đây?