Chương 204: Tiểu Bảo Bối Mất Tích (2)

Thất thân làm thiếp

Nguyệt Sinh 17-10-2023 10:17:01

Trong một khoảng sân. Đơn giản mà sáng sủa. Một nam nhân nhìn qua vô cùng tiều tụy đang ngồi một mình giữa sân dưới bóng cây mai, một ngọn gió thổi qua, tuyết và hoa mai cùng rụng xuống người của nam nhân kia. Vẻ mặt nam nhân kia rất an tĩnh, nhưng trên gương mặt tuấn lãng đẹp mắt kia, trong an tĩnh lại tràn ngập bi thương đau khổ, khiến người khác phải đau lòng. Sắc trời đã tối, gió đêm lãnh liệt, nhưng hắn lại không thèm quan tâm, cứ lẳng lặng ngồi như vậy. Rõ ràng, đôi mắt kia cong lên như đang cười, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy, đó là nụ cười buồn. Hắn mở bàn tay ra, đón lấy một đóa hoa mai và mấy bông tuyết, rồi nhẹ nhàng khép tay lại, vo thành một khối tròn, một mùi hương lãnh liệt thanh thuần từ từ lướt qua mũi hắn. Hắn vẫn nhớ rõ, có một nữ tử, trời vào đông là sẽ có mùi hương thanh tân lãnh liệt này, nàng chưa bao giờ bắt chước người khác tô son đánh phấn, xông hương, trên người nàng chỉ có mùi hoa tươi, nhưng rất thu hút! Đúng lúc này, cổng lớn vang lên tiếng gõ cửa. Hắn nhẹ nhàng nhíu mày, cảm thấy vô cùng kỳ quái, bởi vì ở chỗ này, hắn chưa từng có bằng hữu, càng không có người đến tìm, chắc là tìm nhầm người. Vì vậy hắn vẫn ngồi dựa vào thân cây mai như trước, không chút nhúc nhích, để mặc hoa và tuyết cùng rụng trên người. Nhưng tiếng gõ cửa kia rất cố chấp, có thế nào cũng không chịu ngừng. Hắn lại nhíu mày, phi thân về phía cửa như một mũi tên, vẻ mặt phiền muộn và tức giận, hung hăng mở cửa, nhưng đến khi đẩy cửa ra, khoảnh khắc thấy hai đứa bé vô cùng khả ái đang đứng ngoài cửa, mọi bực tức của hắn liền tan thành mây khói. "Phi tiểu tử, tại sao lại là con! Tại sao con lại ở đây? Đã tối thế này? Chẳng lẽ là..." Mặt Tà Phong liền lộ vẻ hưng phấn, chẳng lẽ là ... Vãn Thanh đưa 2 đứa bé đến đây, vì vậy ngẩng đầu nhìn lên tìm kiếm, lại chỉ thấy con đường tối tăm, không có một bóng người nào khác. Có chút thất vọng, nhưng chỉ là trong nháy mắt. Năm năm qua , hắn một mực không dám đi gặp nàng, không biết phải đối mặt với nàng thế nào mới phải. Tư niệm trong lòng hắn chưa từng vơi đi, chỉ càng lúc càng tăng. Bất quá hắn biết nàng hiện giờ rất ổn, thật sự hạnh phúc, hắn cũng cảm thấy mãn nguyện . Phượng Phi vừa nhìn bộ dạng Tà Phong, liền kéo kéo ống tay áo của hắn, nói với vẻ không vui: "Sư phụ đừng nhìn nữa , không có ai đi theo con đâu, chỉ có con và muội muội đến thôi!" nếu để người khác biết, căn bản là đến cổng lớn hai bé cũng không bước ra được. Tà Phong nghĩ thấy đúng, cúi đầu, cười hỏi: "Tại sao hai đứa lại đến đây, còn đến lúc khuya khoắt thế này, có biết làm thế là rất nguy hiểm không!" "Không phải là Phi nhi vì sư phụ đấy sao!" Phượng Phi nói. "Vì ta?" Tà Phong có chút không hiểu. Phượng Phi gật đầu: "Đúng vậy, chính là vì sư phụ đấy! Vì muốn tới gặp người! Phi nhi phải nói dối mới có thể khiến phụ thân và mẫu thân đưa con đến Thương Thành, hơn nữa sư phụ vẫn một mực nói muốn trông thấy Nộn nhi, Phi nhi vì thực hiện giấc mộng của sư phụ, mới lớn mật mạo hiểm dẫn theo Nộn nhi đến đây!" Phượng Phi nói xong, lại có chút không vui, vừa mới đến đã bị sư phụ cự tuyệt Bé toàn vì sư phụ thôi mà! Tà Phong vừa nghe, khẽ siết gương mặt của Phi nhi: "Biết con tốt với sư phụ rồi! Vào đi! Ngoài này lạnh lắm!" Nói xong quay người lại, nhìn cô bé con mập mạp khả ái đứng bên cạnh Phượng Phi, vì lạnh mà hai má đỏ hồng lên, đôi mắt to tròn trong veo tò mò nhìn hắn, đôi mắt to tròn trong veo không gợn sóng, giống Vãn Thanh như đúc, đôi môi bé nhỏ đỏ hồng khẽ mở ra, rất dễ thương. Thật là một tiểu nha đầu dễ thương, Tà Phong cúi xuống ôm bé lên, thân mật hôn lên mặt cô bé một cái, âu yếm hỏi han: "Con là Nộn nhi sao? Rất đáng yêu!" Nộn nhi mở to đôi mắt tròn nhìn thúc thúc, thọat nhìn hắn không giống người xấu, hơn nữa có vẻ mối quan hệ giữa hắn và ca ca rất tốt, vì vậy cô bé cũng buông lỏng tâm lý, nở nụ cười: "Chào thúc thúc!" "Ngoan lắm!" Tà Phong vừa nghe thấy thanh âm ngọt ngào như gạo nếp của Nộn nhi, liền hài lòng đến quên cả Phi nhi, ôm Nộn nhi đi thẳng vào trong phòng, không liếc mắt nhìn đến Phi nhi lấy một cái. "Haizzz! Quả nhiên nam nhân đều háo sắc!" Phượng Phi chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu! Sau đó còn nhíu mày, như thể bé là đại nam nhân vậy. Thật không hiểu nổi người lớn, tại sao ai nấy nhìn thấy muội muội đều thế! Cổ nhân nói không sai, nam nhân 10 người thì có 9 là háo sắc! Nhìn đi, không chỉ phụ thân, bây giờ đến cả sư phụ cũng thế, thấy Nộn nhi, liền quên còn có Phi nhi này ở đây ! Bất quá mặc dù như thế, bé cũng không ghen tỵ, dù sao bé cũng không cần được đại nam nhân thương yêu, hơn nữa bé là người yêu thương Nộn nhi nhất ! Nhìn Nộn nhi có thể được mọi người yêu thương, bé càng cao hứng. Vì vậy Phượng Phi tự đóng cửa, rồi sau đó đi theo Tà Phong vào trong nhà. "Hoa mai. . . Hoa mai. . ." Mới vào trong sân, nhìn thấy cả sân đều trồng hoa mai, Nộn nhi hưng phấn huơ huơ tay, vẻ mặt càng thêm vui vẻ. Tà Phong thấy thế, vươn một tay ra, ngắt một bông mai, Nộn nhi còn chưa nhìn rõ động tác, Tà Phong đã đưa bông hoa mai đến: "Thích không?" "Hoa mai rất đẹp, Nộn nhi thích lắm. . ." Nộn nhi ôm bông hoa mai vào trong lòng, dáng vẻ thích đến mức không buông tay. Tà Phong cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên hai má đã hơi lạnh của Nộn nhi: "Thích là tốt rồi." Nhìn khuôn mặt này, trong đầu hắn lại hiện lên gương mặt kia. Hiện tại ... nàng có khỏe không? Xoay người, nhìn Phượng Phi phía sau, hỏi: "Mẫu thân con cũng đến Thương Thành sao?" "Vâng ạ, cả nhà con cùng đi!" Phượng Phi khờ dại đáp. Mặt Tà Phong liền hiện vẻ cay đắng, đau khổ như thể không chịu đựng nổi. Cả nhà, hai tiếng thật êm tai! Nhưng đồng thời, cũng ngăn cách hắn và Vãn Thanh một cách hoàn toàn ! "Mẫu thân con có khỏe không?" "Sức khỏe của mẫu thân hoàn hảo, nhưng mấy ngày nay đi đường vất vả, có chút không khỏe, mới ăn xong cơm tối mẫu thân đã đi ngủ rồi!" Phượng Phi đáp: "Nếu không con và Nộn nhi cũng không đến đây dễ dàng thế được." Dù mẫu thân có chiều hai bé, nhưng mẫu thân cũng là người thông minh, nếu không phải mẫu thân đã đi ngủ, muốn dẫn Nộn nhi ra ngòai, chỉ có thể dùng hai chữ 'Khó khăn' để hình dung! Phượng Phi nói xong lại suy nghĩ một chút, hỏi tiếp: "Sư phụ, người đã quan tâm mẫu thân như vậy, tại sao không đi gặp mẫu thân?" Vấn đề này, bé đã hỏi mấy lần , sư phụ vẫn chưa từng trả lời. Bé chỉ biết là sư phụ và mẫu thân có quen biết, nhưng đã là bằng hữu, tại sao không gặp nhau? Sư phụ còn quan tâm đến mẫu thân như vậy nữa! Bé thật sự không hiểu nổi người lớn, rất không rõ ràng! "Nên gặp thì tự nhiên sẽ gặp, con còn nhỏ đừng hỏi nhiều!" Tà Phong khẽ thở dài một tiếng. "Con thật không hiểu được người lớn, rất nhăn nhó !" Phượng Phi không vui nói. Tà Phong giống như nhớ ra điều gì, mặt liền biến sắc: "Nói thế tức là con lén tới đây?" "Đúng ạ!" Phượng Phi trả lời rất đương nhiên. Mặt Tà Phong liền tái mét: "Hồ nháo, hai đứa đột nhiên mất tích như vậy, mẫu thân con sẽ phải lo lắng! Rất không hiểu chuyện ! Ta phải nhanh chóng đưa hai đứa về!" Phượng Phi vừa nghe, liền lắc đầu liên tục: "Sư phụ, người yên tâm ! Con có để lại 1 lá thư trong phòng để mẫu thân yên tâm, con viết 2 ngày nữa con và Nộn nhi sẽ về."