Chương 171: Cuộc Chiến Cân Não (1)

Thất thân làm thiếp

Nguyệt Sinh 17-10-2023 10:17:01

Buổi tối, Mộc Cáp Nhĩ đến tìm Phượng Cô, sau đó cùng nhau đến nhà Mộc Cáp Nhĩ. Đẩy cửa ra, đã thấy cả nhà Mộc Cáp Nhĩ đang chờ , Phượng Cô cười yếu ớt, đi vào: "Chào thôn trưởng, chào thôn trưởng phu nhân." Mẫu thân Mộc Cáp Nhĩ thân thiết cười một tiếng: "Ai nha, Phượng Cô, còn gọi là thôn trưởng phu nhân gì chứ! Sắp thành người nhà cả rồi , còn nói những ... lời khách khí này làm gì, nếu không chê sớm, thì nên gọi một tiếng nhạc mẫu đi." Phượng Cô cười một tiếng, thân thiết nói: "Nhạc mẫu." Phảng phất như hắn sắp thành con rể nhà này thật. Chỉ có điều, thật sự như thế sao? Mộc Cáp Nhĩ đứng một bên, vừa nghe thấy thế, liền nhăn nhó lắc đầu, cúi gương mặt đã đỏ bừng : "Nương nói gì vậy! Thật là!" Vẻ thẹn thùng của tiểu cô nương hiện ra, bị Phượng Cô thâu tóm chỉ trong một cái liếc mắt, rồi sau đó cô ta nhanh chóng trốn ra sau lưng Mộc mẫu. Mộc phụ lên tiếng : "Phượng Cô ah, ta cũng không có gì để nói , đứa con gái tiểu Nhĩ này của ta, từ nhỏ được chiều đã quen, nhưng ta cũng không thể chiều chuộng nó cả đời, sau này, nhiệm vụ đó giao cho ngươi . Chỉ hy vọng ngươi có thể đối đãi với nó một cách chân tâm." "Nhạc phụ ngài yên tâm, ta sẽ đối đãi với tiểu Nhĩ thật tốt -, nàng hồn nhiên thiện lương, là một cô bé tốt, sau này ta nhất định sẽ sủng ái che chở nàng, dành cho nàng những điều tốt nhất." Phượng Cô hơi khom người thi lễ, rồi sau đó nói, chỉ có điều hắn hơi cúi đầu, khiến người khác không nhìn thấy rằng, trên gương mặt của hắn không có chút tình cảm nào, chỉ có sự đạm mạc bình tĩnh. "Uhm, ngươi nói vậy là ta an tâm rồi." Mộc phụ cười một tiếng. Mộc Cáp Nhĩ ngẩng đầu nhìn Phượng Cô, thẹn thùng cười một tiếng, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc. Phượng Cô cũng cười với cô ta một tiếng. "Tốt lắm tốt lắm, nhanh ngồi xuống ăn đi! Thức ăn sắp nguội cả rồi!" Mộc mẫu từ ái nói, vừa nói vừa lôi kéo Phượng Cô đến bên bàn, rất có dáng vẻ của một bà mẹ vợ yêu thương con rể. Vì vậy cả nhà cùng ngồi xuống ăn một cách hoan hoan hỉ hỉ, vui không lời nào tả được, chỉ có điều, ánh mắt sắc bén của Mộc phụ, thủy chung nhìn Phượng Cô chăm chú, trong ánh mắt đó có mấy phần tìm tòi nghiên cứu. Dù sao cũng từng trải nhiều, đối với mọi chuyện ông ta tương đối tỉ mỉ, dù trong lòng cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng hết lần này tới lần khác dù đã tỉ mỉ tìm tòi nghiên cứu, cũng chẳng thể tìm ra sai sót chỗ nào. Biểu hiện của Phượng Cô rất tốt, đích thực là khiến người khác cảm giác được hắn vô cùng yêu thương Mộc Cáp Nhĩ, hắn liên tục duy trì nụ cười trên môi, còn gắp thức ăn và lau khóe miệng cho Mộc Cáp Nhĩ, dáng vẻ cực kỳ ân ái. Trên gương mặt già nua mà cơ trí, là vẻ nghi hoặc không thể giải thích. Ông ta vẫn cảm thấy có chỗ không hợp lý nhưng lại không thể diễn tả ra thành lời Phượng Cô đồng thời ngẩng đầu lên, dùng đôi phượng nhãn nhìn thẳng vào Mộc phụ: "Nhạc phụ, trên mặt con rể có gì không ổn sao, vì sao ngài cứ nhìn chằm chằm vậy?" Đôi môi mỏng cong lên thành một nụ cười nhợt nhạt. Thoạt nhìn, cực kỳ ấm áp lương thiện. Nhưng không biết vì sao, trong lòng Mộc phụ, lại có cảm giác đó là nụ cười của loài hồ ly, có cảm giác bản thân rơi vào bẫy rập, đôi phượng nhãn đó, khiến người khác không thể nhìn thấu. "Không có gì, ta chỉ đang cảm thán, tiểu Nhĩ có thể tìm được một nam nhi tốt như ngươi thật là một chuyện tốt! Ha ha. . . ." Mộc phụ cười một tiếng, rồi sau đó xúc động: "Cũng coi như ta hoàn thành được tâm nguyện ." "Cha, tại sao cha lại nói những lời này!" Mộc Cáp Nhĩ nhẹ giọng cắt lời ông ta. "Nữ đại bất trung lưu a!" Mộc phụ nghe xong bồi nốt một câu. Phượng Cô chỉ gắp một cọng rau để ăn, cười nhợt nhạt, chỉ có điều ánh mắt hắn khiến người khác không thể đóan ra điều gì Bữa cơm này, để xác định quan hệ giữa Phượng Cô và Mộc Cáp Nhĩ, cũng là để xác định hôn sự, là mười ngày sau, mặc dù có chút vội vàng, nhưng kỳ quái ở chỗ, hai bên đều hoàn toàn tán thành. Thật là một hôn sự kỳ quái. Trong bóng đêm, Mộc Cáp Nhĩ tiễn Phượng Cô trở về. Phượng Cô đi một mạch, không mở miệng nói tiếng nào, được nửa đường, đột nhiên hắn nói: "Trở về đi! Trời lạnh thế này, đi ngủ sớm đi." "Không có việc gì, ta tiễn người trở về." Mộc Cáp Nhĩ nhẹ giọng nói, cô ta chỉ muốn được ở cùng với Phượng Cô thêm một chút. Phượng Cô đặt tay lên vai cô ta, thể thiếp nói: "Đi thêm một lát nữa là đến nhà gỗ rồi, ta làm sao có thể để ngươi trở về một mình? Vừa rồi chịu sức ép khiến ta rất mệt mỏi! Nghe lời ta, mau trở về đi!" Mộc Cáp Nhĩ nghe thế, đỏ mặt rồi sau đó gật đầu: "Uhm, vậy người đi cẩn thận." "Được rồi." Phượng Cô gật đầu, rồi sau đó đưa mắt nhìn cô ta nhảy chân sáo trở về. Một lúc sau, rốt cục không nhìn thấy bóng lưng cô ta nữa, hắn mới chậm rãi xoay người, không phải đi về nhà gỗ, mà đi theo con đường nhỏ ra khỏi thôn. Phượng Cô cứ đi một mạch, đến khi ra khỏi thôn rồi, hắn mới cất giọng âm tà: "Có thể ra rồi đấy!" Vãn Thanh đang nấp trong chỗ tối nghe thấy hắn nói thế , suy nghĩ một chút, rồi sau đó nhẹ nhàng đi ra: "Đúng là bị người phát hiện !" "Khinh công của nàng như thế, muốn người khác không phát hiện, thật khó quá đi!" Phượng Cô nhếch đôi môi mỏng tạo thành một nụ cười, chậm rãi nói, vô cùng kiêu ngạo. Bộ dạng cuồng vọng, khiến vừa nhìn là thấy giận. Tên Phượng Cô này, chỉ trúng tình cổ, lại trở về với bộ dạng trước kia, không khiến người ta tức chết thì không chịu được -. "Thật xấu hổ, không sao cả, vốn dĩ ta cũng không định gạt người, người có biết căn bản cũng không sao cả. Chỉ cần người nhà Mộc gia không phát hiện ra là tốt rồi ." Vãn Thanh khẽ nói, cười yếu ớt như hoa, tỏa sáng lung linh dưới ánh trăng. " Cũng đúng." Phượng Cô gật đầu. "Vậy sao sau khi Mộc Cáp Nhĩ đi rồi nàng vẫn một mực ẩn thân? Không phải nàng nói không định gạt ta sao?" Chỉ một câu, liền chỉ ra chỗ sơ hở của nàng. Nếu không sợ hắn biết, thì việc gì phải lén lút đi theo hắn. Phượng Cô giỏi lắm! Vãn Thanh không nhanh không chậm, từ từ nói: "Lúc trước đã ẩn thân , hà cớ gì sau đó phải hiện thân? Hiện thân đi ra, chẳng lẽ không phải giải thích một phen sao, nếu phiền phức vậy, không bằng cứ ẩn thân đến cùng." "Tốt! Ta thích nói chuyện với người thông minh!" Phượng Cô cười một tiếng, rất ít khi hắn gặp được người thông tuệ mồm mép như vậy, hơn nữa bộ dạng nàng vô cùng trấn tĩnh, càng khiến hắn phải tán thưởng. "Nói đi, có chuyện gì?" Hắn chắp tay hỏi, bầy ra dáng vẻ duy ngã độc tôn. Hắn rõ ràng biết nàng muốn hỏi chuyện gì, còn giả vờ bắt nàng phải nói ra, Vãn Thanh không cho hắn cơ hội giả vờ, chỉ trong trẻo lạnh lùng nói: "Người biết ta muốn hỏi người chuyện gì -." "Ta không biết." Hắn nói một cách thẳng thắn, nhìn chằm chặp vào nàng, nụ cười có chút hài hước, như mèo vờn chuột. "Ngươi!" Vãn Thanh có chút bực mình, nàng phát hiện, muốn đấu khẩu với kẻ giảo họat như Phượng Cô, là chuyện khó vô cùng, lăn lộn thương trường nhiều năm, đã luyện cho hắn bản lĩnh ép người đối diện phải nói trước. Cái gì mà một chữ đâm thẳng vào tim -. Làm cho người ta vừa giận vừa bất đắc dĩ. Chịu thôi, ai bảo nàng nợ ân tình của hắn, vô phương mặc kệ hắn sống chết ra sao? Vì vậy Vãn Thanh lạnh mặt: "Tại sao người lại đáp ứng cô ta? Không phải người nói sẽ tra xét rõ ràng sao? Hôm nay còn đáp ứng chuyện hôn lễ , không phải nghĩ rằng ta gạt người đấy chứ?" "Đã không sao cả rồi !" Phượng Cô đổi sắc mặt, trở nên phai nhạt, có chút ưu thương, khiến người khác càng khó hiểu. "Cái gì gọi là đã không sao cả rồi?" Vãn Thanh nhìn thẳng vào mắt hắn. "Nàng từng nói -, hai ta có quan hệ thế này thế kia, nhưng hiện tại nàng ở cùng một chỗ với Ngân Diện, bảo ta chịu đựng thế nào được, nếu thật sự giữa hai ta từng có chuyện gì, không nên nhớ ra nữa mới tốt, Mộc Cáp Nhĩ cũng không có chỗ nào không tốt -, ngược lại, cô ấy thật lòng thích ta -. Không bằng ta tính thế này. . . . . ( hình ảnh không rõ, khoảng 20 chữ ) trong giọng nói của hắn có bóng dáng nhàn nhạt của việc bị tổn thương. Vốn dĩ, hắn chỉ định giả vờ -, để chiếm lấy sự đồng tình của Vãn Thanh, có ai ngờ, nghĩ đến cảnh nàng ở cùng một chỗ với Ngân Diện, trái tim hắn cũng không kiềm chế được cảm giác chua xót, khiến giọng điệu trở nên sầu não như vậy. Giọng nói không còn chút giả vờ nào, hoàn toàn là chân tình từ đáy lòng hắn . Hắn đối với chuyện giữa nàng và Ngân Diện, là cực kỳ để ý -. "Nói tóm lại, là nàng thiếu nợ ta!" Hắn đột nhiên cảm thấy vẫn chưa đủ, hung hăng bồi một câu. Vãn Thanh nhìn dáng vẻ bị tổn thương của hắn, có chút không biết phải làm như thế nào cho phải, nàng không hiểu sao đột nhiên hắn lại có dáng vẻ này, nhưng đúng thật là nàng thiếu nợ hắn, thế nên nàng vẫn chưa biết phải giải thích thế nào với hắn. Ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng chỉ mím môi. Nhìn bộ dạng ảm đạm của nàng, trong lòng Phượng Cô cười thầm, nhưng không lộ ra ngoài mà nói tiếp: "Vãn Thanh, nàng nói cho ta biết, ta thật sự vì trúng phải tình cổ, mới thích Mộc Cáp Nhĩ, mới có thể quên mất người ta yêu nhất là nàng sao?" Vãn Thanh nhìn hắn rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Thật sự là người trúng tình cổ." "Nếu ta giải được tình cổ, nàng có chọn rời khỏi Ngân Diện, đến bên ta không?" Phượng Cô nói, mắt sáng như đuốc, nhìn nàng chăm chú. Cả tối nay hắn làm biết bao chuyện, chỉ để đổi lại một câu nói của nàng. "Ta sẽ rời khỏi Ngân Diện -." Vãn Thanh nói, vốn dĩ nàng cũng không định ở cùng Ngân Diện -, đóng màn kịch thân mật, chỉ để kích khởi lòng ghen tuông của hắn, nếu đạt được mục đích rồi, tất nhiên nàng sẽ không ở cùng một chỗ với Ngân Diện nữa. Nàng và Ngân Diện, sẽ không ở chung một chỗ nữa -. Dù sao, nàng và Ngân Diện cũng bị ngăn cách bởi nhiều thứ lắm. Ngân Diện, là một nam tử xuất trần –, hắn thích hợp với một nữ tử tốt, mà nàng, đã sớm không ở trong phạm vi đó rồi . Từ khi biết Ngân Diện tới nay, nàng chưa từng có ý nghĩ sẽ yêu hắn. Có lẽ, thời gian dài vừa qua, căn bản là nàng không có thời gian để nghĩ đến chuyện yêu, bởi vì, khi hắn ở bên chăm sóc nàng, là thời gian nàng chỉ gặm nhấm nỗi đau để sống. Mặc dù nghe được nàng sẽ rời khỏi Ngân Diện khiến Phượng Cô rất vui vẻ, nhưng Phượng Cô vẫn không chủ quan, nàng không nói sẽ chọn hắn, hắn nhíu mày hỏi: "Chỉ rời khỏi hắn thôi sao?" "Còn việc ta có chọn đến bên người hay không, ta nghĩ, căn bản là không liên quan đến chuyện này. Phượng Cô luôn tự phụ, không phải là thiếu tin tưởng việc sẽ chiếm được trái tim của một nữ tử chứ?" Vãn Thanh khẽ cười nói, uyển chuyển đẩy vấn đề sang Phượng Cô.