Đột nhiên, một luồng khí lạnh lẽo thổi đến, mọi người chỉ cảm thấy luồng khí lạnh như sương, lạnh đến không mở được mắt, đến khi mở được mắt, đã thấy một bạch y nam tử đứng trước mặt.
Trường thân ngọc lập, nam tử đó đứng dưới ánh trăng như một vị tiên xuống trần, đáng tiếc gương mặt hắn bị mặt nạ màu bạc che mất, nhưng hơi thở trong trẻo lạnh lùng cao ngạo của hắn, khí chất thanh nhã như mây, vẫn đủ để khiến ai nấy phải rung động.
Tay hắn cầm trường kiếm, ống tay áo tung bay nhẹ nhàng, hàn khí bắn ra bốn phía.
"Ngân Diện!" Vãn Thanh vui vẻ kêu lên, may là Ngân Diện tới, nếu không, vô luận thế nào nàng cũng không có khả năng chống đỡ được tòan bộ Tuyết Thôn-.
"Không có việc gì, có ta ở đây!" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Ngân Diện chậm rãi vang lên.
Tuy nhiệt độ nơi đây rất lạnh, nhưng tâm Vãn Thanh lại bỗng dưng cảm thấy ấm áp, nàng vô cùng cảm động, với Ngân Diện, cho tới bây giờ nàng chỉ đem lại phiền phức, mà hắn, luôn xuất hiện cứu nàng khi nàng gặp nguy hiểm.
Nàng nợ hắn, thật sự là nhiều lắm.
"Thật ngông cuồng! Dù cho võ công của ngươi có cao tới đâu, hai tay không địch được sáu tay, đạo lý này ngươi phải biết -, huống chi là người dân của cả một thôn!" Có một đại hán của Tuyết Thôn lớn tiếng quát lên, dường như đối với sự tự tin của Ngân Diện, cực kỳ không cho là đúng.
Chỉ có Mộc phụ, vẻ mặt trấn tĩnh đừng đầu, suy nghĩ sâu xa không thôi, mặc dù hắn không nhìn ra võ công người này cao thấp ra sao, nhưng hắn biết, những lời người này vừa nói, quyết không phải là tự tin quá đà.
Một kiếm thị uy vừa rồi của người kia, đã đủ để chứng minh thực lực của hắn.
"Có ngông cuồng hay không, các ngươi thử thì sẽ biết!" Mắt Ngân Diện hiện lên một tia cuồng ngạo, đưa mắt nhìn đám người Tuyết Thôn một vòng, là khiêu chiến, là tự tin vào bản thân.
Danh tiếng của hắn không phải là hữu danh vô thực.
"Tiểu tử vô tri!" Đại hán kia bị Ngân Diện khích lên, cầm một cái rìu thật to bổ về phía Ngân Diện, Ngân Diện mắt cũng không chớp, không cử động dù chỉ là một chút, chỉ thấy có cơn gió thổi qua vạt áo hắn, cây búa liền chệch hướng.
Đại hán kia cũng không phải một nông dân không biết võ công, không phải loại cậy mạnh, một chiêu này, không phải là mù quáng lao lên -, đại hán nhìn tay mình trống trơn, đến cả vạt áo Ngân Diện cũng chưa thể chạm tới, hắn cực kì giật mình, đến khi quay đầu, đã không còn dám sơ ý như lúc đầu.
Quay người lại, tăng thêm lực, lại bổ về phía Ngân Diện, một búa này, chẳng những dùng lực, còn dùng lực một cách rất khéo léo, nhưng vẫn chẳng thấy Ngân Diện nhúc nhích nửa phần như trước, thân hình thon dài của hắn, đứng thẳng ở đó, chân không rời đi, hắn khẽ nhích hông một chút, đại hán lại chém vào không khí.
Lần này khiến đại hán cả kinh không ít, đại hán bực tức nhìn Ngân Diện, lại quay đầu nhìn người trong thôn, có chút cảm giác nuốt không trôi.
Ngân Diện không thèm liếc mắt nhìn đại hán lấy một cái, chỉ nói với Mộc phụ: "Mộc thôn trưởng, ta tin tưởng, mặc dù chỉ là mấy chiêu ngắn ngủi, cũng đủ để cho ngươi nhìn rõ thân thủ tại hạ, những thứ khác ta không muốn nói, nếu ngươi không muốn máu tươi nhuộm tuyết ở đây, thì dẫn người trở về đi! Vừa rồi ta chỉ là thử thân thủ của kẻ kia, nếu còn ai dám khiêu chiến, ta sẽ không dùng tay không nữa đâu !"
"Cuồng đồ!" Chợt nghe thấy một tiếng quát lớn, thì ra là đại hán lúc nãy nhân lúc Ngân Diện đang nói, lại cầm rìu bổ về phía Ngân Diện.
Khoảnh khắc đó không ai ngờ được -, Vãn Thanh đang chú ý tình hình Phượng Cô, vừa nhìn đã ngây ngẩn cả người, chỉ thấy lưỡi rìu cách đầu Ngân Diện chưa đến 3 tấc.
"Ngân Diện! ..." nàng kinh hô một tiếng, tim như muốn bắn khỏi lồng ngực, hốc mắt, đã đỏ lên.
Nhưng không có ai ngờ Ngân Diện chỉ nhẹ nhàng đưa chân qua, chưa đến nửa bước, cũng đã đủ để đại hán kia thất bại, khác biệt ở chỗ, tay hắn lóe lên tia sáng của mũi kiếm, chĩa thẳng vào cổ họng đại hán
Chỉ dùng sức rất nhẹ, đại hán liền máu tươi nhuộm tuyết.
Ngân Diện đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn lão hồ ly giảo họat Mộc phụ, chờ lão ta mở miệng.
Rốt cục Mộc phụ nhắm nghiền hai mắt: "Ngươi thả lão Hải đi! Chúng ta trở về."
"Cha!" Mộc Cáp Nhĩ vừa nghe thế, liền ngây ngẩn cả người, lần này đi, mang ý nghĩa cô ta không còn khả năng được ở bên Phượng Cô nữa, thanh âm của cô ta vừa chói tai vừa kèm theo tiếng khóc nức nở.
"Không được làm loạn! Lúc này, ngươi còn có thể làm gì! Trở về cho ta!" Mộc phụ quát lạnh , vẻ mặt tối tăm.
"Cha..." Mộc Cáp Nhĩ nhìn cha, lại nhìn Phượng Cô, vẻ mặt thống khổ không bỏ.
Mộc phụ không để ý đến bộ dạng khó chịu của cô ta, kéo cô ta : "Trở về!" Vừa nói vừa đảo mắt nhìn người dân Tuyết Thôn, ý bảo mọi người trở về.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đạo lý này lão ta hiểu rõ.
Vì cầu bình an, vì tránh né thị phi mới định cư dưới chân núi tuyết, lão ta có thể vì nữ nhi làm bất cứ chuyện gì, nhưng nếu phải đổi bằng máu của toàn bộ Tuyết Thôn, là điều hoàn toàn không thể -.
Ngân Diện này, không phải người dễ trêu chọc, kiếm pháp của hắn, thân pháp của hắn, còn có nội công của hắn, vừa rồi hắn cố ý thể hiện cho lão ta, nói rõ nếu đấu đến cùng, người thiệt sẽ là lão ta
Xác thật, điều Mộc phụ nghĩ không sai.
Đích thật là Ngân Diện không muốn tàn sát mới thể hiện võ công, chiếu theo sự lạnh lùng trong quá khứ của hắn, chỉ sợ những người đó đã sớm làm vong hồn dưới kiếm của hắn, hắn thấy bọn họ không quá ác độc, thế nên không tổn thương bọn họ.
"Ngươi không sao chứ?" Vãn Thanh nhẹ nhàng hỏi. Vừa rồi bị một nhát búa kia khiến nàng kinh tâm, vẫn chưa bình tĩnh, vẫn đang căng thẳng.
"Không có việc gì, nàng yên tâm." Ngân Diện dùng thanh âm ấm áp vỗ về nàng, cười an ủi.
"Một búa vừa rồi, thực khiến ta sợ hãi, nếu ngươi thật sự..." nói được một nửa, dường như Vãn Thanh cảm giác được nói thế không được may mắn liền ngừng lại, nhìn hắn.
"Sao nàng có thể đánh giá ta thấp như thế, người nọ chỉ là một hán tử thô lỗ, ta chính là sát thủ Ngân Diện cơ mà!" Ngân Diện nhẹ nhàng nói, nhìn nàng lo lắng, khiến hắn cũng phải mềm lòng.
Không kiềm chế được, Ngân Diện rất muốn đưa tay vuốt ve gương mặt đang bị gió làm lạnh của nàng, nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ có thể chặt đứt ý nghĩ này, năm ngón tay thon dài, chỉ có thể giấu trong tay áo, cắm chặt vào lòng bàn tay.
"Ta tất nhiên sẽ không xem thường sát thủ Ngân Diện, nhưng cảnh tượng lúc đó quá đột ngột, ta thật sự sợ ngươi sẽ bị thương." Vãn Thanh nói, nhát búa đó thật sự khiến nàng sợ chết khiếp
Ngân Diện tiếc nuối cười yếu ớt, rồi sau đó nói: "Nhìn Phượng Cô thế nào rồi ."
Vừa nói vừa quay sang nhìn Phượng Cô, chỉ thấy mẫu cổ càng lúc càng phát ra âm thanh lớn hơn , ở lỗ mũi Phượng Cô, có một con sâu trắng nhỏ, đang ló đầu ra thăm dò, dường như lo lắng điều gì đó.
Vãn Thanh cả kinh, muốn tới gần, Ngân Diện bèn giữ nàng lại: "Đừng tới gần, con sâu đó sống trong cơ thể người lâu, sẽ sinh ra cảm giác an nhàn, lúc này nó đang lo lắng có nên đi ra theo tiếng kêu của mẫu cổ không, lúc này quyết không thể quấy rầy đến nó, vạn nhất cắt đứt quá trình dẫn cổ lần này, lần sau sẽ rất khó khăn – !"
"Uhm." Vãn Thanh nghe xong lời Ngân Diện nói, liền gật đầu nín thở, không ai dám thở mạnh, chỉ sợ dọa đến con sâu.
Ngân Diện lẳng lặng lôi kéo tay nàng, đứng đó, chỉ cảm thấy nàng buông lỏng sự căng thẳng, lòng bàn tay vã mồ hôi không ngừng, Ngân Diện quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng đang khẩn trương nhìn Phượng Cô và con sâu chăm chú, tâm tình hắn cũng buông lỏng theo tay nàng.
Có lẽ nàng không biết, sự quan tâm nàng dành cho Phượng Cô, đã nhiều đến thế, nàng vì Phượng Cô mà lo lắng nhiều đến thế này, nhìn dáng vẻ khẩn trương chăm chú của nàng, chỉ sợ dù hắn có nắm tay nàng, nàng cũng không nhận ra.
Trong lòng Ngân Diện thầm thở dài.
Nhìn phía Phượng Cô.
Cuối cùng hắn đã thua .
Lúc này, con sâu trong người Phượng Cô đã chậm rãi đi ra, nhảy vào trong tay Phượng Cô –, quấn quít cùng mẫu cổ.
Vãn Thanh mừng rỡ nở nụ cười, cảm thấy trái tim đã lạc lên tận cổ họng rốt cuộc cũng rơi xuống .
Phượng Cô cảm thấy con sâu cũng rời khỏi thân thể của hắn, vừa mở mắt, việc đầu tiên hắn làm, là nhanh chóng nhét cặp tình cổ vào trong Lang Nha, sau đó vặn chặt đóng lại.
Phượng Cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nhẹ người hơn rất nhiều.
Khi con sâu đi đến mũi hắn, – trí nhớ của hắn cũng đã hồi phục , rốt cục hắn cũng nhớ được chuyện giữa hắn và Vãn Thanh, tất cả những cảm xúc hỉ nộ ai nhạc hai người từng trải qua.
Phượng Cô xúc động nhìn Vãn Thanh, vốn định bày tỏ sự vui sướng với nàng, lại nhìn thấy Ngân Diện đang nắm tay nàng, mặt hắn liền đen như sát thần.
Phượng Cô mãnh liệt đứng dậy, đi đến trước mặt Vãn Thanh và Ngân Diện.
"Phượng Cô..." Vãn Thanh đang muốn nói gì đó, lại thấy Phượng Cô nhoài người qua, giật mạnh tay nàng, lúc này nàng mới nhớ ra vừa rồi nàng nắm tay Ngân Diện, vì quá mức khẩn trương nên không nhận ra.
Nhưng ngay cả như thế, hắn cũng không nên vô lễ như thế!
"Không cho phép nàng để nam nhân khác nắm tay! Tất cả chỗ khác, thân thể của nàng, chỉ có thể thuộc về ta -." Phượng Cô bá đạo tuyên bố, ghen tuông đầy trời.
Ngân Diện chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không nói được lời nào.
Về phần Vãn Thanh, lại hất cánh tay bá đạo của hắn: "Phượng Cô, ngươi quá vô lễ !"
"Nàng nắm tay nam nhân khác, ta có thể không tức giận sao? !" Phượng Cô quát to, trừng mắt nhìn Ngân Diện, như muốn phun lửa.
"Ta muốn nắm tay ai thì nắm tay người đó! Đây là chuyện của ta!" Vãn Thanh gầm lên, thật sự nổi giận , không ngờ nàng lo lắng cho hắn như thế, hắn không cảm ơn tử tế, còn làm ra hành động bá đạo, khiến nàng thật sự rất giận.
"Thanh nhi..." nhìn ra được Vãn Thanh thật sự giận dữ, Phượng Cô trợn mắt nhìn Ngân Diện, rồi sau đó nhìn Vãn Thanh, bầy ra vẻ mặt nhu tình như nước: "Ta chỉ là có chút đố kỵ thôi..."
Hắn biết, Vãn Thanh là người ưa mềm không ưa cứng -.
Không ngờ hắn đột ngột đổi giọng, Vãn Thanh xác thật là có chút khó có thể tức giận, nàng không thể bài xích vẻ mặt thân thiện này của hắn -.
"Đủ rồi, chúng ta đi thôi, nơi đây không nên ở lâu!" Vừa nói vừa quay người đi trước.