Đẩy cửa sổ ra, nắng sớm ấm áp đi vào, còn có hương thơm nhàn nhạt của cỏ hoa, của đất trời, thấm vào tâm người, đáng tiếc, ngày xưa sao trong lòng không cảm nhận được những thứ này, không sao hiểu nổi.
Cũng là con hắn, mà hắn không có vì nàng lấy lại công bằng. Nhìn lại tất cả, giống như chưa hề phát sinh gì, tất cả phẳng lặng trôi đi. Phảng phất chỉ là một chuyện bình thường. Chu Nguyệt Nhi, Chu Nhu Nhi, vẫn vui vẻ như cũ, chỉ có nàng, một mình tọa trong phòng, tự mình an ủi lấy vết thương, từng chút từng chút một, rồi sau đó, hận thù cứ tăng lên ngùn ngụt! Hắn là cha mà...
Người khác không rõ nhưng hắn thì rõ nhất, nhưng ngay một chút cảm động cũng không, thậm chí tra tìm hung thủ cũng không có. Như vậy liền trở thành một sự việc gì đây. Nếu như thương tổn chỉ mình nàng phải chịu, nàng chưa bao giờ trông cậy vào hắn, nàng sẽ kính trọng hắn, sẽ vì hắn làm mọi chuyện, những kia là cốt nhục của hắn! Hắn lại có thể tàn nhẫn lãnh khốc như thế, nàng thật bội phục hắn.
Bất quá, hắn không tìm lại công lý cho hài nhi, thì chính nàng sẽ tìm, không thể để hài nhi chết như thế được! Trong lòng nàng, lập nhiều lời thề... Tính toán, đã là ngày thứ bảy, hôm nay, chính thức diễn ra đại hội võ lâm! Chiến Thành đông nghịt người. Vô cùng hoành tráng.
Trong lòng mong chờ, âu lo, chờ mong được rời đi, lo âu bởi không biết hôm nay có thể thành công hay không. Bởi vì biết hôm qua, không có nghe thấy Phượng Cô mời nàng cùng đi dự đại hội. Không biết là có thể hay không mời đi đây?
Nếu như hắn không đồng ý, nàng chỉ có thể len lén đi, nhưng nếu như vậy, lại sợ hại đến Hồng Thư, dù sao nàng gặp chuyện không may, mà Hồng Thư lại là người do Phượng Cô phái đến bảo vệ nàng, lo rằng hắn sẽ trách tội nàng, Nhìn về phía Hồng Thư, nàng cầm một bó hoa tươi để cắm, tựa hồ mấy ngày nay nàng suy sút làm Hồng Thư thập phần lo lắng, cho nên, mấy ngày nay, Hồng Thư ngày ngày sáng sướm đi hái hoa tươi, để cho sức sống tràn ngập căn phòng, như muốn xua đi mọi thứ gây ức chế cho nàng.
Nhưng, thương tổn trong lòng, há có thể dùng ngoại vật xua đi được sao? Nàng rất ít khi đau khổ, nhưng những nỗi đau mà khi bùng phát lên, không kẻ nào có thể sánh nổi."Năm nay đại hội võ lâm xem ra náo nhiệt lắm." Nàng nhàn nhạt nói, dù sao, năm nay, trong đại hội này, mọi người đều biết là quyết chiến giữa Mộ Dung Kiềm và Phượng Cô. Hai đại nhân vật của Vân Quốc quyết đấu, chắc chắn vô cùng đặc sắc.
Hơn nữa, thêm chuyện gần đây có những lời đồn ác ý về Mộ Dung Kiềm, đã có người nói ở võ lâm đại hội sẽ có chứng cứ phanh phui việc xấu hắn làm. Người thì muốn hủy thanh danh người khác, người thì háo kì, người muốn báo thù, cho nên, càng náo nhiệt.
"Ân". Hồng Thư nói. Hôm nay Lạc Nhật lai, không khí náo nhiệt vô cùng, đại môn phái đều đến, hiệp sĩ cũng vô cùng." Hồng Thư nói thêm.
"Thật muốn đi xem a!" Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, nói xong, mắt nàng hiện lên tia khó hiểu.
"Ta cũng muốn đi xem, tiếc là..." Hồng Thư trong lòng cũng thập phần muốn đi xem, nhưng lúc này thân thể Nhị phu nhân suy yếu như thế, khắp nơi có kẻ hãm hại, nàng không thể nào đi được, nàng nhất định phải canh giữ bên Nhị phu nhân, bảo vệ người.
Đúng lúc chủ tớ hai người tâm sự nặng nề, ngoài cửa một người đến, vẻ mặt nghiêm cẩn, khách khí, xa cách. Dĩ nhiên là Sâm quản gia. Vãn Thanh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nàng vẫn lo lắng, may mà thành. Cười nhạt, thi lễ: "Sâm quản gia đại giá, có chuyện gì sao?"
"Nhị phu nhân đừng gọi nô tài như thế!" Lãnh Sâm liếc mắt nhìn Vãn Thanh, sau đó nói: "Gia căn dặn, mời Nhị phu nhân chuẩn bị một hồi, cùng nhau đi dự đại hội võ lâm." Vãn Thanh trong lòng đã rõ, nhưng cố ý không hiểu hỏi: "Võ lâm đại hội? Ta không biết võ công, đi chỉ thêm phiền Gia thôi."
"Nhị phu nhân không cần lo lắng, người đi, sẽ có người bảo vệ tốt cho người. Lần này có cô nương Phi Tuyết ra mặt đánh đàn nữa." Lãnh Sâm âm trầm đáp. Kỳ thật trong lòng cũng không hiểu rõ lắm, tại sao Phi Tuyết lại yêu thích Nhị Phu nhân như thế, liên tục phá lệ, thỉnh phu nhân lên đài hiến nghệ, lại thỉnh phu nhân đi luận bàn tài đánh đàn.
Hôm nay lại mời Nhị phu nhân cùng nhau đi đại hội võ lâm, quả nhiên làm người ta suy nghĩ trăm lần cũng không giải đáp được, nhưng bất quá đại hội võ lâm lần này, mặc dù nắm chắc nhưng, Phi Tuyết này, tuy nói là nữ tử phong trần, có khả năng ngược lại, trong Chiến Thành, trong lòng những nhân sĩ nàng ta là một thiên nữ, nàng ấy nói một câu chắc cũng có giá trị, nên Gia cân nhắc mãi mới đồng ý thỉnh nàng đi, mời Nhị phu nhân cùng đi. Dù sao, nàng như thế cũng có điểm tốt.
"Nguyên lai là cô nương Phi Tuyết." Vãn Thanh cười nhạt, nói gần như không ra lời. Lãnh Sâm nhìn thoáng qua, đột nhiên có chút rõ ràng, Nhị phu nhân đúng là có thể làm người khá lay chuyển, vẻ mặt lạnh nhạt cười khẽ này, mặc kệ là đạm mạc, đầy ưu thương, vẫn làm cho nội tâm người ta xúc động.
"Nhu vậy chúng ta đi thôi!" Vãn Thanh nói. Lãnh Sâm nhìn thoáng qua quần áo trên người nàng rồi lên tiếng: "Phu nhân nên về phòng thay đồ cho tráng lệ hơn đi! Dù sao đại hội võ lâm cũng toàn người có danh tiếng trong giang hồ, nếu mang bộ dạng này đi người ta nhìn e không hay lắm."
Vãn Thanh cúi đầu nhìn y phục trên người, khẽ gật đầu đồng ý. Đích thị là rất thuần khiết, một thân lụa trắng, tóc dài cũng chỉ có một trâm cài nhẹ. Thoạt nhìn thì lộ quá mức thanh tố, nhưng vừa mới mất đi hài tử, cũng không cần ăn mặc quá đẹp. Nhưng biết Sâm tổng quản thực sự có ý tốt, dù sao, để cho Phượng Cô lên tiếng thì không hay chút nào. Hơn nữa, sợ Phượng Cô lại lấy cớ này không mang nàng đi. Cho nên nghĩ phải nhanh thay xiêm áo thật tốt."Ta sẽ chuẩn bị ngay đây, thỉnh Sâm tổng quản chờ." Vãn Thanh lễ phép.
"Phu nhân, Gia có lệnh nửa canh giờ sau lên đường." Lãnh Sâm nói nhỏ.
"Ta hiểu rồi." Vãn Thanh gật đầu rồi sau đó mang Hồng Thư vội vàng trở về trong phòng thay quần áo trang phục... Tóc dài bèn được chải gọn lên, chỉ cài một cây trâm nhẹ, không trang điểm thêm nữa, trên người một bộ váy xanh lục, áo choàng màu vàng nhạt, thoạt nhìn vô cùng hùng khí và đẹp đẽ. Không quá mộc mạc nhưng cũng không lòe loẹt, rất thanh nhã.
Thoa chút son môi, kẻ lại đường lông mày, nhẹ nhàng ngắm qua dung nhan, một nữ tử xinh đẹp dần hiện ra. Nàng không phải người đẹp nhất, nhưng lại khiến người khác phải vĩnh viễn khắc ghi trong lòng, Hồng Thư trong lòng nghĩ suy nhiều. Tay cầm mái tóc đen dài sơ lược tỉ mỉ, trong lòng không biết vì sao sinh ra nhiều thương cảm, mà mí mắt cứ giật liên hồi, phảng phất như có chuyện gì sắp phát sinh.
Lúc nghe Sâm tổng quản nói thỉnh nhị phu nhân đi dự đại hội võ lâm, trong lòng lại càng thêm bất an. Nhưng rồi ngược lại cảm giác cũng không sao, dù sao cũng là đi cùng Gia, sẽ không có việc gì a.
Nhưng trong lòng vẫn chất chứa đầy bất an, suy nghĩ một chút, cảm giác có điểm không ổn, nên né tránh mọi thứ mới là thượng sách. Vì vậy lên tiếng nặng nề khuyên nhủ: "Nhị phu nhân, chỉ bằng không nên đi, tuy nói rằng quần hùng hào kiệt, nhưng dù sao cũng là đại hội võ lâm giang hồ, có nhiều người, tự nhiên sẽ không thiếu những kẻ thô tục vũ phu, chỉ sợ ... có loạn, sẽ làm người bị thương."
"Không có việc gì, Hồng Thư." Vãn Thanh trấn an nói, kỳ thật nàng biết Hồng Thư vì nghĩ cho nàng, nếu là ngày thường, nàng tất không đi, nguy hiểm không phải là vấn đề, quan trọng là nàng không thích náo nhiệt, đông người.
Nhưng, lần này, nàng có kế hoạch, lẽ nào không đi! Kế hoạch này chỉ sai một bước cũng sẽ hỏng cả. Nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Ngươi không phải cũng muốn được đi sao? Cơ hội như vậy vài năm mới có một lần, bỏ lỡ rất đáng tiếc a."
"Hồng Thư mặc dù rất muốn đi, nhưng sự an toàn của Nhị phu nhân quan trọng hơn, nơi đó người loạn, đừng nói là không nhìn ra kẻ xấu, nếu có loạn, chắc hẳn sẽ không toàn mạng." Hồng Thư lo lắng nói, đại hội võ lâm vô cùng náo loạn, một vị trí, nhiều người muốn ngồi, trong giang hồ, bao kẻ sẽ sử dụng ám kế.
Nhất động khởi võ, sẽ loạn. Võ lâm nhân sĩ không thể so với văn nhân, võ văn lộng bút, có thể nói lắm lời, động lên một cái, chỉ có nắm lấy kiếm đao mà lên, thường sẽ hỗn loạn vô cùng. Nếu như hội võ công, nàng cũng chỉ là một nữ tử, sợ không bảo vệ được Nhị phu nhân, lúc hỗn chiến vô cùng khó bảo vệ. Vãn Thanh nhìn bộ dạng Hồng Thư, trong lòng có chút đau đớn, có một người, toàn tâm toàn ý vì mình, tựa như từ kiếp trước.
Bàn tay trắng như tuyết nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng mà rằng: "Hồng Thư, nếu như thật sự có loạn, ngươi trước hết phải bảo vệ bản thân mình. Ngươi không muốn ta gặp chuyện không may, ta lại càng không muốn ngươi như thế. Nhớ kỹ, bất luận thế nào, đều phải bảo vệ tốt thân mình, hảo hảo sống." Rất muốn nói cho nàng chuyện mình sẽ rời đi, nhưng cuối cùng, nhịn xuống, chuyện này, thêm một người biết lại càng không tốt.
"Nhị phu nhân tại sao lại nói thế, nô tỳ là kẻ chỉ biết lo cho bản thân thôi sao?" Nghe xong lời Vãn Thanh, Hồng Thư vội nói: "Nô tỳ mạng mỏng, chỉ mong Nhị phu nhân bảo toàn."
"Ta..." Vãn Thanh mở miệng, nhưng không biết nói gì, thật sự không biết nói gì cho đúng, không còn cách nào khác là cúi đầu. Hồng Thư thấy rất lạ, Vãn Thanh chưa bao giờ nói chuyện như thế, bèn hỏi: "Phu nhân, làm sao vậy?"
"Không có gì, thời gian cũng không còn nhiều, mau nhanh đi." Vãn Thanh đáp."Ân, mau đi thôi." Hồng Thư đáp, nhưng trong lòng cảm giác thập phần kỳ quái, Nhị phu nhân phảng phất có chuyện gì tâm sự, định nói gì đó. Nhưng nhìn thời gian, không còn sớm, sợ chậm trễ Gia lại tức giận, vì vậy không có hỏi nữa, đành chờ khi trở về sẽ hỏi.
Nhưng nàng không thể nào ngờ tới, ngày đó sẽ không có... Phượng Cô ngồi trong xe ngựa, lặng lẽ suy nghĩ, nhìn chăm chú qua ô cửa sổ, mang theo chút lạ lùng, phức tạp nhìn một bóng người.
Đến chỗ rẽ, thân hình mềm mãi kia đến gần, ánh mắt hắn như trong trời đêm bị điểm sang huỳnh hỏa lên. Nàng trong bộ đồ thanh lịch trang nhã, lạnh nhạt mỉm cười, gương mặt thanh lệ như hoa cúc, một thân vàng nhạt, ống quần lại xanh nhã, giống như mùa xuân ấm áp soi lòng người. Vãn Thanh... Vãn Thanh bước nhanh hơn. Đến trước mặt Sâm tổng quản nói: "Đã khiến mọi người chờ lâu."
"Không có gì, phu nhân tới rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát." Lãnh Sâm cũng thi lễ trả lời, trong lòng thập phần tán dương tính tình Vãn Thanh, nhưng mãi mãi chỉ có thể lạnh nhạt đối lại với nàng, hắn thấy rõ, nàng, dù cho là với nô tài, hay bất cứ ai, cũng không xem nhẹ.
Cho nên, Hồng Thư mới khăng khăng nhất mực theo nàng như thế. Vãn Thanh chú ý tới đội xe, chỉ có một chiếc, là Phượng Cô ngự trên đó, vô cùng tráng lệ. Có chút không biết làm thế nào cho phải. Lãnh Sâm giương tay lên, chỉ hướng xe đó: "Nhị phu nhân, mời lên xe."
"Được." Vãn Thanh gật đầu, sắc mặt lập tức khác nhiều, nghĩ đến việc cùng một xe với Phượng Cô, trong lòng vài phần phức tạp. Nhớ lại trước cũng một lần cùng xe với hắn, khi đó mới làm vợ hắn, tâm tình vẫn mang theo vài phần ngây thơ ảo tưởng, lúc này, lại phảng phất nhiều tang thương, nghĩ lại, chuyện này xem như một giấc mộng vậy, không phải thực.
Nhờ Hồng Thư đỡ, nàng lên xe ngựa, vén rèm mà vào, chọn chỗ cách xa hắn nhất mà ngồi, mắt không có nhìn về phía hắn, lẳng lặng ngồi xuống. Nghe xe ngựa chậm rãi đi, rốt cục, cuộc đời nàng sắp sang một lộ trình mới. Phượng Cô nhìn bộ dạng xa lánh kia của nàng, trong lòng có chút khó chịu. Nhưng rồi không biết nói gì cho phải, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lên tiếng: "Đi thì hãy yên lặng, đừng gây cho ta thêm phiền phức."
Lời nói lạnh lùng khỏi miệng. Nói xong, hắn liền hối hận. Tại sao lại không có cách nào ôn nhu hơn chứ. Rõ ràng hắn không có ý này, hắn chỉ muốn nói cho nàng, đi đường xa phải chú ý an toàn cho mình. Nhưng lời nói như bát nước hắt đi, sao có thể lấy lại được?
Chỉ nghe nàng lạnh lùng đáp lại: "Gia yên tâm, thiếp nhất định cẩn trọng." "Ân" hắn lên tiếng. Rồi sau đó chìm vào im lặng, chỉ còn nghe tiếng vó ngựa cuồn cuộn bên tai không dứt, còn có nhiều tiếng chảo hỏi náo nhiệt quanh đường, đều là người ở. Tâm Vãn Thanh đột nhiên dựng lên.
Xe chạy thì tiếng động huyên náo vô cùng, nhưng trong xe lại có một sự yên lặng đến quỷ dị. Hai người trầm mặc không lên tiếng, Vãn Thanh vẻ mặt trong trẻo lạnh nhạt, mà Phượng Cô lại âm lạnh. Lúc này, xe ngựa liền dùng, tựa hồ có người chắn ngang, Phượng Cô trong mắt lạnh lẽo, tức giận, Lãnh Sâm biết rõ hắn ghét nhất kiểu này, sao còn để xe ngựa dừng lại. Lúc này... liền nghe bên ngoài có người cao giọng: "thật có duyên a! Trên đường đi cũng có thể gặp Phượng thiếu gia!" Là tiếng Mộ Dung Kiềm, không ngờ tới lại gặp trên đường, thật không biết là có duyên phận gì? Hay chuyện tình gì đây?
Nghe được giọng hắn, mặt Phượng Cô càng lạnh lùng, miệng cười buốt lạnh, sau đó vén màn lên đối với Mộ Dung Kiềm: "Thật là trùng hợp. Không nghĩ còn có thể gặp Mộ Dung minh chủ ở đây."
"Đúng vậy! Không nghĩ tới a! Hôm nay sẽ náo nhiệt đây!" Mộ Dung Kiềm nói tiếp, sau đó nhìn Vãn Thanh: "Phượng phu nhân, người cũng muốn tham dự ư?"
Vãn Thanh vừa lúc tọa gần cánh cửa, cho nên, bọn họ nói gì nàng cũng rõ, chỉ là gương mặt một mảnh thanh tĩnh, làm bộ dạng lạnh lùng không quan tâm, không nghĩ Mộ Dung Kiềm hỏi đến nàng. Ngẩng đầu lên, nói nhỏ nhẹ: "Đúng vậy."
Mộ Dung Kiềm nghe ngữ khí nàng thế cũng không nói thêm nữa, chuyển hướng qua Phượng Cô: "Xem ra, Phượng Gia đối với Nhị phu nhân vô cùng yêu thích a! Người đẹp đi cùng, thật là tăng nhiều phần thú vị."
Phượng Cô lạnh lùng cười một tiếng. Nói lại Mộ Dung Kiềm: "Bên người ngươi cũng có một nữ tử thật tốt đó thôi, Nguyệt Nhi sao lại không đi cùng ngươi, xem ra thiếu tri kỷ." Vãn Thanh lúc nghe Mộ Dung Kiềm nói đã thấy kỳ quái, lời hắn nói vốn dĩ không phù hợp với Tác Phong củ hắn, hắn nói chuyện bao giờ cũng có mục đích. Rõ ràng là có chuyện, không thấy Chu Nguyệt Nhi đi cùng hắn a.
Nhưng, thấy Mộ Dung Kiềm đi sau một xe ngựa, trong lòng cười lạnh môt tiếng, không phải. Xem ra, Phượng Cô đã tính cả. Người trong xe, nhất định là Chu Nguyệt Nhi. Nghĩ đến Phượng Cô chắc cũng nghĩ ra. Mộ Dung Kiềm cười một tiếng, thập phần tự đắc: "Vừa mới, ta qua Phượng Vũ lâu đón người đi, nên qua nói với Phượng Gia để tránh hiểu lầm. Mong rằng không trách tội."
Hắn nói xong cười ha hả một tiếng. Phượng Cô trong lòng kinh ngạc, hắn để lại người ở nhà đều là tinh binh cường tướng, lại cố ý đem Nguyệt Nhi an trí trong mật thất, không ngờ còn bị Mộ Dung Kiềm tìm được. Hóa ra. Phượng Vũ lâu có nội gián. Trên mặt nhanh chóng phục hồi, cười nhạt: "Thật là vô dụng. Khi trở về ta sẽ giáo huấn họ một phen."
"Chúng ta mau đi! Nếu lỡ giờ sẽ không tốt." Mộ Dung Kiềm cười to nói, sau đó giục ngựa đi trước. Phượng Cô hạ màn xe xuống, sắc mặt xanh mét, Vãn Thanh trong lòng lại muốn cười, nhưng không lộ ra, chỉ trầm tĩnh ngồi ở một chỗ, không xuất nửa lời. Nhưng nàng băn khoăn, Phượng Cô là người thông mình sao lại không nghĩ tới điểm này.
Sao không đem giấu Chu Nguyệt Nhi đi, để Mộ Dung Kiềm tìm được, phiến lớn rồi không? Nhìn vẻ mặt âm trầm của Phượng Cô, Vãn Thanh lẳng lặng ngồi. Phượng Cô nhìn Vãn Thanh từ đầu đến cuối ngay cả một cái liếc mắt với hắn cũng không, trong lòng sinh khí. Lạc thai là một chuyện, trong lòng hắn cũng tức giận, gây tổn thương cho hài nhi của hắn, hắn như thế nào không báo thù đây?
Chỉ là trước mắt thời cơ chưa đến. Hơn nữa, Vãn Thanh cũng không nói nửa câu, từ ngày đó, không hề chủ động tìm hắn, nếu như nàng mở miệng, hắn sẽ giải thích ngay."Ngươi không có gì hỏi ư?" Hắn lạnh lùng hỏi, nhưng khó khăn mới mở miệng được. Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn hắn lạnh nhạt, khiến tâm Phượng Cô rét lạnh.
Chỉ nghe thấy tiếng nàng lãnh như băng trả lời: "Không có." Rồi sau đó, lạnh lùng hướng mắt ra ngoài không nhìn lại. Mắt Phượng Cô lạnh lẽo, u ám, hệt như băng kết từ ngàn năm, tay giật mạnh tay Vãn Thanh, quát: "Ngươi như thế nào mới vừa lòng!"
Vãn Thanh lạnh lùng, nhìn hắn nắm tay nàng, rồi lại nhìn chăm chú vào sâu mắt hắn, mắt lại càng lạnh lùng, tiếng nói mềm mại khiêm cung, nhưng không có nửa phần tình cảm: "Gia, là thiếp không đúng, thiếp khiến người giận dữ!" Trong giây lát, Phượng Cô không nói nên lời, dùng sức buông tay nàng ra, rồi sau đó... không hề nhìn nữa. Cả xe ngựa, nhất thời lạnh như băng... Rất nhanh. Lạc Nhật lai hiện ra (Nơi thi đấu). Xuống xe ngựa. Vãn Thanh nhất thời bị dọa cho hoảng sợ.
Nàng cũng đoán trước đại hội nhất định sẽ lớn, nhưng không nghĩ long trọng như thế, cơ hồ cả Chiến Thành đều tập trung về nơi đây. Người tấp nập, đen một mảng, không chỉ có nhân sĩ, mà cả thiếp thê, thật đồ sộ. May mà trật tự tốt, xem ra thành chủ Chiến Thành không ít khổ tâm, không thì rối loạn mất, bởi mỗi bang đều đòi chiếm cứ một nơi.
Phượng Vũ Cửu Thiên vị trí chính đài, cách xa vị trí Tuyết Linh Các, ở hàng một có Mộ Dung sơn trang và thành chủ Chiến Thanh. Nhìn qua, mọi thứ đã có xếp dặt, từ cường đến non yếu, từ lớn đến tiều. Chỉ không nghĩ, Tuyết Linh Các cùng Phượng Vũ Cửu Thiên, chuyện giang hồ thật không đơn giản. Đi theo sau Phượng Cô, Vãn Thanh trầm tĩnh bước, đi tới vị trí tìm chỗ ngồi, sau đó trầm mặc không nói, chờ đại hội bắt đầu. Ngẩng mặt nhìn lên, thấy Ngân Diện ngồi đằng kia, một thân tuyết sa lụa mờ ảo, mặt phủ lụa mỏng, thanh ngạo thần bí. Không biết vì sao, biết rõ hắn là nam nhân, mà nhìn hắn mặc trang phục nữ tử, lại vô cùng cảm thán. Con người tuyệt mĩ, chắc là như thế! Lúc này, đại hội chưa bắt đầu, đám người lo lắng chờ đợi, một số thì không quên ngắm mĩ nhân, Ngân Diện nhìn quanh, nàng ấy ngồi yên, mắt nhìn thẳng, trông thật tuyệt vọng.
Vãn Thanh hướng về một chỗ xem, có một hố sâu, mọi người không đến gần, rất sợ, qua lớp sương mờ kia, vô cùng sâu, làm cho người ta nhìn thấy mà sinh hàn ý. Giương mắt lên, thấy Phượng Cô nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo của nàng nhìn hắn rồi sau đó rời đi. Trong chỗ náo nhiệt như thế, hắn cùng nàng, mãi mãi xa lạ. Nhìn mặt trời mọc ở phía Đông kia, đại hội võ lâm rốt cục bắt đầu rồi.
Thành chủ Chiến Thành đứng trên đài, đọc diễn văn, đọc những gì, Vãn Thanh nghe không có vài, cùng lắm thì lại một số điều hàn huyên linh tinh khách sao, nhưng có một câu lọt vào tai nàng. Nàng vốn hôm nay dành mọi tâm ý để đi tới Lạc Nhật lai. Nguyên là tưởng mọi người hôm nay tụ tập chỗ đó, ai ngờ không ai tới gần, Nếu nàng đi tới, ắt có kẻ ngăn cản, trừ khi có gì hấp dẫn khác, sẽ không bị chú ý nàng mới có cơ hội mà đi.
Nhưng trước mắt không có khả năng, chỉ có chờ thời cơ... đại hội trận đấu phân ngũ luân, rút thăm mà định, ngẫu nhiên. Hôm nay là thủ luân, đối với những người võ công cao cường, Mộ Dung Kiềm cùng Tà Phong hai người dễ dàng 3 chiêu thắng đối phương. Tất cả tiến hành như dự liệu khiến lòng Vãn Thanh lo âu, bởi vì Lãnh Sâm cùng tứ đại tỳ nữ đều canh giữ bốn phía, đừng nói còn các thị vệ khác phía ngoài, nàng muốn chạy đi Lạc Nhật lai không phải dễ. Rốt cục, chỉ có lúc Phượng Cô vào sân, trong lòng suy nghĩ chỉ có lúc này là thích hợp hành động, bởi vì Phượng Cô vào sân, mọi người chú ý rất nhiều, bởi nhiều người mới nghe qua, chưa được gặp. Hơn nữa, Phượng Cô vào sân, nàng dễ bề hành động, bởi nàng là Nhị phu nhân, người khác không dám làm khó nàng.
Vì vậy nàng chậm rãi đứng lên, hướng chỗ Phi Tuyết đi, chỉ như thế, đã gây chú ý. Hồng Thư đi theo, Vãn Thanh lắc đầu: "Ta chỉ qua một chút, không có việc gì." Hồng Thư trong lòng lo Gia đang thi đấu, lại không yên lòng Nhị phu nhân, trong lòng một phen do dự, không thể đi mà cũng không thể không đi. Vãn Thanh lại lạnh nhạt nói: "Không cần lo lắng, ta chỉ qua Tuyết Linh Các thôi, nhiều người như vật, không vó việc gì, ta đi một chút sẽ trở lại." Hồng Thư nghe nhị phu nhân nói đi qua Tuyết Linh Các, ngẫm lại Tuyết Linh Các tuy là nghệ các nhưng cao thủ nhiều như mầy, mà Phi Tuyết lại đợi Nhị phu nhân, xem ra không tệ, mà hôm nay nhiều nhân tài, cũng sẽ không có kẻ nào dám làm chuyện xấu, nghĩ thế không định theo nữa. Hơn nữa, trên đài đang kịch liệt.
Qủa nhiên là khéo, Phượng Cô rút thăm đối thủ là Hắc Long bang – Hắc Lâm, Hắc Lâm trong chốn giang hồ cũng có chút danh tiếng, một cây đại đao khiến kẻ khác kiếp sợ. Cho nên Phượng Cô không vội giải quyết, nhưng chỉ cần hai ba chiêu đã xong, bên dưới không có một điểm hứng thú. Lúc này, Hắc Lâm rối loạn, đánh loạn xạ. Dưới đài, người người đứng lên, thừa dịp, Vãn Thanh hướng về Ngân Diện nháy mắt, thừa lúc đám người loạn liền hướng Lạc Nhật mà đi. Lúc Hồng Thư phát hiện nàng đã đứng ở cửa. Hồng Thư vừa lo cho Gia, mà Nhị phu nhân lại bên Phi Tuyết cô nương nên nàng nhất thời yên tâm, không bắt bẻ, chỉ lo Gia, hắn tìm nhị phu nhân, nhưng trong đám người thấy một điểm vàng đứng ở Lạc Nhai khẩu, nhìn Hồng Thư mỉm cười, mang theo sự sự giải thoát, sau đó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nhảy. Hồng Thư sợ đứng tim, hô lớn: "Nhị phu nhân, không nên a..." tiếng hô như đứt ruột đứt gan, mang theo vạn phần sợ hãi.
Hoàng Kỳ không nghĩ Hồng Thư phản ứng kịch liệt như vậy, nàng mới chú ý đến Thượng Quan Vãn Thanh đi về phía cửa Lạc Nhai nhưng không rõ nàng có ý gì, vốn định nhắc nhở nhưng trong lòng có âm thanh ngăn cản nàng lại, cuối cùng không có mở miệng ra, tùy ý để Vãn Thanh đi thẳng một mạch. Tiếng la của Hồng Thư làm tâm Phượng Cô rối loạn, định ra chiêu với Hắc Lâm nhưng không thành, khiến cuộc đấu nhạt nhẽo. Hắn không nghĩ ra Vãn Thanh nhảy xuống Lạc Nhai, nhưng nghe Hồng Thư la lên, trong lòng hắn quá sợ hãi. Quay người lại, chỉ thấy một màu vàng nhảy xuống, trong lòng kinh hãi, tay giương lên, đuổi theo, lại thấy Hắc Lâm xiết chặt đại đao, giận dữ đuổi, không bỏ trận, xoay người một cái, đạp hắn bay xuống võ đài. Nhưng quá muộn, Phượng Cô nhìn lại, đã không còn gì... điểm vàng nhạt cuối cùng biến mất hẳn. Hắn trong giây lát cảm thấy trái tim ngừng đập, rơi vào khoảng trống, trong miệng một tiếng "Vãn Thanh" ứ lại nơi yết hầu, không nhìn ra, sững sờ... hắn không thể nào nghĩ ra, Thượng Quan Vãn Thanh phải dùng phương thức này rời hắn đi. Nhưng tại sao nàng lại rời bỏ hắn mà đi chứ? Không chỉ hắn mà Tà Phong cũng cuống cuồng chạy qua. Lạc Nhai không đáy, như thế nào sống sót nổi. Tà Phong bản tính hay xúc động, không giống Phượng Cô, ngay cả trong lòng đau đớn cũng không khóc. Hắn không chịu được, quỳ trước miệng vực, nước mắt thẳng tắp rơi. Nam nhi không có lệ ư? Nam nhi khóc là hèn ư? Hắn không cần, cái hắn muốn, là Thanh nhi... Thanh nhi... hắn rống lên đau đớn... Thanh nhi...
Nhưng... ngoài sương mù dày đặc. , không có ai đáp lại lời hắn... Tĩnh lặng ghê người.