Chương 149: Hiếm Có Lúc Dễ Thương

Thất thân làm thiếp

Nguyệt Sinh 17-10-2023 10:17:01

Cứ đi một mạch về phía trước, con đường hướng về Thiên Sơn càng lúc càng tĩnh lặng, càng ngày càng hoang vu , đi hơn 10 ngày, chỉ cảm thấy người càng lúc càng thưa thớt, mỗi ngày thêm buồn bã -. Cây xanh bên ngoài, càng ngày càng ít , càng nhìn lại càng buồn bực. Phượng Cô chỉ lặng lẽ đi đường, rất cam tâm tình nguyện không nói lời nào, lần này đi Thiên Sơn , đường không hề gần, hắn biết, đến nửa đường, ít nhất Vãn Thanh còn bị độc phát một lần nữa -, hắn chỉ hy vọng, đấy là lần cuối cùng. Hơn nữa, – quân địch phía sau không biết khi nào sẽ đuổi đến, một khắc cũng không thể chần trừ, tuy đã có Mã Vạn Lý nguyện ý hỗ trợ, nhưng Bạch Vân Yên không phải loại tiết kiệm dầu đốt đèn, tránh được mùng một, không có nghĩa tránh được đến ngày rằm. Chỉ có điều thân thể Vãn Thanh vốn suy yếu, lúc này dù không bị độc phát, nhưng khí trời càng ngày càng khô, ngày nóng đêm lạnh, đã hành hạ nàng chẳng còn hình người . Hơn nữa trên đường chỉ có thể ăn thứ lương khô khó nuốt, nếu cứ lâu dài, dù không nói ra, bản thân hắn cũng rõ ràng, chỉ sợ thân thể nàng sẽ sớm gặp vấn đề -. Quả nhiên, chiều hôm đó dừng lại. Phượng Cô xoay người đi vào trong xe định gọi Vãn Thanh ra ngoài hít thở không khí trong lành, đã thấy nàng co quắp trong xe ngựa, gương mặt tái nhợt không có chút máu. Mặt liền biến sắc, thầm oán bản thân sơ suất, chỉ lo đi đường cho nhanh, coi nhẹ thân thể nàng. Đưa tay bắt mạch, mới phát hiện, thân thể nàng đã quá suy yếu, bị phong hàn, Phượng Cô đưa tay vỗ nhẹ lên gương mặt trắng bệch như tuyết của Vãn Thanh: "Thanh nhi, Thanh nhi, nàng tỉnh đi..." Vãn Thanh trằn trọc mãi rồi cũng tỉnh, cười với hắn một nụ cười suy yếu, rồi cất tiếng vô lực: "Làm sao vậy? Tới rồi sao?" "Nàng nhiễm phong hàn !"Phượng Cô đau lòng nói, trong thanh âm có nỗi đau lòng cùng hối hận khó nén. Nhìn bộ dạng hắn, Vãn Thanh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Ta không sao -. . . . . Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. . . . . . . ." "Đã thế này còn nói không có việc gì! Nàng gắng gượng cho ai nhìn chứ! Nha đầu ngốc!" trong lòng Phượng Cô áy náy không thôi, nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy, đặt đầu nàng lên đùi hắn, nói nhỏ: "Bất quá may là, trước khi đi đã bảo Hồng Thư chuẩn bị ít thuốc, lúc này rất có tác dụng , nàng cứ nằm đi , ta đi sắc thuốc, uống xong , ngày mai sẽ khỏe. . . . ." Vãn Thanh nhẹ nhàng gật đầu. "Nào, ta đỡ nàng ra ngoài cho thoáng gió, khẳng định là nàng ở trong này rất buồn bực , nhân lúc này rũ hết buồn bực đi."Vừa nói vừa ôm nàng, bước ra xe ngựa, cầm một chăn bông, nhẹ nhàng trải ra một chỗ sạch sẽ, sau đó đặt nàng xuống, rồi lấy chăn bao lại. Phượng Cô chưa từng hầu hạ ai bao giờ, làm chuyện này, có chút lúng túng vụng về, nhưng thật ra bao bọc Vãn Thanh rất kĩ càng. Rồi sau đó quay người lại, đi ra ngoài , không lâu sau đã mang về không ít củi, nơi này khô ráo, thứ gì thì không biết chứ củi có rất nhiều-. Chất thành đống rồi , một ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ. Càng gần Thiên Sơn khí trời càng lạnh, càng tối thì gió càng rít vù vù, tiết trời giá rét có thể ngồi bên đống lửa sưởi ấm chính là chuyện hạnh phúc nhất thế gian . Vãn Thanh cười một tiếng, cảm thấy hạnh phúc một cách đơn giản , dựa vào thân cây, nhìn Phượng Cô tay chân luống cuống chuẩn bị sắc thuốc. Nhưng xem ra hắn chưa từng sắc thuốc, nói cách khác còn chưa từng đun nước! Bởi vì hành động của hắn –, thật sự là vô cùng vụng về. Vãn Thanh đã đoán đúng, đích thật là Phượng Cô chưa từng làm việc này, luống cuống tay chân đã đành, còn làm không xong. Chưa làm bao giờ đã là một vấn đề lớn, hơn nữa còn không chuẩn bị trước-, không có chút dụng cụ nào, chỉ có một nồi nhỏ, miễn cưỡng dùng để sắc thuốc. Dùng hai cành cây làm khung, đặt một thanh sắt lên, giữa thanh sắt là một lỗ tròn có một cái móc để treo quai nồi , rồi sau đó xoay người vào xe ngựa mang thuốc ra. Nhưng sau khi hắn lấy thuốc ra, đứng trước đống lửa sửng sốt một hồi cũng không nhúc nhích, chỉ thấy vẻ mặt biến đổi mấy lượt, tựa hồ đang nghiên cứu cái gì đó mà không ra đáp án. Vãn Thanh một mực nhìn hắn, không biết rốt cuộc hắn đang nghiên cứu vấn đề gì. Rốt cục, hắn ngượng ngùng quay đầu: "Thanh nhi, thuốc này, nàng bảo có cần rửa lại trước khi sắc không?"Câu này, với hắn mà nói, thật khó mở miệng. Hắn cảm giác, đây là một chuyện vô cùng ngu ngốc, nhưng hết lần này đến lần khác hắn chỉ băn khoăn có nên rửa lại hay không. Hắn đọc rất nhiều y thư, nhưng không có quyển nào nói đến vấn đề này. Thuốc này, trong ý nghĩ của hắn, thì không cần rửa lại, nhưng khi phơi nắng, chẳng lẽ không nhiễm bẩn sao, không rửa sẽ mất vệ sinh. Thế nên hắn mới băn khoăn vấn đề này lâu vậy. "Ừm, thuốc này, không rửa thì hơn... ."Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, cố gắng kiềm chế vẻ cười, không để bản thân bật cười, nhưng nhìn bộ dạng và vẻ mặt không tự nhiên của Phượng Cô, nàng thật sự là không thể chịu được. Kỳ thật, hắn hỏi chuyện này cũng không phải điều gì kỳ quái, nhưng vẻ mặt của hắn quả thật là quá thú vị , rõ ràng là không tự nhiên, nhưng lại còn chút ấm ức pha với lãnh khốc. Khuôn mặt tuấn tú khuynh thành, dưới ánh trăng sáng tỏ, vô cùng động lòng. Thiếu một phần thô bạo và lãnh khốc, lại thêm nhiều phần sinh động. "Haizzzz, ta cũng nghĩ không nên rửa -."Chỉ thấy hắn lầm bầm lầu bầu, luống cuống cho thuốc vào nồi, sau đó rót nước vào. Sau đó treo lên giá là xong . Hắn hung hăng thở dài một hơi, vỗ vỗ tay, rồi sau đó ngồi xuống. Vãn Thanh há mồm, muốn nói gì đó, nhưng nhìn hắn thở phào nhẹ nhõm như trút xong gánh nặng thì không nói nữa, chỉ lẳng lặng quấn chặt chăn bông. Lúc này tinh thần Vãn Thanh tỉnh táo rất nhiều, không hỗn độn như khi còn trên xe ngựa . Không lâu sau, nồi thuốc bắt đầu sôi ùngục , đây chắc là nồi thuốc sôi nhanh nhất thế gian này . Vừa rồi nàng định nói với hắn sắc thuốc phải dùng lửa nhỏ -, nhưng nhìn hắn thở dài một hơi, biết hắn đích thân sắc thuốc cho nàng đã là làm khó hắn rồi , hơn nữa đường đi còn ăn gió nằm sương nhiều, chấp nhặt gì mấy chuyện nhỏ nhặt này . "Nhanh vậy!" lúc này Phượng Cô cũng nhận ra thuốc sôi quá nhanh, hắn nhớ từng nghe nha hoàn nói sắc thuốc chẳng bao giờ ít hơn một canh giờ -, nói sắc lâu mới có được thuốc tốt. Lúc này mới nhớ ra, đống lửa này to quá, nồi thuốc đã cạn quá nửa. Phượng Cô nhíu mày, nói: "Quên mất sắc thuốc phải khống chế lửa -, lửa nhỏ mới có thuốc tốt!"Vừa nói vừa đứng lên, nhẹ nhàng kéo cái giá, căm tức lầm bầm lầu bầu: "Lại phải sắc lại rồi!" Vãn Thanh khụ một tiếng, rồi sau đó nhẹ nhàng nói: "Không cần , cứ để vậy uống cũng được-, không có việc gì -." " Phải sắc lại, sắc lại mới ra thuốc. Thứ này tám phần là không có dược hiệu -!"Hắn bướng bỉnh nói, duỗi tay, định lấy cái nồi, độ nóng của quai nồi khiến hắn phải rụt tay về. Vãn Thanh giãy giụa định đứng dậy, Phượng Cô đảo mắt nhìn thấy thế, nhăn mặt, đi thẳng tới, đưa tay lôi kéo, cuốn cái chăn hơi lỏng ra chặt chẽ kín bưng trở lại, rồi sau đó nghiêm túc nói: "Chú ý một chút, khí trời đã lạnh như thế, nếu còn bị lạnh nữa, nàng thì không đau lòng đâu, nhưng ta sẽ đau lòng muốn chết!" Câu buồn nôn vậy hắn cũng có thể phun ra, Vãn Thanh đỏ mặt, không dám nhìn hắn, đưa mắt đi chỗ khác, nhẹ nhàng nói: "Sắc rồi thì cứ uống thôi, ta muốn uống nhanh còn ngủ, còn muốn sắc lại thì mai mất." "Nhưng thế này làm gì có dược hiệu! Nếu không nàng vào xe ngủ, sắc xong ta gọi nàng dậy uống?"Phượng Cô nói, hắn không hy vọng, Vãn Thanh gặp nửa điểm sơ xuất, nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, hắn càng trách mình nhiều hơn. "Không cần , chỉ là thuốc trị phong hàn, cách sắc cũng không phức tạp, chỉ cần cô lấy nước là được rồi, không bị lạnh nữa, tin tưởng sáng mai sẽ tốt."Vãn Thanh nhẹ nhàng nói. Cứ mãi lo lắng, rốt cục Phượng Cô gật đầu: "Được rồi! Bây giờ nàng uống thuốc này, ngày mai ta sẽ sắc lại một bát thuốc tuyệt hảo khác cho nàng!" Hắn nói với giọng tin tưởng tràn đầy dường như nóng lòng muốn được bắt tay sắc thuốc ngay lập tức. Đối với hắn mà nói, sắc thuốc so với học võ công, còn khó hơn vài phần! Quay đầu lại, cầm bát, rót một chén ra, mới phát hiện, hắn rót nhiều nước vào nồi quá , đã bốc hơi quá nửa, rót một chén, bên trong còn ít nhất một chén nữa. Phượng Cô khó xử vô cùng, hắn vẫn cho là sắc thuốc đơn giản, bây giờ mới phát hiện, không học thì không tự nhiên biết được chuyện gì! Trong lòng có một ít uể oải, hắn nhẹ nhàng đưa bát thuốc đến trước mặt Vãn Thanh. Cầm thìa múc thuốc rồi thổi thổi, sau đó đưa đến tận miệng Vãn Thanh, mặt hơi đỏ, giả vờ trấn tĩnh nói: "Uống nhanh đi! Uống thuốc phải uống khi còn nóng, uống thuốc, đắp chăn ngủ ngon một giấc, ngày mai tỉnh dậy, bệnh sẽ khá!" "Ừm."Vãn Thanh gật đầu, nhìn thìa thuốc thì có chút không tự nhiên, muốn đưa tay tự múc, nhưng hắn vừa ra tay thì đã dí đến miệng nàng rồi. Từ chối không tiện, vì vậy đành mở miệng uống. Thuốc rất đắng. Khẽ nhíu mày, bất quá không nói gì, chỉ uống từng thìa từng thìa một, vất vả lắm mới nuốt hết bát thuốc đắng vào bụng. Trong bụng cảm thấy ấm áp như có một dòng nước ấm chảy quay, người cũng thư thái hơn rất nhiều, ủ rũ lại bắt đầu đột kích , nàng quay sang hắn cười cười, sau đó lâm vào giấc ngủ ấm áp. ———————————– Ở nơi khác, Ngân Diện chỉnh đốn quân đội xong xuôi, chuẩn bị vào kinh diện thánh, hành quân đến nửa đường nhận được một tin tức. Nói Bạch Vân Yên dẫn theo một tiểu đội ngàn người, chạy thẳng theo hướng Tây Bắc. Chỉ cần nghĩ một chút, Ngân Diện liền đoán ra, rất có thể tin Phượng Cô mang Vãn Thanh đi Thiên Sơn đã bị Bạch Vân Yên biết được, chỉ sợ Bạch Vân Yên bại trận, phẫn chí làm liều -. Vì vậy Ngân Diện lệnh cho phó tướng lĩnh thánh mệnh, bản thân thì lĩnh một ngàn tinh binh, cũng chạy thẳng theo hướng Thiên Sơn . Hắn vốn không yên lòng để Vãn Thanh theo Phượng Cô đi đến Thiên Sơn, lúc này Bạch Vân Yên cũng đuổi theo, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm -, hắn không thể để Vãn Thanh gặp phải bất cứ... nguy hiểm gì, căn bản là trái tim hắn không thể bỏ nàng.