Đợi đến khi tiếng bước chân thị vệ đi xa, Tà Phong mới nhảy xuống, vẻ mặt còn chưa hết giận: "Thấy người của Phượng Cô, ta liền thấy bực!"
Vãn Thanh nhìn bộ dạng hắn , cười trừ, từ trước tới giờ Tà Phong luôn thẳng tính -, chưa bao giờ giấu diếm suy nghĩ với người hắn tín nhiệm. Đây cũng là điểm dễ thương của hắn.
"Được rồi, tại sao ngươi biết ta trở về Phượng Vũ Cửu Thiên nhanh như vậy?" Vãn Thanh ngẩng đầu hỏi, chiều muộn nàng mới cùng Phượng Cô về đến nơi, làm thế nào mà đến tối đã thấy Tà Phong đến tìm.
"Nghĩa huynh phái người một mực theo dõi nhất cử nhất động của Phượng Vũ Cửu Thiên –, bảo phải chờ đến khi Phượng Cô trở về. Các ngươi vào đây bước trước, bước sau thì tin tức đã đến tai chúng ta ." Tà Phong nói, đối với Vãn Thanh, hắn không bao giờ giấu diếm chuyện gì -.
"Thì ra là thế." Bất quá ngẫm lại cũng đúng, theo con người của Mộ Dung Kiềm, lần này đại nạn không chết, nếu còn sống, khẳng định là muốn báo thù rửa hận -, Phượng Cô chính là mục tiêu lớn nhất của hắn–, làm sao có thể không phái người giám thị chứ?
"Tà Phong, chuyện rắc rối lần này của Phượng Vũ Cửu Thiên, ngươi không nhúng tay tham gia chứ?" Vãn Thanh hỏi, không vì Phượng Vũ Cửu Thiên cũng không vì Phượng Cô.
Không muốn Tà Phong can thiệp nhúng tay vào đó, đều là vì Tà Phong, nàng không muốn nhìn Tà Phong vì chịu ân Mộ Dung Kiềm, vì báo ân, đi theo bên cạnh hắn, trở thành kẻ xấu.
Tà Phong, cần làm một hiệp đạo, không phải tặc.
Nàng lại càng không muốn Tà Phong can thiệp vào ân oán giang hồ, Tà Phong, cần tự do tự tại -.
"Không có." Tà Phong nói. Vốn dĩ, hắn một mực không tán thành chuyện này-, mặc dù hắn cũng muốn thu thập Phượng Cô, nhưng hắn muốn dùng những việc làm quang minh chính đại -, không phải dùng những thủ đoạn kiểu ném đá giấu tay -, như vậy tuyệt không quang minh, hơn nữa thủ đoạn của nghĩa huynh –, cũng quá âm độc , những việc đó, không chỉ làm hại Phượng Cô, còn liên lụy đến không ít người vô tội khác.
"Ta cũng biết ngươi không nhúng tay vào chuyện đó -." Vãn Thanh cười một tiếng.
"Những việc làm đó thiếu quang minh , hơn nữa thủ đoạn cũng vô cùng độc ác, ta không làm được, bất quá nếu tiếp theo nghĩa huynh công khai tìm Phượng Cô báo thù, ta nhất định sẽ giúp một tay." Tà Phong suy nghĩ một chút lại nói.
"Cái... này ta biết." Vãn Thanh cười nói, con người Tà Phong, nàng biết rõ ràng -, nếu Mộ Dung Kiềm báo thù, khẳng định là hắn sẽ không đứng nhìn bàng quan -.
Tích thuỷ chi ân, hắn sẽ không quên báo -.
"Ngươi muốn báo ân của Mộ Dung Kiềm, cái... này ta rõ ràng, sẽ không hỏi đến, chẳng qua là không muốn ngươi bởi vì báo ân, mà khiến bản thân mình thành kẻ bất nghĩa, dù sao con người ngươi vốn lỗi lạc, nếu ngươi có can dự vào chuyện vừa rồi, chỉ sợ tương lai sẽ chỉ có hối hận -, ta chỉ sợ ngươi vì thế mà vấy bẩn thôi."
"Uhm, ta cũng biết Thanh nhi đối với ta là tốt nhất !" Hắn cợt nhả nói.
Rồi sau đó xoay tay một cái, lấy từ sau lưng ra một cặp lồng nhỏ.
Vãn Thanh vừa nhìn, có chút không giải thích được, hắn lại mở nắp cặp lồng như làm ảo thuật, liền có một mùi hương ngọt ngào tỏa ra: "Là gì vậy?" Vãn Thanh yếu ớt hỏi han, nhưng trong lòng đã mơ hồ đoán ra.
"Ngươi đoán đi?" Tà Phong cố ý không nói, chỉ đưa cặp lồng bằng trúc lên ngang mũi, rồi sau đó ngửi với bộ dạng say mê.
Vãn Thanh không khỏi bật cười, cũng đã đoán được : "Quả hồng ướp đường!"
"Ngươi không giả vờ đoán sai được ah!" Tà Phong giả bộ giận dỗi, khóe miệng cũng mỉm cười ngọt ngào, từ lần trước Vãn Thanh nói quả hồng ướp đường ăn rất ngon miệng, muốn ăn, nhưng sau đó xẩy ra quá nhiều chuyện, không có cơ hội làm cho nàng ăn, lần này, thấy nàng trở về, vì vậy điều đầu tiên hắn nghĩ đến là làm cho nàng ăn.
"Trên mặt ngươi có viết đáp án, nếu ta đoán sai thì thật hổ thẹn với Tà Phong đại hiệp !" Vãn Thanh cười khúc khích, rồi sau đó duỗi tay ra: "Còn không mau đưa đây cho ta, ta thèm muốn chết!"
Tà Phong cười một tiếng, vô cùng vui vẻ: "Đây!" Vừa nói vừa đưa cặp lồng quả hồng ướp đường cho Vãn Thanh.
Dưới ánh trăng trắng ngà, quả hồng ướp đường đỏ trong lóng lánh như hồng ngọc, trong suốt đẹp đẽ, khiến ai nhìn cũng không thể kiềm chế.
Chua chua ngọt ngọt, càng kích thích vị giác.
Quả hồng ướp đường đúng là một món ăn vừa ngon vừa đẹp mắt-.
Nhẹ nhàng ăn một thìa, Vãn Thanh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Trong chua có ngọt, trong ngọt có chua, rất ngon miệng, hơn nữa còn rất mềm mại, mềm mại đến mức lỗ chân lông người ăn cũng phải mở ra .
Vãn Thanh cười hạnh phúc: "Quả hồng ướp đường này quá ngon. Vô luận ăn mấy lần cũng sẽ không ghét -."
Tà Phong vừa nghe, cười đắc ý: "Đương nhiên là thế, còn ai làm được đồ ăn ngon miệng như thế chứ!" Vừa nói vừa làm bộ, rất buồn cười.
Vãn Thanh không kiềm chế được cơn cười.
"Đúng vậy đúng vậy, sở trường của Tà Phong đại hiệp là ăn ngon, khẳng định là không ai bằng -, đến cả món ăn cũng có ý vị hiệp đạo!" Vãn Thanh cố ý trêu hắn, không giấu được nụ cười ngọt ngào.
Ở cùng với Tà Phong, nàng vĩnh viễn có thể vui vẻ như vậy, không cần suy nghĩ chuyện khác, như thể thế gian chỉ có hạnh phúc. Rất hạnh phúc!
"Sao, ngươi trêu ta ư! Không nể tình nhân gia nửa đêm nửa hôm vất vả mang đồ ăn ngon cho ngươi, ngươi còn nói ta như vậy! Ta thật sự là quá thương tâm !" Tà Phong buồn buồn nói, chỉ có điều nhìn xuôi nhìn ngược cũng không thấy sự thương tâm.
Vãn Thanh cười một tiếng: "Ngươi là đồ cú đêm, ngày ngủ đêm thức -!"
"Thanh nhi thật là xấu, nói nhân gia như vậy..." Thanh âm Tà Phong càng thêm ưu sầu...
Cuối cùng Vãn Thanh phá lên cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng, sợ thị vệ quay lại, chỉ có thể nín cười: "Được rồi, cảm tạ Tà Phong đại hiệp đã dụng tâm lương khổ."
"Cũng tạm được! Tri ân sẽ báo đáp!" Lúc này Tà Phong mới vừa lòng cười một tiếng, nhìn ánh trăng, thấy không còn sớm, vì vậy nói: "Ngươi một mạch bôn ba, nhanh ngủ đi! Hôm khác ta sẽ trở lại thăm ngươi!"
"Uhm, được rồi." Vãn Thanh gật đầu.
Tà Phong đi một nửa, lại quay lại, hắn nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng: "Thanh nhi, ngươi nghĩ biện pháp rời khỏi Phượng Cô đi! Thời điểm này Phượng Vũ Cửu Thiên vô cùng nguy hiểm, ngươi ở bên cạnh hắn quá nguy hiểm !"
"Lúc này, ta càng không thể rời đi -. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ tự chiếu cố bản thân-." Vãn Thanh nói, nàng lúc này, không thể rời khỏi Phượng Cô -.
"Tại sao?" Nghe Vãn Thanh nói thế, Tà Phong có chút giật mình, thời gian nàng ở cùng Phượng Cô đã xảy ra chuyện gì, khiến nàng kiên quyết ở lại bên Phượng Cô, cùng Phượng Cô chịu khổ?
"Phượng Cô vì ta mà mất nội công -, hơn nữa nội công của hắn là truyền cho ta, khi còn ở trên Thiên Sơn , ta đã đáp ứng, sẽ bảo vệ an toàn cho hắn-, đã nói thì ta sẽ giữ lời, lúc này, ta càng không thể rời đi -." Vãn Thanh nói.
"Đối với con người như thế, ngươi cần gì phải hết lòng tuân thủ lời hứa!" Tà Phong tức giận nói.
"Mặc kệ là đối với ai, ta đã đáp ứng thì sẽ làm được, bởi vì ta là Vãn Thanh, không phải sao?" Vãn Thanh vừa nói, vừa đưa mắt nhìn Tà Phong.
Tà Phong nhìn nàng một cái, cũng gật đầu hiểu được: "Nếu đã như thế, ta cũng không thể miễn cưỡng ngươi, nhưng ngươi nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt, còn như Phượng Cô, không cần thật sự vì hắn mà phân cao thấp."
"Ta sẽ -, ngươi yên tâm đi!" Vãn Thanh cười với hắn.
" Được rồi, ta đi!" Tà Phong nói, rồi sau đó quay người lại, nhìn bốn phía, rồi sau đó phi thân ra ngoài.
Vãn Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, vô cùng dịu ngọt...
Ăn thêm một thìa quả hồng ướp đường, mới nhắm mắt đi ngủ. ... ... ... ...
Ngủ ngon một đêm, đến khi mở mắt , trời đã sáng từ lâu.
Mới đẩy cửa ra, đã thấy thị nữ bê dụng cụ rửa mặt đi vào, chắc là đã đợi hồi lâu .
Nhìn sắc trời, dường như không còn sớm , nàng rất ít khi ngủ sâu -, ngày nào cũng tỉnh lại khi trời vừa sáng, so với gà trống gáy còn đúng giờ hơn.
Hôm nay xem ra, đã ngủ rất lâu: "Giờ nào rồi ?"
"Thưa Nhị phu nhân, vừa đến giờ Thìn (7h-9h)." thị nữ nhẹ nhàng đáp.
Vãn Thanh có chút giật mình, không ngờ mình lại dậy muộn thế, muộn hơn ngày thường tận một canh giờ? Hơn nữa còn không tỉnh giữa chừng, ngủ rất thoải mái.
Ăn xong đồ ăn sáng.
Vãn Thanh liền đi đến thư phòng của Phượng Cô –, nghe nói từ sáng sớm hắn đã đến thư phòng .
Đi đến ngoài cửa, thấy có người canh giữ, đang muốn để kẻ đó đi thông báo, thì đúng lúc Lãnh Sâm đi ra, thấy nàng, nhẹ nhàng nói: "Nhị phu nhân tới."
"Uhm, Gia ở bên trong sao?" Vãn Thanh hỏi.
"Đúng vậy, Gia hạ lệnh , Nhị phu nhân tới cứ đi vào, không cần chào hỏi ." Lãnh Sâm nói, rồi sau đó làm động tác mời vào.
Vãn Thanh gật đầu, rồi sau đó đẩy cửa vào.
Phượng Cô đang vùi đầu sửa sang sổ sách, nhìn rất tập trung, Phượng Vũ Cửu Thiên lớn vậy, hắn phải điều hành công việc kinh doanh thật quá khắc khổ -.
Nàng lẳng lặng ngồi xuống một bên, rót thêm trà cho hắn, lại tự rót một chén trà, rồi sau đó chậm rãi uống.
Một hồi lâu sau, Phượng Cô ngẩng đầu lên: "Để nàng phải chờ lâu."
"Không sao, người có công việc mà." Vãn Thanh đáp, cũng không ngại.
"Khí sắc nàng không tệ, tối hôm qua xem ra ngủ rất ngon?" Phượng Cô cười nói.
"Vâng, tối hôm qua xác thật ngủ rất ngon, ngủ thẳng giấc đến vừa rồi mới tỉnh dậy." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, cũng cảm thấy hôm nay vô cùng thần thanh khí sảng, một ít chuyện vặt cũng không đè nặng trong lòng .
"Vậy là tốt rồi." Phượng Cô cười một tiếng.
Vãn Thanh nhìn sổ sách chất đầy một bàn, hỏi: "Những ... sổ sách này, đều phải xem hết sao?"
"Đúng vậy, vốn dĩ trong khoảng thời gian vừa rồi có Lãnh Sâm sửa sang lại, ta cực yên tâm -, không cần xem lại -, bất quá thật sự là bất hạnh, chuyện tình lần này, khó giải quyết quá mức, ta phải tự mình xem qua một lần, sửa sang lại lỗ lãi, mới có thể ra quyết định thỏa đáng. ." Phượng Cô duỗi người nói.
"Người nghỉ ngơi chút đi!" Vãn Thanh nói, vừa nói vừa cầm chén trà đưa cho hắn.
"Được." Phượng Cô nhận chén trà, thỏa mãn cười một tiếng, có Vãn Thanh ở bên, hắn liền cảm thấy hạnh phúc, trở ngại nào cũng không thành vấn đề.
"Tối nay ta mời Mộ Dung Kiềm đến thiết yến." Phượng Cô nói.
"Vì sao?" Vãn Thanh hỏi, dù muốn mời cũng không cần gấp thế chứ?
"Ta không mời hắn, trong vòng hai ngày hắn cũng sẽ mời ta, nếu ta vào hang hổ của hắn, không bằng mời hắn vào phượng huyệt của ta, để ta làm chủ." Phượng Cô nhếch đôi môi mỏng, khẽ cười nói.
Vãn Thanh vừa nghe, cũng thấy có lý, Phượng Cô, quả thật chu đáo -, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm dự liệu của hắn.
Hắn như vậy, nàng cũng yên tâm , ít nhất hắn có tự tin, nhất định hắn sẽ thắng trận này.