Thấy Vãn Thanh đi ra khỏi phòng, Mộc Cáp Nhĩ hưng phấn quay đầu, liền nhìn thấy Phượng Cô với vẻ mặt tối tăm tức giận trừng mắt nhìn theo bóng lưng Vãn Thanh.
Trái tim cô ta rơi "lộp đột" xuống sàn, vô cùng bất an.
Không biết vì sao, hai ngày nay, mỗi lần nhìn đến ánh mắt Phượng Cô dùng để nhìn Vãn Thanh, lòng cô ta liền thấp thỏm âu lo, cảm thấy có chuyện không ổn.
Nhưng đến khi ngẩng đầu lần nữa, lại đã thấy Phượng Cô dịu dàng nhìn cô ta.
Trong lúc nhất thời, trong lòng cô ta bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng nỗi ám ảnh kia, dần chiếm cứ lòng cô ta.
Cô ta chỉ có thể an ủi bản thân, 9 ngày nữa thôi, cô ta sẽ thành thân cùng Phượng Cô, khi đó, gạo nấu thành cơm, mọi chuyện coi như đã an bài xong .
Vì vậy, 9 ngày này, đối với cô ta mà nói, trở nên vô cùng gian nan .
Nhưng cô ta vẫn chưa biết tính tình và cách hành xử của Phượng Cô, nếu không, cô ta sẽ không có ý nghĩ đó, không cần nói đến chuyện Phượng Cô đã mơ hồ biết chân tướng, con người Phượng Cô, người trong giang hồ đều biết, há lại là loại vì gạo đã nấu thành cơm mà chịu trách nhiệm với người khác.
Chỉ sợ kẻ nào đùa bỡn hắn càng lâu, sẽ phải chịu một cơn phẫn nộ càng lớn!
"Nghĩ gì vậy?" Phượng Cô hỏi, thật ra đã nhìn thấu, Phượng Cô hắn là loại người gì, Mộc Cáp Nhĩ dù sao cũng vẫn đơn thuần, nghĩ gì đều hiện lên mặt, hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu điều cô ta đang nghĩ, chỉ có điều hắn không nói ra, hiện tại, vẫn chưa đến lúc.
"Không có gì, ta nghĩ đến những vật phẩm dùng cho việc thành thân, còn những chuyện phải xử lý -, thời gian quá mau , ta hơi rối một chút -!" Mộc Cáp Nhĩ thẹn thùng nói.
" Không bằng lùi việc thành thân lại! Tiến hành quá gấp, cũng không an bài chu đáo được, đối với ngươi dường như không tốt." Phượng Cô nhìn cô ta một cái, cố ý nói.
Mộc Cáp Nhĩ vừa nghe đã hoảng, cô ta vốn chỉ sợ hôn sự quá chậm, lúc này nghe Phượng Cô nói thế –, kinh ngạc đến mức kích động: "Không! Không! Không! Không thể lùi lại!"
Vừa nói xong, mới giật mình nhận ra bản thân kích động quá mức, cô ta tái mặt, lại không biết phải làm như thế nào cho phải, biểu hiện vừa rồi của cô ta hình như quá mức không bình thường .
Nhưng Phượng Cô chỉ cười nhạt, đôi môi mỏng nhếch lên cười tà, cố tình trêu chọc, phỉnh phờ Mộc Cáp Nhĩ: "Nhìn đi, chưa từng thấy người không e lệ như vậy-, vội vã lập gia đình đến thế!"
"Phượng đại ca, người chê cười người ta!" Mộc Cáp Nhĩ giống như thẹn thùng cúi đầu, âm thầm thở dài một hơi, cứ tưởng chuyện không hay rồi, ai ngờ chỉ là sợ bóng sợ gió.
Phượng Cô chỉ im lặng không nói. Lấy cơm ra ăn.
Ăn cơm xong, Phượng Cô đột nhiên đề nghị đi tản bộ, Mộc Cáp Nhĩ tất nhiên vui vẻ đáp ứng, vì vậy hai người nắm tay đi ra khỏi Tuyết Thôn.
Cứ đi một mạch, hai hàng dấu chân, dù nhìn thế nào cũng thiếu sự chỉnh tề.
Hai bóng dáng, một nhẹ nhàng sung sướng, một cứ trầm ổn đi tới, dường như, hoàn toàn không có nửa phần vui thích, chỉ bình tĩnh bước đi.
Càng đi càng xa, mãi cho đến khi đến chỗ không người, Phượng Cô mới ngừng lại, xoay người đối diện với Mộc Cáp Nhĩ, đôi phượng nhãn ôn nhu đầy nước: "Tiểu Nhĩ!"
Thanh âm ám ách mang theo từ tính vang lên bên tai Mộc Cáp Nhĩ –.
Mộc Cáp Nhĩ bị mê hoặc, bất lực đưa mắt nhìn Phượng Cô, dáng vẻ như bị câu hồn, nhìn gương mặt tuyệt sắc khuynh thành của Phượng Cô, còn có dáng vẻ ôn nhu như nước, vô phương kềm chế: "Làm sao vậy? Phượng đại ca."
"Nhắm mắt lại ···" Phượng Cô thấp giọng nói chậm rãi, giống như thôi miên, Mộc Cáp Nhĩ nhìn hắn, rồi sau đó nhắm mắt, lòng tràn đầy mong chờ.
"Uhm."
Nhìn Mộc Cáp Nhĩ chậm rãi nhắm mắt lại, Phượng Cô lấy từ trong lòng ra một khối ngọc bội, hình tròn, màu trắng như tuyết, là một khối dương chi mỹ ngọc thượng đẳng, trên viên ngọc khắc một con hùng ưng, trông rất sống động, đường nét chạm trổ tinh tế.
Đây chính là khối ngọc hắn đeo bên hông, ngày hôm qua hắn đã nghiên cứu một phen, cũng âm thầm thăm dò ra là vấn đề nằm ở một món đồ trên người Mộc Cáp Nhĩ, bởi vì cô ta là người mang cổ mẫu, mà cổ mẫu lại không thể rời khỏi cô ta -, như vậy nhất định là cô ta luôn mang trong người -.
Mà tối hôm qua, trong lúc vô tình, hắn đã nhìn thấy Lang Nha mà cô ta đeo.
Có vài địa phương mà con người ở đó đặc biệt sùng bái thần vật, mang răng thú để hộ thể là chuyện bình thường -, nhưng người dân Tuyết Thôn không có thói quen này, hắn đã quan sát rất nhiều người, cũng chỉ có một mình Mộc Cáp Nhĩ đeo Lang Nha.
Nữ tử thích đẹp, nếu không phải vì tín ngưỡng, sẽ không có cô gái nào muốn đeo Lang Nha -, trừ phi Lang Nha này cất giữ một bí mật nào đó.
Từ trước tới giờ, suy đoán của hắn chưa bao giờ sai.
Thế nên, hôm nay, hắn nhất định phải nghĩ cách lấy được Lang Nha, dùng vũ lực không khó, nhưng có một số chuyện, không nên khiến nó trở nên quá náo nhiệt?
Hơn nữa hắn vẫn chưa rõ chuyện tình cổ có tác dụng phụ gì khác không, thế nên cẩn thận vẫn hơn.
Phượng Cô vươn tay, chậm rãi thong thả bước tới sau lưng Mộc Cáp Nhĩ, cảm nhận được sự khẩn trương của cô ta, hắn chỉ cười một tiếng, có mấy phần tàn nhẫn -, đeo ưng ngọc lên cổ cô ta, rồi sau đó nhẹ tay tháo Lang Nha xuống.
Mộc Cáp Nhĩ chỉ cảm thấy cổ đột nhiên mát lạnh, đột nhiên nhớ ra cái gì, bị dọa cho hoảng sợ, mãnh liệt mở mắt: "Phượng đại ca!"
Nhưng cô ta không hề hay biết, chính vẻ mặt kinh ngạc này của cô ta, càng khiến Phượng Cô xác định, Lang Nha này có vấn đề không nhỏ.
"Được rồi!" Phượng Cô cưới yếu ớt đối diện với cô ta.
Mộc Cáp Nhĩ nhìn hắn dịu dàng cười yếu ớt, có chút thất thần, khẽ chạm lên cổ, sờ thấy một viên ngọc ôn lương, nhưng lần mò tỉ mỉ hơn, thì không thấy Lang Nha nữa, cô ta mở to mắt nhìn Phượng Cô: "Phượng đại ca, Lang Nha của ta đâu?"
"Ở đây." Phượng Cô nhẹ nhàng nói, rồi sau đó mở bàn tay thon dài ra, trên lòng bàn tay hắn chính là Lang Nha
Mộc Cáp Nhĩ cả kinh, giơ tay đọat lấy Lang Nha, như đoạt lấy trân bảo, khẩn trương đến mức thở gấp.
Cô ta nắm chặt Lang Nha, mãi một lúc sau mới định thần trở lại.
Đến lúc đó phát hiện bản thân dường như quá mức khẩn trương , nhưng cô ta làm sao có thể bình tĩnh được trong trường hợp đó, bên trong Lang Nha, chính là cổ mẫu! Nhất định không thể để xẩy ra sơ xuất gì, nếu có sơ xuất, cô ta sẽ mất hắn, sẽ hối hận không nguôi -.
Lúc này, lại thấy Phượng Cô quay đầu, nhìn về chân trời xa, tấm lưng hắn đầy vẻ cô đơn, Mộc Cáp Nhĩ vội vàng đuổi theo, kéo tay Phượng Cô –, về phần Phượng Cô, hắn vẫn không quay đầu lại, chỉ đứng thẳng, tràn đầy lạnh lùng, khiến Mộc Cáp Nhĩ có chút kinh hãi.
"Phượng đại ca ··· "
Cô ta vừa mở miệng, đã bị Phượng Cô cắt lời , thanh âm trầm mịch lại mất mát của hắn nặng nề vang lên: "Vốn dĩ ta vẫn tưởng rằng, ngươi rất yêu ta -, thế nên, ta đưa ưng ngọc ta vẫn luôn đeo bên người cho ngươi, cho là, nó sẽ trở thành... thứ ngươi trân trọng nhất, nào có ai hay, thì ra là ta sai lầm rồi ··· ta không biết Lang Nha là ai đưa cho ngươi, không biết nó quan trọng như thế, ta chỉ cảm giác chúng ta nên trao đổi tín vật -, thế nên, ta trao vật ta trân trọng nhất cho ngươi, và một mực cất giữ vật mà ngươi vẫn luôn mang theo người trong tâm, ta vẫn cho là ··· thì ra đều chỉ là suy nghĩ của ta, căn bản là ngươi không cần thứ mà ta trao cho ngươi, ngươi còn chưa từng liếc mắt nhìn nó lấy một cái, trong mắt ngươi, ngươi chỉ chú ý tới Lang Nha, như vậy, ta còn có thể nói gì nữa đây? ······ " (bạn Nhi nghẹn ngào lắm rồi đó)
Hắn nói liền một hơi dài, kết thúc bằng một tiếng thờ dài não nề, kết hợp với từng cơn gió, tạo thành sự cô đơn mất mát vô bờ.
Phượng Cô là người thông minh, càng là một thương nhân thông minh –, hắn biết, làm thế nào mới có thể tiến vào đáy lòng yếu đuối của một người, hắn chỉ cần nói như vậy, điểm thêm chút sầu não, chưa cần dùng vẻ mặt phối hợp, cũng đã đủ để Mộc Cáp Nhĩ tan nát con tim.
"Phượng đại ca, không phải ta có ý đó, nhưng mà ··· nhưng mà ···" Mộc Cáp Nhĩ ấp úng , nhưng không biết nói gì cho phải, cô ta làm sao có thể nói với Phượng Cô, cô ta như thế chỉ vì bên trong Lang Nha chính là cổ mẫu?
"Nhưng mà, không có nhưng mà, Mộc Cáp Nhĩ, tình cảm giữa hai ta, vẫn chưa đủ sâu sắc -, có lẽ, chuyện thành thân , chúng ta cần phải nghĩ lại cho kĩ!" Phượng Cô bất thình lình phun ra một câu cuối.
Mộc Cáp Nhĩ vừa nghe thế, ngây ngẩn cả người, sợ đến không đóng được mồm, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Phượng Cô, hốc mắt hoe đỏ, thanh âm trở nên nghẹn ngào: "Phượng đại ca, không phải ta không yêu người, nhưng mà , Lang Nha này, Lang Nha này là phụ thân cho ta-, đối với nó, ta có tình cảm rất sâu đậm, nhất thời bị người tháo xuống, có chút cảm giác không chịu được mà thôi, nhưng ta nguyện ý đưa Lang Nha cho Phượng đại ca -, thật sự -!"
Mộc Cáp Nhĩ nhấn mạnh câu đó xong, ôm chầm lấy Phượng Cô từ sau lưng.
Trên mặt Phượng Cô, xuất hiện một chút phản cảm, hắn rất chán ghét người khác ôm hắn như vậy, trừ phi ··· trừ phi người đó là nữ tử thanh lệ luôn thờ ơ kia, nói một cách khác , dường như hiện tại, mỗi phút mỗi giây hắn chỉ cần một mình nàng.
Nhẹ nhàng gỡ tay Mộc Cáp Nhĩ, Phượng Cô xoay người, dịu dàng nói: "Được rồi, đừng khóc , khóc sẽ không đẹp . Ta cũng chỉ vì nhất thời ghen với Lang Nha này !"
"Đồ vật ta trân trọng nhất, tất nhiên là đưa cho Phượng đại ca -." Mộc Cáp Nhĩ vừa nói vừa kiễng chân, đeo Lang Nha vào cổ Phượng Cô, rồi sau đó vui vẻ cười một tiếng, nhưng trong mắt có một tia lo lắng không thể giải tỏa.
"Thật sao?" Phượng Cô cố ý nói.
Mộc Cáp Nhĩ cười một tiếng, gật đầu, cúi đầu nhìn ưng ngọc trên cổ, giọng ngọt như mật: "Tất nhiên là thật."
"Chúng ta trở về thôi!" Phượng Cô nắm tay cô ta, đi về phía Tuyết Thôn. Chiếm được Lang Nha, vậy thì bước tiếp theo, chính là thăm dò bí mật của tình cổ, đương nhiên, tất cả đều đã nằm trong kế hoạch của hắn, chỉ cần tiến hành theo trình tự là được.
Bí mật của tình cổ, nếu hắn không nhầm, chiều tối nay, là có thể có được.