Mặc dù độc đã phát tác xong, nhưng vẫn khiến Vãn Thanh suy nhược toàn thân, nếu không tĩnh dưỡng tốt trong hai ba ngày thì sẽ không khá được.
Vì vậy hai ba ngày đó Vãn Thanh chỉ ở trong cốc , không đi ra ngoài.
Nhân thời gian hai ba ngày đó, nàng lại nghiên cứu chế tạo độc dược để trong vòi phun nhỏ mang theo người, Chiến Thành càng ngày càng loạn, nàng không thể trông cậy vào việc lần nào cũng may mắn có người cứu mạng.
Nàng, muốn học cách bảo vệ bản thân.
Ngoài cửa sổ kiếm ảnh trọng điệp, bạch y nam tử kia, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, nhãn phóng tinh quang, đang múa kiếm không ngừng. Mỗi khi bọn họ ở chung, đều yên lặng như vậy, nàng cùng hắn, đều là người thích yên lặng, vì vậy, ở nơi u cốc này, lại càng tĩnh lặng hơn .
Tất cả, xem ra cứ bình yên như vậy là tốt nhất.
Nhưng có ai có thể nhìn ra được, trong sự tĩnh lặng này có những cơn sóng ngầm mãnh liệt?
Nàng, một lòng một dạ nghĩ tới chuyện ra ngoài báo thù.
Hắn, một lòng một dạ muốn nàng ở lại nơi này, chỉ có như vậy hắn mới có thể bảo hộ nàng chu toàn.
Nhưng ngay cả như thế, cũng không có người nào mở miệng nói ra. ... ...
Liên tục hai ngày không nhìn thấy Vãn Thanh, tâm tình Phượng Cô phiền muộn tới cực điểm.
Trên mặt hắn là lệ khí dày đặc, thấy ai thì nổi giận với kẻ đó, hắn vốn là một người đàn ông âm trầm, người của Phượng Vũ Cửu Thiên ai ai cũng sợ hắn , công tác luôn cực kỳ cẩn thận và sợ hãi , mà hắn lúc này , càng thêm âm trầm, làm cho người ta khó có thể tới gần, luôn lo lắng chỉ cần sai lầm một chút, sẽ bị hắn khiển trách.
Hắn đã phái người đi mời liên tục hai ngày, Tuyết Linh Các đều trả lời là Vãn Thanh có việc không ra đàn hát được.
Hắn nghe xong, lại suy ra là nàng cố ý không chịu gặp hắn, trong hai ngày, hắn cho người đi tìm hiểu, nhưng không tìm được bất cứ tin tức nào của nàng, nàng biến mất cứ như thể chưa từng tồn tại.
Hắn nhìn ra được Bạch Vân Yên đối với nàng có dã tâm, trong lòng hắn càng thêm lo lắng, chỉ sợ Vãn Thanh xảy ra chuyện.
Đến ngày thứ ba, rốt cục là không kiềm chế được lo lắng trong lòng, hắn tự mình đến Tuyết Linh Các.
Lúc này Tuyết Linh Các vừa mới mở cửa, Hạ Thanh đang đón khách, liếc mắt liền nhìn thấy một nam nhân tỏa sáng bước vào, hắn mặc một bộ trường bào đen như mực, tơ tằm thượng hạng phô bày hết dáng người thon dài đẹp đẽ của hắn, gương mặt khuynh thành thì phủ một màu tối tăm, làm cho người ta cảm nhận được lệ khí của hắn từ rất xa.
Hắn đã phái người đến mời Vãn Thanh hai ngày liên tục, nàng còn đang đoán xem hắn có tự thân đến Tuyết Linh Các không.
Cuối cùng thì cũng đến rồi, xem ra hắn đối với Tình Thiên – Vãn Thanh cực cực kỳ yêu thích! Dĩ nhiên hạ mình đến đây .
Có điều Phượng Cô này, xem ra, cũng không khôn khéo như giang hồ đồn, nếu hắn thật sự khôn khéo, tại sao không nhìn ra Vãn Thanh tốt đẹp thế ngay từ đầu, ở đâu ra cái kiểu trong nhà thì là rơm là rác, ra khỏi nhà lại thành mã não trân châu.
Bầy ra một nụ cười sáng lạn, Hạ Thanh hô lớn từ xa: "Phượng gia tới! Thật là chuyện hiếm có a! Khách quý ít gặp khách quý ít gặp!"
Phượng Cô lạnh lùng liếc mắt một cái, nói thẳng ý đồ: "Ta đến tìm Tình Thiên cô nương!"
Hạ Thanh không ngờ hắn lại thẳng thắn thế, nửa câu hàn huyên cũng không có! Thật quá ngạo mạn! Có điều hắn có ngạo mạn thế chứ ngạo mạn nữa cũng vô dụng, Hạ Thanh không phải loại nhát gan dễ bị hù dọa.
Hạ Thanh cong môi cười, nhẹ nhàng nói: "Phượng gia, hai ngày này Tình Thiên cô nương của chúng ta có công việc, không thể hiến xướng cho Phượng gia! Nơi này của ta còn nhiều cô nương mà, đàn giỏi hát hay cũng không ít người, không bằng để ta vì Phượng gia đặc biệt chọn một người?"
"Ta chỉ muốn nàng!" Thanh âm của hắn, ám trầm mà âm ngoan, ánh mắt nhìn thẳng vào trong, cho người ta cảm giác cuồng phong bạo vũ, lạnh cả sống lưng.
Nam nhân này, trời sinh đã có khí thế khiến người khác chấn động.
"Phượng gia đã nâng đỡ Tình Thiên cô nương như thế, ta cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Tình Thiên, nhưng mà trong hai ngày này Tình Thiên cô nương có việc, thật sự là không thể hiến xướng..." Hạ Thanh ra vẻ khó xử, chậm rãi nói.
"Có công việc? Là công việc gì?" Phượng Cô nhìn Hạ Thanh chăm chú hỏi han.
Bị Phượng Cô nhìn chăm chú như vậy, Hạ Thanh chỉ cảm thấy da đầu cũng muốn tê dại, nam nhân này, nhìn ánh mắt hắn, rõ ràng hắn là loại không đạt mục đích thì quyết không buông tha, xem ra, hôm nay , khó sống thật rồi.
Vãn Thanh đi vào u cốc trùng hợp đúng lúc độc trong người phát tác, mới phải điều dưỡng nhiều ngày như vậy, nhưng chuyện này làm sao nói với người khác được!
Đột nhiên, đầu óc lóe lên, Hạ Thanh nghĩ ra một lí do rất hay, vì vậy cười cười nói: "Phượng gia, kỳ thật cũng không có chuyện gì , chẳng qua ngày mai là ngày Phi Tuyết lên đài, hiện nay Tình Thiên cô nương cũng rất được hoan nghênh, nếu Tình Thiên và Phi Tuyết hợp tấu, không biết sẽ náo nhiệt thế nào, cho nên ta quyết định để Tình Thiên và Phi Tuyết hợp tấu, vì vậy hai ngày này hai người bọn họ đang diễn tập với nhau, để ngày mai cùng lên đài. Phượng gia nếu thích, ngày mai có thể quay lại đây."
Sức khỏe của Vãn Thanh chắc đã khá nhiều, ngày mai lên đài chắc không có vấn đề gì!
Vào lúc này, chỉ có thể nói như vậy, nếu không tìm được cớ nào đó, không biết Phượng Cô còn dây dưa đến thế nào!
"Ngày mai?" Phượng Cô nhìn Hạ Thanh chăm chú, dùng ánh mắt ép cung, thấy Hạ Thanh gật đầu, mới yên tâm rời đi, ít nhất thì cái gật đầu của Hạ Thanh cũng chứng minh đươc Vãn Thanh không nguy hiểm, như vậy hắn đã an tâm rất nhiều. ... ...
Không ngờ Hạ Thanh lại nói chuyện đó ra thật.
Lúc Hạ Thanh nói ra, gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Ngân Diện lộ vẻ tức giận, giọng nói lạnh như sương đêm: "Càng ngày càng tự tung tự tác !"
Hạ Thanh vừa nghe thấy thế, mặt đã trắng bệch, đứng đó, trầm mặc không nói, nhưng trong lòng thì như bị chém cả ngàn đao, đau đớn vô cùng.
Đầu cứ cúi thấp dần, thanh âm u buồn nhẹ nhàng vang lên: "Hạ Thanh biết sai rồi, lần sau không dám tự ý quyết định nữa!"
"Kỳ thật Hạ Thanh làm như vậy là đúng, Ngân Diện, ngươi quá hà khắc!" Vãn Thanh nhìn bộ dạng vô tình của Ngân Diện vội khuyên nhủ.
"Vãn Thanh, ngươi không cần cầu tình thay cho ta, việc này, đúng là ta đã làm không tốt ! Ta không nên tự tiện ra chủ trương như thế !" thanh âm của Hạ Thanh , có chút lạnh lẽo.
Lời Ngân Diện nói, đã tổn thương Hạ Thanh quá sâu sắc !
"Ngươi không sai!" Vãn Thanh nói, nhìn Hạ Thanh, mang theo áy náy: "Tất cả chuyện này, nếu muốn trách cũng chỉ có thể trách ta, tất cả đều do ta gây nên, nếu không phải ta, cũng sẽ không có việc này !"
"Vãn Thanh, ngươi không cần nói như vậy, chuyện này không quan hệ tới ngươi, ta làm sai thì sẽ chịu phạt, không thể có chuyện không chịu phạt!" Hạ Thanh lạnh lùng nói.
"Thôi đi, việc đã đến nước này, ta cũng không muốn nói gì nữa , ngươi đi chuẩn bị cho ngày mai đi!" Ngân Diện nhìn bộ dạng cắn rứt lương tâm của Vãn Thanh , cảm thấy không đành lòng, hắn biết con người nàng, không muốn để nàng tiếp tục áy náy nữa, vì vậy mới nói thế.
Hạ Thanh gật đầu, sau đó đi ra ngoài cốc. Trong lòng, có cái gì đó, đang chậm rãi mở tung.
Nhìn bóng lưng Hạ Thanh rời đi , không biết vì sao, trong lòng Vãn Thanh, đột nhiên cảm thấy vô cùng ưu thương, quay đầu nhìn Ngân Diện: "Ngươi không nên đối xử với nàng ấy như vậy ."
"Vậy ta cần phải đối xử với nàng ấy thế nào?" Ngân Diện nghe xong lời Vãn Thanh nói liền hỏi lại, cặp mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Vãn Thanh chăm chú.
Hắn không đối xử như vậy với Hạ Thanh, vậy phải đối thế nào?
Chẳng lẽ nàng muốn nhìn hắn đối tốt với Hạ Thanh?
Chẳng lẽ nàng không hiểu trái tim hắn dành cho nàng sao?
Nhìn gương mặt trong trẻo lạnh lùng như sương đêm của hắn, Vãn Thanh nhất thời cứng họng, nhưng cũng biết, nếu không thương, không thể cho người khác quá nhiều hy vọng, bởi vì đó là sự tổn thương sâu sắc nhất.
Ngân Diện mặc dù tâm ngoan, tâm lãnh, nhưng hắn không hề sai, hắn không thương Hạ Thanh, nếu hắn đối tốt với Hạ Thanh, chỉ làm hại Hạ Thanh mà thôi.
Nhưng nhìn Hạ Thanh đau đớn, nàng cảm thấy cực kì khó chịu.
Thở dài, không biết phải nói thế nào mới phải, vì vậy nhẹ nhàng nói: "Ít nhất, không cần thương tổn nàng quá nhiều." Lời nàng có thể nói , cũng chỉ có một câu này.
Lòng Ngân Diện đột nhiên trầm xuống, hắn không phải người hay biểu lộ tình cảm, nhưng hắn yêu nàng, thật sự yêu nàng, vì nàng hắn có thể nỗ lực tất cả.
Nhưng hắn lại chẳng thể tức giận Vãn Thanh, vì vậy cầm trường kiếm lên, chạy vào rừng, trường kiếm trong tay như cuồng phong, lia qua tàng cây bóng lá. ... ...
Rồi mặt trời lại lặn, một ngày nữa trôi qua, nàng, lại muốn rời khỏi u cốc yên lặng này, trở lại với bầu không khí huyên náo nhộn nhịp.
Nhân sinh mịt mờ, rất nhiều chuyện, chẳng thể nói rõ ràng là trắng hay đen . Cả đời này, nàng chẳng thể bình thản, nhưng người ta vẫn nói qua cơn mưa trời lại sáng, nếu như vậy, bầu trời sáng lạn của nàng bao giờ mới tới?
Mái tóc đen dài búi lên một cách to nhã, cài tóc bằng một dây châu hoa, một cây trâm mã não xanh biếc, trang phục đẹp đẽ quý giá mà nhã trí, quần gấm màu đỏ nhạt, áo choàng đỏ thẫm thêu hoa lan, càng tôn lên gương mặt khuynh thành, môi đỏ mày liễu.
Một nữ tử thanh tú khả ái liền biến thành một tuyệt thế giai nhân.
Đẩy cửa ra, Ngân Diện đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu, bạch y làm dáng người thon dài thêm phiêu dật, tóc không cài cắm thứ gì, chỉ lấy dải lụa trắng buộc lên, vài sợi tóc còn buông lơi trên vai, lại càng quyến rũ.
Người hắn luôn toát ra cốt cách tinh thần của tuyết, thuần khiết mà trong trẻo lạnh lùng, lại làm người khác phải yêu thích.
Nhìn thấy nàng đi tới, mắt hắn hiện lên sự ghét bỏ.
Vãn Thanh cười một tiếng, biết rõ hắn nhìn nàng ghét bỏ vì cái gì: "Có phải thấy quá khoa trương tục khí không ?"
"Ân." Nàng không hợp với màu đỏ tươi như thế này, nàng hợp với màu xanh như cỏ non, nhàn nhạt yếu ớt , khiến người khác phải động lòng.
"Nhưng phải mặc thế này thôi, tục thì tục , lúc này thì còn nhã nhặn làm gì!" Nàng nhẹ nhàng nói. Kỳ thật nàng cũng không thích hóa trang như vậy , có điều hóa trang thế này thích hợp với thân phận hiện tại của nàng.
"Đi thôi!" Ngân Diện không nói gì nữa, lôi tay nàng ra khỏi cốc.
Đi tới Tuyết Linh Các, đã tấp nập người ra kẻ vào, nhìn thấy nàng và Ngân Diện đi tới từ xa, rất nhiều người đã đứng dậy, náo nhiệt hơn những lần trước rất nhiều.
Bởi vì Ngân Diện tương đối cao lớn, nếu đứng cạnh nàng, sẽ nhận ra hắn cao lớn một cách không bình thường, dễ khiến người ta hoài nghi, vì vậy đi bên cạnh hắn chỉ có mấy cô hầu rắc hoa.
Nàng cố ý đi sau hắn một quãng, chậm rãi bước đi. Mới đi được nửa đường, liền nhìn thấy khách quý ngồi ở ba vị trí tốt, không kìm được chỉ muốn cười.
Ba người đó nàng đều biết cả.
Vị trí ở giữa là Phượng Cô, bên trái là Bạch Vân Yên, bên phải dĩ nhiên lại là Tà Phong, không ngờ Tà Phong cũng có sở thích này.
Nàng nhớ kỹ, hắn chưa bao giờ thích mấy việc này , nói là nhã khí quá mức, con người thô tục như hắn không thích hợp, không biết hôm nay có chuyện gì lại đến đây?
Đúng lúc đó, hắn đột nhiên quay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ với nàng, hàng răng trắng sáng lóa dưới ánh đèn. Gương mặt tinh quái lộ vẻ hưng phấn.
Vãn Thanh khẽ gật đầu với hắn một cái, mỉm cười, xem như đáp lễ.
Tà Phong đột nhiên mãnh liệt đứng lên, không để ý hình tượng nói to: "Tình Thiên cô nương, Tình Thiên cô nương, ta ở chỗ này!"
Hắn đột nhiên to tiếng, khiến Vãn Thanh kinh ngạc không thôi, ngay sau đó khẽ cười một cái, vẫn biết tính cách Tà Phong hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, nhưng vẫn không ngờ hắn lại làm ra được hành động như thế.
Có điều hắn vừa lên tiếng thì cả đám người cũng lên tiếng theo, thật đúng là quá kinh người, Vãn Thanh vội vàng vịn vào Lan Anh lên đài.
Nàng không chú ý tới chuyện nam nhân ngồi giữa đang giận đến tối tăm mặt mũi, sắc mặt hắn đen thui, mắt thì bốc hỏa vì ghen.
Muốn đi lên đài, phải đi qua chỗ của một trong hai người, cuối cùng Vãn Thanh chọn đi qua chỗ Tà Phong, lúc đi qua còn thấy Tà Phong cười hì hì nói: "Tình Thiên cô nương, hôm nay ta cố ý tới nghe nàng hát đó!"
"Cám ơn Tà Phong công tử! Tình Thiên nhất định sẽ biểu diễn thật tốt cho ngươi nghe ." Nàng khách khí nói, nhìn ánh mắt hắn hưng phấn , rất vui mừng, mặc kệ là nguyên nhân gì, ít nhất, Tà Phong cũng không buồn khổ vì nàng nhảy vực nữa. Như vậy, nàng cũng yên tâm rất nhiều .
Nàng không muốn nhìn hắn cứ đắm chìm trong ưu thương. Như vậy, trong lòng nàng chỉ biết xấu hổ và ân hận vô cùng .
Tà Phong, cần phải cười rạng rỡ như thế, vui vẻ nói cười, mới là Tà Phong .
Lúc này Ngân Diện đã ngồi ngay ngắn trên đài , trong tay cầm một cây tiêu, cất giọng khàn khàn: "Hôm nay ta cùng với Tình Thiên cô nương đồng thời hiến nghệ, vì không muốn quá tục, cho nên, hôm nay Phi Tuyết không đánh đàn, mà thổi tiêu hợp tấu cùng Tình Thiên cô nương , lần đầu biểu diễn , hi vọng được các vị ủng hộ!"
Khách nhân vừa nghe đến thế đã hò hét vang trời.
Vãn Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, chậm rãi đi tới trước, chỉ cảm thấy có một ánh mắt cực nóng đang nhìn mình chăm chú, vì vậy nhìn qua, thấy Phượng Cô cầm chén hương bôi, đưa lên kính nàng, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười vui vẻ, thoạt nhìn vừa tà khí lại vừa nhã trí.
Vì vậy Vãn Thanh cũng cười một tiếng đáp trả.
Phượng Cô lướt chén rượu qua mũi, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm, rồi sau đó khẽ nhấp một ngụm, lại đặt ly rượu lên bàn, ý không ở trong lời. Trước mặt mỹ nhân, hét lớn uống ực thì quá thất lễ.
Hắn cứ cho rằng mình sẽ không động tâm với nữ nhân nữa, không ngờ lần này càng lúc càng hãm sâu, mà hắn lại cam tâm tình nguyện.
Vãn Thanh lướt tay trên đàn, tiếng đàn trong veo chậm rãi vang lên, như muôn loài chim đang cất tiếng hòa ca.
Ngân Diện đặt tiêu lên môi, khi tiếng đàn đang chậm rãi lượn lờ thì tiếng tiêu đuổi theo, cầm tiêu hợp tấu, luôn là sự kết hợp tuyệt vời nhất , hơn nữa thanh âm cũng cực kỳ hòa hợp.
Tiếng đàn của Vãn Thanh mềm mại nhẹ nhàng mà vô cùng tình cảm, tiếng tiêu của Ngân Diện mang theo vài phần u dương mà tĩnh mịch, hai người phối hợp rất ăn ý.
Từ khi tiếng đàn vang lên, dưới đài hoàn toàn yên tĩnh, dường như bất cứ kẻ nào cũng không dám gây ra tạp âm ảnh hưởng tiếng đàn. Hô hấp của mọi người cũng như chậm hơn, trong lúc nhất thời, cả Tuyết Linh Các lớn như thế lầm vào một bầu không khí quỷ dị. Tĩnh lặng vô cùng, chỉ có âm thanh cầm tiêu hợp tấu lay động trong không trung, Vãn Thanh khẽ mở đôi môi đỏ mọng, chậm rãi cất tiếng hát, thanh âm trong trẻo mà minh khiết, nàng đang hát khúc Tĩnh Sơn Hảo.
Lẳng lặng ca, lẳng lặng đàn, người lẳng lặng , hình thành một đất trời lẳng lặng.
Ngay cả Bạch Vân Yên, tới đây không phải để nghe đàn, cũng không kiềm chế được mà nghe đến thất thần, nhạc vận, hắn đã nghe qua không ít, nhưng chưa từng nghe ai đàn lại động lòng người như thế.
Không thể không thừa nhận, Tuyết Linh Các có thể có thành tựu hôm nay , là nhờ âm thanh như tiên giới này.
Nữ tử trên đài, quần đỏ áo đỏ, vô cùng đẹp đẽ quý giá, hết lần này tới lần khác gương mặt khuynh thành chỉ bày ra một loại tư thái, lạnh nhạt như mực, an tĩnh mà tốt đẹp.
Phượng Cô, nhìn nữ tử đang đắm chìm trong âm nhạc, hai mắt khép hờ, tình cảm trong lòng càng sâu , đột nhiên hạ quyết tâm, hắn, nhất định phải có được trái tim nàng.
Hắn nghĩ, nàng nhất định là rất hận hắn , thế nên mới lựa chọn cách giả chết để rời khỏi hắn , đối với những việc trước kia hắn từng làm với nàng, hắn hối hận không thôi.
Những điều đã làm chẳng thể thay đổi, nhưng hắn hứa sẽ che chở nàng suốt một đời này.
Bất quá, nàng vẫn phải đáp ứng mới được, hắn biết, nàng mặc dù lạnh nhạt trong cách xử sự, nhưng nàng thật sự quật cường cứng cỏi , muốn nàng cảm động không phải chuyện dễ .
Lớp da này trên mặt nàng, hắn càng nhìn càng thấy phiền, càng nhìn càng thấy khó coi! Hắn thật sự muốn đi lên bóc lớp da đó đi, trả lại nữ tử thanh tú cho hắn.
Giơ chén rượu lên, nhẹ nhàng lướt qua mũi, bên tai là thanh âm ôn nhu mà trong trẻo của nàng , hắn cũng nhắm nghiền hai mắt, trong đầu, hiện ra gương mặt thanh tú đó, hoặc mắng hoặc giận, hoặc vui hoặc mừng, mỗi một vẻ mặt, dĩ nhiên đã khắc sâu trong tim hắn.
Vì sao trước kia hắn hoàn toàn không biết điều đó?
Nguyên lai, trong đêm đó, khi nhìn thấy đôi mắt hoảng sợ mà mở to đấy, hắn đã động tình .
Xong một khúc, khách vẫn muốn nghe thêm, Vãn Thanh cũng đã đứng lên, nhẹ nhàng thi lễ: "Hôm nay may mắn được cùng Phi Tuyết cô nương hợp tấu, thực vô cùng hân hạnh, kế tiếp, sẽ do Phi Tuyết cô nương biểu diễn tiếp. Tình Thiên xin lui xuống trước !"
Khách dưới đài hoan hô mong hai người hợp tấu thêm một lần, nhưng Vãn Thanh chỉ lắc đầu, kiên trì không chịu, chỉ nói lần sau nếu có cơ hội, sẽ hợp tấu cùng Phi Tuyết cô nương nữa.
Có đôi khi, thiếu một chút thì càng tăng giá trị.