Chương 143: Hồi Hồn Đan

Thất thân làm thiếp

Nguyệt Sinh 17-10-2023 10:17:02

Mãi cho đến đêm khuya, Vãn Thanh vẫn canh bên cạnh Phượng Cô, chưa từng nhắm mắt , lòng của nàng, cũng dần dần trầm xuống. Đêm càng lúc càng khuya , lòng của nàng, đột nhiên cảm thấy ưu thương không giải thích được, phảng phất có vài thứ, đang đi lại trong lòng nàng. Nàng từng hận Phượng Cô, từng phẫn nộ với Phượng Cô, nhưng hôm nay, nàng, thấy hắn càng lúc càng gần cái chết, trong lòng, cũng thống khổ vạn phần. Nhẹ nhàng nhét một mảnh sâm vào miệng hắn, chỉ hy vọng, có thể tăng chút sức lực cho hắn. Nhưng mười hai canh giờ, đã qua tám canh giờ , một cử động nhỏ hắn cũng chưa từng động, chẳng lẽ, một kẻ luôn luôn tự phụ như hắn, luôn luôn không chịu thua như hắn, thật sự cứ chết như vậy? Tại sao hắn có thể làm như vậy chứ, hắn muốn chết đi để khiến nàng phải áy náy cả đời sao? Lòng của nàng, do lo lắng từ lúc đầu, bây giờ bắt đầu rối bời và thất vọng . Đã lâu như vậy , hắn chưa từng cử động lấy một cái, hô hấp bạc nhược mà vô lực, ngay cả nhịp tim đập cũng lúc có lúc không, làm người khác không ngừng lo lắng. Buổi sáng đã thông tri cho người của Phượng Vũ Cửu Thiên, mặc dù trong thành có ba nhà trọ, nhưng họ chỉ là người phụ trách ở đây, vì vậy chỉ có để cho bọn họ nhanh chóng báo tin cho tứ tỳ và Lãnh Sâm, còn liên lạc xem quanh đây có vị thần y nào có thể chữa bệnh cho Phượng Cô không. Nhưng thần y chân chính thì ít, dù đã mời tới mấy đại phu, nhưng tất cả đều là thúc thủ vô sách, những lời họ nói so với lời của quân y không khác chút gì. Chẳng lẽ, hắn thật sự chỉ có thể chờ chết sao? Nước mắt, chậm rãi chảy xuống, một giọt nối tiếp một giọt, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng khẩn cấp, thanh âm của Vãn Thanh tràn ngập thống khổ: "Phượng Cô, người đừng có việc gì ..." Sự sợ hãi nàng đã cố gắng che dấu tận đáy lòng, giờ đột nhiên bùng lên, khóc đến tê tâm liệt phế. "Nàng lại vì hắn mà khóc thành như thế!" Thanh âm lạnh lùng vang lên sau lưng nàng, lạnh lẽo hơn cả bóng đêm làm ai nghe cũng thấy run. Vãn Thanh nghe ra là Ngân Diện, chỉ lau nước mắt, nhẹ nhàng nói: "Hắn đối với ta có ân cứu mạng, hắn là vì ta, mới bị thương thành như vậy -, nếu ta không cảm động chút nào, thì người máu lạnh vô tình vô nghĩa là ta chứ không phải hắn!" "Nàng thật sự chỉ vì hắn đã bị thương do cứu nàng nên cảm động -?" Trong ngữ khí của Ngân Diện có sự chất vấn, còn có sự trầm thống mà chính hắn cũng không nhận ra. Lần này trở lại, thái độ Vãn Thanh đối với Phượng Cô –, đã thay đổi hoàn toàn, không còn phẫn hận như trước kia , hơn nữa cách Vãn Thanh nhìn Phượng Cô cũng thay đổi , hắn không biết trong lúc Phượng Cô đi cứu Vãn Thanh đã xảy ra những chuyện gì, nhưng hắn biết, nhất định đã có chuyện gì đấy, khiến Vãn Thanh cảm động, khiến Vãn Thanh mềm lòng, vô phương hận Phượng Cô nữa, từ đáy lòng nàng đã bắt đầu tiếp nhận Phượng Cô. Trong lòng hắn một mực lưu tâm, đã sớm biết, không nên đáp ứng cho nàng tự tay báo thù -, chỉ trách lúc ấy mềm lòng, rốt cục, bây giờ phải hối hận . "Trừ... lí do... đó, còn có thể có có nguyên nhân gì khác chứ?" Vãn Thanh hỏi ngược lại, nàng không hiểu, vì sao Ngân Diện lại hỏi thế, nàng và Phượng Cô, đã không có khả năng nảy sinh tình cảm từ lâu . Nhưng lần này hắn đã vì nàng mà cả mạng sống cũng chẳng cần, thế chết cũng phải bảo vệ che chở nàng bình an, nếu nói nàng không cảm động, là không có khả năng. "Vậy là tốt rồi." Ngân Diện không suy nghĩ rối bời nữa. "Nếu hắn chết đi, nàng sẽ làm thế nào?" Ngân Diện hỏi, kỳ thật hắn biết, hỏi vấn đề này là dư thừa -, với tính cách của Vãn Thanh, nếu Phượng Cô vì nàng mà chết -, chỉ sợ nàng sẽ ray rứt cả đời! Chỉ sợ cả đời này, Vãn Thanh cũng không quên được hắn -. Nghĩ đến kết quả đó, trong lòng Ngân Diện cực kì khó chịu, hơn nữa, hắn không muốn thấy Vãn Thanh hao tổn tinh thần. Về phần Vãn Thanh, nghe xong lời Ngân Diện nói, sửng sốt một hồi, lại không biết phải trả lời thế nào, chính bản thân nàng, cũng không biết, nếu Phượng Cô chết đi, nàng sẽ như thế nào? Rồi sau đó nàng thê thảm cười một tiếng, chỉ là thương tâm, áy náy mà thôi, nàng còn có thể như thế nào chứ? Đối với tất cả, nàng căn bản là chịu bó tay. Nhìn bộ dạng của nàng, Ngân Diện lấy từ trong lòng ra một bình nhỏ màu đỏ như máu, lấp lánh xinh đẹp, đỏ đến chói mắt, lạnh lùng nói: "Đây là Hồi Hồn Đan, có thể khởi tử hồi sinh!" Vừa nói, vừa đưa bình cho nàng. Vãn Thanh quay đầu, nhưng không nhận, trong lòng do dự, công hiệu của Hồi Hồn Đan này, nàng đã từng nghe nói -, cho nên biết Hồi Hồn Đan này vô cùng trân quý, khắp thiên hạ chỉ có ba viên, một viên này, là Ngân Diện ngẫu nhiên có được -, hắn vẫn một mực giữ lại, không cho ai. Ngân Diện không phải một kẻ keo kiệt, nhưng lúc này hắn lại lấy cho kẻ mà hắn chán ghét, nàng biết, trong lòng hắn, nhất định là cực kỳ không hài lòng -. Do dự một hồi, cuối cùng nàng cũng nhận Hồi Hồn Đan: "Cám ơn." "Ta nói rồi, những chuyện ta làm cho nàng, không cần nói cảm ơn, viên Hồi Hồn Đan này, ta tặng cho nàng, không phải người khác, nàng nguyện ý cho ai thì cho kẻ đó, ta không để ý tới, nhưng người ta tặng là nàng." Hắn nói xong, đi như một cơn gió, chỉ lưu lại mùi Dạ Lai Hương . Tại sao nàng lại có cảm giác, hắn đối với nàng, đã lạnh nhạt hơn nhiều Hắn đang trách nàng sao? Xoay người, nàng đổ ra một viên Hồi Hồn Đan, rồi sau đó nhẹ nhàng mở miệng của Phượng Cô ra, khi đưa viên thuốc vào mới phát hiện ra, hắn căn bản không thể nuốt xuống. Khó xử một lúc lâu, cuối cùng, nàng nhớ ra một phương pháp, nàng lấy chén nước , rồi sau đó một tay nhẹ nhàng mở miệng hắn, một tay đẩy viên Hồi Hồn Đan vào, khi đẩy viên Hồi Hồn Đan đến yết hầu thì rót nước vào, Hồi Hồn Đan trơn mịn -, vừa gặp nước là trượt vào luôn. Nhưng hắn vẫn không có động tĩnh như trước. Trong lòng nàng dâng lên rất nhiều cảm xúc, lẳng lặng ngồi một bên, chờ động tĩnh của hắn. Rốt cục vào lúc rạng sáng, nàng nghe thấy hắn than nhẹ một tiếng, liền mừng rỡ cầm lấy tay của hắn của hắn, vui không kiềm chế được: "Phượng Cô, người tỉnh rồi sao?" Lông mi hắn khẽ run rẩy một chút, rồi sau đó, đôi phượng nhãn đẹp như ngọc mở ra, nhìn nàng, lúc đầu có chút hỗn độn, rồi sau đó dần dần tỉnh táo lại. Nhìn cô gái trước mắt, mi thanh mục tú, ầng ậc nước sắp khóc, đúng là nhân nhi mà hắn trăm yêu ngàn nhớ, trong mắt hắn dần dần nổi lên sự ấm áp, hắn cất giọng khàn khàn mà ám trầm – trả lời: "Ta tỉnh." "Cuối cùng người cũng tỉnh!" Vãn Thanh vừa khóc vừa cười, nước mắt nhuốm máu đào, thoạt nhìn rất thê lương. Tay của hắn, chậm rãi đưa lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng: "Đừng khóc , ta đã bất tỉnh sao?" "Ừm ... Ừm ... Ừm , người tỉnh rồi, ta an tâm." Vãn Thanh liên tục gật đầu nói. "Nàng khóc vì ta sao -?" Hắn nhìn nước mắt trên tay, không thể tin nổi, dường như một giọt nước mắt đó, khiến hắn cảm động một cách phi thường, hắn nhẹ nhàng nắm giọt lệ trong tay lại, thanh âm yếu ớt nhưng có sự hưng phấn khó có thể che dấu: "Đây là giọt nước mắt nàng khóc cho ta!" Vãn Thanh cảm thấy mất tự nhiên , nhìn hắn trân trọng giọt nước mắt như châu báu, mặt của nàng, hơi hơi đỏ lên. "Cuối cùng người đã tỉnh " thanh âm của nàng, mang theo nghẹn ngào, có chút chật vật, nhưng ai cũng có thể nghe ra nàng đang vô cùng vui vẻ. "Ta chính là Phượng Cô, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy!" Phượng Cô cong môi, khẽ cười nói. Thật sự thì hắn cũng rất kỳ quái, thân thể của hắn, hắn rõ ràng hơn ai hết, nếu là đại phu thông thường, vô phương cứu chữa -, hơn nữa, khi hắn mới tỉnh lại, không chỉ có cảm giác tỉnh lại, còn cảm thấy tinh lực và công lực, đang chậm rãi hồi phục, giống như ăn được linh đan diệu dược gì đó. "Ừm, người có thể tỉnh lại là tốt rồi ." Vãn Thanh nhẹ nhàng gật đầu. "Là thần y phương nào có năng lực như thế, ta phải cảm tạ ông ấy thật hậu, chẳng những trị hết bệnh của ta, còn giúp công lực của ta hồi phục." Phượng Cô hỏi, trong lòng thầm tính toán, tài y như thế, phải đưa về Phượng Vũ Cửu Thiên. Vãn Thanh nhìn hắn, khẽ nói: "Là công hiệu của Hồi Hồn Đan." Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng Phượng Cô hiểu rất rõ Hồi Hồn Đan là vật gì, thế gian chỉ có ba viên, hắn cũng từng sai người đi tìm, nhưng chưa từng tìm được. Là ai có viên Hồi Hồn Đan đó? Còn lấy ra cho hắn dùng? Kỳ thật không cần Vãn Thanh trả lời, trong tim của hắn đã có đáp án , trừ... Ngân Diện, không còn ai khác. Dù sao nếu là người trong quân, ngay cả trong trường hợp có tiên đan, dù cho có giao tình sâu nặng thế nào, cũng không có khả năng đưa ra -, ở nơi chiến trường này, có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, có tiên đan trong người, cũng như có một sinh mệnh thứ hai. Trừ phi Ngân Diện. Không biết vì sao, tuy hắn biết rõ Ngân Diện không thích hắn, nhưng hắn vẫn có thể khẳng định, Ngân Diện vì Vãn Thanh, đã đưa tiên đan cứu hắn -. "Là Ngân Diện." Không phải nghi vấn, mà là khẳng định. Vãn Thanh gật đầu. Về phần Phượng Cô, thấy phiền vô cùng, hắn nợ Ngân Diện một món nợ nhân tình. Hơn nữa còn là nợ hẳn một mạng. Điều này khiến lòng hắn cực kỳ không thoải mái. "Người không cần suy nghĩ nhiều, ... an dưỡng thân thể thật tốt mới là điều quan trọng nhất vào lúc này." Vãn Thanh thấy sắc mặt hắn ấm ức, biết hắn nghĩ gì nên nói. Phượng Cô gật đầu, chỉ nói: "Ta nghĩ, món nợ nhân tình này, sẽ nhanh chóng trả lại cho hắn, Phượng Cô ta, ... không thích thiếu nợ người khác!" Từ trước đến giờ hắn luôn tự phụ, hơn nữa đối tượng lần này còn là Ngân Diện, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, Ngân Diện, đối với Vãn Thanh, có tình cảm nam nữ, món nợ nhân tình này, nếu không trả , trong lòng sẽ có chướng ngại. "Chuyện này để sau này nói tiếp đi!" Vãn Thanh khẽ nói, hôm nay thân thể của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, ngay cả nghĩ cũng không được -, huống chi, dù cho hắn đã khỏi hẳn, Ngân Diện cũng chẳng muốn thứ gì từ hắn! Đột nhiên, mắt nàng lóe sáng, – chiến sự lần này! Xác thực là cần Phượng Cô trợ giúp -, khi mới đến viên thiếu tướng có nói, chiến sự lần này không chỉ có thua kém quân địch mặt quân số, hơn nữa, lương thảo cũng bắt đầu thiếu thốn . Bởi vì rất nhiều mễ thương (nhà buôn gạo) trong nước không chịu giao gạo ra, mặc dù binh lính không nói rõ, nhưng Vãn Thanh vẫn hiểu, chuyện này bị Phượng Vũ Cửu Thiên âm thầm thao túng, bởi vì tất cả các nhà buôn lớn đều có quan hệ với Phượng Vũ Cửu Thiên, có một số chuyện, nhất định là Bạch Vân Yên lấy Phượng Cô làm uy hiếp, buộc Phượng Vũ Cửu Thiên phải làm -. "Có lẽ có một việc người giúp được." Nàng do dự nói. Phượng Cô cũng vừa lúc nghĩ tới chuyện đó, lên tiếng cùng một lúc với nàng: "Có lẽ có một việc ta có thể trả nợ cho hắn!" Hai người nói xong, nhìn nhau cùng cười, Phượng Cô nói: "Chiến sự lần này, là lần đầu tiên Ngân Diện lên đài, hơn nữa còn là đại chiến của cả Vân Quốc, vốn dĩ thực lực hai bên cách nhau quá xa, nếu có thể thắng, sẽ củng cố địa vị của hắn rất nhiều, nếu không, chỉ có dùng bốn từ "thất bại thảm hại" để hình dung, cho nên, trận chiến này đối với hắn, nhất định là rất quan trọng -, không thua gì tính mạng của chính hắn!" Phượng Cô nói không sai, kỳ thật không chỉ như thế, Ngân Diện lần này, nhất định phải thắng, bởi vì chỉ có thắng, mới có thể thuận lợi bước vào quan trường, để Hoàng thượng có thể quang minh chính đại nhận hắn, hơn nữa tay cầm binh quyền, mới đủ khả năng đối đầu trực diện với đương kim hoàng hậu, mới có thể báo mối thù giết mẹ, đây mới là điều trọng yếu nhất. Còn chuyện địa vị, Ngân Diện, không phải loại người coi quyền lực địa vị là trên hết. "Hẳn là người có thể làm chứ-." Vãn Thanh cười khẽ hỏi. Phượng Cô vô cùng tự tin nói: "Chẳng những ta có thể, ta còn có thể không tốn một binh một tốt khiến Phong Quốc lui binh!" Lời này mặc dù có chút huyênh hoang, nhưng cũng là sự thật -. Người khác chỉ biết hắn độc chiếm hơn nửa thị trường Vân Quốc, nhưng không biết, trong Phong Quốc, – sản nghiệp của hắn cũng không ít chút nào-, chỉ có điều hắn không sở hữu công khai, mà thao túng ngầm -, muốn làm một thương nhân thành công –, không thể chỉ họat động trong một địa bàn, chỉ có thao túng nhiều địa bàn, mới tránh bị người khác uy hiếp. Chỉ cần hắn nói một câu, có thể làm cho cả Phong Quốc thiếu lương thực một cách nghiêm trọng! Nghĩ đến đây, hắn âm thầm cười một tiếng, Bạch Vân Yên, nhất định không thể ngờ, sau khi Phượng Cô ra đi lại có thể gây ra sự tình nghiêm trọng như vậy? "Mắt nàng đỏ hoe -, một đêm không ngủ sao?" Phượng Cô nhìn nàng, hỏi. Vãn Thanh nhẹ nhàng gật đầu. Sắc mặt của hắn chuyển sang trạng thái trời nhiều mây âm u ngay lập tức, hắn đau lòng tức giận: "Tại sao nàng lại không biết chiếu cố bản thân như vậy chứ! Nếu nàng chết, không phải sẽ khiến ta càng thêm lo lắng sao! Thân thể nàng vốn suy yếu, cần nghỉ ngơi thật nhiều -!" "Chưa thấy người tỉnh lại, ta làm sao an tâm đi ngủ được, hiện tại người đã tỉnh, ta cũng yên tâm , ta về nghỉ ngơi, người có muốn gì không, ta cho người làm?" Vãn Thanh nhẹ nhàng nói. Nghe những lời nàng nói, hắn cảm động đến mức rối như tơ vò, vô cùng đau lòng vì nàng: "Hiện tại ta không đói bụng, nàng nhanh đi ngủ đi!" "Tốt lắm, ta đi ngủ trước. Nếu người muốn ăn cái gì cứ hô lên, ta ở lều bên cạnh, có thể nghe được." Vãn Thanh cẩn thận dặn dò, đúng thật là nàng rất mệt, hơn nữa thân thể bắt đầu có chỗ không ổn, nàng chỉ nghĩ do quá mệt mỏi, không nghĩ tới, nửa tháng đã qua, hỏa hàn độc trên người nàng lại muốn phát tác. "Đi ngủ nhanh đi!" Phượng Cô gật đầu nói, trong lòng ấm áp vô cùng, nếu như sinh mệnh bị đe dọa có thể đổi lấy quan tâm của nàng –, như vậy hắn vô oán vô hối. ... . . . . Vừa đi ra khỏi trướng, Vãn Thanh ngã đập cả người xuống, mười ngón tay nắm chặt quá đã đổi màu trắng bệch, toàn thân đau không lời nào miêu tả được. Cả người co quắp trên mặt đất, không ngừng run rẩy. Mặt nàng dần chuyển màu trắng bệch không máu. Nàng rên rỉ thống khổ, nhưng chính sự thống khổ, đã hành hạ khiến thanh âm của nàng bất đầu thay đổi.