Mới đến Thương Thành, Kim Bất Hoán đã bị chặn đường, không, phải nói là bị người "thỉnh" mới đúng.
Người này, không phải người khác.
Chính là Mộ Dung Kiềm.
Đường thời, người mà Mộ Dung Kiềm kỵ nhất chính là Phượng Cô, dù hôm đó Phượng Cô tự phế võ công, tự cắt gân mạch nhảy xuống Lạc Nhật Nhai, nhưng lại không thể tìm được thi thể của Phượng Cô, vì vậy liền tạo thành một cái gai trong tim của Mộ Dung Kiềm, không ngày nào được thoải mái.
Dù sao hắn cũng đẩy Phượng Cô vào một cái chết cực thảm, trong lòng không khỏi có chút cảm giác sợ hãi.
Chỉ lo lắng Phượng Cô đại nạn không chết, vì vậy từ sau khi Phượng Cô ra đi, mặc dù hắn mua danh chuộc tiếng không thương tổn Thượng Quan Vãn Thanh, bất quá vẫn âm thầm phái người giám thị mọi động tĩnh của Phượng Vũ Cửu Thiên.
Mấy ngày trước nội ứng báo lại, nói có người đến Phượng Vũ Cửu Thiên, tên là Kim Bất Hoán, Thượng Quan Vãn Thanh một mực nói người đó là Phượng Cô, mặc dù những người khác cho rằng không phải.
Vì thế, Mộ Dung Kiềm nếu không thấy tận mắt, sẽ không thể yên lòng, dù sao hắn cũng đã được lĩnh giáo sự giảo hoạt của Phượng Cô.
Sau khi thăm dò được Kim Bất Hoán đến Thương Thành, Mộ Dung Kiềm bèn đến đệ nhất tửu lâu của Thương Thành mở tiệc chiêu đãi Kim Bất Hoán.
"Xin hỏi các hạ là vị nào, vì sao vô cớ mở tiệc chiêu đãi Kim mỗ?" Kim Bất Hoán đi vào phòng, thấy mặt người mời hắn, vì vậy khách khí hỏi han.
Giọng điệu ôn hòa, đúng là một công tử thư sinh, khiêm tốn giữ lễ.
Mộ Dung Kiềm liếc mắt nhìn Kim Bất Hoán rất lâu, lâu đến quên cả thời gian , bởi vì chỉ cần liếc mắt, hắn cũng thấy người này rất giống Phượng Cô, thân hình, còn có dáng đi, cực kỳ giống. Mặc dù mặt mũi không giống, nhưng lại cùng có đôi phượng nhãn đẹp mê người, hẹp dài mà gợi cảm, rất câu hồn.
Chỉ bất quá, mắt của Kim Bất Hoán này, kém Phượng Cô rất xa, không phải hình dáng đôi mắt, mà là nhãn thần, nhãn thần của hắn bình thản mà không chút nhuệ khí, thiếu đi sự tà vọng khí phách của Phượng Cô.
Nhìn thấy Kim Bất Hoán như vậy , Mộ Dung Kiềm yên tâm hơn rất nhiều.
"Xin hỏi các hạ là vị nào, vì sao vô cớ mở tiệc chiêu đãi Kim mỗ?" Kim Bất Hoán lại hỏi lại, nhưng lần này, giọng nói đã có vài phần không vui, trừng mắt nhìn Mộ Dung Kiềm.
Mộ Dung Kiềm giật mình, lúc này mới cười to: "Thất lễ , Kim lão bản, ta cũng chỉ là vừa rồi nhìn Kim lão bản nhớ ra một vị cố nhân thôi!"
"Cố nhân?" Kim Bất Hoán vừa nghe liền hỏi: "Không phải là Phượng Gia của Phượng Vũ Cửu Thiên chứ?"
Mộ Dung Kiềm không ngờ Kim Bất Hoán hỏi thẳng thế, nhưng thế càng khiến Mộ Dung Kiềm thêm yên tâm, nếu là Phượng Cô thật, làm sao có thể đề cập trực tiếp vào vấn đề này!
Vì vậy Mộ Dung Kiềm gật đầu: "Đúng vậy."
"Haizzz, ngươi xem, ngươi cũng không phải người đầu tiên nói ta giống hắn. Haizzz, nếu không phải hắn đã chết, ta thật sự muốn gặp hắn, xem rốt cuộc là ta và hắn giống nhau đến thế nào!" Kim Bất Hoán lẩm bẩm nói, dường như có chút bất mãn.
"Kỳ thật nhìn kỹ cũng không giống lắm, chỉ là nhìn thoáng qua có chút tương tự." Mộ Dung Kiềm lại nói, bắt đầu thả lỏng trái tim.
"Ta đã nói mà!" Kim Bất Hoán cười nói, rồi lúc này hình như mới nhớ ra, hỏi: "Được rồi, các hạ là vị nào? Vì sao mở tiệc chiêu đãi ta?"
"Tại hạ là Mộ Dung Kiềm, chỉ vì nghe nói Kim lão bản muốn buôn bán ở Thương Thành, trùng hợp Mộ Dung cũng đang muốn phát triển ở Thương Thành, vì vậy muốn kết giao một phen." Lí do này thật quá gượng gạo, dù sao nếu muốn kết giao thì nên tìm những thương nhân đã làm ăn lâu năm, chứ không ai đi tìm một thương nhân mới làm ăn để kết giao hết, nhưng Mộ Dung Kiềm bầy ra dáng vẻ vô cùng chân thành, đây cũng là sở trường của hắn.
"Mộ Dung Kiềm? Dường như ta đã từng nghe thấy cái tên này." Kim Bất Hoán cau mày nghĩ ngợi, đột nhiên, như có tia sáng lóe lên, hắn vỗ đùi, rồi sau đó dùng ánh mắt sợ hãi, lui về sau hai bước, mới dò hỏi: "Ngươi là Mộ Dung Kiềm đã bắt Phượng Cô phế hết võ công, cắt đứt gân chân tay, sau đó phải nhảy xuống Lạc Nhật Nhai ? !"
Khi mới xảy ra, chuyện này đã khiến dư luận chấn động, nhất thời toàn bộ Vân Quốc, cho đến Phong Quốc cũng có đa số dân chúng biết chuyện, nghe đến hai cái tên Phượng Cô và Mộ Dung Kiềm.
"Đúng là ta." Nhìn Kim Bất Hoán sợ hãi , Mộ Dung Kiềm đột nhiên tiếc hận, vẻ mặt ưu thương: "Nếu không phải lúc đầu Phượng Cô ép người quá đáng, tàn bạo vô lương, ta làm sao có thể làm ra chuyện đó chứ!"
Nhìn bộ dạng Mộ Dung Kiềm , Kim Bất Hoán đang hoảng sợ liền chuyển sang trạng thái nghi vấn, nhưng trong một khoảnh khắc rất ngắn, mắt Kim Bất Hoán lóe ra một tia sáng quái dị, rồi ngay sau đó biến mất như chưa từng xuất hiện: "Lúc đầu đã xảy ra chuyện gì? Xem ra Mộ Dung đại ca cũng không phải loại người vô tình vô nghĩa, làm sao có thể ra tay độc ác như thế?"
"Việc này nói ra thì rất dài dòng, người cũng đã qua đời, ta cũng không muốn nhiều lời, xúc phạm người đã mất." Mộ Dung Kiềm cầm lấy chén rượu, rót vào cổ họng, hình như có rất nhiều ẩn tình không thể nói ra. Dù chưa giải thích, cũng hơn cả giải thích, bất luận kẻ nào khi thấy cảnh đó, đều cho là ban đầu Phượng Cô đã làm ra những chuyện trời đất không dung .
Kim Bất Hoán trước mắt hắn, liệu có suy nghĩ giống thế không?
Một phen hàn huyên, hai người nói chuyện rất ăn ý, Mộ Dung Kiềm bày ra dáng vẻ của bậc huynh trưởng ân cần, Kim Bất Hoán lại là công tử nhà giàu mới bước chân vào giang hồ, rất tích cực trong việc kết giao bằng hữu, rất nhanh liền xưng huynh gọi đệ. Sau khi thỏa thuận xong việc hợp tác làm ăn tại Thương Thành, còn nói muốn đi cùng nhau. ... .
Trong đêm tối, một nam tử đứng nghiêm thẳng.
Dáng người thon dài đón gió, trường bào màu đen bay phất phới rất có vẻ ngọc thụ lâm phong
Mặc dù hắn chỉ đứng như vậy, nhưng vô hình trung, vẫn khiến người khác cảm nhận được khí phách chí tôn vô địch, khiến người ta phải run sợ khi đến gần.
Phía sau có người kêu lên: "Gia."
"Uh." Hắn nhẹ nhàng lên tiếng, không xoay người lại, vẫn quay lưng về phía người hắn nói chuyện: "Chuyện thế nào rồi?"
"Tất cả đã an bài thỏa đáng , ngay khi Mộ Dung Kiềm đưa chân vào bẫy, chúng ta sẽ rút bẫy, khiến hắn rơi xuống đáy cốc, vĩnh viễn cũng không thể bò lên." Người phía sau nói.
"Những người thực hiện có đáng tin không?"
"Cho dù có đáng tin hay không cũng thế, ta cắt mỗi nhóm 3 người, bọn họ không quen biết với nhau, đến khi có lệnh, cả 3 đồng lọat tiến lên, sẽ không có sai sót gì, còn về phía các nhân sĩ giang hồ đứng về phe hắn, ta cũng đã cho người âm thầm phá hoại từ gốc , đến lúc đó chỉ cần Gia ra lệnh một tiếng, sẽ khiến mọi thứ trong tay hắn bị hủy hết."
"Uhm, rất tốt. Lần này, ta nhất định phải toàn thắng, không cho hắn cơ hội bò lên lần nữa!" Hắc y nam tử nói.
"Nhất định là như thế , còn về phần Gia?" Người phía sau lại hỏi.
"Lúc này nội công của ta đã luyện tới tầng thứ năm, không còn bao lâu nữa, tất cả sẽ đại công cáo thành . Được rồi, bên kia phải đảm bảo mọi bề, không thể để xảy ra bất cứ sơ xuất nào."
"Điểm ấy thỉnh Gia yên tâm, ta đã âm thầm tăng số người bảo vệ cả trong lẫn ngoài sơn trang, hơn nữa phu nhân hôm nay không giống trước kia, bây giờ phu nhân thông minh ổn định bình tĩnh, không có việc gì , chỉ có điều . . ."
"Chỉ có điều gì?" Hắc y nam tử hỏi, ngữ điệu vốn luôn bình tĩnh giờ lộ vẻ lo lắng.
"Dường như đối với thân phận của Gia, phu nhân rất nghi ngờ, lần này chính phu nhân yêu cầu ta đích thân đi trước, muốn ta điều tra thân phận của Gia, hơn nữa còn phái thêm Hoàng Kỳ và Hồng Thư đi cùng ta."
"Có Hoàng Kỳ cũng không đáng ngại, vì sao còn phái cả Hồng Thư đi?" Hắc y nam tử lộ vẻ kỳ quái, khẽ cau mày, rồi sau đó như đã đoán ra, cười một tiếng rồi nói: "Nàng rất thông minh!"
"Tại sao Gia lại nói thế?"
"Ta cũng không biết, bất quá ta biết một điều, nàng phái Hồng Thư đến, tất là có dụng ý khác ." Hắn nói xong. Cong môi cười đắc ý, cực kỳ vui vẻ.
"Ngươi đi về trước đi! Tất cả đều phải cẩn thận tỉ mỉ, không được để lộ chút manh mối nào!"
"Tuân lệnh "
"Gia định khi nào trở về?"
"Đợi thời cơ chín muồi, thì ta sẽ trở về , ngày đó sẽ không còn lâu nữa !"... .
Đối với chuyện Vãn Thanh giao phó, Hồng Thư không dám chậm trễ, đã cố gắng làm.
Ngày thứ hai Kim Bất Hoán tới Thương Thành, bọn họ cũng tới Thương Thành. Hồng Thư theo lời Vãn Thanh căn dặn, khi Lãnh Sâm đang tắm lén rắc phấn trong suốt lên áo ngoài của Lãnh Sâm, chờ xem Lãnh Sâm và Kim Bất Hoán có lén gặp nhau không.
Suốt một đêm, Hồng Thư không thể ngủ, mặc dù Hồng Thư không hoàn toàn tin tưởng Kim Bất Hoán chính là Phượng Cô, nhưng hết lần này tới lần khác, hy vọng càng lúc càng thêm mãnh liệt.
Vì vậy, Hồng Thư cứ thế trằn trọc đến sáng.
Trời vừa sáng, Hồng Thư liền bật dậy, ăn sáng thật nhanh, chỉ nói có chút chuyện riêng muốn làm, liền chạy đi tìm Kim Bất Hoán .
Lúc này Kim Bất Hoán còn chưa tỉnh lại, bọn người hầu của hắn bảo Hồng Thư chờ ở ngoài sảnh, tuy chỉ có 15 phút, cũng khiến Hồng Thư đứng ngồi không yên, Hồng Thư vừa mong hắn không phải là Gia, lại vừa hy vọng hắn chính là Gia. Dù sao, trong lòng của Hồng Thư, Phượng Cô vẫn rất quan trọng
Rốt cục, cũng thấy Kim Bất Hoán lờ đờ đi ra, xem ra vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, vẻ mặt mệt mỏi, mí mắt như không thể nhấc lên.
Hồng Thư thấy thế, không khỏi thất vọng vài phần, hy vọng cũng dần tan biến vài phần. Bởi vì, Gia không bao giờ có dáng vẻ như thế . Mặc kệ là khi nào, Gia cũng luôn cao nhã, khí phách hiên ngang hơn người, làm sao có thể buồn bã ỉu xìu thế này.
"Tối hôm qua thức khuya, khiến Hồng Thư cô nương đợi lâu." Kim Bất Hoán bước lên chào.
Hồng Thư bĩu môi: "Không sao, ta cũng chỉ là phụng mệnh phu nhân , đặc biệt đưa lễ vật đến ." Vừa nói vừa đưa khăng lụa dính phấn dạ quang cho hắn.
"Sao, phu nhân sao lại có thể khách khí như thế, còn tặng lễ vật cho Kim mỗ, thật sự là không dám nhận a!" Kim Bất Hoán bầy ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh nhận khăn lụa
Hồng Thư vung khăn một cái, phấn dạ quang liền tung ra. Hồng Thư nhìn chằm chặp, vẫn không thấy trên người Kim Bất Hoán có chút biến hóa nào. Phu nhân nói , chỉ cần hắn gặp mặt Lãnh tổng quản, dù không tiếp xúc, phấn trong suốt vẫn sẽ theo gió bám vào người Kim Bất Hoán.
Nhưng xem ra, phu nhân phải thất vọng rồi, người này quyết không thể là Gia .
Hồng Thư giũ khăn một cái: "Tặng ngươi đó! Ta đi."
Nói xong liền quay người đi thẳng , nửa câu nói cũng tiếc, thất vọng đi về.
Sau khi Hồng Thư xoay người, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh của Kim Bất Hoán liền biến đổi vô cùng kì dị, có chút trìu mến, lại có vẻ suy tính sâu xa mà người ta không thể hiểu nổi, hắn đưa khăn lụa lên mũi nhẹ nhàng ngửi một lần, rồi sau đó khẽ lẩm bẩm: "Ta sẽ không bắt nàng chờ lâu nữa."... .
Một mực chờ tin tức của Hồng Thư, rốt cục vào tối khuya ngày thứ 4, Vãn Thanh cũng nhìn thấy bồ câu đưa thư.
Tuy khi đọc thư có chút thất vọng, nhưng Vãn Thanh lại cảm giác mình đã đoán trước được chuyện này.
Trên thư viết: phu nhân, ngài không thể hy vọng nữa! Người nọ không phải Gia, phấn không màu và phấn dạ quang cũng bị lãng phí !
Tờ giấy viết thư dần cháy thành tro trong ngọn lửa của lò sưởi, khuôn mặt nàng không lộ vẻ thất vọng lẫn vui sướng, kỳ thật nàng đã sớm đoán ra , nếu Kim Bất Hoán thật sự là Phượng Cô, làm sao có thể dễ dàng sa vào cái bẫy này của nàng?
Hai kẻ thông minh đấu cờ, không thể chỉ mới một ván đã phân thắng bại . Dù trăm ngàn manh mối đều cho thấy hắn không phải Kim Bất Hoán, nàng vẫn tin tưởng vào trực giác của mình, vẫn tin tưởng vào đôi mắt của mình, thứ tình cảm sâu sắc tràn ngập trong mắt Kim Bất Hoán mỗi khi hắn lơ đãng không phải gạt người .
Trừ... Phượng Cô ra, nàng tin tưởng, không có ai có được ánh mắt si tình như vậy .
Lúc hắn kiên quyết đi lên xe ngựa, nàng có chút thất vọng, bất quá, nàng càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình.
Có lẽ chính Phượng Cô cũng sẽ không hiểu , vì sao nàng lại kiên định thế.
Bởi vì, nếu Kim Bất Hoán không phải Phượng Cô, khi thấy nàng thương tâm như vậy, đáng lẽ không nên kiên quyết lên xe ngựa, ít nhất cũng phải an ủi một phen , nhưng hắn không làm thế, để chứng minh hắn không phải Phượng Cô, hắn đã kiên quyết lên xe ngựa.
Có lẽ hắn muốn chứng minh bản thân không phải Phượng Cô, nhưng hắn lại quên mất tính cách của người mà hắn đang sắm vai!
Thật ra kế sách của nàng không đặt trên người Hồng Thư, bất cứ... lúc nào, nàng tin tưởng, muốn lay chuyển Phượng Cô , chỉ có bản thân nàng! Nàng nhẹ nhàng cầm cái xẻng, đập lên bếp lò, có tiếng lách tách và một mùi thơm truyền ra.
Song nhi đứng bên cạnh vừa nghe thấy tiếng lách tách đó, liền cười toe toét: "Oa, hạt dẻ chín rồi, thơm quá!" Vừa nói vừa cầm cái đập vỏ hạt dẻ ở trên bàn.
Từ khi vào đông, việc hai người thích làm nhất , là ngồi nướng hạt dẻ, vừa ấm vừa được ăn vặt. Vãn Thanh nhìn Song nhi cầm hạt dẻ nóng muốn bỏng tay, nhưng vẻ mặt lại rất hoan hỉ.
Những lúc như thế này là thời gian tuyệt vời nhất .
Hiện tại, nàng rất hạnh phúc , có Song nhi, trong bụng có một đứa con đang từ từ trưởng thành, cuộc sống cũng trôi qua một cách an tĩnh .
Nhưng trái tim lại thấy trống vắng, phải tìm được người kia, nàng mới thấy hạnh phúc chân chính.
Trước kia vì nghĩ đó là chuyện không thể , không ôm hy vọng, nhưng giờ biết hắn còn sống , làm sao có thể không nhớ nhung chứ?
Song nhi bóc được một hạt dẻ, không nỡ ăn, đưa cho tiểu thư, lại thấy tiểu thư đang suy tư, ý thức đã bay đến chân trời nào xa lắm .
"Tiểu thư, hạt dẻ!" Song Nhi dùng sức xua tay trước mặt Vãn Thanh vài cái.
Lúc này Vãn Thanh mới hồi phục tinh thần, cười một tiếng, nhận hạt dẻ rồi cắn một miếng. Vị ngọt nhàn nhạt, còn có mùi thơm do nướng trong lò, mùi vị rất ngon, sau đó nàng dặn dò: "Song nhi, ngươi giúp ta làm một chuyện , phải cẩn thận thỏa đáng."
"Tiểu thư có chuyện gì cứ nói đi!" Song nhi thấy nàng nói với thái độ nghiêm túc cẩn thận, vì vậy cũng tỉ mỉ lắng nghe.
"Giúp ta chuẩn bị máu của một con gà con, phải là gà mới cắt tiết , hơn nữa không được để cho bất kỳ kẻ nào khác biết chuyện này, chỉ có ngươi và ta được biết!" Vãn Thanh nói, mắt lóe sáng.
Không hung ác một chút , làm sao có thể ép được người nọ nhìn nhận nàng?
Nhìn nhận nàng cũng khó vậy sao? Nếu có chỗ khó xử, ít nhất cũng nên âm thầm gặp gỡ, không nên bắt nàng lo lắng thế!
Không rõ dụng ý của tiểu thư , nhưng Song nhi vẫn gật đầu, bởi vì những việc tiểu thư làm, cho tới bây giờ luôn có mục đích: "Khi nào tiểu thư cần?"
"Ngay tối nay! Canh ba ngươi đi làm cho ta, nhớ phải cẩn thận khi hành sự, không được để người khác biết." Vãn Thanh lại dặn dò lần nữa.
Song nhi cũng gật đầu: "Tiểu thư, người cứ yên tâm đi! Ta sẽ làm thật thỏa đáng ."... .
Nửa đêm.
Trời đã vào đông, đến cả vầng trăng cũng như sợ gió lạnh mà trốn mất
Phượng Vũ Cửu Thiên chìm trong yên lặng, chỉ có tiếng lá xào xạc và tiếng bông tuyết bay trong không trung, tạo thành thứ âm thanh không thể gọi tên. Có loài côn trùng không sợ lạnh đang kêu từng tiếng trong đêm.
Trong Nam Phượng Viên, càng yên lặng hơn.
Vãn Thanh đã tắt đèn đi ngủ .
Buổi chiều Vãn Thanh nói thân thể có chút không thoải mái, có chỗ không khỏe, vì vậy đi ngủ sớm.
Đột nhiên, trong đêm yên lặng, tại Nam Phượng Viên đáng lẽ nên là nơi yên tĩnh nhất, vang vọng một tiếng khóc la thê lương, hơn nữa càng ngày càng to, nức nở nghẹn ngào.
Nhất thời, toàn bộ thị vệ bị dọa cho hoảng sợ, cả những người không phải trực cũng nhanh chống chui ra khỏi chăn đi về phía chủ ốc
Thanh âm này, bọn họ nhận ra được, là thanh âm của Nhị phu nhân Thượng Quan Vãn Thanh.
Có thích khách sao?
Mọi người nhìn nhau nghi hoặc.
Thị vệ đứng canh cửa bất chấp tất cả, phá cửa xông vào.
Chỉ thấy bên trong tối đen, bèn hô to một tiếng: "Phu nhân, ngài không có việc gì chứ!"
Lúc này Song nhi đang ở gian phòng bên cạnh cũng chạy vào, tay cầm một cây nến, dù không quá sáng, cũng đủ để chiếu sáng trong phòng.
Nữ tử tái nhợt gục sấp trên đầu giường, chăn bông bọc gấm màu lam bị xốc ra một góc, lộ ra áo ngủ màu trắng.
Trên áo trắng là một mảng đỏ lớn, đỏ đến chói mắt, khiến ai nấy đều mất hồn.
Nữ tử mở đôi môi tái nhợt, thều thào vô lực: "Mau. . Mau. . . Mau mời đại phu, đứa bé. . . đứa bé không thể có việc gì!"
Song nhi cả kinh, nhào tới bên cạnh Vãn Thanh , xoay người hô lên với thị vệ đang sửng sốt : "Các ngươi. . . Các ngươi còn không nhanh đi thỉnh đại phu đến! Phu nhân không thể có chuyện gì!"
Vì vậy, nhất thời sự yên lặng của đêm bị phá vỡ .
Phượng Vũ Cửu Thiên trở thành tình trạng gà bay chó sủa, rối như tơ vò.
Từng chậu nước nóng ra ra vào vào, màu máu loang khiến ai cũng phải kinh sợ, nhưng mọi người chỉ có thể canh giữ ở ngoài phòng, trong phòng chỉ có Song nhi gào thét, tắm rửa cho Vãn Thanh.
Đại phu tới, bắt mạch xong chỉ thấy mạch tượng vô cùng suy yếu vô lực, nhưng không thể tìm ra lý do xuất huyết, bất quá may là mạch của thai nhi vẫn bình thường, tuy có tổn thương nặng nề, nhưng tạm thời vẫn giữ được cái thai .
Nhưng đại phu vẫn nói thẳng không thể đảm bảo nhất định sẽ giữ được cái thai, bởi vì mặc dù mạch tượng thai nhi vững vàng, nhưng lại không tìm ra lí do xuất huyết, đây mới là vấn đề, không biết bệnh thì không thể bốc thuốc!
Vì vậy sắc an thai dược cho Vãn Thanh uống ngay trong đêm.
Bốn vị đại phu không ngừng thương lượng, chưa từng ngừng nghỉ, nhưng đều lắc đầu, cuối cùng chỉ đưa ra được một kết luận: thân thể suy yếu, suy nghĩ quá nhiều.
Đương nhiên, suy nghĩ vấn đề gì thì không cần phải nói nữa .
Bởi vì trong lúc hao tổn tinh thần, Vãn Thanh một mực lẩm bẩm: "Khẳng định là tại ta quá mức tư niệm Phượng Cô, mấy ngày nay có chút quẫn trí !"
Tin tức lớn như vậy, không có ngoại lệ , ngay sáng sớm ngày hôm sau, liền lấy khoái mã truyền tin cho nhóm Lãnh Sâm đang ở Thương Thành .