Đúng là Vãn Thanh không có đi, hơn cả, nàng cũng không hề có dự định muốn đi.
Mặc dù lòng nàng thập phần muốn đi tới Tuyết Linh Các, nhưng nàng không muốn vì chuyện này mà phải chịu nhục nhã với Phượng Cô.
Phóng đãng ?
Trong lòng nàng cười lạnh, cười đến thống khổ.
Nàng từng là Thượng Quan Vãn Thanh – nữ tử tài cao khí ngạo, trong vòng 2 tháng ngắn ngủi đã phát sinh nhiều chuyện dường như thay đổi cuộc đời.
Trong gương hiện lên khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Mấy tháng trước trong gương là hình ảnh của một thiếu nữ vui tươi, hồn nhiên thơ ngây, bản thân đầy kỳ vọng. Vẫn cùng Song Nhi ngâm thơ, nguyện tìm được người trong mộng, mãi mãi không lìa ! Vẫn còn xướng chẳng phân biệt giàu nghèo dung mạo, nguyện đồng tâm bên nhau.
Nhưng vật chuyển sao dời, thời gian hai tháng, thay đổi nhanh chóng đến nỗi nàng cũng không biết được bản thân sẽ ra sao.
Chính là lúc này, nàng phát hiện, thời gian 2 tháng vậy là đủ rồi ! Nhìn lại trong gương, liễu mi nhàn nhạt không tung bay nữa, đôi môi mềm mượt nhợt nhạt. Trên mặt nàng, một mảnh tái nhợt.
Nàng từ khi nào lại kiên trì ẩn nhẫn đến vậy.
Hồng Thư đi tới đứng phía sau Vãn Thanh, nhìn nàng u sầu, trong lòng thầm thở dài thoáng cái, rồi bất lực, cầm lấy cây lược gỗ trên bàn, chải tóc cho nàng.
Vãn Thanh nhìn Hồng Thư trong gương nhàn nhạt cười : « Đã từng, có lúc hy vọng, một ngày nào đó, phu quân của ta có thể kẻ mi cho ta, để ta xinh đẹp. Nhưng là, đến lúc được gả đi, mới biết, chuyện này chỉ trong sách mới có. Trong hiện thực làm sao có chuyện này được. Nữ từ, vĩnh viễn chỉ có thể là vật trang trí bên nam tử thôi. Có là trăm ngàn vạn người mới được một nam tử si tình. Bất quá, lại không thuộc về ta.
Nàng cùng Phượng Cô... Không có khả năng nào.
Người đó là Chu Nguyệt Nhi... Dù sao, đối với hắn, Nguyệt Nhi là tất cả.
Lần này hắn tới tham dự đại hội võ lâm, mục đích cuối cùng là đánh bại Mộ Dung Kiềm, đoạt lại Nguyệt Nhi.
« Nhị phu nhân, mặc dù Hồng Thư chỉ là thân phận nô tỳ, không phải phu quân người, nhưng là, Hồng Thư thấy người mĩ lệ như hoa. »
"Hồng thư, đừng... nữa tự xưng nô tỳ , kỳ thật, ta sớm coi ngươi như người thân của ta." Vãn Thanh trong lòng cảm động, nhẹ đặt tay lên tay Hồng thư cầm lược, nói: "Vừa mới chỉ là có cảm mà phát thôi, Hồng thư, ngươi tương lai nhất định phải tìm một người chân tâm để thương yêu ! »
« Hồng Thư không nghĩ qua lập gia đình, Hồng Thư chỉ nghĩ cả đời sống ở Phượng Vũ Cửu Thiên, cả đời sống bên Nhị phu nhân là đủ ! » Hồng Thư nói, hai hốc mắt đã đỏ lên.
« Ngốc quá, nữ tử phải lập gia đình chứ, tương lai già đi, sẽ có người gắn bó, không phải cô đơn kham khổ một mình. » Vãn Thanh không nghĩ Hồng Thư lại suy nghĩ thế.
Thật tâm nàng muốn nói với Hồng Thư những lời đó.
« Nhị phu nhân không phải nói, trăm vạn người, mới được một nam tử cuồng si sao ? Nhiều người như vậy, Hồng Thư không may mắn đâu, chi bằng, sống bên cạnh Nhị phu nhân, chẳng lẽ không hạnh phúc sao ? » Hồng Thư chậm rãi nói.
Nàng là thật tâm , canh giữ cho nữ tử yếu ớt này, hy vọng có thể phân đi nàng một chút ưu thương, thủ hộ bên nàng, không cho nàng bị thương tổn.
Hồng thư nói cũng là không sai, tốt nhất, không lấy chồng.
Một mình tiêu dao cũng tốt.
Phượng Cô đi tới Trà Hương Các đúng lúc nghe được Vãn Thanh nói những lời này.
Thân thể như bất động lại, một thân hắc y trong đêm, gió thổi qua, thổi bay cả một góc vạt áo, dương dương tự đắc phiêu trong không trung.
Trên mặt hắn một vẻ tối lắm.
Sau đó dần dần phiêu tán trong gió.
Hắn ban đầu vì nàng không tới nên đích thân tới trừng trị nàng một phen.
Nhưng nghe xong những lời nàng nói, tâm hắn mềm nhũn xuống.
Rốt cục, lặng lẽ tới, lại lặng lẽ đi.