Đợi cho yên lặng hẳn, tay Phượng Cô mới lưu luyến vỗ vỗ lên gương mặt Vãn Thanh, ngón trỏ thon dài –, nhẹ nhàng chạm lên người nàng, giải huyệt ngủ.
Vãn Thanh chậm rãi tỉnh lại, hàng mi dài khẽ rung động, chớp chớp đôi mắt đẹp như hồ thu.
Phượng Cô chỉ khẽ cười, lẳng lặng nhìn nàng.
"Tỉnh rồi sao?"
Nàng sửng sốt hồi lâu, rồi sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Chúng ta còn sống sao?"
Nhưng hỏi xong Vãn Thanh lại là người cười trước, nhìn hai người lúc này, chẳng lẽ không sống, thật là kỳ tích , gặp bão tuyết và vòi rồng, bị cuốn lên không trung, trong lòng của nàng, sớm đã cảm thấy cửu tử nhất sinh .
Không ngờ, ông trời lại ưu ái hai người -, cho hai người cùng sống sót .
"Chúng ta còn sống!" Hắn nhẹ nhàng trả lời.
"Như được tái sinh, loại cảm giác này, quả nhiên là đặc biệt!" Vãn Thanh thở dài, sau đó định ngồi dậy, vừa nhấc người mới biết, nàng và hắn bị thắt lưng tơ tằm buộc chặt, lúc nhấc người lên vướng phải dây thắt lưng, làm cả người nàng gục thẳng xuống ngực hắn.
Phượng Cô rên lên một tiếng buồn bực. Gương mặt đổi sắc, một tia hắc ám hiện lên trong đôi phượng nhãn, mắt hắn bắt đầu chuyển màu đỏ, hơi thở dồn dập.
Tiếng rên này không nhỏ, Vãn Thanh gục trên ngực hắn, đương nhiên là nghe rất rõ ràng -.
Vì vậy xoay đầu, áy náy nói: "Xin lỗi, ta thật không cẩn thận ."
"Không có việc gì!" Thanh âm của hắn, đã đổi sang khàn khàn, dường như đang cố kiềm nén gì đấy
Vãn Thanh vội vàng đưa tay bắt đầu cỡi thắt lưng, chỉ tiếc trong tình thế cấp bách ngày hôm qua, Phượng Cô vì đang vội, chỉ có thể liều mình thắt nút cho nhanh, trải qua một hồi bị gió cuốn, đã thắt chặt vô cùng -, không hở ra một khe nào.
Vãn Thanh tỉ mỉ kéo nút thắt, mới phát hiện, kéo một hồi lâu, cũng không ăn thua gì, nút thắt kia... bị buộc chặt quá .
Nhẹ nhàng rút trâm cài tóc, xoay người, dùng đầu nhọn của trâm để gỡ.
Phượng Cô ở sau lưng nàng, lại rên thêm một tiếng, rốt cục, trong lòng bắt đầu rên rỉ thống khổ, Vãn Thanh vì tập trung nên không nhận ra chút gì.
Tư thế của bọn họ lúc này, quá sức mập mờ.
Không.
Không chỉ mập mờ, mà là cực kỳ thân mật, đùi nàng, kẹp giữa hai chân hắn, trong lúc chuyển động, cố ý vô tình, đụng vào chỗ mẫn cảm của hắn.
"A! Tại sao ta không chú ý nhận ra chứ, chân của người bị thương!" Vãn Thanh kinh hô một tiếng, nhẹ nhàng kéo trường bào màu đen, quần đùi màu trắng bên trong đã loang máu. Quần hắn lộ ra một vệt rách, dường như là bị cái gì đó cào rách, lúc này còn vương tơ máu.
"Khó trách người lại lên tiếng! Tại sao người không lên tiếng sớm một chút chứ! Ít nhất ta có thể sơ cứu vết thương trước!" Vãn Thanh than thở.
Khó trách nàng vừa cử động thì hắn liền nhíu mày, thì ra là bị thương .
Đưa tay sờ sờ trong lòng, Vãn Thanh quay gương mặt trắng nõn như ngọc cười với Phượng Cô, như hoa quỳnh nở rộ ... làm Phượng Cô hoa cả mắt: "May là lần trước Hồng Thư có cho ta một bình kim sang dược, ta vẫn luôn để trong người, cũng có chỗ hữu dụng !"
Vừa nói vừa dịch dịch người, rốt cuộc là dịch đến giữa hai chân của hắn.
Phượng Cô lại khó lòng kiềm chế rên lên một tiếng, dục hỏa bừng bừng trong mắt, thật sự muốn trực tiếp đè nàng xuống đất.
Nàng sao có thể hành hạ người khác như thế chứ?
Hắn đâu có rên rỉ vì vết thương ở chân?
Nàng cũng biết, tất cả đều bởi vì nàng, hắn mới phải thống khổ như thế!
Dục vọng trong lòng như một đống lửa, bốc cháy dữ dội.
Tất cả tế bào trong người hắn đều đang không ngừng gào rú: Đè nàng xuống! Đè nàng xuống!
Hắn chỉ là một nam nhân bình thường, đối mặt với người hắn yêu mến, lại bị khiêu khích nhiều lần dù chỉ là vô tình, chính là muốn nhịn cũng không được!
Phượng Cô nhắm hai mắt lại, cố gắng khắc chế thú tính của bản thân, nhưng mũi hắn không ngừng ngửi thấy một mùi hương, đó là mùi hoa trên tóc nàng, lay động từng tế bào trên người hắn.
Đột nhiên hắn lạnh mặt, hắn biết, nếu không rời khỏi thân thể Vãn Thanh, hắn sẽ không khống chế được bản thân -, nhưng hắn không muốn phát sinh chuyện như vậy.
Thứ hắn muốn -, là cả trái tim và thể xác của nàng.
Thứ hắn muốn, là trái tim Vãn Thanh.
Phượng Cô đưa tay rút nhuyễn kiếm bên hông, một tiếng "xoát" vang lên, thắt lưng đứt lìa.
Thanh âm ám ách mà tràn đầy áp lực của hắn vang lên: "Thanh nhi, nàng có thể rời khỏi đùi ta được không?"
Vãn Thanh quay đầu nhìn hắn, nghe hắn nói xong thì mặt dần chuyển màu đỏ, như đám mây đỏ mùa thu, toàn thân phát nóng, hai tai đỏ bừng.
Không nhìn nàng cũng đoán ra, chỉ sợ đến cả ngón chân nàng giờ cũng đỏ hết rồi.
Phượng Cô này!
Hắn cần gì phải nói thẳng thế chứ!
Vừa rồi nàng không chú ý tới chi tiết này, dù sao cũng vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh, có chút lơ mơ, lại thấy hắn bị thương, chỉ lo chú ý đến vết thương.
Lúc này hắn nói, nàng mới phát hiện, bản thân, đang ngồi trên đùi hắn với một tư thế vô cùng bất nhã.
Thân thể nhỏ xinh nhảy bật ra nhanh như thỏ, rời khỏi đùi hắn, Vãn Thanh một mực cúi mặt, không dám nhìn hắn. Chỉ vùi đầu, giấu đi sự e lệ của bản thân, tay, nhẹ nhàng xử lý vết thương cho hắn.
Vết thương không quá sâu, nhưng lại dài, chừng một gang tay.
Băng bó xong xuôi, Vãn Thanh nhẹ nhàng ngẩng đầu: "Tốt lắm rồi!"
"Chuyện ... kia... vừa rồi..." Có lẽ vì vội, hắn không kịp cân nhắc từ ngữ, nói chuyện cũng thiếu sự uyển chuyển, nhìn mặt của nàng đang đỏ bừng, trong lòng hắn vô cùng bất an.
"Không có gì -, ở... loại địa phương này, chuyện gì cũng có thể phát sinh -." Nàng thản nhiên nói, tự nhiên đi tìm không ít xấu hổ. Sự e lệ vừa rồi đã biến mất không ít.
Kỳ thật, những lời nói đó là thật lòng!
"Người có thể đi lại không?" Nàng lại hỏi. Rồi sau đó nhìn cửa động, không ngờ, bọn họ bị gió cuốn đến nơi này, đúng là một động nhỏ, xem ra, thật sự là ông trời có lòng thương họ.
May mà không thổi bọn họ vào chỗ khác, nếu không, dù không ngã chết, cũng bị đóng băng .
Cửa động này rất nhỏ, chắn được không ít gió.
"Vết thương nhỏ đó, không thành vấn đề." Hắn vừa nói, vừa lén lút đứng lên, kéo thắt lưng buộc lại lên người.
Vãn Thanh xoay người đỡ hắn: "Ta đỡ người đi!"
Kỳ thật Phượng Cô không sao, thân thể của hắn, thoạt nhìn, so với Vãn Thanh, còn tốt hơn, vết thương trên đùi đối với hắn mà nói, chỉ là xước da nho nhỏ, căn bản không đáng lưu tâm.
Chỉ bất quá, bàn tay trắng nõn của nàng luồn qua hông hắn, lại làm bản thân hắn run rẩy, mang theo sự nhiệt tình của tuổi trẻ.
Không nói gì thêm, Phượng Cô để Vãn Thanh dìu mình đi về phía trước.
Đầu, hơi hơi cúi xuống gáy nàng, hấp thu mùi thơm nhàn nhạt.
Đi đến cửa động, Vãn Thanh thất thần , khe núi này nói cao thì không phải, nhưng nói thấp cũng không xong, vì nàng không có khả năng nhảy lên đến đấy -.
Quay đầu nhìn Phượng Cô, chỉ thấy Phượng Cô chống tay lấy điểm tựa, ôm nàng vào lòng.
Nàng chỉ kịp cảm thấy một bên hông căng thẳng, rồi sau đó, cả người đã bị hắn mang lên mặt đất.
Vãn Thanh nhìn quanh, trong lúc nhất thời, không biết mình đang ở chỗ nào.
Bốn phía một màu trắng xóa. Đến cả mặt trời cũng không thấy, chỉ thấy trời màu xám trắng -, đất là tuyết trắng -, trước mắt chỉ có một màu trắng.
Phượng Cô cân nhắc một chút, chỉ về một hướng, rồi sau đó nói: "Đi hướng đó."
Vãn Thanh nhìn bộ dạng kiên định của hắn, hỏi: "Làm sao người biết hướng đó là hướng Bắc? Lúc này không thấy mặt trời, người phân biệt phương hướng kiểu gì?"
"Trực giác." Phượng Cô cười nói.
Kỳ thật không phải, vừa rồi chủ tớ Ngân Diện có đến đây, mặc dù tuyết đã rơi che dấu chân bọn họ, nhưng quan sát kĩ vẫn thấy dấu chân lờ mờ, hơn nữa hắn cũng nghe thấy tiếng chân họ đi về hướng nào.
Hành quân đánh giặc, la bàn là thứ tối quan trọng -, thế nên hướng bọn họ đi chắc chắn không sai.
Đương nhiên, những ... điều này, hắn sẽ không nói với Vãn Thanh.
Hắn không hy vọng nàng biết, Ngân Diện đã từng tới nơi này tìm nàng. Đây là tư tâm của hắn, hắn cũng không định sửa.
Phượng Cô nhếch môi cười, bất cứ nam nhân nào, cũng đừng hòng tranh giành Vãn Thanh với hắn.
Thanh nhi, chỉ có thể là của hắn.
Đột nhiên Phượng Cô lảo đảo, thân thể, ngã về phía Vãn Thanh.
Khiến cho Vãn Thanh vốn dĩ định hỏi thêm cũng phải ngừng lại, chỉ có thể khẩn trương hỏi han: "Thế nào ?"
Phượng Cô bầy ra dáng vẻ suy yếu rất khả nghi, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Vết thương trên ngực còn chưa khỏi hẳn, gặp khí lạnh thành di chứng."
Hắn nhẹ nhàng nói xong, rồi sau đó lại cố tình kiên cường nói: "Bất quá không có việc gì, chút đau nho nhỏ ấy, ta có thể chịu được-. Lúc này, tìm được Băng Ngọc Tuyết Liên, giải độc cho nàng, mới là chuyện quan trọng." Nói xong nhìn Vãn Thanh, chỉ một thủ thuật nho nhỏ, đã giành được sự quan tâm của người đẹp.
Hắn giả vờ suy yếu là giả, nhưng trái tim hắn là thật.
Vãn Thanh vô cùng cảm động, cũng cực kỳ cảm thán, mấy ngày nay tới giờ, mọi thành ý của Phượng Cô, nàng đều nhìn thấy hết, trái tim ai chả là máu là thịt -, nói không cảm động, là không có khả năng -.
Nói đến tha thứ, nàng cũng tha thứ cho hắn rồi .
Theo như nàng thấy, hắn đang chờ nàng đón nhận hắn.
Nhưng không lẽ dễ vậy sao, có đôi khi, trái tim nếu đã giá băng, so với bất cứ thứ gì cũng cứng rắn hơn.
"Chúng ta ... ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đã!" Vãn Thanh nói nhỏ.
"Không cần, đi chậm một chút là được." Phượng Cô chỉ lắc đầu, nhìn ánh mắt Vãn Thanh biến đổi, trong tim của hắn, cảm thấy bất lực một cách không có lý do, sự chua xót nhấn chìm trái tim.
Hắn là loại người nào chứ, ánh mắt Vãn Thanh đã nói hết với hắn những điều nàng vừa nghĩ.
Có khi, hắn thật sự hận sự thông minh của bản thân, nếu hồ đồ một chút, có lẽ, sẽ không thấy những chuyện nhỏ đó, chỉ cần kiên trì với suy nghĩ của mình. Không cần nhận những chua xót thống khổ này.
Nhưng vĩnh viễn cũng không thể, nhìn mái tóc dài mượt của nàng, tay hắn, vô thức mơn trớn, nhưng chỉ cảm thấy lòng càng chua xót , sự phiền muộn như muôn vàn sợi tơ mảnh, lôi lôi kéo kéo, càng kéo càng dài, mảnh đến không thể nhận ra, nhưng lại quấn chặt lấy trái tim con người ...