Chương 363: Trốn Thoát Khỏi Biệt Thự - Phần 2

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thanh Tử 11-11-2023 12:46:25

Kiều Lệ Na lắc lắc đầu, nước mắt lơi lã chã,"Tôi bị mê hoặc, lúc tôi tỉnh táo lại, thực sự rất hối hận, nhưng tôi không nói rõ chân tướng cho cậu. . . Chỉ có thể ngày càng lún sâu vào sai trái, bởi vì, nhất thời tôi mang một ý niệm dơ bẩn mà mù quáng, mới bị người ta lợi dụng, cho nên hiện giờ tôi cảm thấy, không còn mặt mũi nào đối diện với cậu." Trang Vũ Ninh nói: "Nghe được cậu giải thích mọi việc, tôi rất vui mừng, hơn nữa hiện tại Thiếu Dương Ca đang bảo vệ tôi, mọi chuyện cũng ổn, cũng chưa bị cậu hại mất, cho nên cậu đừng suy nghĩ nhiều nhé." Kiều Lệ Na lau nước mắt, nhìn nàng, sợ hãi lắc lắc đầu,"Vô dụng thôi, tên Hồ Uy kia lợi hại vô cùng, không ai có thể đối đầu với hắn, tôi nghĩ, cậu hãy đi nhanh đi, rời khỏi Thạch Thành, chỉ có như thế mới đảm bảo an toàn cho cậu mà thôi. . ." Trang Vũ Ninh cười lắc lắc đầu,"Không đâu, Thiếu Dương ca của tôi mới là pháp sư lợi hại nhất, tôi tin anh ấy, tuyệt đối anh ấy không thua Hồ Uy, đợi tí nữa anh ấy tới, tôi đưa cậu đi gặp anh ấy." Đột nhiên nàng nhớ tới cái gì, nói: "Đúng rồi a, lúc nãy cậu nói không dạm nói chân tướng sự việc cho mình, tại sao hôm nay cậu dám đến kể?" Nhắc tới điều này, Kiều Lệ Na lập tức tỏ ra bộ dáng khẩn trương, nói: "Mấy ngày nay, tớ có cảm giác như có thứ gì đi theo mình, tớ có một dự cảm, số tớ không thọ được, thứ đó muốn giết mình, cho nên đem đầu đuôi mọi chuyện kể rõ với cậu, như thế nếu tớ có ra đi, thì tâm can cũng cảm thấy thanh thản. . ." Nghe nàng nói như vậy, Trang Vũ Ninh thực sự cảm thấy trong phòng có một luồng quỷ dị tràn ngập qua hơi thở, nhíu mày nói: "Đừng nói lung tung, nào đi theo mình, chúng ta đi ra ngoài chờ Thiếu Dương ca, chỉ cần nhìn thấy Thiếu Dương ca, mọi người sẽ bình an vô sự." Kiều Lệ Na gật gật đầu, đứng lên, hai người một người đi trước người còn lại đi sau ra khỏi phòng. Phòng khách nhìn như màu trời lúc hoàng hôn, Trang Vũ Ninh lấy di động ra, mở đèn flash, chiếu sáng hết công suất xuống lầu, Kiều Lệ Na theo sát nàng ở phía sau. Thời điểm xuống thang, cảm giác áp lực trong lòng càng mãnh liệt hơn, Trang Vũ Ninh ngày càng khẩn trương lên, bước nhanh đi xuống, tới lầu một rồi, cái cảm giác áp lực lại ngày càng mãnh liệt hơn, Trang Vũ Ninh trong lòng phát hoảng cả lên, nhanh chóng đưa Kiều Lệ Na đến cửa, đột nhiên dưới chân có cảm giác trơn trượt, thiếu chút nữa té ngã, ánh mắt đảo qua, khóe mắt của nàng thấy không xa dì Mai đang đứng ở đó. Dì Mai cúi đầu, đầu dì thì tóc rối tung, đôi tay đang ôm cây lau nhà, nhẹ nhàng kéo qua kéo lại trên mặt đất. Nàng tại sao lại suýt ngã xuống đất? "Các ngươi. . . Phải đi đâu?" dì Mai nói nhẹ. Trang Vũ Ninh gật gật đầu,"Giờ chúng con phải đi, dì Mai hãy đi theo chúng con." Vừa nói, nàng vừa lấy điện thoại soi đèn xuống đất, muốn xem dưới đất có thứ gì mà làm mình suýt trượt chân, kết quả, một bãi chất lỏng mà đỏ đang nằm trên mặt đất. Trong lòng đột nhiên run lên, là máu? Trên cơ tay của dì có ánh huỳnh quang chiếu ra, có một dòng chất lỏng đang chảy xuống, nhìn đến ngọn nguồn nơi chất lỏng chảy ra, thấy cây lau nhà dì đang cầm, kéo qua kéo lại vũng máu, càng nhiều máu tươi không ngừng chảy ra, từ cây lau nhà máu đang nhỏ giọt xuống đất. Trang Vũ Ninh chậm rãi đem ánh mắt di đi lên, lúc này nàng mới thấy toàn thân dì đang đầm đìa máu, bởi vì ánh sáng phía trước tối tăm, mới đầu còn tưởng dì mặc quần áo màu hồng. . . Máu tươi, chảy xuống từ mái tóc dài của dì, không ngừng chảy xuống dưới, Trang Vũ Ninh nhìn thấy cảnh này đang sợ hãi tột cùng, dì Mai ngồi dậy, vươn một tay cột mái tóc dài lên, phía dưới, là một bộ mặt quỷ có máu đang tuôn trào ra từ "thất khiếu". . . Dì Mai mở chiếc miệng đầy máu tươi ra, nhẹ nhàng cười,"Sàn nhà vẫn luôn được lau sạch sẽ, các con sao lại sợ hãi?" "A. . ." hai cô nàng hét lên kinh sợ, xoay người hướng lầu trên phi nhanh tới, lúc lên được lầu hai rồi, Trang Vũ Nịnh quay đầu lại nhìn thoáng qua, cả người dì Mai đang dính trên mặt đất, giống hệt như thằn lằn hóa tinh hóa trùng, theo chiếc cầu thang đang lay động nhè nhẹ dần dần bò lên, nhếch một nụ cười quái dị nhìn hai nàng. Khuôn mặt dì nhìn thật khủng khiếp, Trang Vũ Ninh cảm giác người mình kinh đến phát run lên, dạ dày lại có cảm giác nôn mửa khó chịu, nhưng bản năng sinh tồn nàng cố gắng bò lên lầu hai, quay đầu lại nhìn thoáng qua, Kiều Lệ Na cũng đuổi theo sát bên mình. "Có cách gì để thoát ra ngoài không!" Trang Vũ Ninh run giọng hỏi. "Gác mái cửa sổ, sau khi ra ngoài sân thươgnj, bên tường ngoài có cầu thang đi xuống!" Kiều Lệ Na nói xong, nhanh chóng chạy lên cầu thang tầng ba, Trang Vũ Ninh chạy nhanh đuổi kịp, cùng nhau bò lên tầng ba. Lúc này, trong lòng Trang Vũ Ninh lặp lại lặp lại một câu: Thiếu Dương ca, mau tới, mau tới. . . Ý niệm này cơ hồ lại là tường thành chống đỡ cho nàng. Lúc này, Diệp Thiếu Dương ngồi xe taxi, vừa đến khu cổng nhỏ, Diệp Thiếu Dương đưa tiền cho tài xế, còn mãi suy nghĩ dòng chữ trên tin nhắn "nhà số 7" là ở đâu trong khu này. "Trời đầy mây," tài xế vừa lấy tiền vừa nhìn quanh đáp,"Cậu xem cái nhà trong khu kia, có một tầng mấy đen đang dần bám vào trên ngôi nhà." Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn đến, trong lòng trầm ngâm: Nơi nào lại có mấy đen nhiều thế, âm khí lại cũng rất nồng đậm! Đã xảy ra chuyện! Trong đầu hắn nảy lên một suy nghĩ không hay, Diệp Thiếu Dương không thèm lấy lại tiền thừa, đẩy cửa xe ra, hướng khu biệt thự kia mà chạy tới như bay. . . Lầu ba là gác mái, chỉ có hai căn phòng nhỏ, Kiều Lệ Na đẩy cửa một căn phòng, bảo Trang Vũ Ninh đi vào trước, cô lấy thân mình đóng cửa lại, ngoài cửa phòng, không ngừng phát ra tiếng dì Mai cười "Khanh khách" thật quái dị, càng ngày càng gần. Thứ cảm giác này như tử thần đang cận kề, Trang Vũ Ninh cả người bất động run rẩy, trong lòng suy nghĩ lung tung, quỷ hẳn có thể xuyên tường qua? "Còn thất thần ra đó làm gì, mau mở cửa sổ đi ra ngoài a!" Kiều Lệ La vừa tìm đồ chặn cửa, vừa quay đầu lại quát. Trang Vũ Nịnh phục hồi lại tinh thần, đi đến cửa sổ, kéo phần phật bức rèm ra, tức khắc một làn khí mùi máu tươi từ phía trên xông đến, nhìn không nổi nàng liếc mắt lên nhìn một cái, một nữ nhân tóc dài, hai chân treo trên không, treo trên cửa sổ, trên cổ bị buộc một tầm màn mỏng. Tất nhiên đây là một thi thể! Trang Vũ Nịnh sợ tới mức lui về phía sau hai bước, nhìn kỹ lại, thi thể dáng người gầy yếu, tóc rất dài, bởi vì tư thế quay lưng với nàng, cho nên nhìn không thấy mặt, nhưng Trang Vũ Nịnh đoán ra được, đây chình là thi thể của dì Mai, người đã chết, còn bên ngoài chính là quỷ hồn của dì. . . Kiều Lệ Na quay đầu, cô cũng thấy thi thể này, đương trường ngây người. Lúc này, tiếng cười ma quái kia vang lên đến trước cửa, đột nhiên lại im bặt. Trong lúc nhất thời, sự yên tĩnh đến mức lạ thường. Kiều Lệ La dẫn đầu phục hồi lại tinh thần, hướng Trang Vũ Ninh quát: "Đừng ngây ra đó, mau mở cửa sổ thoát ra ngoài!" Trang Vũ Ninh vội vàng đi đẩy cửa sổ, cái thi thể kia lại sát bên người nàng, cho nàng một cảm giác tò mò đến khó hiểu, không nhìn được nàng quét mắt qua. Cửa sổ đẩy ra, một trận gió thổi ào ào tới, thi thể loạng choạng chuyển động, khuôn mặt nó lộ ra một chút trước ánh mắt của Trang Vũ Ninh, Trang Vũ Ninh vốn đã định trèo lên cửa sổ, chuẩn bị ra ngoài, trong nháy mắt nàng nhìn thấy thi thể, cả người nàng ngây dại, nàng không khống chế nổi sự run rẩy của thân thể mình.