Lấy đâu ra bốn con quỷ?
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một hồi, ngay sau đó liền minh bạch, Dưa Dưa với Lâm Tam Sinh là hai con, hai con còn lại chắc muốn nói tới Tuyết Kỳ cùng Trần Lộ trong Âm Dương Kính...
Lập tức cười hắc hắc,"Con đây cũng vì tình huống đặc biệt a, người cũng biết mà."
Thanh Vân Tử thở dài, ngồi xuống đệm hương bồ, cầm tẩu thuốc lên, Diệp Thiếu Dương lập tức lấy ra một túi thuốc, cung kính đưa qua, vội giúp châm lửa.
Thời điểm nên nịnh bợ, thì nhất định phải nịnh.
Thanh Vân Tử hài lòng hút một hơi, ý bảo tất cả mọi người ngồi xuống, sau đó cao giọng kêu Tô Khâm Chương lên, bảo hắn pha trà.
Tô Khâm Chương thực cung kính pha một ấm trà đưa tới, rót bốn ly, chia chi cho ba người một quỷ.
"À... cũng có phần của tiểu sinh sao, đa tạ đa tạ." Lâm Tam Sinh hướng Tô Khâm Chương chắp tay cảm tạ.
Tô Khâm Chương cười cười, lui ra bên ngoài.
Thanh Vân Tử nhìn bóng dáng hắn, chờ đến khi hắn đi khuất, quay sang nói với Diệp Thiếu Dương: "Ngươi cảm thấy tiểu tử này thế nào?"
"Người sai bảo hắn bất kỳ việc gì, hắn đều có thể vâng dạ làm theo, hơn nữa thần sắc không có chút nào thiếu kiên nhẫn, xem ra thực không tồi, bất quá..."
Hắn khẽ cau mày, nói: "Hắn mới hai mươi tuổi, chính là cái tuổi ngông cuồng tự đại, có thể biểu hiện thành cái dạng này, chỉ có hai loại khả năng, một là hắn chất phác chăm chỉ, hai là hắn rất giỏi chịu đựng, có dã tâm, lòng dạ thâm sâu."
Thanh Vân Tử gật đầu, nói: "Tiểu tử ngươi phân tích người cũng không tồi, bất quá lần này ngươi sai rồi, tiểu tử này tuyệt đối trung hậu đáng tin cậy, biểu hiện của hắn như vậy, là vì hắn đã trải qua một quá khứ vô cùng bi thảm, con người cũng trở nên trưởng thành, trải qua thế nào ta sẽ không nói chi tiết, tóm lại đứa nhỏ này vẫn luôn quyết tâm tu luyện đạo pháp, tương lai hắn sẽ cần ngươi trợ giúp, đến lúc đó ngươi không được từ chối đó nha."
Diệp Thiếu Dương đáp lại một tiếng, nếu Thanh Vân Tử không muốn nói chi tiết, hắn cũng không gạn hỏi kỹ càng về thân thế của Tô Khâm Chương, cười cười nói: "Lão gia tử... người muốn thu hắn làm đệ tử thân cận sao?"
"Mao Sơn xưa nay nhất mạch đơn truyền, ta đã thu Đạo Phong, vốn không nên thu thêm đồ đệ, ai ngờ gặp được ngươi là kỳ tài tu Đạo, đành phải phá lệ, hiện tại bất luận thế nào cũng không thể làm như vậy," Thanh Vân Tử bình đạm cười,"Hơn nữa ta già rồi, ngươi cũng đã trưởng thành, ta chẳng có cách nào áp đặt suy nghĩ của bậc trưởng bối lên các người."
Từ những lời này của sư phụ, Diệp Thiếu Dương nhận ra ẩn ý hàm chứa bên trong: Trừ ngươi ra, ta sẽ không coi bất kỳ người nào như con cái của mình.
Một câu này thôi, đã khiến cho Diệp Thiếu Dương trong lòng cảm thấy vô cùng ấm lòng.
"Đưa Tùng Văn Cổ Định Kiếm cho ta xem."
Diệp Thiếu Dương đứng dậy lấy túi của mình, đem Tùng Văn Cổ Định Kiếm còn trong vỏ đưa cho Thanh Vân Tử.
Thanh Vân Tử vừa rút kiếm ra, một đạo u quang màu đồng cổ lập tức toả ra, Lâm Tam Sinh không chịu được, lui về phía sau hai bước.
"Kiếm tốt..." Thanh Vân Tử vươn tay sờ bốn chữ "Xuất Hải Nhập Vân" trên thân kiếm, nói: "Nhập vân long Công Tôn Thắng bội kiếm, đã trảm qua Lôi bộ tam thập lục sát, Tùng Văn vẫn như vậy, không hề nhuốm sát khí, không cao ngạo không thấp hèn."
Đưa mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Thanh kiếm này với ngươi còn có chút liên quan mật thiết, thanh kiếm này là năm đó La Chân nhân truyền cho Công Tôn Thắng, mà La Chân nhân kia chính là chút chít của La Công Viễn, La Công Viễn cùng với Diệp Pháp Thiện đều là Quốc sư do Đường Huyền Tông ngự phong, Diệp Pháp Thiện chưởng quản Mao Sơn, La Công Viễn chưởng quản Long Hổ Sơn, hai người này có quan hệ là sư huynh đệ.
Diệp Pháp Thiện tính tình quái đản, làm việc theo bản tính, thích được người khác chú ý, điểm này xem ra rất giống ngươi, Diệp Pháp Thiện danh chấn tứ phương, vì Đạo môn thiên hạ làm chủ, La Công Viễn tính cách lãnh đạm thờ ơ, cũng giống như Tùng Văn Cổ Định Kiếm vậy, không nóng không lạnh, tuy nhiên Đạo pháp không hề thua kém Diệp Pháp Thiện. Thanh kiếm này tuy là Long Hổ Sơn đích truyền, nhưng cũng xem như đồ vật của sư thúc tổ nhà ngươi, cho thì đã cho ngươi rồi, cũng không phải người ngoài, không thể nói là không muốn."
Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong lời này, nhịn không được nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương, nói: "Cuối cùng thì ta đã biết, thói quen thích chiếm tiện nghi của ngươi học được từ ai rồi."
Thanh Vân Tử đỏ mặt, nhưng vẫn làm như không nghe thấy.
"Khụ khụ, sư phụ, thanh kiếm này tuy là thứ tốt, nhưng con đã có Long Tuyền Kiếm, không cần dùng tới a, con tính tặng nó cho người khác, người thấy thế nào?"
"Tặng ai?"
Diệp Thiếu Dương hướng Nhuế Lãnh Ngọc chu môi,"Con cảm thấy thanh kiếm này rất hợp với khí chất của nàng, lạnh lùng thờ ơ, nhưng trong lòng thì vô cùng ý nhị, khụ khụ, ý con muốn nói là bảo kiếm nên tặng giai nhân..."
Nhuế Lãnh Ngọc cả kinh,"Từ khi nào ngươi muốn tặng cho ta?"
Diệp Thiếu Dương có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu,"Đã sớm nghĩ vậy rồi, tại chưa có cơ hội nói với cô thôi."
Nhuế Lãnh Ngọc sửng sốt một hồi, đáp: "Ta không cần, ta không học Đạo thuật, dùng nó cũng không phát huy ra uy lực gì hết."
"Có điều này cô không biết, dùng kiếm chẳng liên quan đến việc có là đạo sĩ hay không, chỉ cần kiếm quyết là được. Đúng không sư phụ, nếu người không có ý kiến con sẽ tặng nàng."
Thanh Vân Tử nói: "Đồ của ngươi, hỏi ta làm gì?"
Diệp Thiếu Dương xấu xa cười cười,"Kiếm con cũng đã tặng rồi, sư phụ người lần đầu gặp mặt người ta, chẳng phải nên tỏ chút thành ý hay sao? Kiếm quyết của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm không thích hợp với Tùng Văn Cổ Định Kiếm, người hiểu biết nhiều như vậy, dạy một bộ kiếm quyết thích hợp cho nàng có được không?"
Thanh Vân Tử giật mình hiểu ra, mắng: "Ngươi vòng một vòng lớn như vậy, hoá ra là muốn cho lão tử vào tròng hả? Ta thấy ngươi sớm không tặng muộn không tặng, lại cố tình tặng trước mặt ta, cái thằng nhóc chết tiệt nhà ngươi..."
Diệp Thiếu Dương cười ha ha, nếu Thanh Vân Tử chịu mắng mình như vậy, chứng tỏ đã đồng ý rồi.
"Bảo kiếm tặng giai nhân, song kiếm hợp bích, trời sinh một cặp, chúc mừng chúc mừng." Lâm Tam Sinh tinh ý nhận ra, hết lời khen tặng.
"Không được nói bậy." Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn một cái, nhưng cũng không từ chối nhận bảo kiếm. Rốt cuộc pháp khí tối cao này, là vật mà các pháp sư luôn tha thiết có được, đặc biệt lại do chính Diệp Thiếu Dương tặng.
Bị Diệp Thiếu Dương nì nèo, Thanh Vân Tử đành phải đồng ý truyền thụ cho Nhuế Lãnh Ngọc một bộ kiếm quyết. Trong lòng thầm mắng Diệp Thiếu Dương, cái thằng nhóc chết tiệt này, tán gái lại còn nhờ lão tử hỗ trợ! Ta đây làm sư phụ, quản việc dạy dỗ ngươi chưa đủ sao mà còn quản cả tán gái!
Thanh Vân Tử từ trong túi móc ra một cuốn notebook cũ nát, để xuống dưới đất, khom mình, dùng bút bi mau chóng viết lên đó.
Sau khi viết kín một trang giấy, Thanh Vân Tử xé xuống, đưa cho Nhuế Lãnh Ngọc, vẫy vẫy tay nói: "Đây là kiếm quyết, cầm đi luyện đi."
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn tờ giấy nhăn nhúm dúm dó, cùng mấy chữ viết qua loa trên mặt, đặc biệt có rất nhiều chỗ chữ viết lung tung loạn xạ... Hướng Thanh Vân Tử bất đắc dĩ cười,"Có phải người nên viết thêm vài câu nữa hay không, chỉ có phần kiếm quyết này, mà giao trách nhiệm cứu vớt thế giới cả cho tôi sao?"
Thanh Vân Tử cười ha hả: "Cô gái này, ta nói cho ngươi hay, kiếm quyết này có tên là ' Ngự Linh ', chữ ' Ngự ' là thủ, kiếm pháp này chính là trước thủ sau công, trong thủ có công, tổng cộng có chín thức, đúng lúc phù hợp với khí chất của Tùng Văn Cổ Định Kiếm.
Đây chính là pháp thuật nội môn của Mao Sơn, bởi không có hảo kiếm phối hợp, nên vẫn bị xếp xó, nó thực sự là thứ tốt, người ngoài có cho ta năm mươi vạn ta cũng không dạy. Ngươi cứ tự mình luyện trước đi, không hiểu thì hỏi lại ta."