Quỷ Mẫu nói: "Tại sao lại không thể?"
"Hắn, chính hắn nói." An Tĩnh Phong chỉ chỉ Diệp Thiếu Dương: "Trừ ma vệ đạo, cứu vớt thiên hạ."Ba ngày không học tập, không đuổi kịp Lưu Thiếu Kỳ" (1). Lão nạp quyết định phải học theo hắn một phen."
(1) Trích câu nói của Mao Trạch Đông – Chủ tịch nước CHND Trung Hoa. Trong một lần mời Lưu Thiếu Kỳ khiêu vũ, Lưu Thiếu Kỳ có nói mọi người phải học tập cho tốt, bản lĩnh cao, vì nhân dân phục vụ. Mao Trạch Đông tán dương tinh thần học tập không ngừng của Lưu Thiếu Kỳ, cho nên mới nói một câu: "Ba ngày không học tập, không đuổi kịp Lưu Thiếu Kỳ"
Xong còn thò tay chỉ chỉ Diệp Thiếu Dương, giận dữ nói: "Nhớ, ngươi thiếu lão nạp một mạng, Diệp Thiên sư, con đường chứng đạo còn dài, hãy trân quý, lão nạp đi trước."
Nói xong, ông liền ném tràng hạt đang cầm trên tay lên không trung, hai tay tạo thành chữ thập, kết thành pháp ấn, miệng đọc Chú Đại Bi, chuỗi hạt này vừa vứt lên không trung không rơi xuống mà giống như một pháp quan treo trên đỉnh đầu, không ngừng xoay tròn, toát ra từng luồng kim quang bao quanh người ông.
Quỷ Mẫu hét lớn một tiếng, ra lệnh cho đại quân tấn công về phía An Tĩnh Phong, nhưng giống như An Tĩnh Phong đã từng nói: Đạo lý, chưa từng bảo rằng nhiều người sẽ thắng, thực lực cũng vậy.
An Tĩnh Phong khoanh chân tĩnh tọa, mắt nhắm lại, tràng hạt càng ngày càng tỏa ra kim quang mạnh hơn, nhuộm cả người An Tĩnh Phong thành màu vàng kim, giống như một tượng Phật, sau đó, thân thể An Tĩnh Phong bị hòa tan từng chút một, hóa thành bột màu vàng kim, bị kim quang hấp thu, tạo thành hình dáng một cây đèn trên không trung, ngọn lửa sáng dần, quang minh bất khuất.
"Phật sống!"
"Đại sư đi thong thả!" Trên đỉnh núi, các thôn dân nhìn thấy một màn này, không biết là ai dẫn đầu, từng người một quỳ xuống, ngay cả những thiếu niên cũng bị cảnh tượng hi sinh của An Tĩnh Phong cảm hóa. Không giống trong phim, đây là sự kiện chân thật trước mắt, cái cảm giác chấn động tâm hồn này không có cách nào diễn tả được.
Diệp Thiếu Dương cũng giật mình, nhìn thân thể An Tĩnh Phong đang từng chút hóa thành hình một cây đèn, biết An Tĩnh Phong đang thi triển "Nhiên Đăng Cổ Thuật", pháp thuật khốc liệt nhất của Phật Môn: Hy sinh thân thể, hóa thành linh quang ngăn địch, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt ông ấy, lòng hiểu ra tất cả, thì ra lúc đó khi đối mặt với chất vấn của mình, ông nói ra lời kia, là đã chuẩn bị cho ngày hôm nay sẽ phải hy sinh, cho nên mới có thể ăn uống thả cửa, để trước khi chết thoải mái một phen, không bạc đãi bụng của mình.
Đây là hành động của một tục nhân, không hề có phong thái của hòa thượng, nhưng thời khắc lúc này, ông đã có thể được xưng là Phật sống.
Lúc này, đám người Tứ Bảo đã đánh nát tất cả khô lâu, thoát ra khỏi cấm chế, chạy như điên đến ứng cứu, đột nhiên nhìn thấy một màn như vậy, hai chân Tứ Bảo mềm nhũn, té quỵ xuống đất, rơi lệ nói: "Sư thúc đi thanh thản..."
Thân thể An Tĩnh Phong nhanh chóng hòa tan không còn còn sót lại chút gì, thân thể hóa thành kim phấn, không ngừng bổ sung cho cây đèn kia. Trong nháy mắt thân thể ông đã biến mất hoàn toàn, cây đèn kia đột nhiên sáng rực, đạo kim quang mới vừa rồi đánh lên người đám quỷ binh đang cố gắng đến gần khiến bọn chúng lập tức bị tan ra, hồn phi phách tán.
"Đáng giận!" Tu La Quỷ Mẫu nổi giận gầm lên một tiếng, phi thân mà lên, đưa hai tay bắt lấy chui đèn, không ngừng tuôn ra quỷ lực chống cự lại ánh sáng, có điều lúc này kim quang vẫn tỏa ra không dứt, giết chết từng tốp quỷ binh, mà Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo và Trương Thi Minh cũng đã xông lên, sử dụng pháp khí của mình thể hiện bản lĩnh cao cường mà chém giết hoặc thu phục bọn chúng.
An Tĩnh Phong hi sinh thân mình, trong lòng mọi người đều cảm thấy bi phẫn. Ngay cả số đông quỷ binh cầm đầu cũng bị một màn siêu cấp rung động này hù dọa, Tuyết Kỳ cau mày chăm chú nhìn Mệnh Đăng bị Quỷ Mẫu nắm trong tay, lấy tu vi đối kháng với Mệnh Đăng, ánh mắt giật mình, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Chỉ có Diệp Tiểu Thước là không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn mang theo bầy quỷ điên cuồng công kích Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lấy một địch trăm, khổ sở chống đỡ.
"Nếu như lúc này mà Diệp Tiểu Thước trở mặt với Quỷ Mẫu, chúng ta nhất định có thể chuyển bại thành thắng!"
Tiểu Mã đứng ở đỉnh núi nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, tay nắm chặt thành quả đấm, gấp gáp thay hắn: "Cái tên Diệp Tiểu Thước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?"
"Cậu cũng nhìn ra, hiện tại muốn thay đổi cục diện, mấu chốt nằm ở chỗ Diệp Tiểu Thước.". Lão Quách từ trên cao nhìn xuống, phán đoán cục diện tương đối chính xác, ánh mắt chuyển qua Diệp Tiểu Thước, cau mày nói:
"Y bị đinh hồn chế trụ hồn phách, muốn phá giải đinh hồn chỉ có một biện pháp, chính là dùng máu chí thân, lấy Huyết Quyy Thuật của Mao Sơn đả nhập thân thể mới có hi vọng làm tan chảy đinh hồn, thức tỉnh lí trí của y!"
Nói xong, lão Quách quay đầu nhìn Diệp Bá, hỏi: "Tam Nương đang ở đâu? Mau kêu bà ấy tới dùng máu để thử, hiện tại toàn bộ đều hi vọng vào bà ấy!"
Diệp Bá ngẩn ra: "Thiếu Dương không phải nói bà ấy đang bị phong ấn sao? Sao có thể thi triển phép thuật được?"
"Vậy thì không được rồi!". Lão Quách thất vọng nói: "Huyết Quy Thuật cần dùng hồn phách làm chất dẫn, nhưng phong ấn trên người bà ấy khiến cho linh hồn không thể đi ra... Đúng rồi, Diệp Tiểu Thước còn có họ hàng gì không?"
Diệp Bá ngẩn ra, lẩm bẩm nói: "Không... không có.". Ngừng một chút, Diệp Bá sợ hãi hỏi: "Có phải chỉ có thức tỉnh Diệp Tiểu Thước mới có hi vọng thắng hay khômg?"
Lão Quách nói: "Ông đang nói nhảm sao, Diệp Tiểu Thước cuồng bạo, sức mạnh tăng cao, cộng thêm trợ thủ đông đảo nên có thể cản chân tiểu sư đệ, nếu như y thức tỉnh, đồng nghĩa với việc chúng ta có thêm sức mạnh, tình huống tất nhiên sẽ khác."
Lão Quách lại thở dài, nói: "An Đại pháp sư thiêu đốt pháp lực để tạo thành Mệnh Đăng, nếu cứ tiếp tục như vậy, không có ai đến hổ trợ, đèn cạn dầu, cũng chỉ giết được một ít lệ quỷ, đáng tiếc, đáng tiếc..."
Diệp Bá thở dài nói: "Vậy để tôi đi."
Lão Quách đột nhiên quay đầu lại nhìn ông.
"Tôi và Diệp Tiểu Thước có máu chí thân, để tôi đi hiến máu!"
Lão Quách nói: "Đùa gì thế, ông biết cái gì là máu chí thân không? Ngay cả chú cháu cũng không được!!!"
Diệp Bá há mồm như muốn nói gì đó, hạ quyết tâm, nói: "Tôi chính là cha của nó, vậy có được tính là chí thân không?"
Trong nháy mắt, vẻ mặt Lão Quách, Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh, còn có một số người chung quanh ông đông lại, ngây ngốc nhìn ông.
Lão Quách là người đầu tiên phục hồi tinh thần, lớn tiếng nói: "Ông không phải là đang nói mớ đó chứ?"
"Không có!". Diệp Bá đột nhiên nổi giận, rống to lên: "Diệp Tiểu Thước là con của tôi, tôi và Tam Nương là phụ mẫu sinh thành của nó, như vậy đủ chưa!"
Mọi người ngây ngẩn trong giây lát. May mà không có Thím Trân ở đây, thím ấy đã vào trong từ đường chiếu cố người khác, nếu không nghe thấy những lời này chắc chắn sẽ té xỉu.
Diệp Tiểu Manh ngã ngồi xuống đất, thất thanh nói: "Cha, cha đang nói bậy bạ gì vậy!?"
"Tôi không có nói bậy, chuyện chi tiết tôi không muốn nói nữa, mong mọi người hãy tôn trọng tôi. Tiểu Manh, cha có lỗi với con..." Diệp Bá vẻ mặt thống khổ nhìn Diệp Tiểu Manh, xoay người cầm tay Lão Quách, nói: "Quách đại sư, hãy làm chuyện cần làm, mau dẫn tôi đi hiến máu!"