Diệp Thiếu Dương thở dài, vốn định vẽ một tấm linh phù, tiễn hồn phách Lương Đạo Sinh, kết quả chẳng có đai lưng cũng như túi da trên người, linh phù không có lấy một tấm, đành phải thôi, nhờ Tứ Bảo dùng vòng Xá Lị siêu độ hắn.
Nhìn quỷ ảnh Lương Đạo Sinh được kim quang từ vòng Xá Lị nâng lên, chầm chậm bay về phương Bắc, Diệp Thiếu Dương trong lòng thở dài, cảm giác không thể nói nên lời.
Diêm Vương điện trước một quyển trướng, thiện hay ác, nhân quả gì sinh, vẫn là làm trong địa ngục những cái đó các lão gia đi bình phán đi.
Siêu độ Lương Đạo Sinh xong, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Lâm Du đã sớm không còn cười điên loạn, ngược lại ngồi sụp trên mặt đất, vùi đầu giữa hai đầu gối, cất tiếng khóc nức nở.
Trông bộ dáng thảm thương của cô ta lúc này, cùng với hình ảnh lệ quỷ điên cuồng dùng liệt hoả Địa Ngục thiêu đốt Lương Đạo Sinh, nếu phải phán xét, thì rốt cuộc cũng chỉ là một cô nương đáng thương mà thôi.
Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt Lâm Du, cúi người nhìn cô, nói: "Cám ơn cô đã không làm tôi khó xử."
Mới vừa rồi, chính mình cũng có mặt tại hiện trường, hơn nữa còn dung túng Lâm Du báo thù, vốn đã phạm vào giới luật, nếu Lâm Du thực sự thiêu đốt Lương Đạo Sinh tới hồn bay phách tán, bản thân mình cũng thoát không khỏi liên can.
"Tất cả đều đã kết thúc, cô cũng thoả mãn rồi." Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm nói.
Lâm Du dùng sức lắc đầu.
Diệp Thiếu Dương còn định khuyên nhủ, Lâm Du đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt lấy một tay của hắn, nước mắt giàn giụa, nói: "Diệp thiên sư, ta không cam lòng a.
"Cô. . . Đã báo xong thù, còn gì mà không cam lòng," lúc tay hai người tiếp xúc, Diệp Thiếu Dương phát hiện, trong cơ thể Lâm Su đã không còn oán khí, chẳng lẽ trong quá trình giết chết Lương Đạo Sinh, oán khí trong lòng cô ta cũng đi được hóa giải?
Như thế thật là một việc tốt, Diệp Thiếu Dương nghĩ tới lúc trước mình còn lo lắng cô ta sau khi báo thù hung tính quá độ, sẽ bộc phát không thể khống ché, trong lòng có chút hổ thẹn, cho rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.
"Cô cũng đã giết chết vài người, chịu phạt là chắc chắn, tôi sẽ đưa cô đi Âm Ty, tìm Tiêu Lang Quân cùng mấy tiểu đệ của ta, nhờ họ nói giúp cho ngươi, về mặt tình cảm có thể tha thứ, nhiều ít cũng giảm bớt hình phạt, như thế có được không? ! ." Diệp Thiếu Dương vừa an ủi vừa khuyên giải.
Lâm Du khóc nấc không thành tiếng, nhìn qua chẳng giống lệ quỷ chút nào.
"Đa tạ Diệp sư đệ."
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, cô ta không kêu mình là Diệp thiên sư, mà dùng xưng hô của giới pháp thuật, chứng tỏ tâm niệm của cô ta đã có biến chuyển, tự nhận mình là một pháp sư.
Lâm Du nắm hắn tay, âm thầm nói:
"Mấy năm nay, ta dựa vào lệ khí, làm một số chuyện xấu, cũng chưa từng hối hận. . . Nhưng sau khi đã thực sự báo được thù, ta mới phát hiện cảm giác này không hề tốt như ta vẫn tưởng. . .
Ta không cam lòng, không phải vì nguyên nhân nào khác, chỉ là ta nhớ tới bản thân lúc sinh thời, ta vốn chẳng khác ngươi là mấy, cũng tâm nguyện bắt quỷ hàng yêu, tung hoành âm dương, làm một pháp sư nhân gian, không ngờ lại thành như bây giờ, biến thành ác quỷ hai tay đẫm máu. . ."
Lời nói này của cô ta, khiến ba người Diệp Thiếu Dương đều vô cùng xúc động, ba người đều là pháp sư, đối với nỗi thống khổ của Lâm Du, có một sự đồng cảm theo bản năng, trong lúc nhất thời đều cảm thán không thôi.
Biến cô ta thành thể thảm như ngày hôm nay, dĩ nhiên là Lương Đạo Sinh đã sai, nhưng hắn cũng là vì cứu nhiều người, nói rộng ra thì là vì chúng sinh, hơn nữa rốt cuộc hắn cũng đã chết, xuống tới Âm Phủ chắc chắn sẽ chịu trách phạt, như vậy hết thảy chuyện này, là ai đúng ai sai?
Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Du an ủi, nói: "Ngươi còn cơ hội, trải qua luân hồi, kiếp sau vẫn có thể làm pháp sư."
Lâm Du phát tiết một tia oán khí cuối cùng trong lòng mình, gật đầu, nói: "Diệp sư đệ, xin hãy siêu độ cho ta."
"Cô. . . Không theo tôi đối phó Tử Nguyệt sao?"
"Lương Đạo Sinh đã chết, với pháp lực của các người, đối phó Tử Nguyệt xem ra không thành vấn đề, nghiệp chướng của ta đã được trừ bỏ, không nghĩ sẽ lưu lại nhân gian, cũng như cùng mấy người động thủ, ta mệt mỏi lắm rồi, thực xin lỗi. . ."
Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ thông cảm, gật gật đầu.
Lâm Du đứng dậy, chắp tay trước ngực, nói với Tứ Bảo: "Tứ Bảo sư đệ, ta cũng là đệ tử tục gia Phật môn, xin hãy dùng Phật môn Vãng Sinh Chú siêu độ cho ta."
"Đúng vậy, hòa thượng ni cô, đều là người một nhà. . . Bậy bậy. . . đều là đệ tử Phật môn." Tứ Bảo oán trách lườm Diệp Thiếu Dương một cái, câu chế nhạo lúc trước của hắn còn văng vẳng bên tai, nên giờ mới thuận miệng nói ra.
Lập tức nhanh chóng lấy ra vòng Xá Lị, hai tay lần tràng hạy, đang muốn niệm Vãng Sinh Chú, đột nhiên Lâm Du bảo hắn chờ một chút, sau đó nhả Ngũ Bảo Kim Liên từ trong miệng ra ngoài, bay về phía Nhuế Lãnh Ngọc.
"Vị sư muội này, ta nhận thấy ngươi có Phật duyên, pháp khí Phật môn này, do ta làm chủ, giờ tặng lại cho ngươi."
"Cái gì cơ!" Nhuế Lãnh Ngọc cả kinh, không kịp chối từ, Ngũ Bảo Kim Liên đã bay đến trước mặt nàng, từ từ hạ xuống đành phải đưa tay đón nhận, nhìn Lâm Du, khó hiểu nói,"Ta không phải đệ tử Phật môn, lấy đâu ra Phật duyên gì đó."
Lâm Du cười nói: "Hiện tại không có, chỉ là chưa đến thời điểm thích hợp, ngươi cứ dùng nó như pháp khí bình thường, oán khí trên đó vừa rồi đã tan hết, ngươi có thể yên tâm sử dụng, ta truyền cho ngươi Kim Liên Chú Ngữ. . ."
Lập tức chẳng hỏi Nhuế Lãnh Ngọc có đồng ý hay không, trực tiếp niệm một lượt chú ngữ, chỉ có vài câu ngắn ngủn, sau khi niệm xong, ý vị nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, rồi lại liếc sang Diệp Thiếu Dương một cái, thở dài một tiếng, rồi mời Tứ Bảo tác pháp.
Tứ Bảo tay lần tràng hạt Xá Lị, trong lúc nhất thời Phật quang toả sáng, niệm tụng Chân Ngôn.
Diệp Thiếu Dương lui đến bên người Nhuế Lãnh Ngọc, đứng chung một chỗ, tĩnh tâm lắng nghe:
". . . Phàm thế nghiệp chướng đa, sinh bình khả an nhạc,
Lục căn vị thanh tĩnh, ngũ sắc mê nhân tâm,
Linh châu mông trần ai, diệp lạc Bồ Đề đài, . . . Tây Thiên hà đa khổ, vô hỉ hựu vô bi,
Phàm trần tâm bất xá, hóa tác si tình lệ,
Chung quy kiếp sổ tẫn, trần thế dã thành không.
Nam vô a di đa bà dạ đa tha già đa dạ. . ."
"Phàm trần tâm bất xá, hóa tác si tình lệ; chung quy kiếp số tẫn, trần thế dã thành không. . ." Nhuế Lãnh Ngọc vuốt ve Ngũ Bảo Kim Liên trong tay, lẩm bẩm lặp lại một câu này.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn nàng một cái, khẩn trương hỏi: "Ý gì đây, chẳng lẽ cô muốn khám phá hồng trần hay sao?"
"Đâu có, chỉ là ta nghe câu nói vừa rồi, có chút thấu hiểu đặc biệt. Chung quy kiếp số tẫn, trần thế dã thành không. . . Kiếp số của ta, là cái gì đây?"
Nhuế Lãnh Ngọc có chút mông lung, nhìn về nơi xa, đột nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn khuôn mặt đầy thi huyết, lem nha lem nhem của Diệp Thiếu Dương, khẽ mỉm cười.
Ở trang nghiêm Phật âm trung, thân ảnh Lâm Du dần dần biến mất, hóa thành một đạo thanh ảnh, bay về nơi xa. . .
Diệp Thiếu Dương nhịn không được hướng về phía Lâm Du vẫy vẫy tay.
Tứ Bảo hít sâu một hơi, lắc đầu, thu hồi vòng Xá Lị, quay lại bên cạnh hai người, nhìn thấy Ngũ Bảo Kim Liên trên tay Nhuế Lãnh Ngọc, liền hỏi: "Chú ngữ cô ta vừa nói, cô đã nhớ kỹ chưa?"
"Có bốn câu thôi, rất dễ nhớ."
"Vậy cô thử một lần, xem có thể điều khiển nó hay không."
Nhuế Lãnh Ngọc tỏ vẻ khó hiểu, nhưng vẫn niệm chú ngữ một lượt, phóng thích cương khí lên Ngũ Bảo Kim Liên, chỉ thấy cánh hoa rung động, phát ra một tia kim quang, nhưng ngay sau đó ảm đạm tắt dần.
"Lần đầu tiên, không quá thành thục, nhưng hình như có thể." Nhuế Lãnh Ngọc vừa nói, vừa ngẩng đầu, thấy Tứ Bảo sắc mặt cổ quái, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
Tứ Bảo cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lắc lắc, nói: "Cô ta nói không sai, cô. . . thật sự có Phật duyên."