Bảy lần giao nhau, sức mạnh Tu La Quỷ Đạo hoàn toàn tan rã.
"Làm sao có thể. . ." Sắc mặt của Tu La Quỷ Mẫu cả kinh, gào thét nói: "Diệp Thiếu Dương, ngươi không chỉ là Thiên Sư, ngươi là Địa Tiên! ! !"
Ả mở hai bàn tay ra, lòng bàn tay ngưng tụ hắc khí.
Quần áo Diệp Thiếu Dương lúc ấy cơ hồ rách tả tơi, cả người toàn máu, thấy một màn này thật là muốn trợn tròn mắt, đối thủ trước mắt này đã không thể dùng từ cường đại để nói nữa đây chính là biến thái!
"Ầm" một tiếng vang thật lớn, sau đó là âm thanh vật gì đó bể tan tành.
Quỷ Huyết Nhãn bị Nhuế Lãnh Ngọc dùng Toái Hồn Trượng phá vỡ!
"Aaa!". Thân thể Tu La Quỷ Mẫu lắc lư, giận dữ gầm lên, mở hai tay, đâm về hướng Nhuế Lãnh Ngọc.
"Diệp Thiếu Dương, ngươi còn chờ gì nữa?"
Nhuế Lãnh Ngọc vừa né vừa lớn tiếng gọi Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương chấn chỉnh tinh thần, tiến tới một bước, thừa dịp nàng xoay người, dán một tấm thần phù vào mặt Quỷ Mẫu.
Quỷ Mẫu lập tức đưa tay xé ra, lại kích thích cấm chế của thần phù, tay bị bật ngược, không thể làm gì khác hơn là tụ họp quỷ lực ở trên người, cố gắng thông qua phương thức đaả thông quỷ huyệt mà đánh bay linh phù. Diệp Thiếu Dương dựa vào đó dán thêm tám cái linh phù lên hai vai, hai cổ tay, hai bên hông và hai đầu gối của ả.
Tổng cộng chín tờ linh phù, phong bế chín đại quỷ huyệt của ả.
Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu một cái, hai tay kết thành lục giáp bí chúc - Đại Bằng Kim Sí Vương Ấn, lục giáp bí chúc giống như pháp thuật của Đạo Phật, Phật gia gọi là "Cửu Tự Chân Ngôn", chữ thứ nhất là chữ "Lâm", Đạo gia lấy " Đại Bằng Kim Sí Vương Ấn " để bắt quyết, Phật gia thì lấy "Bất Động Minh Vương Ấn" để bắt quyết.
Có điều Lục giáp bí chúc thượng cổ đã thất truyền từ lâu, chỉ còn lại ghi chép trong Âm Dương Thư, ở Phật gia cũng đã thất truyền.
Nhuế Lãnh Ngọc thi triển giống như Diệp Thiếu Dương, đầu tiên là kết thành ấn pháp, dán chữ "Lâm" vào bả vai Quỷ Mẫu. Chữ "Lâm" sáng lên, xuất ra kim quang, bao toàn thân Quỷ Mẫu lại.
Kế đó, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau liên kết, xuất ra thủ ấn thứ hai: Đô Thiên Pháp Chủ Ấn - chữ "Binh".
Đọc chú ngữ xong, hai người cũng lọt vào hư vô, thần thức giao nhau, hai đôi tay phát lực, hai linh hồn cũng thoát li khỏi thân thể, trao đổi thật sâu, mặc dù không thể nói chuyện nhưng lại có thể cảm nhận được ý chí của đối phương, đạt tới độ ăn ý cao.
Động tác hai người hoàn toàn đồng bộ, kích hoạt từng tờ thần phù, khuôn mặt Diệp Thiếu Dương dần dần tái đi, Nhuế Lãnh Ngọc cũng cảm giác được sinh mệnh của hắn đang từng chút biến mất. . .
Kim quang càng lúc càng dày đặc, bao phủ toàn thân Tu La Quỷ Mẫu như một cái kén tằm, lúc kích hoạt đến chữ thứ tám "Tiền", Diệp Thiếu Dương đột nhiên phun ra một ngụm máu, hai chân mềm nhũn, quỳ một chân xuống đất, thân thể lảo đảo muốn ngã.
"Lão Đại!"
"Tiểu Diệp Tử!"
Đám người Tiểu Bạch lập tức phát hiện ra chuyện không hay, cuống cuồng chạy tới, đỡ lấy người Diệp Thiếu Dương, lúc này sắc mặt hắn đã không còn một tia huyết sắc, Tứ Bảo kiểm tra mạch một chút, cả kinh nói: "Mạch sắp ngưng, không được, phải đưa ngay vào bệnh viện!"
"Còn một chữ cuối cùng. . .". Diệp Thiếu Dương cắn chót lưỡi, run người một cái, miễn cưỡng đứng thẳng.
"Lục giáp bí chúc! Ngươi lại có thể học được Lục giáp bí chúc!". Tu La Quỷ Mẫu bị kim võng vây khốn, thân thể không thể động nhưng tâm tình kích động không thôi, ả hét lên: "Năm đó ta thua bởi vì pháp thuật này, ta sẽ không để lịch sử lặp lại, hôm nay ta đã mạnh xa năm đó, Diệp Thiếu Dương, đến đây!"
Ả cười to mấy tiếng, miệng phát ra một âm thanh kỳ quái, cả người run rẩy, Diệp Thiếu Dương cảm giác được mặc dù bị chín tờ thần phù vây khốn nhưng trong cơ thể ả vẫn bạo phát ra một cỗ quỷ lực mạnh mẽ, từng chút đánh mỗi đạo kim quang do mình tạo ra.
Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo. . . và tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, bị chín tờ thần phù vây khốn, ả lại còn có sức mạnh như vậy! Đây. . . vẫn còn là quỷ nữa sao?
Diệp Thiếu Dương thừa dịp Tứ Bảo ngẩn người vội đẩy hắn ra, nói với Nhuế Lãnh Ngọc: "Kết ấn!"
"Ngươi. . .". Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, biết thân thể của hắn không thể chống đỡ được nữa.
"Kết ấn, nếu không chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cùng chết!". Dưới mệnh lệnh nghiêm nghị của Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc không thể làm gì khác hơn là kết thành chữ "Hành" cuối cùng. Ánh mắt nàng đã ươn ướt, nàng biết một khi Lục giáp bí chúc hoàn tất, mình sẽ mất đi một thứ vô cùng quan trọng.
Nhưng mà, nàng đã không còn cơ hội làm lại nữa. . .
Ngũ Lôi Viện Sử Ấn, chủ tự "Hành".
Thần phù cuối cùng bốc cháy, chín ký tự nhảy múa vây quanh đỉnh đầu Quỷ Mẫu.
Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành! Lục giáp bí chúc thất lạc ngàn năm một lần nữa tái hiện tại nhân gian.
Khi một tia cương khí cuối cùng rời khỏi tay Diệp Thiếu Dương, nhập vào trận phù, cả người hắn run bần bật, hai tay kết ấn chậm rãi rũ xuống, người mềm nhũn ngã về phía sau.
"Thiếu Dương! ! !". Nhuế Lãnh Ngọc phi thân lao tới, đỡ lấy thân thể của hắn.
Mặc dù Diệp Thiếu Dương đã tiêu hao hết toàn lực, nhưng khiến cho người ta giật mình là Quỷ Mẫu vẫn chưa chết, cơ thể ả bạo phát ra một cỗ lực tà linh chống cự lại thần uy của trận phù, mơ hồ có thể thoát ra.
"Tại sao có thể như vậy?". Nhuế Lãnh Ngọc thất thanh nói, Quỷ Mẫu vẫn không chết? Hơn nữa thân thể ả tại sao lại có sức mạnh tà linh?
"Ha ha, Diệp Thiếu Dương, ngươi không nghĩ tới Tà Thần Thượng Cổ đã bị ta luyện hóa, sức mạnh của hắn đã bị ta hấp thu, ha ha. . ."
Một tiếng xé gió vang lên, phong ấn đầu tiên xuất hiện lổ hổng, Quỷ Mẫu thò một cái tay ra ngoài dò xét, tiếp theo là thân thể ả cũng muốn chui ra. Phù ấn phát vô số kim quang đánh vào trên người ả cũng bị sức mạnh tà linh ngăn cản.
Trên mặt Quỷ Mẫu xuất hiện một nụ cười thắng lợi dữ tợn.
Xuất hết toàn lực, chết thêm mấy người, đem cả thần thuật thượng cổ ra để sử dụng, vậy mà vẫn không giết chết được Quỷ Mẫu, chuyện này, quả thực làm cho người ta tuyệt vọng.
Hơn nữa mọi người đã dốc hết toàn lực chiến đấu, vào giờ phút này, căn bản không còn sức lực để đối chọi với ả, nhìn Quỷ Mẫu từng chút chui ra, cũng bất lực không có sức mà đánh.
Đúng lúc đó, một âm thanh của một nam nhân từ trong cơ thể ả truyền ra, mang theo một tia lãnh ý.
"Ý chí của ta không phải dễ luyện hóa như thế. Ngươi cùng lắm chỉ là Quỷ Mẫu. . . mà thôi."
Chữ "thôi" vừa kết thúc, sức mạnh tà linh đang giúp Quỷ Mẫu ngăn cản công kích của thần phù đột nhiên biến mất, từng đạo kim quang đếm không hết trực tiếp đánh lên người ả, trong nháy mắt xuyên thấu quỷ thân, đánh ả tan tành.
"A a a. . ."
Quỷ Mẫu liều mạng lắc thân thể, thanh âm thống khổ vang lên thảm thiết, thân thể Tu La Quỷ Mẫu từ ngàn năm trước, ngay cả Diệp Pháp Thiện cũng không thể tru diệt, vậy mà dưới uy áp của Lục giáp bí chúc cũng chậm rãi tan ra. . . Cuối cùng, ả rơi vào kết cục hồn phi phách tán.
Lúc thân thể của ả tan hết, một sức mạnh u quang màu xanh biếc từ thân thể ả bay ra, lướt cực nhanh về phía xa.
"Tà Thần. . .". Nhuế Lãnh Ngọc lẩm bẩm nói, nhưng nàng không còn thời gian đuổi theo, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương đang nằm trong lòng mình, cơ hồ đã muốn tắt thở.
Cảm giác được nước mắt nóng bỏng rơi trên gò mát, Diệp Thiếu Dương lấy tay vô lực lau đi.
Có chết cũng có thể chết trong lòng nàng, cũng không tính là quá tệ.
Đây là ý niệm cuối cùng của Diệp Thiếu Dương, tiếp đó, ý thức hắn rơi vào một không gian hỗn độn. . . .