Chương 693: đi vào bẫy

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thanh Tử 11-11-2023 13:28:08

Ngô Nhạc Ý cũng không nói gì, trở lại ngồi trên ghế mây, không nhìn Diệp Thiếu Dương, nâng chung trà lên uống một ngụm, thái độ bình tĩnh nói: "Tiễn khách." một tiếng ra lệnh này, tuy rằng ngô từ quân giận dữ không thôi, nhưng cũng không dám cãi lời, trơ mắt nhìn Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài. "Ngô bá bá, kỳ thật ta biết Thiếu Dương ca hôm nay đến đây kỳ thực là có ý đồ, nhưng không nghĩ tới sẽ thành cái dạng này, thật là. . . Thực xin lỗi." Chu Tĩnh Như đứng lên, khom người hành lễ. Ngô Nhạc Ý hướng nàng gật đầu cười. Chu Tĩnh Như đuổi theo Diệp Thiếu Dương, theo sự chỉ dẩn của lão bộc đi ra cửa nhà. Trở lại trên xe, Chu Tĩnh Như trước lái xe ra khỏi đường nhỏ, đi vào cao tốc, tìm một chổ dừng lại, nhớ tới truyện vừa trải qua, thoáng có sự sợ hãi, quay đầu, nhìn Diệp Thiếu Dương có chút trách móc,"Thiếu Dương ca, huynh hôm nay có điểm quá đáng đấy ." Diệp Thiếu Dương gật gật đầu,"Thực xin lỗi, khiến muội bị liên lụy." " huynh nói cái gì vậy, muội không phải sợ cái này, chuyện này ngô lão dù tức giận, cũng không thể làm gì muội, muội là lo lắng cho huynh, trực tiếp đối đầu với hắn, chẳng may hắn trả thù huynh thì làm sao bây giờ?" Diệp Thiếu Dương lắc đầu," cho dù huynh không làm như vậy, hắn cũng sẽ đối phó với huynh, bởi vì huynh đã biết sự tình năm đó, hắn sẽ không để cho huynh tiếp tục điều tra, phá đi công sức của hắn khổ tâm tạo ra." Chu Tĩnh Như khẩn trương nhíu chặt lông mày, cuối cùng vẫn là thở dài, chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: " muội biết, muội cũng không có cách nào thuyết phục huynh ngừng điều tra, đúng không?" Diệp Thiếu Dương cười cười, muội thật là hiểu ta nhất, hơn nữa huynh làm như vậy, cũng là bất đắc dĩ." Chu Tĩnh Như bất mãn chu miệng, nói: " cho là như vậy, huynh cũng nên thương lượng với muội một chút, làm cho muội sợ tới mức chết khiếp." " Ta cũng là quyết định bất chợt." Diệp Thiếu Dương nói," ngay từ đầu ta cũng không biết làm như vậy có thể thành công hay không." "Vậy mà huynh còn dám uy hiếp hắn?" Diệp Thiếu Dương cười cười nói: "Ở thời điểm ta uy hiếp hắn, có một chi tiết muội có chú ý tới không, lúc ấy trên trần nhà rơi xuống một ít bụi ở trên người hắn, hắn đã phủi cho rơi ra, sau đó lại cận thận phủi cho thật sạch, dường như rất sợ bụi bám vào quần áo." Chu Tĩnh Như nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: " thích sạch sẽ cũng không có gì là lạ, tuy là hành động hơi thái quá, nhưng cũng là do cận thận quá mà thôi ." Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "người yêu quý quần áo, tất nhiên là rất yêu quý mạng sống, muội ngỉ xem, điều quần áo mà coi trọng như vậy, thì tính mạng tại sao không xem trọng chứ ? chính là nhìn ra điểm này, ta mới dám làm như vậy." Chu Tĩnh Như ngẫm lại một chút, cảm thấy hắn nói có đạo lý, nghĩ đến Diệp Thiếu Dương một chi tiết nhỏ như vậy cũng có thể quan sát được cùng nắm bắt thời cơ, nàng cũng dần bị hắn thuyết phục, nàng nhận ra, người này năng lực cũng không chỉ ở phương diện bắt quỷ hàng yêu. Trong phòng khách của Ngô gia. Ngô Nhạc Ý đứng ở trước bàn, cúi người xuất thần nhìn chăm chú vào hai chữ Diệp Thiếu Dương viết khi nãy, Ngô từ quân đứng ở bên cạnh, trên mặt vẫn cứ mang theo biểu tình giận dữ, vài lần muốn mở miệng nói, nhưng lại là không dám làm cản trở suy nghĩ của cha. Đợi một hồi lâu, Ngô Nhạc Ý mở miệng, bảo hắn tiến đến xem chữ viết của Diệp Thiếu Dương : "Từ trong thư pháp này, ngươi thấy cái gì?" Ngô từ quân bất mãn nói: "Phụ thân, chúng ta nói chính sự được không " "Ngươi trả lời ta đi đã." Ngô từ quân bất đắc dĩ, đành phải nín nhịn đưa mắt nhìn một hồi, hắn từ nhỏ đã được phụ thân chỉ dậy, đối với thư pháp cũng có một chút hiểu biết, lập tức trả lời nói: "Nét bút liền mạch lưu loát, nước chảy mây trôi, thực sự rất có khí phách." " đây không phải là khí phách, mà là một loại niềm tin, là tin vào đạo của hắn!" Ngô Nhạc Ý hít thật sâu, hỏi: "Hắn viết thư pháp, có đặc điểm gì giống với khi hắn làm phép thi triển pháp thuật không ?" Ngô từ quân bình tĩnh nghĩ lại, nói: "Đúng rồi, một khi hắn nắm lấy cơ hội, thì nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát cũng tựa như hắn thi triển pháp thuật giống nhau, kỳ thật nội tình thâm hậu, pháp lực vô biên. . . Hiện tại nhớ lại, tuy rằng con cũng là bái sư từ nhỏ, tu luyện pháp thuật, nhưng. . . cũng không phải là đối thủ của hắn." Ngô Nhạc Ý vừa lòng gật đầu: "Ngươi có thể nhận ra được sự chênh lệch với hắn cũng chưa muộn lắm. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ta năm đó bảo ngươi đi theo A Lượng học tập pháp thuật, không phải cho ngươi đi tranh đấu với người ngoài, mà lợi dụng kiến thức của ngươi, đi cứu vớt thiên hạ." Ngô từ quân gật đầu nói: " con hiểu." Ngô Nhạc Ý vẫn nhìn trên chữ của Diệp Thiếu Dương, nói: "Ta cho rằng kẻ mạnh phải giống ta như vậy, nhưng là hôm nay Diệp Thiếu Dương lại làm cho ta. . . Có chút hoài nghi bản thân mình, năm đó làm phép hiến tế có chính xác hay không." Ngô từ quân biết cha mình nói vậy là có ý gì, lập tức khuyên nhủ: " cha không cần nghĩ nhiều nữa, ngay cả dì Tử Nguyệt cha cũng đã nhẫn tâm hy sinh. . ." Nhắc tới Tử Nguyệt, Ngô Nhạc Ý khóe mắt rung động, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ "Tử Nguyệt" khẽ nói: "Chính là, ta vì cái gì không lựa chọn hy sinh bản thân mình đi?" Ngô từ quân sửng sốt một chút, nói: "Đó là bởi vì, nếu cha còn sống, cha có thể làm càng nhiều điều ý nghĩa hơn, những năm gần đây cha đã đi làm từ thiện ở khắp nơi. . ." Ngô Nhạc Ý nhẹ nhàng cười: " nói vậy có nghĩa là, giá trị mạng sống của ta quang trong hơn so với người khác ? Nếu mỗi người đều như vậy, thời khắc nên hy sinh, đều để cho người khác hy sinh thay cho mình sao?" Ngô từ quân cứng họng, loại lặp luận này thực có nhiều sự mâu thuẫn. Sau một hồi trầm mặc, Ngô Nhạc Ý xoay người lại, trong mắt toát ra vẻ kiên định, đối mặt với Ngô từ quân, nói : " quan điểm của Diệp Thiếu Dương, tất nhiên là có lý của hắn, nhưng nếu cho ta chọn lựa một lần nữa, ta vẩn lựa chọn cách cứu vớt nhiều người hơn, dù cho có hy sinh một nhóm người, nếu bọn họ không dám lựa chọn, ta chỉ có thể giúp bọn họ lựa chọn ! Dù bản nhân ta có phải chịu tiếng xấu muôn đời cũng không sao !" Ngô từ quân nhìn cha, gật gật đầu. "Gọi điện thoại thông báo cho sư phụ ngươi, bảo hắn bằng mọi cách phải ngăn cản Diệp Thiếu Dương, nếu không được cứ trực tiếp giết hắn!" Nghĩ lại, Ngô Nhạc Ý bổ sung một câu,"Ta đã bị hắn chiếu tướng, hiện tại không thể đối phó với hắn bằng phương pháp bình thường, chỉ có thể trong cậy vào sư phụ của ngươi." Ngô từ quân lấy ra di động, đang định quay số, chợt dừng lại, nhíu mày nhìn Ngô Nhạc Ý, có điểm chột dạ hỏi: " nếu như sư phụ con cũng Không phải đối thủ của hắn thì làm sao . . . . ?" Ngô Nhạc Ý thoáng trầm mặc, nói: "Vậy thì không từ thủ đoạn, lợi dụng người ở bên cạnh hắn. . ." Ngô từ quân vừa nghe liền hiểu, nói: " là Chu Tĩnh Như, hay là nữ cảnh kia?"