Một mình hắn toát ra sát khí, và cả mấy món pháp khí hỗ trọ nữa, rõ ràng hơn tất cả số quỷ khí của bọn quỷ tốt hợp lạ. Diệp Tiểu Manh nghe 《 Mao Sơn Thiên Sư ca 》, sớm đã quên mất nhanh sự sợ hãi trước đó, trong nội tâm cảm giác few đến mức si ngốc. Diệp Thiếu Dương một kiếm chém xuống, giết hàng chục quỷ tốt đang lao vào, tay trái vung câu hồn tác, nhanh chóng cuốn hướng đến phía Tuần Thần, hắn là Lệ Quỷ đến từ Thái Âm sơn, được chứng kiến không ít cuộc chiến lớn nhỏ, lúc này lại bị Diệp Thiếu Dương trên người bộc phát ra sát khí, khí thế hoàn toàn chấn nhiếp, cơ hồ đều không có phản kháng, đã bị câu hồn tác trói cổ lại . Diệp Thiếu Dương dùng sức kéo mạnh một cái, câu hồn tác kéo được Tuần Thần ném về phía đám quỷ tốt, đám quỷ tốt trước mặt bị đánh bay, sau đó hai tay nắm hai đầu của câu hồn tác, dùng sức siết thật mạnh. Trong lúc đó, ở một khoảng cách không xa một Quỷ đèn lồng lay động thoáng một phát, bị một thế lực nào đó thao túng, khống chế nhằm hương Diệp Thiếu Dương đánh tới . Diệp Thiếu Dương một chân dẫm lên một đầu của câu hồn tác, một tay lấy ra một đồng Ngũ đế, đánh mạnh một cái về hướng quỷ đèn lồng khiến nó nát vụn, một tên quỷ nhỏ miệng há rộng, cười toe toét chụp tiến tới."Quỷ âm hồn!"
Diệp Thiếu Dương nghẹn ngào kêu lên, trong đầu xuất hiện một ý niệm thoáng chốc, nhưng là không có thời gian nghĩ lại, lấy ra Mao Sơn Diệt Linh Đinh, nhằm về hướng Quỷ anh đâm tới, quỷ anh lập tức hóa thành một màn khói đen rồi tự tan biến, cùng lúc đó có vô số quỷ Đèn lồng rung động rồi nhào tới tấp. Diệp Thiếu Dương tức thì phóng đến tám đồng Ngũ Đế, trên không trung lơ lửng, hình thành phong ấn chi lực, tạm thời ngăn trở quỷ đèn lồng, dưới chân dẫm một đầu của câu hồn tác, cánh tay còn lại dùng sức kéo nhanh, Dạ Tuần thần bị thắt cổ . Một đạo Huyết Quang lóe lên, Dạ tuần thần uy vũ cực đại đang yên lành bỗng biến thành một cái cọc gỗ vừa người ôm . phía trên chảy ra vô số chất lỏng màu xanh biếc "Nguyên lai là chỉ (là con Thụ Yêu ngàn năm tu luyện)." Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, đá bay cọc gỗ, đúng lúc này, từ phía ngọn núi vọng đến một tiếng gầm, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lại, một nam một nữ, hai quỷ ảnh từ đỉnh núi lăng không bay tới, khoảng cách quá xa nhìn không thấy tướng mạo. Mấy con quỷ tốt chưa bị giết hoan hỉ nét vui mừng lộ rõ, miệng kêu khóc
"Kim Đồng Ngọc Nữ rốt cuộc đã tới, chúng ta được cứu rồi. . ."
Kim Đồng Ngọc Nữ? Đây không phải là trong truyền thuyết là đệ tử của Quan Âm Bồ Tát ấy ư, cái này cũng quá vô nghĩa ? Diệp Thiếu Dương lại nhìn lên đỉnh núi, một màn sương 7 màu đang từ phía giếng nước chui lên, nhìn về phía trên giống như là đang bị đun sôi vậy . Cùng lúc đó, Diệp Thiếu Dương cảm giác được dưới chân mình đang rung động mạnh, có một sức mạnh vô hình, đang tại từ trên núi lan tràn xuống. Trong lòng đột nhiên trầm xuống, cái tên gia hỏa kia, rốt cục muốn đi ra rồi, may mắn mình sớm bố trí hạ thiên la địa võng, đoán chừng có cầm chân nó được một lúc, vội vàng lùi lại nói với Diệp Tiểu Manh: "Đi nhanh lên, có biến rồi !"
Diệp Tiểu Manh nghĩ lại lúc hắn vừa hát vừa giết quỷ, lên bây giờ lá gan nàng có to thêm một chút, anh mắt không chút sợ sệt nói ra: "Sao lại đi, chẳng phải quỷ nào huynh cũng đều giết được sao !" Diệp Thiếu Dương cốc một cái vào trán nàng,"Đừng giả vờ nữa, nhìn cái tình thế này, chắc không đánh lại được !" Diệp Tiểu Manh kinh ngạc thoáng một phát nói: "Không thử thử làm sao biết." "Thử cái đầu muội ấy . . , nếu đánh không lại, thì cả hai chúng ta đều thiệt mạng tại đây !" Nói xong kéo Diệp Tiểu Manh phi thân xuống đài đấu võ, nhìn về phía "Quỷ Tiên: nói: "Đều là người nhà cả đừng ép Tiểu Diệp động thủ !" Những "Quỷ Tiên" kia không muốn cùng hắn niệm tình, nhưng là khiếp sợ uy lực Diệp Thiếu Dương, căn bản không dám ngăn trở, Diệp Thiếu Dương đi đến đâu dám đó lại lùi ra sau, rõ ràng là muốn chừa cho họ một đường lui . Tam thúc kêu một tiếng: "Cháu trai. . ." Diệp Thiếu Dương khoát tay, lấy ra một Trương Linh Phù, đem Tam thúc thu vào phù ở bên trong, không để ý tam thẩm ở phía sau kêu khóc, phi thân hướng ngoài sơn cốc, về những cái quái dị Quỷ Tiên thôn, hắn còn có rất nhiều suy nghĩ vẫn muốn tìm hiểu, nhưng bây giờ không thể nữa, vậy thì phải giữ được mạng đã sau này sẽ tìm cơ hội tìm hiểu sau . Diệp Tiểu Manh bị hắn i kéo chạy vội, cảm xúc không còn bèn quay lại, nói : "Thiếu Dương Ca huynh vừa rồi cái kia trong thơ nói cái gì mà "thịt nát xương tan " cái gì đấy, nhưng thế nào hiện tại lại như vậy . . ." Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt: "Đây là đang phiêu có thể tùy hứng chém giết cho đã tay, bây giờ tâm trạng đã vô cùng thoải mái rồi, phải nhìn và cục diện trước mắt
những cái. . . kia, cho muội thêm bên bài học, khi pháp sư khai quang, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì phải chạy ." Diệp Tiểu Manh để im lặng không nói lời nào . Hai người chạy được một đoạn không được bao xa, đột nhiên nhìn thấy phía trước quỷ đèn lồng đang treo ở phía ngọn cây ồ ạt bay lên bày trận tạo thành hình kiếm phi đến phía Diệp Thiếu Dương . Diệp Tiểu Manh nói ra: "Hiện tại đường lui bị bịt rồi, chạy không thoát, chỉ có đánh thôi."
"Nếu đánh là ta đánh, muội mau chạy đi, ta cản lại phía sau cho !" Diệp Thiếu Dương hai tay cầm kiếm, đọc một lần chú ngữ, ném Thất Tinh Long Tuyền Kiếm bay ra ngoài, lại tiện chân đạp một cái vào mông Diệp Tiểu Manh,"Đi mau, chạy ra sơn cốc chờ ta, đừng làm ta phân tâm !" Diệp Tiểu Manh bị hắn đạp về phía trước một cái lảo đảo, chạy nhanh đi vài bước, quay người dừng lại, kêu lên: "Thiếu Dương Ca!" "Ta không chết được, muội ở lại là vướng víu, đi mau!
hay định ở đây kén quỷ làm chồng !" Diệp Thiếu Dương cầm trong tay câu hồn tác, đối mặt với vô số quỷ đèn lồng đang bay tới, chém giết được vô số. rồi thừa thắng lao về phía "Kim Đồng Ngọc Nữ" mặt cũng không biến sắc ."Thiếu Dương Ca ngươi coi chừng!" Diệp Tiểu Manh cắn răng một cái, đi theo Long Tuyền Kiếm ra ngoài cốc, nàng không sợ chết, nhưng là sợ vướng víu Diệp Thiếu Dương Chỉ hận chính mình pháp lực quá thấp, không thể giúp Diệp Thiếu Dương, bằng không thì có thể giống Thần Điêu Hiệp Lữ tay trong tay cùng nhay giết địch rồi. Khụ khụ. . . , nghĩ lung tung cái gì thế này . Diệp Tiểu Manh chạy nhanh về phía trước, rất nhanh ngay sau đó những con quỷ đèn lồng đã đuổi kịp xếp thành trận pháp bao vây, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm phát huy tác dụng khi gặp quỷ khí, lập tức tuôn cương khi màu tím phá tan đám quỷ khí cực đại trước mặt . Diệp Tiểu Manh một bước vọt tới, Long Tuyền Kiếm vừa vặn rơi xuống trước mặt, nàng thò tay đỡ được, vừa chạy vừa quay đầu lại xem, những con quỷ đèn lồng kia không còn đuổi theo mình nữa mà tập hợp thành trận lao mạnh vào sơn cốc tiến đánh Diệp Thiếu Dương . Diệp Thiếu Dương đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cho mình bảo vệ tính mạng, bây giờ huy ấy không có pháp khí không biết có trụ lại được không ?
Diệp Tiểu Manh không kịp nghĩ thêm được gì, hiện tại quan trọng hơn đúng là rời khỏi sơn cốc, rời xa phạm vi thế lực của Quỷ Tiên thôn, không được làm cho Diệp Thiếu Dương phân tâm, để cho hắn an tâm đối địch.
"Thôi xong con mẹ nó rồi. . . chơi lớn thật rồi " rồi." Diệp Thiếu Dương thì thào tự nói, trong nội tâm đã hiểu tuy nhiên lúc trước đanh đã tay như vậy, nhưng cái kia đều là tiểu lâu la, cả cái kia lão Thụ Tinh cũng không coi vào đâu, nhưng hiện tại chính thức phiền toái đến rồi. Thừa dịp đối phương chưa tới, Diệp Thiếu Dương theo trong ba lô lấy ra hai tấm Trương Linh Phù, dùng kim phấn dính vào Thái Ất Phất Trần, viết xuống hai tấm trương Thần Phù, Long Tuyền Kiếm không có ở đây, Thái Ất Phất Trần có cơ hội được thể hiện nhưng không phải là sở trường của ta, toàn bộ có lẽ trông chờ ở thần phù . Thần Phù vẽ xong, quỷ đèn lồng cũng đi tới, Diệp Thiếu Dương cắn chót lưỡi, phun ra một búng máu lên câu hồn tác niệm động chú ngữ, hướng phía một bên quỷ đèn lồng tạo thành âm trận đánh tới. Quỷ đèn lồng theo bốn phương tám hướng vọt tới, muốn tránh cũng không được, đến nước này, cũng không cần theo chiêu thức sách vở gì nữa mà là lấy cương chế cương.