Chỉ có các tiểu tử dán lên tĩnh tâm phù sau ót là không có việc gì, nhưng bọn họ ít người, mới vừa kéo trở lại một người, bên cạnh lại có một người nữa đi ra ngoài, hiệu quả quá ít.
"Thiên âm Tu La!" Diệp Thiếu Dương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Quỷ Mẫu.
"A di đà phật. Vô nhân tương vô ngã tương, vô chúng sinh tương, vô thọ giả tương. . ." Tứ Bảo cất tiếng nói, cao giọng niệm [Kinh Kim Cương], niệm một hồi lại phát hiện âm thanh quá nhỏ, không đối kháng nổi thiên âm của Tu La Quỷ Mẫu.
Diệp bá lập tức lấy cái loa đeo trên cổ đưa cho hắn, Tứ Bảo cầm loa ngâm lên kinh phật, mặc dù thanh âm rất to, nhưng mà hiệu quả cũng không lớn.
"Làm sao đây!" Tiểu Mã nhìn càng lúc càng thấy có nhiều thôn dân đi hướng ranh giới hắc khí, vô cùng sốt ruột.
"Đây là thiên âm Tu La, chỉ dùng phật âm chống lại cũng không thể," Diệp Thiếu Dương túm lấy Diệp bá, nói: "Tìm thêm cái loa qua đây!"
Diệp bá xoay người tìm thấy trưởng thôn Vương gia, trước đó bởi vì phát loa gọi người, trên cổ ông ta cũng có một cái loa di động, Diệp Thiếu Dương bắt lấy, đưa cho Tiểu Mã: "Mắng người đi!"
"Mắng. . . ?" Tiểu Mã ngơ ngẩn, còn cho là mình nghe lầm.
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: "Chính là muốn dùng sức mắng, dùng ngôn ngữ ô uế nhất! Mắng người là tục âm, có thể phá được mọi quỷ thuật, có thể câu hồi thần trí của bọn họ!"
Uông Ngư ở một bên nói bổ sung: "Cũng giống như dùng sự việc khắc sâu nhất trong ký ức, để giúp bệnh nhân mất trí tỉnh lại!"
Hắn so sánh rõ ràng như thế, Tiểu Mã mới coi như là hiểu, nhận lấy loa, hướng về phía Diệp Thiếu Dương liền mắng lên: "Diệp Thiếu Dương, cậu là đồ khốn kiếp, tiểu súc sinh, lão lưu manh nhìn lén nữ sinh tắm. . ."
Diệp Thiếu Dương vả một cái ở trên ót hắn, lau nước miếng trên mặt, nói: "Cậu mắng tôi làm gì!"
"Không phải là. . . mắng ai cũng được à?" Tiểu Mã ngây người.
"Vậy thì đi mà mắng Quỷ Mẫu ấy, dùng lời nói bẩn nhất tục nhất mà mắng, làm đi, cậu chỉ có ngần ấy sở trường, nhanh lên một chút!"
"Khụ khụ," Tiểu Mã ho khan hai tiếng, đánh nhau không xong, phương diện mắng chửi người của bản thân vẫn là có tự tin hơn, lập tức dồn khí đan điền, đối về hướng Quỷ Mẫu, dùng ô ngôn uế ngữ mắng to lên,"Này ngươi gọi là Quỷ Mẫu đúng không, ta thấy ngươi giống như một con thủy mẫu thì đúng hơn, đừng tưởng rằng ngươi có dáng dấp xấu như vậy mà lão tử không dám động tới ngươi, ngươi xem ngươi ăn mặc như vậy, giống hệt trà xanh kỹ nữ (*), đầu tóc bù xù, là đứa nhà quê mà nghĩ mình là bạch phú mỹ (*), ngươi là đồ ti tiện, lão tử nhìn thấy ngươi như vậy liền muốn một quyền đánh cho người thành con ngốc. . ."
Nghe Tiểu Mã mắng chửi người, Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn đối phương, đều chảy mồ hôi.
Tục âm và phật âm cùng nhau bay ra, dựa vào uy thế loa phóng thanh, vô hình trung cùng thiên âm Tu La đạt thành cân bằng.
Các thôn dân mặc dù không có tỉnh táo lại, nhưng đa số đã ở tại chỗ bất động.
"Mẹ ngươi là cái nồi cơm điện, đm con mẹ ngươi. . ." 10 phút sau, thanh âm mắng chửi của Tiểu Mã càng lúc càng chậm, cũng không phải là mệt mỏi, mà là mắng chửi trong mười phút, không lặp lại từ, bây giờ cũng không còn từ gì để mắng nữa. . .
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nói: "Tiếp tục chửi đi, đừng có ngừng!"
"Hết từ rồi, chửi không ra nữa!"
Diệp Thiếu Dương liền nhanh trí, nói: "Vậy hát đi, hát bài tục nhất ấy, hiệu quả tốt hơn!"
"Bài tục nhất à. . ." Tiểu Mã suy nghĩ một chút, kéo loa hát lên: "Em là trái táo nhỏ của anh. . ."
Thần khúc vừa ra, chính là tục âm cực hạn, gợi lên ký ức sâu nhất trong đầu của các thôn dân, mà đặc biệt là các bác gái. Những người bị thiên âm Tu La chiếm lấy thần trí, cũng đã khôi phục một chút, từng người từng người mở mắt.
Hát một hồi, Diệp Thiếu Dương thấy Tiểu Mã mệt mỏi, liền mở điện thoại di động ra, để sát vào loa, truyền ra bài hát .
Nhuế Lãnh Ngọc chán ghét nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi sao lại nghe loại bài hát này."
"Không phải, tôi dùng nó để làm tiếng chuông đồng hồ báo thức, mỗi ngày nghe thấy nó liền giật mình khắp người, lập tức cũng không buồn ngủ nữa."
Nhuế Lãnh Ngọc bật cười.
Nhìn thấy càng lúc càng có nhiều người tỉnh táo lại, Tiểu Mã lẩm bẩm nói: "Thần khúc hóa ra còn có tác dụng như vậy, thật là oai phong. . ."
Mắt thấy thiên âm Tu La của mình bị phá, Quỷ Mẫu cũng ngưng phát ra tiếng, trong mắt mang theo phẫn nộ, nhìn đám người Diệp Thiếu Dương.
Tiểu Mã quơ quơ điện thoại di động hướng phía ả, mặt mày hớn hở nói: "Tiếp theo, ta đây còn có bài tối huyễn dân tộc phong gì gì đó."
Quỷ Mẫu không để ý tới hắn, khóe miệng cong lên, hướng về phía Diệp Thiếu Dương cười nhạt, xoay người thản nhiên mà đi, lưu lại một thanh âm lạnh lùng: "Diệp Thiếu Dương, thế vây thành đã xong, ta có rất nhiều thời gian, không dây dưa với ngươi nữa, ngươi có giỏi thì đem tất cả những quỷ hồn này giết chết hết đi. . ."
Quỷ Mẫu rời đi, tử khí chậm rãi di động, vây kín ở trước, Diệp Thiếu Dương thấy vô số quỷ tốt hướng phía xung quanh tản ra, tiếp đó là tiên nữ tiếp dẫn cùng những quỷ tướng.
"Tiểu Thước, Tiểu Thước. . ." Tam Nương vẫn đang nghẹn ngào khóc nức nở, định xông tới, bị Trân thẩm cùng mấy người phụ nữ ôm chặt lấy.
Sau đó, mọi thứ đều bị hắc ám thôn tính, phóng tầm mắt nhìn lại, đường phố ở trấn nhỏ như một hòn đảo nhỏ bị cô lập, trôi lơ lửng ở trong từng đợt bọt sóng màu đen.
Diệp Thiếu Dương gọi tới mấy người thôn trưởng, bảo bọn họ trấn an mọi người, sau đó mang theo đám người Nhuế Lãnh Ngọc, cùng nhau leo lên chỗ ở đỉnh núi từ đường Diệp gia, đứng ở bên vách núi, hướng mặt xuống dưới nhìn, có thể quan sát toàn cảnh trấn nhỏ.
Nhuế Lãnh Ngọc từ trong túi lấy ra mấy lá bưởi, đưa cho mọi người xoa vào mắt.
Tại giới pháp thuật, lá bưởi đích thực có tác dụng, cũng không phải là có thể để cho người thường thấy được quỷ, mà là có thể nhìn thấu toàn bộ Quỷ, yêu, tà khí. Diệp Thiếu Dương bởi vì có thiên thông nhãn, tự mang năng lực, cho nên trên người không có chuẩn bị lá bưởi.
Sau khi xoa mắt, mọi người mở mắt, lại lần nữa nhìn lại hướng bên dưới ngọn núi.
Tử khí vẫn tồn tại như cũ, nhưng ở dưới ánh mắt của mọi người, lại thật giống như biến thành tình trạng nửa trong suốt, có thể thấy vô số Quỷ Hồn, ẩn nấp ở trong tử khí, vây thành một vòng tại trấn nhỏ, khiến cho người ta cảm thấy bọn họ là đang chờ cơ hội hành động.
Định thần nhìn kỹ, nhóm đầu tiên phía trước nhất, đó là những lệ quỷ hiền lành ở Quỷ Tiên thôn, thế nhưng hiện tại nhìn ra bọn họ chỉ còn có hung tàn và đờ đẫn, đã không còn thiện lương nữa.
"Đã xảy ra chuyện gì, trước kia bọn họ không phải là người như vậy. . ." Diệp Tiểu Manh lẩm bẩm nói.
"Bọn họ bị Quỷ Mẫu thi pháp khống chế." Diệp Thiếu Dương thở dài, nói,"Thần trí bị lệ khí chiếm đoạt, bọn họ bây giờ mới thật sự là lệ quỷ."
Ở phía sau không xa nhóm lệ quỷ này, tụ tập đến hàng ngàn quỷ tốt, còn có mười mấy con quỷ trên người toát ra hồng quang thủ lĩnh, tượng trưng cho cấp bậc của bọn chúng, chí ít là quỷ thủ trở xuống. Tiếp đó là bốn người tiên nữ tiếp dẫn, phân ra đứng ở bốn phương hướng.
Không thấy bóng dáng của ba người Quỷ Mẫu, Diệp Tiểu Thước và Tuyết Kỳ.
Ngoại trừ nhóm lệ quỷ ở ngoài phía trước nhất, đám quỷ hồn còn lại đều đang phun ra nuốt vào hắc khí, tiến hành động tác giống như con người hít thở, dưới hành động tập thể của bọn chúng, tử khí vây quanh trấn nhỏ, thuận theo hướng kim đồng hồ, chậm rãi quay xung quanh.
Dưới bộ đôi tình cảnh đáng sợ tráng lệ này, khiến cho mọi người cảm thấy khá áp lực.
"Quỷ Mẫu làm như vậy. . . Đến cùng là vì cái gì chứ?" Diệp Tiểu Manh thì thào nói.