"Thiếu Dương, ta là Tam Thẩm của ngươi a ." Xong, quay đầu liếc mắt nhìn Diệp bá cùng Trân thím, thở dài nói: "Đại ca, đại tẩu, nhiều năm không gặp a ."
Hai vợ chồng Diệp bá ngơ ngẩn, bị con gái của mình gọi đại ca đại tẩu, nhất thời sinh rối loạn. Trân thím nhìn Diệp Manh, vội vàng nói: "Manh ngươi có phải bị nóng sốt không, làm sao. . ."
Diệp Thiếu Dương vỗ trán một cái, nhớ ra trong thân thể Diệp Manh là quỷ hồn Tam Thẩm! Trước đây khi tự mình điều tra chân tướng Quỷ Tiên thôn, hắn đi tìm Tam Thẩm để cho bà đi tìm một người là Vương Lão Tứ nhân gia. Sau đó lại đem Tam Thẩm Cùng Vương Lão Tứ thu vào linh phù, vốn định sau khi trở về sẽ đem đi siêu độ thế nhưng xảy ra rất nhiều chuyện khiến hắn quên béng mất, đến tận bây giờ vẫn chưa thực hiện lời hứa.
Những thứ này thu quỷ hồn vào trong linh phù đều do hắn cất giữ trong dây lưng, tám phần mười là Nhuế Lãnh Ngọc nhầm thời điểm hoàn hồn cho Diệp Manh. Vậy thì quỷ hồn Diệp Manh chạy đi đâu?
Diệp Thiếu Dương sợ toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, nhớ khi đó đang vừa ngăn địch, vừa thu hồn Diệp Manh. Sau khi tìm được bèn thuận tay cất trong linh phù, bây giờ nghĩ lại, linh phù đó đại khái cũng nhét vào dây lưng.
Hắn vội vàng mở đai lưng, lôi ra một xấp linh phù, lần lượt phóng xuất quỷ hồn vô ý thu vào nhưng quên siêu độ như quỷ hồn Tam thẩm. Linh phù gần hết, Diệp Thiếu Dương gấp đến độ quên lau cả mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng, thì quỷ hồn cuối cùng được phóng xuất lại là Diệp Manh. Diệp Manh vừa chết đã bị hút vào linh phù, chưa biết trời trăng ra sao đột nhiên lại được thả ra, nghiêng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương và cha mẹ có ý dò hỏi.
"Manh con!" Hai vợ chồng Diệp bá không biết xảy ra chuyện gì nhưng nhìn thấy quỷ hồn Diệp Manh xuất hiện lập tức kích động. Diệp Thiếu Dương vất vả khuyên nhủ bọn họ đi tới hai bên thân thể Diệp Manh, thoải mái nói với Tam thẩm vài câu, nói cho bà biết Tam thúc đã siêu độ nhưng chưa chịu đầu thai để chờ Tam thẩm, bà xuống âm ti có thể được gặp nhau. Tam thẩm đồng ý, từ biệt mọi người. Thiếu Dương đem quỷ hồn Tam thẩm ra khỏi thân thể Diệp Manh để siêu độ rồi giúp Diệp Manh hoàn dương, cầm tay nàng xuất cương khí, giúp nàng nhanh chóng hòa nhập với thân xác.
Lát sau, Diệp Manh tỉnh lại, lẳng lặng nhìn Diệp Thiếu Dương, không nói mà lặng lẽ rơi lệ."Thật không tin được ta còn có thể sống lại" Quá nửa ngày, Diệp Manh thì thào nói
"Ngươi là người có công lớn nhất" Diệp Thiếu Dương an ủi "Nếu không phải là ngươi truyền máu cho Tiểu Thước khiến hắn thức tỉnh, xoay chuyển cục diện, chúng ta khả năng đã chết".
Nhắc tới Diệp Tiểu Thước, Diệp Manh thở dài, lẩm bẩm: "Chí đáng tiếc Tiểu Thước. . . ca ca"
Nàng nhìn Diệp Thiếu Dương trầm ngâm: " Còn chuyện giữa ta và Thiếu Dương ca. . . Có thể thực hiện không?"
"Đề cử ngươi đi Mao Sơn bái sư ?"
Diệp Manh gật đầu."Thế nhưng có thể học sau khi ta đã tốt nghiệp không?"
"Đương nhiên có thể, ngươi đi lúc nào cũng được, sư phụ chờ ngươi"
Diệp Manh mỉm cười: "Cám ơn ngươi, Thiếu Dương ca. Ta muốn nói chuyện riêng với cha ta, ngươi cùng mẹ ta đi ra ngoài trước được không?"
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Diệp bá, biết Diệp Manh tìm ông muốn nói chuyện gì, vì vậy gật đầu, rồi ra hành lang tìm ghế dài ngồi xuống. Trân thím sau đó cũng đi ra, ngồi xuống cạnh hắn.
Trân hím ân cần hỏi thăm Diệp Thiếu Dương, rồi nhìn cửa phòng bệnh Diệp Manh than thở: "Đứa con gái này, hi vọng nó có thể hiểu chuyện mà không trách cha nó."
Diệp Thiếu Dương ngẩn người, lẩm bẩm nói: "Trân thím. . ."
"Ta biết bọn họ muốn nói chuyện gì, trước khi cha nó nói cho ta biết chuyện, ta đã sớm biết trước"
Trân thím thở dài nói: "Khi ta theo cha nó còn không biết chuyện cha hắn cùng Tam Nương có qua lại một thời gian, sinh hạ Diệp Thước. Nhưng hai người bọn họ vì không môn đăng hộ đối, không thể kết hôn. Trong thôn hầu như không có người biết. Hậu Lai ta được gả cho hắn. Những chuyện đó đã là quá khứ không cần nhắc đến. Thước và mẹ nó cũng rất đáng thương."
Diệp Thiếu Dương nhớ lại một số chuyện mới vỡ lẽ, chẳng trách Diệp Thước năm đó làm phép thậm chí tự sát đều phải tìm Diệp bá hỗ trợ cũng bởi bọn họ là cha con, mặc dù có thể không nhận nhau, cũng không biết tình cảm giữa họ thề nào nhưng thời điểm mấu chốt chỉ có người cha mới có thể giúp đỡ.
Hắn tiếp tục nghĩ, Diệp Thước có thể dùng việc gì đó uy hiếp hoặc quyết định tự sát, bản thân đã làm việc gì đó không thể cứu vãn, chắc chắn phải chết. Diệp bá mới có thể nén đau thương đồng ý giúp con, bất quá trở về nói một người cha thấy con trai mình chết cũng như chính mình đã chết. Loại đau khổ này không phải người thường có thể chịu đựng được, Diệp bá cũng đã rất kiên cường. Có thể vì ông còn có Diệp Manh là tia hi vọng nên mới có thể tiếp tục đến ngày hôm nay.
Diệp Thiếu Dương còn nhớ rõ lúc đầu ở Vương gia thôn, lần đầu tiên nói đến chuyện Diệp Thước, sắc mặt Diệp bá rất khó coi, lúc đó thấy vô cùng kì quái, chỉ là hắn không nghĩ giữa hai người có quan hệ máu mủ.
Sự tình đã xong, mọi việc lắng xuống, có nhiều điểm không rõ cũng không cần truy xét. Chỉ không biết Diệp Manh có thể chấp nhận được sự thực trước mắt: bản thân vừa mới nhận anh trai, anh trai liền hồn phi phách tán. . .
Nhớ lại Diệp Thước chịu sự thống khổ bi thảm suốt đời, không khỏi thở dài nghĩ tạo hóa trêu ngươi, chỉ có lựa chọn cuối cùng của hắn quả thực chứng minh hắn sống không uổng phí."Chỗ của đạo, mặc dù mười triệu người, ta tới rồi. . ."Diệp Thiếu Dương tự lẩm bẩm, bản thân thuận miệng nói dối cô em, cuối cùng lại thành sự thật.
Chỗ của Đạo. . . Đạo của Diệp Thước là gì? Đạo của mình, thì là cái gì?
Không lâu sau Nhuế Lãnh Ngọc cùng mọi người đều đến, thấy Diệp Thiếu Dương bèn dừng lại tán gẫu, nói cho hắn biết mọi chuyện xảy ra sau khi hắn "chết". Quỷ mẫu hồn phi phách tán, Diệp Thiếu Dương bất tỉnh ngay sau đó. Oán khí bao trùm Ẩn Tiêp tập cùng tử khí cũng từ từ tản đi. Mọi người cấp tốc đưa bọn họ đến bệnh viện, một số người ở lại dọn dẹp chiến trường, tìm quỷ hồn còn sót lại trừ khử nốt."Vừa mới đây sư huynh của ta gọi điện tới, thông báo đã quét dọn sạch sẽ, không còn việc gì nữa".
Diệp Thiếu Dương gật đầu, đưa mắt thấy Quả Cam cùng Tiểu Bạch đều ở đây, duy chỉ thiếu lão Quách cùng Tứ Bảo, vì vậy mới hỏi bọn họ đang ở đâu.
"Lão Quách ở lại thôn cùng sư huynh của ta dọn dẹp chiến trường, có việc có thể hỗ trợ nhau, tránh việc phát sinh ngoài ý muốn. Còn Tứ Bảo. . ." Nhuế Lãnh Ngọc trầm giọng, đứng lên "Hắn lấy ở giếng tìm Hồn thổ của An Tĩnh Phong sau khi tọa hóa, Hồn thổ, muốn đưa trở về Tự Miếu. Hắn đi rồi"
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lòng lại chùng xuống. Đúng rồi, An Tĩnh Phong cũng đã mất.