Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, lòng bàn tay phải của Lý Hiếu Cường được Tạ Vũ Tình cạy ra, có một chữ thập méo mó, cúi đầu kiểm tra, là vết thương hình thành sau khi bị rách da.
"Đây là do chính cậu ta dùng móng tay khắc ra, chúng tôi đã kiểm tra qua rồi," Lưu Ngân Thủy nói,"Thế nhưng không có ai biết cái chữ thập này là có ý gì."
Tạ Vũ Tình vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên ngẩn ra, vỗ Diệp Thiếu Dương một cái, nói: "Ngươi không phải nói, nữ quỷ đó nhiều lần hướng về phía ngươi vẽ chữ thập sao, hai cái chữ thập. . . Có thể có liên quan gì đó hay không?"
Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động, cẩn thận nghĩ lại, Lý Hiếu Cường dùng ngón tay vẽ ra một cái chữ thập ở lòng bàn tay, nhất định là muốn lưu lại đầu mối gì đó, bản thân hắn sau khi chết rồi sẽ được người khác nhìn thấy, đây là một loại biện pháp bảo tồn đầu mối dưới tuyệt cảnh, thế nhưng nữ quỷ đó rõ ràng đã liền đứng ở ngay trước mặt mình, vì sao lại không nói lời nào, sao lại hướng về phía mình dùng tay ra dấu chứ?
Nhất định, là có nguyên nhân đặc biệt gì đó, không để cho cô ta có thể mở miệng!
Vậy thì, chữ thập này. . . Lại đại diện cho cái gì đây?
"Thiếu Dương, ngươi vì sao không dùng thuật chiêu hồn, đem hồn phách Lý Hiếu Cường đưa tới đây hỏi một câu chứ?" Tạ Vũ Tình đề nghị.
"Con quỷ kia thà cắn nát đầu lưỡi của hắn, cũng không muốn hắn tiết lộ bí mật, đương nhiên sẽ không giữ lại hồn phách của hắn, phỏng chừng đã sớm diệt hồn, bất quá, đúng là có thể thử một lần, dù sao cũng xác nhận một chút."
"Chiêu hồn?" Lưu Ngân Thủy thoáng buồn cười dùng giọng giễu cợt nói, lần suy luận trước đó của Diệp Thiếu Dương, còn khiến hắn thấy có điểm nghe được, hiện tại ngay cả thuật chiêu hồn cũng nói ra, nhất thời cảm thấy có chút nói mơ giữa ban ngày.
Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, nhìn chung quanh một chút, trong phòng xác không có người khác, vì vậy liền dặn dò Tạ Vũ Tình trông chừng đừng cho ai vào đây, còn hắn cởi balo xuống, từ bên trong lục lọi lấy ra một cái lư hương, đổ gạo nếp vào, sau đó dùng chu sa vẽ trên mặt đất ba đường dẫn hồn, nối tiếp ở giữa thành một cái vòng định hồn, rất nhanh chóng liền bố trí ra một cái linh đàn đơn giản.
Tiếp theo, từ trong balo lấy ra một bó tam sắc hương, sau khi đốt xong thì cắm ở lư hương, từ trên thi thể xé xuống một mảnh vải quần áo, sau khi chờ tam sắc hương cháy một hồi, ném ở trong vòng định hồn, tiếp đó hướng Lưu Ngân Thủy hỏi ngày sinh và tên của Lý Hiếu Cường, viết chúng vào cùng một chỗ ở trên một lá bùa, ngay khi tam sắc hương nhen lửa thì thiêu đốt.
Làm xong tất cả những thứ này, tay Diệp Thiếu Dương kết pháp ấn, hai mắt nhìn thẳng phía trước, cao giọng niệm đọc: "Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, Mao Sơn thần pháp, âm dương giao thái, quỷ thần tứ phương, phụng ngô sắc lệnh, sở câu oan hồn, tức khắc phóng hành! Thái thượng Tam Thanh lập tức tuân lệnh! Lý Hiếu Cường, ba hồn bảy vía quy về đàn tế của ta, mau tới báo!"
Két một tiếng, cửa phòng xác bị mở ra, một luồng gió lạnh thổi vào mặt.
Diệp Thiếu Dương đợi một hồi, không thấy phản ứng, lại dậm chân, lại một lần nữa cao giọng niệm đọc: "Lý Hiếu Cường, ba hồn bảy vía quy về đàn tế của ta, mau tới báo!"
Liên tục niệm nhiều lần, vẫn là không có phản ứng, sau cùng tam sắc hương đang cắm ở trên lư hương đột nhiên bị gãy ngã xuống. Diệp Thiếu Dương gật đầu, yên lặng đem pháp khí cất vào cẩn thận, đem gạo nếp ở bên trong lư hương đổ lại vào trong túi, sắp xếp từng thứ một bỏ lại vào trong balo, vừa nói: "Hồn phách Lý Hiếu Cường, không có ở địa phủ, cũng không ở nhân gian, tám phần mười là hồn phi phách tán."
Kết quả này, cũng là ở trong dự liệu của hắn, bất quá sau khi xác định điểm này, cũng không có suy nghĩ gì khác, coi như là thu hẹp phương hướng điều tra.
"Diệp pháp sư, không thành công sao?" Trong thanh âm của Lưu Ngân Thủy mang theo chút trào phúng,"Hiện tại cậu còn có thần thông nào khác, để cho tôi mở mang thêm kiến thức đây."
Diệp Thiếu Dương nghe ra hắn là đem mình xem thành thần côn, cũng lười phản bác.
Tạ Vũ Tình rất khó chịu âm thầm trừng mắt liếc nhìn Lưu Ngân Thủy, bởi vì tương lai hợp tác còn phải trông cậy vào hắn, cũng không tiện cùng hắn trở mặt quá mức, hỏi Diệp Thiếu Dương: "Kế tiếp làm sao bây giờ, muốn điều tra được phải làm sao?"
Diệp Thiếu Dương nhìn Lưu Ngân Thủy, nói: "Cảnh sát các người điều tra thế nào, tôi mặc kệ, nhưng tôi cần kiểm tra tư liệu của Lý Hiếu Cường, còn có hành tung gần đây của hắn, tôi tin tưởng sẽ có phát hiện."
"Những thứ này, chúng tôi đã sớm điều tra qua," Lưu Ngân Thủy ung dung thong thả nói,"Lý Hiếu Cường là cán bộ hội học sinh, bắt đầu từ một hai tháng trước, hành vi của cậu ta cũng trở nên rất khác thường, mỗi ngày đi học đều đến phòng hồ sơ, ngẩn ngơ chính là cả buổi, thời gian còn lại thì đến vườn Lệ Phân ở phía sau núi đi loanh quanh. . ."
"Phòng hồ sơ. . . Xem tư liệu về phương diện gì?" Diệp Thiếu Dương buồn bực nói.
"Tôi điều tra lật xem ghi chép của cậu ta, tất cả đều là lịch sử mỗi năm của trường học, nhất là thời kỳ đầu, chúng tôi cũng đều nhìn qua một lần, không phát hiện những tư liệu kia có gì đặc biệt."
"Trong tài liệu có để lại đánh dấu gì đó hay không?"
"Tư liệu không cho đánh dấu, không cho phép chụp ảnh và đóng dấu, chỉ có thể nhớ rồi ghi chép, chúng tôi thông qua màn hình giám sát thấy, Lý Hiếu Cường mỗi lần đi vào phòng hồ sơ, đều mang cái máy vi tính xách tay, thế nhưng chúng tôi lục soát qua phòng ngủ của cậu ta cùng tất cả hành lý, cũng không có cái máy vi tính xách tay này, không biết là bị cậu ta giấu ở đâu, bây giờ vẫn đang tìm kiếm."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, trong đầu đã có bước đầu kế hoạch để điều tra, ngay sau đó lại hỏi tình huống quãng thời gian trước khi Lý Hiếu Cường chết, Lưu Ngân Thủy hồi đáp: "Lý Hiếu Cường là sinh viên năm tư, phần lớn bạn học đều ra ngoài đi làm, trong ký túc xá chỉ có mình cậu ta, chúng tôi cũng hỏi không ít bạn học và thầy cô của cậu ta, biết được cậu ta là từ lúc gặp chuyện không may vào khoảng nửa tháng trước, bắt đầu thay đổi trở nên không giống trước đây.
Nếu không đến phòng hồ sơ, đại đa số thời gian đều chỉ ở trong phòng ngủ của mình, chúng tôi thông qua camera quan sát, phát hiện cậu ta thỉnh thoảng xuống lầu, thế nhưng chỉ đi một chỗ, chính là tòa nhà lầu ba nằm ở góc tây bắc trường học, đó là một tòa nhà cũ, bên trong không có cài camera, cho nên không có ai biết Lý Hiếu Cường mỗi ngày đi tới tòa nhà cũ đó là để làm gì."
"Chờ chút," Diệp Thiếu Dương nghe thế, thực sự nhịn không được, hỏi: "Tại sao lại không có ai biết chứ, lẽ nào ở đó không có ai?"
Lưu Ngân Thủy nói: "Cậu nói đúng, tòa nhà đó đã rất cũ, vị trí cũng lệch, cơ bản là đã trở thành phế thãi, chỉ có lầu một còn có mấy cái phòng tiêu bản, cửa vào ban ngày hay đêm đều là khóa lại, cửa sổ lầu một đều có hàng rào, chúng tôi điều tra phát hiện, Lý Hiếu Cường chắc là tay không leo đến lầu 2, sau đó từ cửa sổ nhảy đi vào, về phần cậu ta đi vào đó để làm gì. . . Thì không ai biết."
Diệp Thiếu Dương căn cứ vào tình huống Lưu Ngân Thủy cung cấp, suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội hỏi: "Đúng rồi, tòa nhà cũ anh nói đến, vị trí nằm ở chỗ nào?"
"Chính là cái kênh nước đen ở phía trước, ừm, cùng vườn Lệ Phân cách xa nhau chừng mấy trăm mét, đối diện tòa nhà cũ kia."
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, cùng Tạ Vũ Tình không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười cười,"Thế nào, tôi nói không sai chứ, lầu đó khẳng định là có vấn đề!" Quay đầu hỏi Lưu Ngân Thủy,"Đúng rồi, anh mới vừa nói, trong lầu có mấy cái phòng tiêu bản, là tiêu bản gì vậy?"
"Tiêu bản cơ thể người, cũng chính là thi thể."
Tim Diệp Thiếu Dương thoáng đập thình thịch, phòng xác của viện y học, loại địa phương này, chính là nơi dễ dàng sinh ra những thứ yêu dị nhất.