Chương 430: Lão Lưu chết thảm

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thanh Tử 11-11-2023 12:52:47

Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, chuyện hắn lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra. Hạn Bạt đang ở ngay trong mấy thôn xung quanh Ngưu Đầu Sơn! Chiếc xe nhỏ màu đen kia cuối cùng cũng dừng lại ven đường. Từ trên xe bước xuống là năm người đàn ông, Diệp Thiếu Dương nhìn qua liền thấy được tên hộ pháp ở trong đám người này. Y hiện tại đã đổi bộ trang phục thành áo sơ mi trắng quần tây đen, ăn mặc như người bình thường. Theo sau tên hộ pháp là một người đàn ông cường tráng, tầm khoảng bốn mươi tuổi, đầu để tóc húi cua. Bọn họ khẽ nhíu mày, khóe miệng hơi phết xuống, thần thái hết sức ngạo nghễ. Người này quần áo rộng thùng thình, trên tay cầm một cái la bàn, vừa đi vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn la bàn. "Người này chính là tay Vu sư lúc trước." Diệp Thiếu Dương nói. "Là ông ta thật sao? Sao lại đổi kiểu ăn mặc rồi?" Tiểu Mã buồn bực nói. "Vu sư lúc lập đàn làm phép đương nhiên phải ăn mặc lộng lẫy rồi, còn bình thường ai lại đi ăn mặc như vậy?" Trong ba người còn lại có một người mập mạp đeo mắt kính, hai người kia đều mặc âu phục đen trong tay mỗi người đều kéo theo một cái va-li, nhìn qua chắc là tùy tùng của bọn họ. Thấy hai người Diệp Thiếu Dương, tên hộ pháp Vu sư sửng sốt một chút, sau đó tiến lên nói bên tai Vu sư mấy câu. Vu sư nghe được liền hồ nghi liếc tới liếc lui hai người, sau đó bảo mọi người xuống sườn núi, hướng thẳng phía nam mà đi. "Chúng ta cũng đi thôi." Diệp Thiếu Dương nhìn bọn họ xuống núi, nói với Tiểu Mã: "Hạn Bạt nhất định là ở khu vực này, chúng ta trước tiên cứ trở về thôn của tôi, sau đó tìm người bản xứ nghe ngóng một ít tình huống nơi đây." Tiểu Mã nói : "Chúng ta có nên đi theo bọn họ nhìn thử không, lỡ như bọn họ tìm ra được Hạn Bạt thì sao?" "Không cần gấp gáp, muốn tìm ra Hạn Bạt cũng không phải là dễ đâu." Đi theo con đường đất dưới chân núi, lại vượt qua một ngọn đồi lúc này chợt xuất hiện hai cái thôn trang trong tầm mắt của hai người. Một cái ở khu vực bằng phẳng trên sườn núi, trong này phần lớn đều là nhà hai tầng loại nhỏ, nhìn rất gọn gàng; một cái khác thì nằm ở dưới chân núi, đa số đều là nhà mái ngói trông rất cũ kĩ, có nhà thì nóc phòng sụp xuống, có nhà thì đến chân tường cũng bị ngã không còn nguyên vẹn hình dáng. Tiểu Mã nhìn một cái liền buồn bực nói: "Hai cái thôn này gần nhau như vậy tại sao lại khác biệt đến thế? Tiểu Diệp tử thôn của cậu là ở trên sườn núi hay là dưới chân núi?" Diệp Thiếu Dương nói:"Hai thôn này đều là Diệp gia thôn cả, dưới chân núi là thôn cũ năm trước bị đợt hồng thủy cuốn qua nên cả thôn mới thành như vậy. Về sau thôn dân lo sợ tái diễn, cho nên mới chuyển đến trên sườn núi xây dựng lại thôn mới. Diệp Thiếu Dương đứng trên một ngọn đồi nhìn về phía thôn cũ hồi lâu, sau đó mới dẫn Tiểu Mã tiến đến thôn mới nằm trên sườn núi. Đi tới trước thôn, hai người phát hiện một đám đông bao gồm cả trai lẫn gái, vừa già vừa trẻ tụ tập lại với nhau trên đường chính. Trong tay ai nấy cũng cầm đủ thứ thau chậu bằng đồng hay nhôm gõ vào nhau choang choang, sau đó ngửa mặt nhìn lên trời than thở, không ít người còn la to: "Long Vương ơi, ngài mau mau cho mưa xuống đi." Diệp Thiếu Dương lúc này mới biết, thì ra bọn họ thấy mây đen che kín trời, cho rằng trời nhất định sẽ mưa, có điều mây đen vừa kéo tới đã xúm ra đường cầu mưa như vậy có thể thấy rõ được hạn hán nơi đây đã nóng đến mức nào. Hắn lập tức đi nhanh tới kéo một lão già đang cầm chậu rửa mặt gõ boong boong, dùng tiếng địa phương hỏi: "Ông à, cho cháu hỏi nhà của Diệp Quân ở đâu?" Ông lão nhìn hắn một cái: "Cậu tìm Diệp Quân làm gì?" "Diệp Quân là dượng của con. Con đến là để thăm viếng ạ." Diệp Thiếu Dương đem những lời nói dối đã chuẩn bị sẵn nói ra. Ông lão không có hoài nghi gì, hướng đến một người đàn ông trung niên cách đó không xa chép miệng nói: "Đó không phải là Diệp Quân sao, Đại Quân, Đại Quân à, có người thân đến thăm này." Chờ cho Diệp Quân quay đầu lại, ông lão lại chỉ chỉ hướng Diệp Thiếu Dương, sau đó tiếp tục vung tay gõ cái chậu đi cầu mưa. Diệp Quân quan sát trên dưới Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã, sau đó nhíu mày nói: "Hai cậu hình như tìm nhầm người rồi." "Không đâu, đúng là chú đấy!" Diệp Thiếu Dương thấy không ai chú ý liền kéo Diệp Quân đến một bên, cười nói: "Chú Hai, là con, Thiếu Dương đây." Diệp Quân ngẩn ra, mắt trừng lớn kích động nhìn Diệp Thiếu Dương,"Thiếu Dương à! Đúng là cẩu nhi rồi!" Diệp Thiếu Dương trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, gật đầu một cái nói: "Chú Hai, con đã trở về!" Diệp Quân kích động khuôn mặt đỏ bừng, kéo Diệp Thiếu Dương lại,"Đi đi đi, về nhà hẵng nói. Còn cậu này là... ?" "Đây là bạn học của con, hè này cùng con về nhà chơi." Diệp Quân không nghi ngờ hắn, đi trước dẫn đường hướng thẳng vào trong thôn. Tiểu Mã dùng tay khều khều Diệp Thiếu Dương, híp mắt cười nói: "Cẩu nhi à?" (Chó con) "Cút!". Mặt Diệp Thiếu Dương đỏ bừng, đây là chính biệt danh từ hồi bé tí tẹo của hắn, không ngờ chú Hai tới giờ vẫn còn nhớ. Sau đó Diệp Quân mang hai người tiến vào bên trong một tường viện nhỏ, bên trong có một căn nhà ba tầng lợp ngói lưu ly, trong sân còn có cả một chiếc xe bốn bánh đang đậu, trông điều kiện gia đình cũng rất tốt. Đi vào gian nhà chính, Diệp Quân liền kêu vợ mình ra gặp mặt Diệp Thiếu Dương, vừa bước ra chính là một người trung niên khá mập mạp, Diệp Thiếu Dương không quản bà còn đang ngạc nhiên liền kêu một tiếng: thím Hai. Diệp Quân đem chuyện Diệp Thiếu Dương khi còn bé đơn giản kể lại một chút, thím Hai liền nhớ ra, hai vợ chồng cùng nhau thay phiên hỏi han tình trạng hiện giờ của hắn. Diệp Thiếu Dương cũng thuận miệng trả lời đôi câu cho có lệ, nói là bọn hắn hiện tại còn đang học đại học ở Thạch Thành. Diệp Quân sửng sốt một chút: "Cẩu nhi, không phải con đang ở Mao Sơn học tập sao? Tại sao giờ lại đi học đại học rồi?" "Bây giờ đạo sĩ cũng phải có bằng cấp đấy ạ, không có bằng tốt nghiệp đại học thì sao làm ăn gì được nữa." Diệp Thiếu Dương gãi đầu, thuận miệng nói. Thím hai đột nhiên nghĩ tới gì đó, nói: "Cẩu nhi, không phải con cũng biết pháp thuật sao, thôn ta vừa vặn gặp phải Hạn Bạt gây hại, con có thể đối phó nó được hay không?" Diệp Thiếu Dương còn chưa mở miệng, Diệp Quân liền vung tay lên, trách mắng: "Đừng có nói bậy bạ, Hạn Bạt kia rất là lợi hại. Còn nó mới có bấy nhiêu đây đạo hạnh, còn chưa đối phó được với nó đâu. Anh cả ta cũng chỉ có mình hắn là con một, không thể để nó có chuyện gì được!" Diệp Thiếu Dương cười cười, tò mò hỏi: "Thím Hai à, sao thím biết được là có Hạn Bạt gây chuyện?" "Ta sống ở chỗ này lâu vậy rồi nhưng chưa lần nào gặp qua hạn hán lớn đến thế. Với lại có mấy vị tiên sinh đến xem, tất cả đều nói là do Hạn Bạt gây nên. Hơn nữa... Đều đúng lên người của lão Lưu ở thôn Đông." "Lão Lưu?" Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền biết là có chuyện gì đó, tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy thím Hai?" Nghe hắn hỏi, thím Hai liền đứng lên đi đóng cửa kỹ lại, sau đó trở lại trước bàn, thấp giọng nói: "Thôn trưởng bắt mọi người không được đồn bậy nhưng thật ra thì ai cũng đều biết hết cả rồi. Lão Lưu này là một người từ bên ngoài đến, sống một mình ở thôn đông, vào tháng trước liền không ai nhìn thấy lão nữa. Mới đầu còn không ai để ý đến, nhưng mà sau mấy ngày, vợ của Diệp Lão Can nhà ở ngay bên cạnh nói vào ban đêm thường xuyên nghe thấy có tiếng đàn bà ho khan, lâu lâu lại có tiếng cười quái dị từ trong nhà lão Lưu phát ra. Mọi người lúc đầu cũng không tin, lại qua thêm mấy ngày nữa, dù cho nhà lão Lưu lúc nào cũng khóa chặt, không có bóng dáng người nào ra vào, nhưng buổi tối đến liền có tiếng người đàn bà cười khằng khặc, mọi người ở xung quanh ai nấy cũng đều nghe thấy. Lúc này thôn trưởng mới tập hợp lại những người khỏe mạnh trong thôn, thừa dịp buổi trưa khi trời vẫn còn sáng leo tường mà vào xem thử... Ai ui, phía sau ta cũng không dám nói nữa, chú Hai con cũng thuộc nhóm người đi vào lúc đó đấy. Con đi mà hỏi chú hai con đi." Diệp Quân liền khoát tay lia lịa, nói: "Bình thường không nói thì không sao, giờ nhắc đến ta lại nổi hết cả da gà. Bọn họ là người trẻ tuổi càng không nên nghe, nếu không sẽ dễ gặp phải ác mộng." Diệp Thiếu Dương cười nhạt,"Không sao đâu chú Hai, dù gì con cũng đã từng đi học đạo, mặc dù chưa có học thành tài nhưng những chuyện như vậy con đã gặp qua không ít, cũng không đáng sợ đến như vậy."