Tiểu Mã chớp chớp mắt,"Quái vật gây hạn hán là cái gì?"
Diệp Thiếu Dương chỉ là đưa ra một suy đoán, cũng lười giải thích, lẩm bẩm nói: "Chỉ mong không phải quái vật gây hạn hán, bằng không Thì phiền toái lớn."
Tìm được một nhà nhà trọ, khi vào đăng kí phòng Diệp Thiếu Dương, phát hiện trong phòng vệ sinh có một thùng nhỏ đựng nước, người phục vụ nói cho hai người, đây là nước dùng trong một ngày của bọn họ, phải lái xe đến tận huyện thành để mua, trong vòng một ngày dùng hết thì sẽ không có nước dùng.
Không có biện pháp, hai người đành phải thay phiên dùng bồn gỗ rửa mặt rửa chân, sau đó lên giường ngủ, ngồi một ngày xe, hai người đêu mệt lừ người, lên giường không nói một lời liền lăn ra ngủ.
Kết quả sáng sớm hôm sau, bị một âm thanh khua chiêng gõ trống đánh thức.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi ra mép giường, nhìn đoàn người ăn mặc rực rỡ, từ dưới lầu đi qua, phía là trước dân dàng, còn có người thổi kèn xô na.
Một người đầu đội mặt nạ dữ tợn rẽ đám đông chạy tới, trông như yêu quái, làm ra bộ dáng sợ hãi bỏ chạy.
"Đây không giống như đang diễn kịch?" Tiểu Mã tiến lên, nói.
"đại nạn hạn hán, ai lại có tâm trạng diễn kịch."
Diệp Thiếu Dương chạy nhanh mặc quần áo vào, chạy vội xuống lầu, vừa lúc gặp chủ tiệm đứng bên đường xem náo nhiệt, Diệp Thiếu Dương đi vào, dùng ngôn nngữ địa phương hỏi: "Thím, mọi người đang làm gì vậy?"
"là ra na đấy." Lão bản nương nói,"Ra na cầu mưa."
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, lúc này Tiểu Mã cũng chạy xuống, hai người cùng nhau đi vào bên đường, tlên lên gần đoàn người nhìn lại.
"Ra na là cái gì?" Tiểu Mã hỏi.
"Một loại vu thuật." Diệp Thiếu Dương thấy trong đoàn người có một người ngồi ở trong kiệu, toan thân mặc quần áo rực rỡ, trên mặt đội mặt mèo, Là nam hay nữ đều phân biệt không rõ, ngồi ở trên kiệu rung đùi đắc ý, bên cạnh chiếc kiệu có vài đệ tử hầu hạ.
"Đây là người xua đuổi dịch bệnh, một Vu thuật dân gian." Diệp Thiếu Dương thấp giọng nói.
"Xem người này, cũng là thần côn thôi." Tiểu Mã thấp giọng nói.
"Ngươi nhưng đừng nói bừa, ra na chính là kiểu này." Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã đi trên lầu đem ba lô của mình tới, khoá cửa lại, cùng đi xem ra na cầu mưa. Gặp chuyện như vậy, đương nhiên muốn đi xem cho rõ ràng. Diệp Thiếu Dương căn bản cũng không vội vàng.
Đoàn người đi lại càng, không ngừng có người địa phương gia nhập, còn có người ở ven đường nã pháo, có một ít người địa phương trẻ tuổi, văn bản là chưa nhìn thấy những truyện như này bao giờ nên hí hoáy, muốn dùng di động chụp ảnh ghi hình, bị người chung quanh quát lớn .
Rời thị trấn được một lúc, ở phía trước có người mặc thanh bào không ngừng khảy la bàn, dường như đang tìm kiếm phương vị cái gì đó, bên cạnh là một người lãnh đạo bộ dáng nghiêm nghị thì thầm vài câu, người kia lập tức chạy đến cuối đoàn người, cao giọng tuyên bố những ai không liên quan, không phận sự, thì hãy ở lại đây, không được đi theo để tránh gặp truyện
Tiếp theo lại lấy ra mấy bộ y phục, Diệp Thiếu Dương suy đoán bọn họ là nhân viên chính phủ.
Diệp Thiếu Dương cũng bị chặn ở trong đám người, nhìn ra na và đám người đi xa về phía nam, có khi cách đến mấy trăm mét rồi, trong đám những người người trẻ tuổi kêu lên, ồn ào và chặn đoàn người ra na, ngăn cản bọn họ cách địa phương 200 mét.
Lúc đầu, còn có rất đông người trẻ tuổi hứng thú bừng bừng đi theo, kết quả kết quả đội ngũ ra na càng chạy càng xa, trên đường không ngừng có người tụt lại phía sau, nhưng vẫn cố đuổi đến khi cách mấy dặm đường mới chịu thôi. . . Mấy người trẻ tuổi trên cơ bản đều mệt không đi được, lại thiếu nước uống, lục tục tụt lại phía sau, hậm hực phản hồi .
Tiểu Mã một hơi uống hết một lọ nước khoáng, nhìn phía trước đám người kia không biết mệt mỏi, oán giận nói: "Những người này cuối cùng vẫn là đến cầu mưa, mà mưa trưa thấy đâu chỉ thấy mệt và khát nước, mà nước nhưng tám đồng tiền một lọ a, quá xa xỉ."
Diệp Thiếu Dương cũng uống hêdt nửa bình nước, cùng Tiểu Mã tiếp tục đuổi theo.
Phía trước người mặc thanh bào dẫn dắt thuộc hạ, đội ngũ lúc trái lúc phải, cuối cùng dừng lại ở một chỗ, bên cạnh đúng lúc có một gò đất, Diệp Thiếu Dương kéo theo Tiểu Mã thở hổn hển bò lên trên, từ trên cao nhìn lại.
Thanh bào kia đang duy trì trật tự của đoàn người, nhu nhưng người được lựa chọn, xếp thành một hàng dài giống như một con rồng, tất cả đều là nam tử khỏe mạnh, đều cởi trần.
"Những người này đang định làm gì?" Tiểu Mã hỏi.
"Tuyển ra những người khỏe mạnh, dùng để thượng thân." Diệp Thiếu Dương giải thích, hắn tuy rằng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như vậy, bất quá mấy trò này đều là Vu thuật dân gian, cho nên ở Mao Sơn điển tịch đều có ghi, chính mình đã từng xem qua, nhớ rõ đại khái trình tự.
"người mặt thanh bào kia là ai?"
"vu trợ của vu sư, giống như đồng tử của pháp sư."
"Đồng tử a, nếu nói vạy ta và hắn là cùng một cấp bậc," Tiểu Mã nhìn vu trợ kia, lẩm bẩm nói,
Vu trợ từ bên trong kiệu lấy ra một cây chổi bộ dáng kì quái, Sau đó lại lấy một thùng thuốc màu đỏ xoa lên mặt đất một hình thù kì dị, tiếp theo ra lệnh cho mấy người đàn ông lấy ra xẻng, đào nên ở vị trí hắn chỉ định.
Rồi tự tay cầm la bàn, tiếp tục đi về phía trước, đoàn người lại tiếp tục đi lúc này đã cách thôn mấy trăm mét, lại lựa chọn một vị trí, sai người đào hố.
"bộn họ đang đào cái gì vậy?" Tiểu Mã tò mò hỏi.
Diệp Thiếu Dương không để ý đến hắn, lấy ra la bàn âm dương, lầm dầm niệm chú, sau đó nhìn vào la bàn, gật gật đầu, lẩm bẩm: "Vu sư này quả là không tồi."
Tiểu Mã vội hỏi: "Nói như vậy là sao?"
"Hắn đào cái hố thứ nhất, là gió to trong nước bát cực phong thuỷ, đem tinh quản từ phía nam thổi tới. . . chỗ đó là phong thủy của toàn bộ huyện thành có thể ảnh hưởng đến toàn bộ vận khí của huyện thành, phong thủy của huyện thành vẫn luôn hướng phía bắc, âm phong quá thịnh, kết mà không tan, cuối cùng làm cho huyện thành suy yếu. . ."
Tiểu Mã ngây ngốc nhìn hắn: "Ngươi nói nhiều như vậy, ta một câu nghe cũng không hiểu."
"Nghe không hiểu thì xem, xem kĩ vào." Diệp Thiếu Dương không hề để ý đến hắn.
Trong lúc đám trai tráng đang đào hố, trợ vu đi qua chỗ kiệu, thỉnh Vu sư hạ kiệu, đem đế kiệu tới, bên trong kiệu như thể là một cái kho hàng di động, Chứa không ít đồ vật.
Vu trợ chính mình động thủ, lấy ra tám lăng kính kim loại vật chứa, bầy trên mặt đất, tiếp theo bày bên trên một đống giấy hoàng phiếu.
Phía trước hạ ba trản lư hương, một cái Tì Hưu đồng ấn, bố trí xong pháp đàn, Vu sư lúc này mới xuống kiệu, cầm trong tay đào mộc kiếm, lung lay đi đến pháp đàn thượng, vu trợ lập tức dâng lên một cái bình nhỏ, Vu sư uống một ngụm, phun lên đào mộc kiếm, kiếm lập tức cháy lên ngọn lửa màu xanh.
Vu sư ra hiệu đưa người đội mặt nạ dữ tợn kia tới, người giả trang yêu quái, Vu sư đâm tới một kiếm, đương nhiên không phải thật sự, mà là hai bên phối hợp, giống như đang diễn kịch, một người chạy một người đuổi, giống luận võ, càng như là khiêu vũ, bên cạnh còn có người nã pháo, khua chiêng gõ trống.
mấy người tùy tùng đi theo cũng nhảy lên mệt vũ điệu kì quái.
Tiểu Mã xem đến hai mắt đăm đăm,"mẹ nó, cái gì rối tung rối loạn lên thế này!"