-
"Đại sư huynh là người trùng sinh, bí mật này ta đã biết từ năm ta mười ba tuổi."
"Ta còn nhớ rõ đó là một đêm tối trời, sư tôn tôn kính của chúng ta được Dao Trì Thánh Chủ của Trung Châu mời đi xem lễ tọa đàm, rời khỏi Đế Vẫn cấm khu ước chừng nửa năm."
"Đêm hôm đó, Đại sư huynh thừa dịp ánh trăng lặng lẽ lẻn vào quần lăng Đế Mộ, mở ra lăng mộ Đại Đế Tử Vi đã yên lặng muôn đời."
"Trong mộ Đại Đế ẩn chứa đại khủng khiếp cùng nguy hiểm khôn lường, nếu không phải cảnh giới Đại Đế, cho dù là Chuẩn Đế tự tiện vào Đế Mộ cũng là cửu tử nhất sinh. Nhưng Đại sư huynh lại xách theo một chiếc đèn lồng, sắc mặt bình tĩnh như nước, cứ như về hoa viên nhà mình mà tiến vào lăng mộ."
"Sau đó, ta trơ mắt nhìn hắn từ trong Đế Mộ khiêng ra một chiếc đỉnh lớn màu tím cổ kính, tang thương."
"Tử Cực Tiên Đỉnh a, đó chính là một trong những Cực Đạo Đế Binh nổi danh và cổ xưa nhất đại lục, một sợi tinh vân đạo văn trên đỉnh cũng có thể diệt sát đại năng cảnh giới Thánh Nhân."
"Nếu Đại sư huynh không phải chủ nhân của Cực Đạo Đế Binh, thì món Đế Binh trấn áp vạn cổ kia lại để cho một tên tiểu bối xa lạ lén lút khiêng mình ra khỏi Đế Mộ hay à?"
"Đại sư huynh tuyệt đối là một quái vật đã sống không biết bao nhiêu năm!"...
"Nhị sư huynh là người xuyên việt, ngươi có biết người xuyên việt không? Chính là loại người đến từ một thế giới khác."
"Lúc ta mới nhập môn đã cảm thấy Nhị sư huynh cả ngày thần thần bí bí, như đầu óc có vấn đề."
"Nào là đừng khinh thiếu niên nghèo, nào là con ta Vương Đằng có tư chất Đại Đế, thậm chí có một ngày hắn còn hỏi ta thích ăn đậu hũ non mặn hay ngọt."
"Ta nói với hắn ta thích ăn cay, Nhị sư huynh hết sức ghét bỏ liếc ta một cái, không thèm để ý tới ta nữa."
"Nhị sư huynh trời sinh dị đồng, bên cạnh còn có một con Chí Tôn Tỳ Hưu non làm bạn, khí vận quấn thân, đi trên đường cũng có thể giẫm phải một thanh thần binh Thánh cấp, đi vệ sinh cũng có thể tìm được một cây thuốc Trường Sinh vạn năm. Đúng là được khí vận gia thân, làm cho người ta hâm mộ ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi."
"Hơn nữa, điều khiến người ta khó chịu nhất là Nhị sư huynh và Đại sư huynh trời sinh không hợp nhau, như kẻ thù từ kiếp trước. Hai người bọn họ chỉ cần có thời gian là lại gây sự với nhau, ta kẹp ở giữa thật sự rất khó xử."
"Tuy Nhị sư huynh đánh không lại Đại sư huynh, nhưng da mặt hắn dày, Đại sư huynh đánh hắn ba quyền hắn cũng có thể cắn ngược lại một cái. Hơn nữa nghe nói gần đây Nhị sư huynh ở bên ngoài nhặt được một cỗ thần thi thượng cổ luyện thành thân ngoại hóa thân, không biết lần này hắn có thể chiếm thêm chút tiện nghi từ Đại sư huynh hay không."...
"À đúng rồi, còn có Tiểu sư muội, nha đầu kia xem như người bình thường duy nhất trong chi mạch người gác mộ chúng ta."
"Tiểu công chúa của hoàng tộc Trung Châu Cơ gia, trời sinh kiếm tiên chi thể, đứng đầu Thanh Vân tiên tử bảng, cũng là nữ kiếm tiên đệ nhất của thế hệ trẻ tuổi."
"Cơ Nhứ, hoàng tộc có nữ, lẻ loi một mình, thiên tư vô song, xưa nay hiếm có."
"Đây là mười sáu chữ mà Thanh Vân bảng đánh giá về Tiểu sư muội của chúng ta, nếu không phải Tiểu sư muội từ nhỏ đã đi theo sư phụ ngươi, một kẻ xui xẻo, thì thánh tử thiên kiêu tới cửa cầu hôn chắc là đã đạp đổ cả ngưỡng cửa Cơ gia."
"Nhưng hiện tại không khác biệt lắm, mấy năm trước còn có một thiếu chủ của Hiên Viên gia ngồi xổm ở bên ngoài cấm khu Đại Đế, khổ sở chờ đợi Tiểu sư muội đáng yêu của chúng ta, muốn cầu được mối nhân duyên hư vô mờ mịt kia."
"Nhưng về sau, vị thiếu chủ kia đợi được Nhị sư huynh từ bên ngoài trở về, Nhị sư huynh là người rất giảng đạo lý, liền đánh gãy chân hắn, ném vào trong con sông Lạc Thủy bên ngoài cấm khu kia."
"Nói đùa, rau cải trắng nhà mình nuôi, sao có thể để cho lợn rừng bên ngoài dòm ngó thèm thuồng?"...
Sâu trong cấm khu Đại Đế.
Một thiếu niên thanh tú mặc áo xanh dựa vào một gốc cây già, vẻ mặt đau khổ lải nhải cằn nhằn với tấm bia mộ cổ xưa thấp bé bên cạnh mình.
"Sư phụ, từ sau khi người qua đời, Nhân tộc không còn xuất hiện Đại Đế mới, ngay cả cảnh giới Chuẩn Đế cũng chỉ còn lại mấy lão già của mấy gia tộc thượng cổ như Cơ gia và Khương gia."
"Tiên tri của miếu đường nói đây là Nhân tộc tiến vào kỷ nguyên hoang vu, trong vòng ngàn năm rất khó có người có thể đột phá gông xiềng của Thiên Đạo, đạt tới cảnh giới Đại Đế."
"ài."
Thiếu niên thanh tú nói tới đây không khỏi bất đắc dĩ thở dài:
"Hiện tại bên ngoài cấm khu cũng có một vài kẻ ngu ngốc tung tin đồn, nói là sư phụ người khi còn sống tạo sát nghiệt quá nặng, tổn hại tới thiên hòa khí vận, dẫn đến Nhân tộc bị Thiên Đạo vây khốn, mới đưa tới kiếp nạn của kỷ nguyên hoang vu."